Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 98

/100


Vân đạp mạnh chân lên thanh gỗ. Người Đan bị hích lên sát mép, càng dễ bị rơi xuống dưới. Kiệt mím môi kinh hãi đến mức cắn chảy máu.

+ Cô muốn tôi làm gì thì cô mới không hại Đan?

Giờ phút này thì chỉ còn cách chấp nhận mọi yêu cầu của Vân, có thế mới mong Đan an toàn. Vân im lặng, bỗng hàng mi dài của ả rủ xuống buồn bã, đau đớn vô ngần. Sự im lặng để mưu tính?

Đan không rời mắt khỏi Kiệt, ánh mắt của Đan cũng buồn bã, nhưng không có sự đau đớn hay uất hận toát ra. Giọt mồ hôi lạnh chảy bên thái dương, những đường nét hoàn mĩ trên gương mặt Kiệt dường như trở nên bất động, chờ đợi.

+ Nói đi. Cô muốn tôi như thế nào?

+ Cầm con dao lên.

Vân chỉ gần tảng bê-tông, có một con dao nhỏ vất dưới đất.Kiệt làm theo. Anh lén nhìn Đan, hàm răng nghiến chặt, lo lắng.

+ Việc tiếp theo, cực kì đơn giản, cắt-sợi-dây-thừng.

Đan tròn mắt. Kiệt nhìn theo sợi dây thừng, nó đang níu giữ mạng sống của người mà anh yêu thương nhất trên đời.

+ CÔ ĐIÊN HẢ? *Kiệt gằn*

+ Ồ không. Em không điên tẹo nào. Như anh thấy, anh sẽ phải cắt sợi dây thừng kia.

Vân bật cười xảo quyệt.

+ Bây giờ anh không cắt, con bé vẫn chết. Nhìn này *Vân gạt hờ thanh gỗ, mỗi lần Vân động vào thanh gỗ là Đan lại bị gạt gần tới mép hơn* Chết dưới tay em có vẻ không nhẹ nhàng bằng chết dưới tay anh. Haha….

“Đồ con gái độc ác. Thì ra cô ta muốn mình chứng kiến tự tay Kiệt cắt dây thả mình rơi xuống…”

+ Anh nghĩ sao? Đằng nào con bé cũng chết, anh sẽ từ bi ban cho nó cái chết nhẹ nhàng chứ?

Kiệt và Đan giống như hai kẻ đáng thương, bất lực trước hoàn cảnh. Kiệt muốn cứu Đan nhưng dù thế nào Đan cũng vẫn sẽ rơi xuống.

Đan thở dài, nước mắt làm mờ hình bóng của Kiệt.

“Kết thúc Ghim vẫn nói là một kết thúc không nên mong đợi. Giá mà anh ở bên em khoảng thời gian qua, thay vì tìm mọi cách giúp gia đình em….Không được ở bên anh nữa rồi, em thấy tiếc cho khoảng thời gian phải xa anh..”

Vân định hối thúc thì Kiệt lên tiếng.

+ Chúng ta nói rõ với nhau nhé. Cô hại Đan để trả thù tôi phải không?

+ Đúng thế. Em biết anh, yêu anh trước nó. Nhưng anh lại chọn nó. Có quá bất công với em?

Kiệt khẽ gật đầu đồng tình, đột nhiên Kiệt thay đổi thái độ. Kiệt giơ con dao lên, siết chặt.

+ Anh…. Anh sao vậy?

Vân tắt cười, đôi mắt Kiệt ánh lên khiến Vân rùng mình.

+ Đối tượng của cô suy cho cùng là tôi, không phải Đan. Tôi thừa nhận có những lúc đã hơi tàn nhẫn với cô. Xuất phát từ sự hiểu lầm, nếu tôi cẩn thận thì sẽ không bao giờ có sự hiểu lầm ấy.

“Anh đang nói gì thế Kiệt????”

Đan vùng vằng nhúc nhích hai bàn tay, cô lui người vào.

+ Tôi đã từng yêu quý cô hơn bản thân tôi, cô là người có đôi mắt trong sáng, sự mềm yếu của cô luôn khiến tôi muốn bảo vệ. Có điều, vì tôi mà cô trở nên sa ngã và xấu xa. Tôi cũng hiểu tôi có một phần tội lỗi.

Những lời của Kiệt làm Vân bất giác rơi nước mắt, ả tràn ngập trong tâm hồn những hỗn độn, lòng ghen tức ích kỉ. Kiệt càng nói, Vân càng thấy mình là kẻ đáng thương.

+ Vì vậy, người gây ra mới là người cần trả giá.

Nói tới đây, Kiệt thở dài não nề, xoay con dao hướng về phía mình, cả 2 đứa con gái kinh ngạc tới độ tim lặng đi vài nhịp. Anh nở nụ cười buồn với Đan, Đan không tin vào những điều anh đang nói, những hành động của anh…không lẽ…anh….

PHẬP.

“Không……………………………….”

“KHÔNG……………………………..”

………………

Con dao cắm sâu vào bụng Kiệt, máu lây láng ra tay anh, rỏ xuống đất. Máu cứ rỏ, rỏ ngày một nhiều. Kiệt chống một tay khụy xuống.

Vân không ngờ Kiệt sẽ tự đâm anh, ả thẫn thờ như người mất hồn.

Có phải Vân muốn điều ấy. Vân muốn phải có kẻ trả giá cho cơn giận dữ của Vân. Nhưng hình như… chưa bao giờ Vân muốn Kiệt phải chết.

Bi kịch tiếp diễn, Vân loạng choạng vướng vào thanh gỗ, ả ngã nhào ra sau. Kiệt và Đan đã chứng kiến cảnh tượng Vân rơi xuống, từ tầng thứ 15. Kiệt hốt hoảng nhìn Đan, giờ thì tới lượt Đan sẽ đối mặt với tử thần. Cây gỗ gạt Đan ra ngoài không chút do dự, sợi dây thừng bị giật căng, cứa mạnh vào mép tường và đứt phựt.

Đan gần như vô thức, tốc độ hút xuống của độ cao thật mãnh liệt. Bàn tay đẫm máu kịp nắm lấy đầu sợi dây thừng.

+ ĐAN !!!

Sức Kiệt yếu quá, vết thương lại rây máu bê bết trên thành mép sân thượng. Các ngón tay Kiệt trơn tuột vì máu, sợ dây quá bé, nó đang tuột dần như muốn kéo Kiệt cùng rơi xuống.

“Em không muốn thấy anh cũng rơi xuống đâu. Em không thích anh cùng chết. Nếu em không thể sống thì anh phải sống. Kiệt, buông tay ra, đừng như thế”.

+ Anh…sẽ…kéo…em…lên…

Vết đâm không nhẹ, nó khiến Kiệt mất nhiều máu. Sau một vết đâm vào bụng, rồi thì….cũng sẽ chết mà thôi….

Kiệt chóng mặt, hoa mắt, hai mí mắt anh cứ trùng xuống, muốn nhắm lại. Anh đã thấy Vân, cô ta bám tay vào gờ che của cửa sổ tầng dưới. Vân đang khóc. Sự hối hận muộn màng đã đưa cả ba người bước chân vào cõi chết.

Tất cả tối sầm lại, Kiệt gục xuống………

Có một giai điệu ngọt ngào nào đó quanh quẩn khắp căn phòng. Giai điệu nhẹ nhàng ấm áp, cảm tưởng như giai điệu ấy ngập tràn mênh mộng trên bầu trời xanh thẳm, những tia nắng tinh khôi dịu dàng, chầm chậ

m, lăn tăn trên những đám mây trắng bồng bềnh.

“Gì thế?”

“Cậu ấy vừa nheo mày”

Lại có tiếng cười khúc khích bên tai.

Nhưng rồi giai điệu ngọt ngào tắt lịm, những tia nắng và bầu trời xanh thẳm biến mất. Màu xám xịt u tối lan tỏa.

+ Anh…sẽ…kéo…em…lên…

Bóng dáng người con trai trên mép sân thượng, khuôn mặt đau đớn nhợt nhạt. Đan rơi xuống. Vân ngã ra sau. Kiệt giơ con dao lên….

Phập !

+ KHÔNG, KIỆT ƠI !!!!!

Đan choàng tỉnh giấc, cô bật dậy, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, hơi thở dồn dập.

+ Kiệt…Kiệt….

Đan liên mồm gọi Kiệt, đảo mắt xung quanh. Chị cả, chị hai đang nhìn Đan. Cô tròn mắt không chớp nổi. Rồi Đan nhận ra căn phòng màu trắng, có một sợi dây truyền chất đang gắn vào cánh tay. Bộ trang phục xanh trắng, rộng thùng thình.

+ Bình tĩnh nào Đan, em vẫn còn shock *chị cả đỡ Đan nằm xuống*

Ngay tức khắc Đan ngồi dậy, giật sợi dây nhựa khỏi tay, hốt hoảng:

+ Kiệt !! Anh ấy đâu?

Đan đẩy Tùng và Ghim ra, bước xuống đất. Trước mặt Đan là Kiệt, anh đnag nằm trên giường bệnh. Kiệt đang nằm ngủ ư? Hay…hay…

Đan đến giường của Kiệt, nhìn Kiệt thật lâu. Kiệt nằm im, hơi thở đều đặn. Đan mỉm cười yên tâm. Cô nắm chặt tay Kiệt, ngồi bên giường anh và cứ nhìn anh mãi.

+ À, có chuyện gì đã xảy ra? Em nhớ là Kiệt và em đang đung đưa ở tầng sân thượng.

+ Con nhóc này. Em làm mấy bà chị chết vì đau tim mất !

Đan ngây người ra. Nam và Ghim kể lại.

Trước khi đến khu công trường, Kiệt đã gọi điện nhắn Nam đến ngay. Khổ nỗi Nam còn đang bận tay với đám người của Vân nên phải lúc lâu mới tới được. Vừa mở cửa sân thượng đã thấy cảnh Kiệt túm sợi dây thừng. Nam, Ghim, Huyền và nhiều người khác đã chạy tới kịp nắm lấy sợi dây khi Kiệt gục xuống, tuột tay.

+ Xém chút Kiệt cũng rơi xuống rồi *Ân rên rỉ*

+ Các cậu may thật đó.


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status