Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 224: Tam Hào Sơn Huyền Đô Luận Đạo

/492


Hạm Chi Tiên quả nhiên không phụ kỳ vọng của Trương Tử Tinh, dùng không tới hai tháng đã luyện thành 7 khỏa Cửu chuyển thiên nguyên đan, đan dược này không chỉ có tác dụng khôi phục ngoại thương trong nháy mắt, còn có thể tăng cường tốc độ nguyên khí lên rất nhiều.

Khổng Tuyên cùng vợ chồng Ứng Long ăn vào xong, hiệu quả lập tức rõ ràng. Như Khổng Tuyên tính, có cửu chuyển thiên nguyên đan ở đây, vốn thời gian khôi phục nguyên khí phải vài năm mới khôi phục được, giờ chỉ cần không tới nửa tháng nữa sẽ hoàn toàn khôi phục.

Trương Tử Tinh hết sức cao hứng, lập tức "lấy thân báo đáp", không thèm dùng thuật song tu, thuần túy "báo đáp" Hạm Chi Tiên một hồi. Cũng không biết tên này rốt cuộc qua một ải chém bao nhiêu tướng đây, chỉ thấy ngày hôm sau, tiên thể của nữ tiên Hạm Chi không ngờ lại bị "lao lực quá độ", nằm bẹp trên giường không dậy nổi.

Thời gian tiếp đó, tất nhiên là nam hoan nữ ái, ân ái vô cùng, nhiều lúc tên sắc lang kia mặt dạn mày dày, bất chấp Hạm Chi Tiên phản đối, kéo luôn Thương Thanh Quân lên giường, làm một màn nhất long song phượng, sung sướng khôn tả. Chỉ có Đát Kỷ, trừ lúc cần yêu linh lực phải song tu ra, cả ngày lẫn đêm đều chìm đắm trong Huyễn thủy trận.

Tại lúc Khổng Tuyên cùng vợ chồng Ứng Long khôi phục thương thế xong, Hạm Chi Tiên nhắc tới một sự tình: thì ra, mai là ngày giỗ của sư tôn cùng sư tỷ nàng, bình thường chỉ cần nàng có thời gian, năm nào cũng đi cúng bái. Lần này nàng muốn Trương Tử Tinh cùng di, cũng để sư tôn cùng sư tỷ "xem mặt" vị phu quân này của nàng.

Yêu cầu này tất nhiên Trương Tử Tinh không cự tuyệt, hắn an bài một số việc, ngày hôm sau liền cùng Hạm Chi Tiên cưỡi Long Mã đi tới mộ phần của sư tôn nàng, tại Tam hào sơn Thanh cương phong ngũ động.

Hào gồm có núi Bàn hào, Thạch hào, Thiên hào nên mới gọi là Tam hào sôn, đều là tuyệt cốc, non cao, ngựa thường không lên nổi. ngọn Thanh Cương là ngọn cao nhất trong núi Tam hào, đỉnh núi cao vút, địa thế hiểm yếu, quanh năm là mùa đông tuyết rơi phủ kín. Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên đều là tu vi phi phàm, tát nhiên không hề sợ lạnh, thân hình nhẹ nhàng bay lên đỉnh Thanh Cương.

Trên ngọn Thanh cương có một tòa động phủ, chính là ngũ động, nơi cư ngụ của sư tôn nàng trước đây. Trước lối vào ngũ động có hai lăng mộ, một là sư tôn của Hạm Chi Tiên Diệu ý chân nhân, còn lại là mả hợp táng của sư tỷ cùng sư tỷ phu của nàng, Linh tiên Vân Linh cùng Kim Hằng.

Hạm Chi Tiên quét sạch lớp tuyết trên đất, quỳ trước mặt mộ Diệu ý chân nhân, thành tâm thắp hương, nhắm mắt khấn vái. Trương Tử Tinh từ bên cạnh nhìn lại, chỉ thấy vai nàng chùng xuống, trước ngực một đường gồ lên tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp nhắm hờ, lông mi dài cao vút, ngũ quan tú lệ, tinh xảo vô cùng. Trong làn tuyết trắng, người con gái thấp giọng khấn vái, đôi môi hồng nhẹ động, một loại mỹ lệ khó nói tràn đầy trong không trung, khiến người tâm hồn thanh tĩnh, không nỡ quấy nhiễu cảnh tượng này.

Nếu quen nhìn vẻ mặt ẩn chứa sát khí của Hạm Chi Tiên ngày thường, tưởng không thể nào nghĩ ra nàng lại có vẻ mỹ lệ an tường như vậy.

Hạm Chi Tiên từ từ mở mắt, thấy bộ dạng hắn si mê ngắm nhìn mình, trong lòng không khỏi hoan hỉ, đôi má ửng hồng, vờ gắt giọng: "chàng nhìn thiếp làm gì?"

"Nàng thật đẹp", Trương Tử Tinh buột miệng khen: "nàng tiên tử mỹ lệ như này, không ngờ lại trở thành thê tử của ta, xem ra ta kiếp này thật có phúc…"

Hạm Chi Tiên trong lòng thấy hết sức ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: "nếu bàn về dung mạo, Thanh Quân muội muội xinh đẹp hơn thiếp gấp trăm lần, chàng này a, chỉ giỏi nịnh nọt mà thôi, khó trách ngay cả người thông minh linh xảo như Thanh Quân muội muội cũng bị chàng lừa vào tay".

"Trời cao chứng giám, ta đây là khen ngợi nàng thực lòng, tuyệt không giả dối!".

Hạm Chi Tiên đã nghe Nữ Bạt kể qua chuyện hắn dùng trá thuật khi cầu mưa năm xưa, cười nói: "ngay chúa tể thiên đình Hạo Thiên thượng đế đều bị chàng tính kế, lời thề này không tính được!".

Trương Tử Tinh vội vàng nói: "nếu ta không thành thật, sẽ bị trời…"

Lời còn chưa nói xong, miệng đã bị một bàn tay nhỏ nhắn che lấy: "ai bảo chàng phát thệ chứ? dù sao thiếp đã rơi vào tay chàng, cho dù chàng là kẻ bạc tình bạc hạnh, cũng chỉ đành chấp nhận số trời ma thôi…chàng qua làm lễ tế sư tôn đi".

Trương Tử Tinh nắm chặt tay nàng, đưa lên miệng thơm một cái rồi mới dùng dằng không nỡ buông ra. Hắn bước lên vài bước, đổi sang vẻ thành khẩn, quỳ trước mộ Diệu ý chân nhân khấn: "chân nhân, xin người yên tâm, ta đời này nhất định sẽ đối xử với Hạm Chi tử tế, nghèo hèn không chê, sinh tử không bỏ; chỉ cần có thể cùng Hạm Chi một đời này tương thân tương ái, cho dù từ bỏ ngôi chí tôn nhân gian này cũng không bao giờ hối hận".

Hạm Chi Tiên không ngờ hắn lại hứa trước mộ sư tôn lời trịnh trọng như vậy, trong lòng vừa ngọt ngào hạnh phúc, vừa cảm động vô cùng, đôi mắt không khỏi hồng lên.

Tế bái hoàn thành xong, hai người cũng không vội vàng trở về Triều Ca, đi xuống ngọn Thanh Cương, Trương Tử Tinh gọi Long mã tới, hai người cùng nhảy lên ngồi, một đường kề vai tựa gót, một bên chàng chàng thiếp thiếp, một bên đưa mắt nhìn cảnh vật mỹ lệ trong tuyết trắng hai bên đường. Long Mã vốn có linh trí, biết được tâm ý của chủ nhân nên đi rất từ từ, cố gắng kéo dài đoạn đường tuyệt diệu này.

Trương Tử Tinh từ phía sau ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Hạm Chi Tiên, tay chỉ cảnh vật, kể ra truyền thuyết cùng truyện cười thời hậu thế. Hạm Chi Tiên cùng hắn đã sớm là phu thê, không còn hơi chút là xấu hổ như lúc mới rời Kim ngao đảo, chỉ biết hạnh phúc dựa vào lòng hắn, nghe tới nhập thần, không ngừng cất tiếng cười êm dịu, cho dù có lúc ngẫu nhiên bị hắn vuốt ve, cũng chỉ ra vẻ chống cự lấy lệ một phen, hoặc đỏ mặt mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trương Tử Tinh đang huyên thuyên với người đẹp, ánh mắt vô ý nhìn sang bên, tức thì kinh hãi, lập tức lệnh Long Mã dừng lại. Hạm Chi Tiên biết có chuyện lạ, theo ánh mắt hắn nhìn qua, trên mặt cũng lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy trên một gò núi không xa đó có một người đang ngồi. Người này tới từ lúc nào? Hai người hoàn toàn không biết. Phải nhớ, Hạm Chi Tiên và Trương Tử Tinh đều có tu vi Kim tiên sơ giải, mà lực cảm ứng của Trương Tử Tinh càng là linh mẫn. Bất quá, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hai người, gồm cả Long Mã, Siêu Não đều không phát hiện ra sự tồn tại của người này!, điều này cho thấy người này ít nhất là có pháp bảo gì đó có thể ẩn dấu khí tức, hoặc tu vi hơn xa hai người.

Trương Tử Tinh đưa mắt đánh giá người này, càng nhìn càng kinh hãi. Đây là một lão nhân cả đầu tóc trắng, tuổi xem chừng đã cao, người mặc một tấm đạo bào thô sơ đơn giản đang ngồi trên tuyết. Trương Tử Tinh có loại cảm giác lão đạo này tuy tùy tiện ngồi đó, nhưng cả người phảng phất như đều dung hợp vào trong đất trời. Trời đất này là ông ta, ông ta chính là đất trời. Giờ tuy lão đạo chỉ cách hai người không đến vài trượng, nhưng Trương Tử Tinh lại có cảm giác như cách xa ngàn dặm.

Trương Tử Tinh biết đụng phải cao nhân, vội vàng cùng Hạm Chi Tiên xuống ngựa tiến về phía lão đạo. Vừa tiến lại gần, cảm giác trên người lão đạo tỏa ra đã lại trở nên rất bình thường, tựa như phàm nhân không có chút pháp lực nào vậy.

Trương Tử Tinh không dám chậm chễ, khom tay hành lễ: "bần đạo Tiêu Dao tử cùng đạo lữ Hạm Chi Tiên xin ra mắt đạo hữu, xin hỏi đạo hữu tên hiệu thế nào?"

Lão đạo không hề đứng dậy, đưa mắt nhìn Long Mã phía sau hắn một cái rồi chuyển lên liếc qua khuôn mạt Trương Tử Tinh, lông mày tựa hồ khẽ nhíu lại, mở miệng trả lời: "bần đạo pháp danh Huyền Đô".

Trương Tử Tinh vừa nghe tên của lão đạo, tức thì sắc mặt biến đổi vài lần, cất giọng hỏi: "phải chăng đạo hữu tới từ Bát Cảnh cung?"

Lão đạo mỉm cười, cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trương Tử Tinh thấy lão đạo chứng nhận thân phận, trong lòng càng thêm kinh hãi: quả nhiên là Huyền Đô đại pháp sư! Huyền Đô đại pháp sư trong Phong thần diễn nghĩa là đệ tử duy nhất của Bát Cảnh Cung, Nhân giáo thánh nhân Lão Tử, nguyên tác cũng không có nói qua người này có ra tay chiến đấu lần nào, chỉ có tình tiết phớt qua trong trận Hoàng hà của Tam Tiêu nương nương. Nhưng lão ta dù sao cũng là đệ tử duy nhát của Lão Tử, thực lực nhất định không tầm thường. Giờ xem ra, tu vi của Huyền Đô đại pháp sư thực cao thâm khó dò, có lẽ còn không kém Khổng Tuyên. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status