Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 478: Cường giả chi quyết! Côn Bằng đối Huyền Vũ

/492


Việc Côn đạo nhân cự tuyệt lấy Chân Võ Tạo Điêu Kỳ để tiến hành đổ đấu, khiến cho "Đổ vương" như Trương Tử Tinh mất đi cơ hội phát huy. Trương Tử Tinh tâm niệm vừa chuyển, ngầm vận tiên lực nói: "Hôm nay cũng là cơ hội khó gặp, cũng không thể không nhờ Tông chủ chỉ điểm lãnh giáo một phen".

Côn Đạo Nhân sớm đã biết đối phương lẻn vào tận đây, tuyệt sẽ không nói vài lời rồi phủi tay mà đi, lập tức cười dài nói: "Cũng đang muốn lĩnh giáo thần thông của đạo hữu!"

Côn Đạo Nhân là một trong số ít cường giả đứng đầu bí cảnh, tuy không rõ thực lực của Trương Tử Tinh, nhưng hắn tự thị thân kinh bách chiến, lại có thực lực Huyền Tiên đỉnh cấp, cho dù đối mặt với cường giả đứng đầu Hoang Dã sơn, Trang Hoa sơn cũng không chịu hạ phong, thì làm sao lại e ngại kẻ vô danh như Trương Tử Tinh? Trong ý nghĩ của Côn đạo nhân, "Tiêu Diêu Tử" này có lẽ cũng mạnh, nhưng cũng chưa đạt tới được trình độ như hắn. Cả Quy Khư này, có thể bằng vai với Côn đạo nhân hắn, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Côn Đạo Nhân tiếng cười vừa dứt, cả người đột nhiên tản mát ra khí thế kinh người, áp lực cường đại phô thiên cái địa nhằm Trương Tử Tinh mà đuổi tới. Những đồ vật bên trong Tông phủ đều bị đẩy bay ra hai bên, mấy đồng tử ở xa xa chịu không nổi khí thế bực này, nhanh chóng thối lui về phía sau.

Trương Tử Tinh vẫn là tu vi Trúc Cơ Kỳ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cả người cũng không bị khí thế kia gây ra điều gì đặc biệt, mà phía sau hắn các luồng khí vẫn chậm rãi lưu động như thường, phảng phất căn bản như không hề bị khí thế của Côn đạo nhân ảnh hưởng.

Côn Đạo Nhân trong mắt hiện lên dị sắc, trầm giọng quát khẻ, khí tức tăng vọt, trên người ẩn ẩn xuất ra một loại hào quang màu xanh nhạt, cả Tông phủ khẽ rung động. Nhưng làm cho Côn đạo nhân kinh ngạc chính là, vô luận hắn tăng khí thế như thế nào thì "Tiêu Diêu Tử" này thần sắc vẫn như trước đứng ở đối diện, trên mặt bảo trì nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như một tòa núi cao, vô luận mưa gió đến thế thủy chung vẫn sừng sừng đứng vững.

Côn Đạo Nhân là người thức thời, thấy tình cảnh này rốt cuộc cũng đổi sắc, trong lòng đã đem Trương Tử Tinh liệt vào hàng địch thủ khó nhai, thất kinh hỏi: "Đạo hữu đến tột cùng có lai lịch gì? Lại có tu vi như thế!"

"Ta sớm đã nói qua, ta ẩn cư nhiều năm, vừa rồi mới xuất quan, vẫn là kẻ vô danh, việc gì phải hỏi nhiều?"

Côn Đạo Nhân nhíu mày nói: "Lấy tu vi của đạo hữu, sao lại là kẻ vô danh? Không bằng…"

Lời còn chưa dứt, đã bị Trương Tử Tinh ngắt lời nói: "Tông chủ, hôm nay ta tiến vào Phúc Thiên Sơn, không phải đến để cùng với người lãng phí thời gian, chẳng lẽ ngươi không dám ứng chiến?"

"Nếu đã như thế, thứ bần đạo đắc tội" Côn đạo nhân sắc mặt lạnh lùng, lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, bàn tay rung khẽ, một cổ lực lượng mạnh mẽ lăng không nhằm hướng Trương Tử Tinh mà quấn tới, thanh thế kinh người.

Trương Tử Tinh thấy Côn đạo nhân không nói gì nữa mà tấn công, âm thầm gật đầu, đưa bốn ngón tay ra, vẽ một vòng tròn trên không trung, lực lượng kia nhất thời bị ngưng lại bất động, lập tức lại tung hoành vẽ ra một chữ thập, đem thế công của Côn đạo nhân hoàn toàn tiêu biến.

Tuy Côn đạo nhân chỉ là công kích thử mà thôi, nhưng cũng đã dùng tới lực lượng chân chính, cho dù là Huyền Tiên bình thường cũng khó có thể đón đỡ một kích này. Không ngờ lại bị đối phương nhẹ nhàng đưa tay hóa giải, thầm nghĩ người này quả nhiên là được, lúc này tinh thần lên cao, chiến ý bùng phát.

Trừ Tông chủ Côn đạo nhân ra, tại Thiên thành Phúc Thiên Sơn còn có năm vị Huyền Tiên khác ở, trong đó có một là cảnh giới Huyền Tiên thượng cấp, hai người kia là Huyền Tiên trung cấp, hai người còn lại là Huyền Tiên hạ cấp. Cả năm người đều là nhân vật cốt cán của Tông môn, bình thường đều ở trong động phủ tĩnh tu, bỗng nhiên cảm giác được từ Tông phủ truyền đến một luồng lực lượng dao động mãnh liệt.

Cỗ lực lượng này vô cùng cường đại, làm cho năm Huyền Tiên này đều kinh ngạc, chạy nhanh ra khỏi phủ, hướng tới Tông phủ mà bay tới.

Năm người bay ra khỏi động phủ không xa, đã nhìn thấy xa xa trên không của Tông phủ có hai người đang giao đấu. Hai người này khi thì như cuồng phong bạo vũ, khi thì đối đầu bất động, mỗi lần giao kích đều khiến cho không khí chung quanh chấn động - loại giao đấu này thể hiện ra lực lượng làm cho cả năm Huyền Tiên kia đều biến sắc.

Mà một người ở trong đó, mọi người đều rất quen thuộc, chính là Tông chủ Côn đạo nhân!

Là ai, mà lại có thể cùng Côn đạo nhân đấu bất phân thắng bại!

Chỉ thấy Côn đạo nhân song chưởng như đao, hư không liên trảm, hai tay nhanh như một làn khói nhẹ, phảng phất như biến mất trong không khí, trong năm vị Huyền Tiên ngay cả vị Huyền Tiên thượng giai kia cơ hồ cũng nhìn thấy không rõ động tác của hắn. Côn Đạo Nhân trong không trung chém ra mấy ngàn đạo "Đao nhận" sắc bén vô cùng, từ bốn phương tám hướng mà bủa vây đối thủ. Đây chính là một trong những pháp môn đắc ý nhất của Côn Đạo Nhân.

Năm người đang xem cuộc chiến không hẹn mà cùng ngầm hiểu, nếu đối tượng mà Côn đạo nhân công kích là bọn họ, chỉ sợ là cũng khó có thể ứng phó, tu vi mà không đủ thậm chí có thể bị chém thành vạn đoạn.

Nhưng đối thủ kia động tác xoay chuyển như ý, chống yếu né mạnh, nhìn như rất thoải mái tùy ý, lại sinh ra một cỗ lực lượng kỳ dị, mấy ngàn đạo "Đao nhận" đủ để dập nát cả kim cương kia còn chưa tới gần, đã bị cỗ lực lượng kỳ dị kia đập nát, hóa giải. Người này không chỉ có kỹ năng phòng ngự cực tốt, mà cả thủ đoạn tấn công cũng rất tốt. Hắn thực không có chiêu thức hoặc pháp quyết hoa lệ gì, động tác hết sức đơn giản mà hữu hiệu, có loại cảm giác như là phản phác quy chân. Côn đạo nhân lúc này sắc mặt ngưng trọng, rất cẩn thận. Đôi khi trên nắm tay của đối phương còn có thể phát ra một luồng sáng nhàn nhạt, loại ánh sáng này tựa hồ mang theo lực lượng hết sức đáng sợ, cho dù là Côn đạo nhân cũng không dám bất cẩn mà đón đỡ.

Côn Đạo Nhân cũng có pháp quyết độc môn của mình, trước người có một loại tiên quyết phòng ngự tầng tầng trùng điệp, công kích của Trương Tử Tinh cũng bị tầng phòng ngự này triệt tiêu, làm yếu bớt, đợi đến khi tiếp cận thân thể của Côn đạo nhân thì giống như gặp phải vật gì rất trơn, hướng sang một bên mà trượt xuống, không thể tạo thành thương tổn.

Ngũ đại Huyền Tiên đều là người có kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú và lão luyện, trong khi xem cuộc chiến thỉnh thoảng lại đem tu vi bản thân ra cùng với hai người đánh giá ấn chứng, kết quả càng xem càng kinh ngạc.

Hai người giao đấu trong không trung, dần dần kinh động cả Phúc Thiên Thành. Chân tiên, Kim tiên của Địa thành cùng Nhân thành đều ra xem, trợn mắt há hốc mồm nhìn trận chiến kịch liệt trên bầu trời. Có người nhận ra Côn Đạo Nhân, mà đối với đối thủ có thể giao đấu cùng với cường giả cao nhất Quy Khư này càng cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì loại cường giả đỉnh cấp này bình thường rất ít khi được thấy chiến đấu, tuy chiến trường giữa Côn đạo nhân cùng Trương Tử Tinh dần dần rời xa khỏi Phúc Thiên Sơn thành, nhưng người của Phúc Thiên thành đều bay theo cẩn thận ở cách xa xa hai người, để xem cuộc chiến đỉnh cao khó được này.

"Người cùng Tông chủ tranh đấu là ai vậy? Là Tông chủ Hoang Dã sơn? Hay là Tông chủ Trang Hoa sơn?" Một gã Chân tiên giật mình nhìn Trương Tử Tinh đang cùng Côn đạo nhân bất phân cao thấp, đối với đồng bạn ở bên hỏi một câu.

Người kia đáp: "Ta chưa từng gặp qua hai đại Tông chủ kia, nhưng nếu không phải là những người này, thì còn ai có thể cùng Tông chủ giao đấu kịch liệt như thế?"

Các tiên nhân ở gần đó đều gật đầu, mà ngũ đại Huyền Tiên ở trước nhất đều lại không cho rằng như thế, một Huyền Tiên trung cấp Kim đạo nhân trong đó lắc đầu nói: "Người này tuyệt không phải là Tông chủ Cùng Kỳ Hoang Dã sơn hay Tông chủ Trang Hoa sơn, cũng không phải là cường giả độc hành, không biết đến tột cùng là ai?"

Trọng Minh đạo nhân có tu vi cao nhất gật đầu nói: "Không sai, tuy dung mạo có thể thay đổi, có thể dùng pháp thuật biến ảo, nhưng phong cách cùng kỹ xảo chiến đấu không thể che dấu được, pháp môn người này thi triển, không giống như các vị cường giả đó".

Một vị khác có tu vi Huyền Tiên hạ cấp Hàn Lợi đạo nhân nói: "Lúc này thế công của Tông chủ như thủy triều, dần dần đã chiếm thượng phong, nói vậy đã nắm được phần thắng".

Trọng Minh đạo nhân lại lộ ra vẻ ưu tư nói: "Chỉ sợ chưa chắc là như thế".

Côn đạo nhân trên không trung công kích nhìn như cực kỳ hung mãnh, nhưng càng đầu lại càng kinh sợ: Hắn dưới áp lực vô cùng lớn này cơ hồ đã thi triển ra toàn bộ lực lượng, nhưng Tiêu Diêu Tử này vẫn thần định khí nhàn, gặp chiêu đỡ chiêu, bảo trì một loại trạng thái cùng tiết tấu kỳ dị, vô luận thế công của Côn đạo nhân hung mãnh đến thế nào, chiến ý có dâng cao như thế nào, thủy chung vẫn như vậy, lộ ra vẻ thâm sâu khó lường.

Côn Đạo Nhân thậm chí có loại dự cảm, bất chấp thế công của mình biểu hiện bề ngoài có hung hãn, chiếm thượng phong đến đâu, nhưng một khi khí thế yếu đi hoặc thế công chậm nhịp, thế công của đối phương nhẫn nhịn đã lâu sẽ lấy một loại uy thế cực kỳ đáng sợ mà phản công lại. Đến lúc đó bản thân chỉ sợ là khó có thể đối địch. Hơn nữa đối với tấn công mạnh mẽ liên tục như thế này thì lực lượng tiêu hao cũng rất lớn, không thể kéo dài.

Côn Đạo Nhân trong lòng tuy lo âu, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, nhất thời lâm vào thế cưỡi hổ khó hạ.

Côn Đạo Nhân thực lực quả thật rất mạnh, chỉ lấy tu vi mà nói, cơ hồ cùng Khổng Tuyên, Hình Thiên bất phân cao thấp. Nhưng thực lực của Trương Tử Tinh lại muốn cao hơn một bậc. Bởi vì trong Quy Khư không thể sử dụng pháp Bảo, ngay cả Côn Lôn kính cũng mất đi hiệu dụng, cho nên Trương Tử Tinh trong lúc này muốn thắng nhanh cũng không phải là chuyện dễ.

Cương không thể lâu, nhu không thể thủ. Trương Tử Tinh cũng hiểu được loại tấn công của Côn đạo nhân không thể kéo dài. Cho nên hắn chờ đợi Côn đạo nhân chủ động nhất thời lộ ra sơ hở. Khi đó, mới nhân cơ hội mà quyết định thắng bại của trận chiến này.

Côn Đạo Nhân một vòng tấn công, đem Trương Tử Tinh truy đến tận trời cao, sau đó khí thế quả nhiên yếu lại. Trương Tử Tinh nắm chuẩn cơ hội, lực lượng đột nhiên bạo tăng, vận xuất pháp môn "Thủy hỏa tương dung", hướng tới Côn đạo nhân đánh tới. Một kích này không phải là yếu, đem Côn đạo nhân đánh bay đi, ở giữa không trung liền hóa thành tro bụi mà tiêu tán đi, chúng tiên đang xem cuộc chiến ở phía dưới đều kinh hãi thất sắc: Một trong cường giả đỉnh cấp của Quy Khư, Côn đạo nhân người đã thắng trong trận chiến năm trăm năm, lại bị tiêu diệt thành tro bụi như vậy sao?

Nhưng Trương Tử Tinh mày lại cau lại, hắn rõ ràng lực lượng của mình, một kích kia có thể làm Côn đạo nhân nuốt không trôi, nhưng tuyệt đối không có khả năng hóa thành tro bụi như thế. Hơn nữa khi đánh trúng Côn đạo nhân, trong lòng hắn lại xuất hiện một loại cảm giác bất an.

Vào lúc này, Trương Tử Tinh bỗng nhiên cảnh giác ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên đầu xuất hiện một mảng mây đen, mây đen kia hết sức rộng lớn, cơ hồ bao trùm cả bầu trời. Trong mây đen bắn ra hai đạo tinh quang, chiếu lên trên người Trương Tử Tinh, giống như hai luồng điện. Thanh âm của Côn đạo nhân truyền đến: "Tiêu Diêu Tử! Ngươi có thể bức ta hiện ra chân thân! Có dám lên đây phân cao thấp không?"

Trương Tử Tinh cả kinh, không thể tưởng được chân thân của Côn đạo nhân này lại lớn đến như thế! Thân hình cơ hồ bao trùm một phạm vi ước chừng mấy trăm dặm, thậm chí là cả ngàn dặm, so sánh ra thì tấm thân dài bốn trăm thước của Khế Du kia quả thực chỉ như là trẻ con mà thôi.

Trương Tử Tinh từng lấy học thuyết của Trang Tử để lừa dối Lão Tử, đối với các tác phẩm của Trang Tử tự nhiên là nhớ rõ, thấy hình tượng của Côn Đạo Nhân như thế, trong đầu linh quang chợt hiện, bỗng nhiên nhớ đến đoạn đầu tiên trong "Nội thiên tiêu diêu du" của Trang Tử có nói đến: "Bắc minh có loài cá, tên là Kỳ, to lớn tới cả ngàn dặm. Hóa thành chim, còn có tên là Bằng, cánh của nó rộng tới vài ngàn dặm. Khi nổi giận bay lên, cánh vỗ tới tận trời".

Côn đạo nhân này, chẳng lẽ chính là dị thú Bằng trong "Tiêu diêu du" của Trang Tử?

Đám mây đen kia vô cùng lớn, trong khi vận động mang theo một cỗ lực lượng lớn lao cơ hồ không thể kháng cự, hướng tới Trương Tử Tinh mà cuốn đến, căn bản không thể trốn tránh, trong giây lát đã quấn lấy thân thể của hắn.

Rất nhiều tiên nhân ở dưới Phúc Thiên thành thấy thế đều hoan hô, chỉ có ngũ đại Huyền Tiên cùng một số ít tiên nhân có kiến thức thần sắc vẫn ngưng trọng - đối thủ có thể cùng Côn đạo nhân đấu đến trình độ này, làm sao có thể bại dể dàng như thế?

Quả nhiên, đám mây đen kia bắt đầu xoay chuyển, loáng thoáng có hào quang hiện ra, lại có tiếng đại bàng giận dữ rống lên. Tiếng kêu nọ hết sức bén nhọn, làm cho rất nhiều tiên nhân ở phía dưới chịu không nổi, mặt lộ vẻ thống khổ, bịt chặt tai lại mà lùi ra xa. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status