Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 87 - Chương 87

/148


Edit: Hà

Nhìn Chương Hồng Lâm đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, Ngưng Hương vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Nếu như Chương Hồng Lâm đã thực hiện được, nàng hận không thể giết hắn, nhưng bây giờ Chương Hồng Lâm vẫn chưa làm gì, Ngưng Hương cũng không biết nên xử trí thế nào. Nếu thả Chương Hồng Lâm nàng không cam lòng, nhưng phải làm sao với hắn đây, hắn lại là con trai của cữu cữu, nếu như cữu cữu biết được chuyện xảy ra chắc chắn sẽ không trách nàng, nhưng con ruột phải chịu đau khổ, trong lòng cữu cữu không phải sẽ rất buồn sao?

Ngưng Hương không xem mẹ con Thôi thị là người thân của mình, nhưng nàng không thể không nghĩ đến cảm nhận của cữu cữu.

Tức nghẹn cả người nhưng không biết phải làm thế nào.

Quản Bình vừa nhìn đã hiểu, bởi vì đã quen thuộc tính cách của Ngưng Hương cho nên nàng cũng không bất ngờ. Thấy trên bàn có chiếc khăn lau, Quản Bình vươn tới lấy, sau đó khom lưng nhanh nhẹn nhét vào miệng Chương Hồng Lâm.

Ngươi muốn làm gì? Ngưng Hương không hiểu hỏi, nghĩ đến thủ đoạn mà Quản Bình đối phó với tên trộm kia, nàng nhịn không được nói: Hắn, hắn...

Yên tâm, ta chỉ muốn cho hắn nếm chút đau khổ, như vậy sau này mới không dám có ý đồ với ngươi nữa. Quản Bình không ngẩng đầu lên nói, nói xong liền nắm tay trái Chương Hồng Lâm, Ngưng Hương không thấy rõ nàng làm gì nhưng lại thấy Chương Hồng Lâm như xác chết vùng dậy thẳng người, hai mắt tròn xoe trừng thẳng, giống như rất thống khổ.

Trong nội tâm Ngưng Hương kinh hãi, đang muốn bước tới đối diện Quản Bình thì Quản Bình đã bước lên trước dùng một cước giẫm nát ngực Chương Hồng Lâm.

Chương Hồng Lâm bị đau nên tỉnh, nhưng do mê dược vẫn còn nên trong đầu hắn khá hỗn loạn, bây giờ lại ăn một cước thật đau, trong nháy mắt hắn liền khôi phục chút ít thần trí. Đờ đẫn nhìn chằm chằm hai vị cô nương trước mắt, Chương Hồng Lâm tiếp tục nhìn sững sờ một lát mới lui về sau trốn như gặp quỷ, hai tay chống xuống đất muốn đứng lên, nhưng tay trái vừa di chuyển chợt truyền đến cơn đau thấu xương.

Chương Hồng Lâm thống khổ rút tay về, hai tay run rẩy, ý thức được xảy ra chuyện gì, hắn tức đến bể đầu, kéo mạnh chiếc khăn trong miệng ra, trừng mắt với Ngưng Hương: Ngươi dám bẻ gãy ngón tay ta sao!

Hắn là thư sinh dựa vào hai tay kiếm cơm, nàng bẻ gãy tay hắn thì như bẻ gãy tiền đồ của hắn vậy!

Hai mắt nam nhân đầy tia máu, phẫn nộ giống như muốn ăn thịt nàng.

Ánh mắt Ngưng Hương nhìn thẳng vào tay trái Chương Hồng Lâm, trong đó bốn ngón tay khác nhìn không ra khác thường, duy chỉ có ngón tay út rũ xuống một cách quái dị, hai tay Chương Hồng Lâm run rẩy không ngừng.

Ngưng Hương biết Chương Hồng Lâm rất thống khổ, nhưng nếu như hắn không có lòng dạ độc ác thì sao có thể rơi vào hoàn cảnh này? Huống chi Quản Bình đã hạ thủ lưu tình, chỉ bẻ gãy ngón út tay trái của hắn, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tay phải đề bút viết chữ thi khoa cử.

Ngươi lén lén lút lút đến nhà ta làm gì? Ngưng Hương đi về phía trước một bước, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Chương Hồng Lâm, không đợi Chương Hồng Lâm mở miệng, nàng tiếp tục nói: Chương Hồng Lâm, coi như ta nể mặt cữu cữu, lần này chỉ trừng trị ngươi như vậy là đã nhẹ lắm rồi, lần sau còn để ta bắt được ngươi có ý đồ hại người, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Ngươi đừng cho là ta người dễ bị bắt nạt, ngươi luôn trông cậy ta sẽ đi Hầu phủ giúp ngươi cầu tình, vì sao ngươi không ngẫm lại nếu ngươi đắc tội với ta thì ta cũng sẽ đi Hầu phủ cáo trạng?

Nàng không muốn có bất cứ quan hệ nào với Chương Hồng Lâm, nếu hắn đã cho rằng nàng có thể nhờ vả Bùi Cảnh Hàn, nàng sẽ dùng Bùi Cảnh Hàn để dọa hắn hoảng sợ một lần.

Chương Hồng Lâm rùng mình, hắn chăm chú nhìn biểu muội thấy hắn bị thương thành như vậy nhưng vẫn trấn định tỉnh táo, lần đầu tiên trong đời hắn biết được cô biểu muội này đã không còn là cô nương đáng thương bốn năm trước khóc lóc chạy qua nhà bọn họ quỳ xuống cầu xin vay tiền.

Nghĩ đến phủ Trấn Viễn Hầu cao cao tại thượng, Chương Hồng Lâm cúi đầu, hít thở mấy hơi thật sâu rồi miễn cưỡng áp chế cơn đau đớn, hắn khó khăn đứng lên, khom người nhìn Quản Bình một cái, tận lực bình tĩnh hỏi Ngưng Hương, Hương Nhi, nàng là ai?

Không quan hệ gì tới ngươi. Ngưng Hương lạnh lùng nói, Chương Hồng Lâm, ta với ngươi cho dù có tình cảm huynh muội gì thì bắt đầu từ hôm nay không còn nữa, về sau ngươi đừng tới nhà ta nữa, càng không được gọi nhũ danh của ta, thừa dịp trước khi ta thay đổi chủ ý thì lập tức rời đi đi.

Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng khi thân thể chịu đả kích cùng tiền đồ bị uy hiếp, Chương Hồng Lâm cũng không còn tâm tư này nữa, hắn suy nghĩ một chút rồi khẩn cầu Ngưng Hương: Hương... Biểu muội, ta sai rồi, cuộc thi sắp tới khiến ta áp lực quá lớn, buổi sáng uống chút rượu nên nhất thời làm chuyện hồ đồ. Ta thực sự biết sai rồi, về sau sẽ không tới quấy rầy muội nữa đâu, chỉ cầu biểu muội nể mặt cha ta bỏ qua cho ta, đừng nói cho thế tử được không?

Trong lòng Ngưng Hương bực bội, chỉ ra ngoài cửa đuổi người.

Chương Hồng Lâm đầu đầy mồ hôi cầu xin lần nữa rồi mới rời đi.

Quản Bình đi theo ra ngoài quan sát hắn.

Ngưng Hương thấy Chương Hồng Lâm để quên chiếc khăn, lông mày nàng nhíu lại.

Quản Bình rất nhanh đã quay lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngưng Hương tâm tình phức tạp nói lời cảm ơn: Cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi, ta...

Không cần cám ơn, ta chỉ làm theo lệnh thôi. Quản Bình đứng ở cửa, thấy Ngưng Hương nghe nàng nói xong liền cúi đầu, Quản Bình cũng rủ mắt, thật lâu mới thấp giọng khuyên nhủ: Dung mạo ngươi xuất chúng, bên cạnh lại không có ai che chở, một khi gặp phải kẻ xấu rất có khả năng gặp chuyện không may. Thay vì đắc tội thế tử, không bằng đi theo hắn...

Từ thái độ thế tử hao tâm tổn trí an bài nàng đến giám thị Ngưng Hương, ít nhất có thể thấy được thế tử đối với Ngưng Hương có vài phần thật lòng.

Ngươi đừng nói nữa, ta thà rằng chết cũng sẽ không theo hắn. Ngưng Hương bình tĩnh ngắt lời nàng, ngẩng đầu, do dự một chút rồi cầu xin: Quản cô nương, chuyện hôm nay ngươi có đừng nói cho thế tử được không? Hắn đã bị dạy dỗ tới như vậy rồi nên ta không muốn thế tử lại làm gì hắn nữa, nếu hắn gặp chuyện không may ta sợ cữu cữu ta không an lòng.

Kiếp trước Bùi Cảnh Hàn hiểu lầm nàng cùng huynh trưởng Thẩm Du Du có tư tình, hắn nể mặt Thẩm Du Du nên chỉ mới âm thầm hãm hại người nọ ngã ngựa bị què chân, nếu để cho Bùi Cảnh Hàn biết Chương Hồng Lâm cố ý muốn làm nhục nàng, Ngưng Hương không biết Chương Hồng Lâm còn giữ được tính mạng hay không, đến lúc đó cữu cữu lại phải đau đớn chịu tang con...

Đương nhiên Ngưng Hương vô cùng hy vọng nàng tự mình đa tình, Bùi Cảnh Hàn sẽ không vì nàng đi trả thù, nhưng vạn nhất xảy ra thì sao?

Đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của nàng, Quản Bình thần sắc lạnh lùng, Nếu ta không nói, một khi thế tử nghe được từ trong miệng người khác, người chết chính là ta.

Mặt Ngưng Hương liền biến sắc, đem lời cầu khẩn còn lại từ nuốt xuống.

Mỗi người đều có khó xử của riêng mình, nàng không thể nào vì cữu cữu mà cưỡng bách Quản Bình mạo hiểm giúp đỡ.

Nhặt chiếc khăn mà Chương Hồng Lâm để quên vứt vào trong bếp lửa, Ngưng Hương quay trở về đông phòng, nhắm mắt lại nhưng không một chút buồn ngủ.

Buổi chiều đám người Lý thị trở về, Ngưng Hương cùng Quản Bình không ai đề cập đến chuyện Chương Hồng Lâm, giống như chưa từng có chuyện xảy ra.

Ngược lại ở Chương gia, Thôi thị thấy nhi tử không đạt được mục đích mà còn bị người khác bẻ gãy ngón tay, bà đau lòng vừa khóc vừa mắng, tuyên bố muốn đi tìm Ngưng Hương tính sổ thì bị Chương Hồng Lâm kịp thời giữ chặt, chịu đựng một bụng oán hận đem thiệt hại bên trong nói cho mẫu thân. Thôi thị lại không dám đắc tội phủ Trấn Viễn Hầu, nhưng lại không cam lòng nuốt một bụng oán ức, bà ta oán hận đập chén trà, Chẳng lẽ buông tha nàng ta dễ vậy sao?

Trong mắt Chương Hồng Lâm lóe qua một tia âm tàn, hắn nhìn chằm chằm mảnh sứ vỡ trên đất nói: Nương yên tâm, chúng ta cứ xem tình thế trước, cho dù năm nay không báo được thù thì cũng sẽ có một ngày ta sẽ để cho nàng trả gấp bội.

Chỉ cần Ngưng Hương không nói cho Bùi Cảnh Hàn, hắn vẫn có thể thi tú tài đậu trạng nguyên, không vì cái gì khác, vì trở về trả thù nên hắn nhất định sẽ mang chức quan trở về, chờ sau này Bùi Cảnh Hàn đã quên nha hoàn Ngưng Hương này, hắn lại tìm nàng tính sổ, nàng chưa xuất giá càng tốt, cho dù là đã gả cho người khác hắn cũng muốn nàng nhà tan cửa nát!

Thôi thị cùng nhi tử đều nghĩ chung một ý tưởng, bà cắn răng dặn dò nhi tử, Hồng Lâm hãy cố gắng thi thật tốt, chúng ta không cần dựa vào nàng!

Chờ nhi tử thi đậu vượt qua mọi người, còn không có biện pháp đối phó với một nha hoàn cũ của Hầu phủ sao?

Chương Hồng Lâm nghiêm túc gật đầu, hai mẹ con lại thương lượng một phen, chạng vạng tối Chương Mãn bán giỏ trở về, Thôi thị chỉ nói lúc nhi tử giúp bà khiêng đá không cẩn thận bị đè gãy ngón tay. Chương Mãn hoàn toàn không biết được nguyên do trong đó, ông gấp đến độ lo lắng, buông giỏ trong tay cất bước đi vào sương phòng thăm con trai.

Ở thôn Liễu Khê, Ngưng Hương đợi đến khi trời tối cũng không thấy cữu cữu đến, liền khẳng định Chương Hồng Lâm không nói chân tướng cho ông biết.

Ngưng Hương cũng không có ý cáo trạng với cữu cữu, nghĩ đến Bùi Cảnh Hàn đối với một nhà cữu cữu là mối uy hiếp lớn, nàng cũng không có tâm tư vì loại chuyện nhỏ nhặt này tính toán chi li. Đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, nàng nhìn qua phía bầu trời tây thoáng chút ánh nắng chiều, Ngưng Hương thật lòng hy vọng Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng trở lại, hắn về thì mới có thể đoạn tuyệt rõ ràng, như vậy nàng không cần phải lo sợ bất an nữa.

Nhưng mà đợi vài ngày chưa đợi được tin Bùi Cảnh Hàn thì bên vườn trái cây của Ngô gia đã vào lúc thu hoạch.

Lục Định cố ý đến thông báo cho bọn họ sáng mai cùng đi sang vườn trái cây.

Thu hoạch trái cây từ buổi sáng đến hoàng hôn thì mỗi người được hai mươi văn tiền, không tính A Mộc, cả đại gia đình thêm cả Quản Bình được sáu phần tiền công.

Công việc tốt như vậy Lý thị đã mong chờ từ sớm, bây giờ cuối cùng cũng đợi đến việc, bà cao hứng nhìn Lục Định bảo đảm: Cháu cứ yên tâm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ sớm qua đó, cháu không cần qua đây đón chúng ta đâu, chúng ta sẽ đi sang đầu thôn các cháu chờ!

Đi trấn Lưu Tiên, từ thôn Đông Lâm xuất phát tương đối gần.

Lục Định gật đầu rồi rời đi .

Lý thị cười không khép miệng, sờ đầu cháu trai nói: A Mộc ngày mai phải cố gắng làm tốt đó nha, có tiền Đại bá mẫu sẽ phân cho cháu một nửa.

A Mộc vẫn chưa thấy cây táo hồng bao giờ, tưởng tượng đến cây đầy trái, không có tiền công hắn cũng cao hứng muốn đi chơi.

Một nhà mọi người hưng phấn không thôi, ngoại trừ Ngưng Hương, hết lần này tới lần khác nàng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, đỡ cho Quản Bình sinh nghi, nàng muốn ngày mai giả vờ đau bụng không đi, nhưng lại sợ Lục Thành nghĩ ngợi lung tung đến tìm nàng.

Buổi tối, tiểu cô nương lăn qua lộn lại không ngủ được.

Ngày kế tiếp khi trời vẫn còn tối, nghe thấy bên Đông viện có động tĩnh, Ngưng Hương thở dài chui ra ổ chăn. Bởi vì đi làm việc nên nàng lấy ra hai bộ quần áo cũ, một bộ cho mình mặc, một bộ cho Quản Bình. Từng người sau khi thu thập xong liền ăn điểm tâm bánh nướng áp chảo là do tối qua Lý thị làm, cộng thêm một nồi cháo.

Khóa chặt cửa, cả đại gia đình vừa nói vừa cười đi về phía thôn tây.

Lúc này mặt trời đã lóe lên chút sáng nhưng người trong thôn vẫn chưa dậy.

Vừa rẽ sang hướng thông Đông Lâm thì từ phía xa, mọi người đã thấy một chiếc xe lừa đứng đối diện phía bên này.

Là Lục Thành tới đón chúng ta ư? Lý thị híp mắt nhìn, đáng tiếc sắc trời mờ tối, khoảng cách xa không thấy rõ lắm.

A Mộc gọi một tiếng thử xem. Từ Thu Nhi cười giật giây đường đệ.

A Mộc há mồm kêu lên, giọng nói bé trai to rõ ràng thanh thúy, truyền xa ra ngoài.

Cô cô! Đáp lại hắn là giọng nói hưng phấn của A Nam.

Lý thị ngẩn người, bà vừa đi lên phía trước vừa thân mật quở trách Lục Thành với người trong nhà, Sao hắn lại đem A Nam theo?

Không phải là cháu nó đã nói hai nhà đều đi hái trái cây sao, không ôm A Nam theo thì ai dỗ bé bây giờ? Từ Thủ Lương cười nói, chỉ cần có tiền là mọi người đều vui vẻ.

Vừa nói chuyện vừa đi tới xe xe lừa càng ngày càng gần.

Bá phụ, bá mẫu, sao mọi người dậy sớm như vậy? Lục Thành tinh thần sảng khoái, giọng nói sớm đã theo gió truyền tới.

Ngưng Hương núp ở sau lưng Đại bá mẫu, nghe được giọng nói người yêu xa cách hơn mười ngày, nàng vừa ngọt ngào lại vừa khẩn trương, vụng trộm nhìn về phía Quản Bình.

Nàng ta có nhìn ra được không?

/148

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status