Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 200: Vong Dương Bổ Lao Vô Gian Đạo

/492


Trương Tử Tinh nhìn tứ tướng sau lưng Hoàng Phi Hổ như lâm đại địch, nói: "bốn vị tướng quân không cần kinh hãi, bần đạo sẽ không gây bất lợi với Võ Thành Vương, chỉ là đạo mật chỉ này của Bệ hạ chỉ cho phép một người Võ Thành Vương đọc, nên phải thi chút tiểu thuật hạn chế".

Hoàng Phi Hổ mới bước lại gần, Trương Tử Tinh lập tức mở ra Tử La Mê Chướng. Bốn người Hoàng Phi Bưu lập tức thấy trước mặt mê mông, không nhìn thấy hai người kia đâu, kinh hãi trong lòng, nhớ lại lời quốc sư vừa nói mới yên tâm lại một chút, không đi lung tung tìm nữa mà đứng nguyên tại chỗ.

Trương Tử Tinh bố trí Tử La Mê Chướng xong, lấy ra một đạo thánh chỉ giao cho Hoàng Phi Hổ - đạo thánh chỉ này là hắn vừa viết tại Triều Ca xong, "nóng hổi vừa ra lò" nên mới có nhanh vậy, lại khiến mọi người tưởng hắn pháp lực cao thâm lắm.

Hoàng Phi Hổ vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ, Trương Tử Tinh lại đỡ hắn dậy, nói rằng Thiên tử có lệnh, lần này Đại Thương đã phụ Hoàng gia, cho phép hắn đứng tiếp chỉ. Hoàng Phi Hổ cảm ân, tiếp lấy thánh chỉ cẩn thận nhìn, biểu tình càng lúc càng phức tạp, cuối cùng quay về hướng Tây dập đầu xuống đất: "Phi Hổ cô phụ thánh ân của Thiên tử, vạn chết cũng khó rũ hết tội này".

Đạo thánh chỉ Thiên tử đưa cho Hoàng Phi Hổ kia, ngôn từ hết sức nhẹ nhàng, hoàn toàn như một lá thư xin lỗi, đại ý là: kẻ gây ra loạn Triều Ca này chủ mưu là yêu nữ Mị Nương kia, nhưng dù sao cũng đã tạo thành sai lầm rất lớn, không phải thần phụ vua mà là vua phụ thần. Hai gã hoàng tử phạm vào trọng tội, nhất định sẽ nghiêm trị tuyệt không nương tay. Bất kể Hoàng Phi Hổ định đi đâu, cho dù là gia nhập phản quân đối địch cùng Đại Thương, Thiên tử cũng sẽ không trách tội. Trong lòng Thiên tử, hắn vĩnh viễn là Trấn quốc Võ Thành Vương. Hoàng Phi Hổ chưa từng thấy qua vị vua nào viết thánh chỉ nào như thế, hắn vốn người trọng tình trọng nghĩa, từ nhỏ đã tiếp thu quan điểm ngu trung của bề tôi, thấy giọng văn Thiên tử thành khẩn, lại biết hai vị hoàng tử là bị tà thuật của yêu nữ mê hoặc, cảm thấy bỏ trốn đúng là phụ thâm ân của Thiên tử, liền xấu hổ vô cùng. Hoàng Phi Hổ xin Tiêu Dao tử đem đầu hắn trở lại đền tội, nói xong rút kiếm muốn tự vẫn. May Trương Tử Tinh mắt thính tay nhanh kịp đoạt lại kiếm, dùng lời an ủi. Hoàng Phi Hổ lúc bỏ trốn cũng mang theo áp lực tâm lý rất lớn, giờ rốt cuộc không thể giữ được vẻ trầm ổn hàng ngày, ôm mặt khóc lớn. Đúng là : lệ nam nhi không phải không rơi, chỉ là vì chưa tới mức thương tâm mà thôi.

"Chuyện Hoàng lão tướng quân cùng phu nhân, Thiên tử hết sức lấy làm tiếc, Lệ phi nương nương qua đời càng khiến cho người đau đớn. Thiên tử vốn lúc chinh Tây đã bị nội thương, ảnh hưởng tới nguyên khí, lần này giận dữ càng làm thương thế nặng thêm", Trương Tử Tinh hết sức hài lòng nhìn thái độ của Hoàng Phi Hổ, nhưng vẫn chưa nói ra bí mật động trời là hoàng hậu cùng Hoàng Phi Hổ ba người còn chưa chết, chỉ vỗ vỗ vai hắn an ủi: "lần này tuy đã bình được Khuyển Nhung, nhưng phương bắc vẫn còn Quỷ phương, phương Nam còn Ngạc Hoán phản loạn chưa dẹp. Giờ Đại Thương rất cần đống lương như Võ Thành Vương ngài, chi bằng theo ta cùng trở lại Triều Ca?"

Hoàng Phi Hổ lắc đầu thở dài nói: "thịnh tình của quốc sư, Phi Hổ hết sức cảm kích, chỉ là ta đã không còn mặt mũi trở lại Triều Ca, chờ ta an bài ba đứa nhi tử xong sẽ tới phía Bắc. Đất bắc có dị tộc Quỷ phương làm loạn, hết sức khó giải quyết, Văn thái sư viễn chinh đã lâu mà vẫn chưa hạ được. Phi Hổ nguyện lĩnh gia tướng tới đó, liều mạng tiêu diệt Quỷ phương, đem một bầu nhiệt huyết đền ơn Thiên tử".

Trương Tử Tinh trầm ngâm một lúc nói: "Võ Thành Vương quả là người trung nghĩa, nhưng làm vậy rất không ổn, chỉ là thiêu thân liều chết, hi sinh lãng phí mà thôi. Bần đạo to gan xin hỏi lại một câu, Tướng quân thực muốn báo đáp hậu ân của Thiên tử?"

Hoàng Phi Hổ tỏ ý kiên quyết gật đầu, nhưng hắn thực sự không muốn trở lại Triều Ca, dù Thiên tử không trách tội, nhưng cũng không còn mặt mũi nào nhìn lại đồng liêu trong triều. Huống chi hai vị hoàng tử rất có khả năng sẽ là người kế vị sau này, nói thế nào tội cũng không thể bị giết, mà phụ thân, muội muội cùng thê tử hắn đều vì hai hoàng tử mà chết, hắn làm sao có thể đối diện với bọn họ nơi thế giới bên kia? Tương lai thì sao? Tương lai nếu một trong hai người bọn họ được kế vị ngai vàng thì sao?

"Nếu tướng quân vì vậy mà thực sự bị mang tiếng phản nghịch, thì ngài có nguyện ý không?", quốc sư tựa hồ tùy tiện hỏi một câu, sự thật là, việc Hoàng Phi Hổ lựa chọn không trở lại Triều Ca cũng đã nằm trong ý liệu của hắn, đã cẩn thận chuẩn bị thêm phương án thứ hai.

Hoàng Phi Hổ cười khổ nói: "Phi Hổ giờ đã mang danh phản nghịch, quốc sư còn nói vậy làm gì, cho dù thân bại danh liệt, Phi Hổ cũng phải báo đáp thánh ân, chỉ là sẽ không bao giờ trở lại Triều Ca nữa".

"Đã là như vậy, mời tướng quân xem cái này", Trương Tử Tinh lại lấy ra một đạo thánh chỉ nói: "Bệ hạ thực là tri kỷ của tướng quân, biết tướng quân vô cùng trung nghĩa, không quên lòng trung với quốc gia, đây còn một đạo mật chỉ mời tướng quân xem qua".

Hoàng Phi Hổ tiếp lấy đọc qua, thần sắc dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng kiên quyết gật đầu: "ý chỉ của Bệ hạ Phi Hổ đã minh bạch. Đừng nói mấy thứ hư danh kia, cho dù chỉ còn lại tấm thân tàn này cũng nguyện ra sức vì Bệ hạ".

Trương Tử Tinh lộ vẻ hân thưởng, khẽ gật đầu, đột nhiên lấy ra một bình rượu, thay Hoàng Phi Hổ rót đầy một chén: "Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, Tây xuất ngũ quan vô cố nhân! Tướng quân lần này ra đi, cũng hung hiểm vô cùng, xin ngài bảo trọng!".

"Đa tạ quốc sư!", Hoàng Phi Hổ hiểu ý tứ của câu "vô cố nhân" kia, cũng hết sức bội phục lòng trung của vị quốc sư Tiêu Dao Tử này, lập tức đỡ lấy chén rượu nâng lên uống cạn, chỉ thấy rượu này thuần hậu vô cùng, dư vị ngát hương, không khỏi khen một tiếng: "rượu ngon!".

Trương Tử Tinh kính hắn luôn ba chén, giải đi Tử La Mê Chướng rồi lập tức cáo từ. Chúng tướng liền thấy thân ảnh Hoàng Phi Hổ cùng quốc sư lại hiện ra, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Quốc sư kia cũng không nói nhiều, lập tức cưỡi độn quang bay đi.

Hoàng Phi Hổ tỏ vẻ ngưng trọng, nhìn bốn tướng nói: "bốn vị huynh đệ là anh em thủ túc, sinh tử chi giao của ta, chuyện quốc sư vừa rồi xin chớ để lộ ra. Hoàng Minh, ngươi đi tìm Long Hoàn, chúng ta tạm tìm địa phương nghỉ ngơi, sau vài ngày sẽ lại lên đường".

Chư tướng nhận mệnh, lại hỏi đi đâu, chỉ thấy Hoàng Phi Hổ biểu tình kiên định nói ra hai chữ: "Tây Kỳ!".

Giải quyết chuyện Hoàng Phi Hổ xong, Trương Tử Tinh lập tức trở lại Triều Ca tìm nơi hạ lạc của Ứng Long, nhưng chỉ thấy dấu vết tự bạo của sinh vật chiến sĩ, thực hết sức đáng sợ, nhưng không thấy tung tích Ứng Long đâu, cả bên Khổng Tuyên tìm kiếm cũng không thấy tin tức. Trương Tử Tinh nóng nảy trong lòng, thầm nghiến răng nghiến lợi: nếu tam đệ có bị làm sao, nhất định phải bắt ba tên Kim tiên Xiển giáo kia đi theo bồi táng.

Lúc này, Nữ Bạt được tỷ muội Thải Vân Tiên Tử hộ tống cũng đã trở lại Triều Ca hội họp cùng Trương Tử Tinh.

Đối với vấn đề sinh tử của Ứng Long, Nữ Bạt lại tỏ ra yên tâm, vì nàng cùng Ứng Long từ khi tu luyện bí thuật của Hoàng Đế truyền cho, liền có một khỏa song tu đan xuất hiện trong đan điền, tựa như Kim đan của Ngưng đan kỳ vậy. Ứng Long cũng có một khỏa như vậy, hai người có thể cảm ứng lẫn nhau, nếu một bên gặp chuyện bất trắc, khỏa song tu đan kia sẽ vỡ vụn, giờ song tu đan vẫn còn nguyên, cho thấy Ứng Long tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.

Trương Tử Tinh nghe vậy cũng yên tâm lại, mà Nữ Bạt nói ra kẻ gây họa Triều Ca – thân phận thực sự của Mị Nương khiến cho hắn kinh hãi: thì ra Mị Nương chính là Hỉ Mị - Cửu đầu Trĩ Kê Tinh.

Trương Tử Tinh nhớ rất rõ ràng, Cửu đầu Trĩ Kê Tinh lần trước đã bị mình và vợ chồng Ứng Long đốt thành tro bụi, sao lại có thể phục sinh? Thực không ngờ cẩn thận như vậy mà vẫn còn để sót con kê tinh này, kết quả để nó làm nên phong ba như vậy. Nhắc tới Hỉ Mị, Trương Tử Tinh lại không nén nổi căm hận trong lòng, ba tên Xiển giáo đáng chết kia!

Trương Tử Tinh trở lại hoàng cung, phát hiện Tử Giao vẫn đang quỳ trong tông miếu, bèn hỏi: "Hồng nhi đâu sao không thấy?"

Tử Giao đáp: "yêu nữ kia xảo trá vô cùng, Hồng Đệ cũng trúng tà thuật của ả nên mới gây họa, khiến Võ Thành Vương làm phản, trong lòng sợ phụ hoàng trách phạt nên đã theo đạo nhân Xích Tinh Tử kia rời đi".

Trương Tử Tinh nghe Tử Hồng cũng bị Mị Hương mê hoặc, nhưng ngay việc đối diện với phụ thân cũng không dám, không khỏi càng thêm tức giận. Tử Giao vội vàng nói: "Hồng đệ tuổi nhỏ vô tri, do quá sợ hãi phụ hoàng nên mới làm như vậy".

Trương Tử Tinh trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "vì sao ngươi không đi?"

Tử Giao đem ngọc phù năm đó được Quảng Thành Tử tặng ra, nói: "phụ hoàng từng nói, nam nhi phải biết chịu trách nhiệm. Nhi thần phạm vào tội lớn, vạn chết không đủ đền tội, nên không dám bỏ chạy, nguyện ý xin tự vẫn để tạ tội với thiên hạ".ttt

Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn ngọc phù một cái, biết Tử Giao quyết ý chịu chết, không chịu bỏ trốn cùng Tử Hồng, ánh mắt hắn hiện lên một tia bất nhẫn, thở dài nói: "ngươi sai đã sai rồi, chết còn có ích gì? Cho dù ngươi chết chuyện này cũng không cách nào quay ngược lại, chết chỉ là trốn tránh mà thôi. Còn không bằng nỗ lực gắng sống, vì người chết mà phấn đấu, so với chết còn cần nhiều dũng khí hơn nhiều".

Tử Giao khẽ run như hiểu được điều gì, hỏi: "vậy nhi thần làm sao chuộc tội?"

"Giờ có hai con đường cho ngươi chọn, một là ra khỏi Triều Ca tới hoang sơn, lánh đời sống nốt, coi như kéo dài huyết mạch Đại Thương ta, chờ con ngươi lớn sẽ cho nó trở lại Triều Ca. Hai là theo như lời Quảng Thành Tử, đầu vào môn hạ Cửu Tiên Sơn Đào Nguyên Động, mượn sức học đạo, tìm hiểu tin tức bên trong, ngày sau có thời cơ sẽ xuất lực vì Đại Thương".

Tử Giao không hề do dự, lập tức quỳ xuống: "nhi thần bất tài, nguyện chọn con đường thứ hai!".

Trương Tử Tinh thấy hắn không hề do dự lựa chọn, không khỏi cảm khái trong lòng, nói: "ngươi phải ghi nhớ kỹ, chuyện này hết sức nguy hiểm, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan".

Tử Giao rơi lệ, nhưng ánh mắt vẫn hết sức kiên định: "nhi thần phụ lời dạy của phụ hoàng, phá hoại triều cương, lại giết đi mẫu hậu cùng hai vị di nương, cả Tôn Du cũng…thực là không bằng cầm thú, ngàn chết cũng không đủ đền tội, cho dù thịt nát xương tan cũng không hối hận!". Bạn đang đọc truyện tại

/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status