Mẹ Thơm Một Cái

Chương 25: 31/12/2004

/30


Mặc dù mỗi lần ho đều sặc chảy nước mắt, nhưng tối hôm trước mẹ chỉ sốt nhẹ, không lâu sau thì đổ mồ hôi hạ sốt, không cần uống thuốc giảm sốt.

Hôm qua bác sĩ đánh giá tình hình, quyết định cho mẹ xuất viện vào ngày mai, nhưng về nhà vẫn phải tự cách ly, hẹn hai tuần sau quay lại bệnh viện lấy máu và xét nghiệm đờm. Bác sĩ đã nói vậy, đương nhiên chúng tôi không có ý kiến gì khác. Mẹ chờ ngày này đã quá lâu.

“Tốt quá, mẹ đã được về nhà rồi.” Quả Cầu Nhỏ nhảy tưng tưng.

“Ừ, tốt quá đi!” Tôi cười hì hì, lắc lắc đuôi tóc của Quả Cầu Nhỏ.

Mẹ rất vui mừng, bắt đầu thu dọn đồ đạc như đứa trẻ hân hoan chuẩn bị ngày mai đi chơi xa.

Tôi ở bên cạnh nhưng chẳng giúp nổi việc gì, chỉ đứng xem mẹ đang thi triển phép thuật.

Mẹ dọn dẹp sắp xếp đồ đạc cũng có một triết lý riêng về ngăn nắp trật tự. Nếu là tôi soạn đồ, chắc chắn sẽ lỉnh kỉnh túi nhỏ túi to, nhưng mẹ lại có thể chia nhóm phân loại, đóng gói đồ đạc bằng số túi tối thiểu.

Trưa hôm qua tiệm thuốc tạm nghỉ, ba lái xe chở phần lớn đồ đạc đi, còn anh cả đang giám sát thi công nhà mới, các nhóm thợ lắp điều hòa, thiết bị gia dụng và đồ nội thất kéo đến cùng ngày, bận tối mắt tối mũi, nhưng rõ ràng vẫn không kịp để mẹ xuất viện có ngay nhà mới sạch sẽ để tĩnh dưỡng.

Thật đáng tiếc, chúng tôi dự kiến ít nhất phải hai tuần nữa mới thu xếp ổn thỏa nhà mới. Đến lúc đó chắc mẹ đã lại phải vào bệnh viện làm hóa trị liệu đợt hai.

Đêm khuya hôm qua, ba chở tôi đến Đào Viên, hẹn cả thằng út ở đó dể tham gia lễ cúng bà ngoại. Hôm đó nghe nói là ngày lạnh nhất mùa đông năm nay, lại mưa suốt ngày, tôi không mặc áo khoác, phải liên tục vận nội lực chống rét, kết quả vẫn bị lạnh tê tái.

Lễ cúng bà ngoại không có mẹ, trận mưa lạnh buốt ấy như muốn nói điều gì.

Tối hôm nay, cuối cùng mẹ đã trở về căn nhà quen thuộc, vào ngày cuối cùng của năm 2004.

Nếu đây là một tiểu thuyết, tôi sẽ viết rằng: “Mong sao tất cả tai họa và đau buồn đều dừng lại ở năm 2004.”

Đáng tiếc đây lại là đời thực.

Tôi chỉ biết trong năm mới đến, phải biết trân trọng từng ngày, và hết sức cố gắng.

Nhưng có những thứ muốn trân trọng cũng chẳng còn cơ hội. Tôi đã không chờ được cú điện thoại đếm ngược của Chó Xù. Khoảnh khắc bắt đầu năm mới của cô ấy trôi qua, đã không còn thuộc về tôi.

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status