Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 26 - Nghênh Đón

/60


Dao Trì mây mù mờ ảo, Thiên Phi không vẻ xinh đẹp cao quý như xưa, bà mặc một bộ xiêm y trắng thuần, trên búi tóc đen nhánh chẳng cài thoa ngọc, giữa hai đầu lông mày không thể che hết thần sắc lo lắng. Nghe thị nữ thông báo, bà mới phảng phất từ trong mộng bừng tỉnh, đột nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa thì đụng trúng cái bàn ngọc.

Ta đứng dưới thềm ngọc xoay người hành lễ.

Thiên Phi vội vàng bước xuống, cúi người nâng ta dậy, tay vén rèm cửa, lại không ngại mình thân phận tôn quý, tự mình rót trà ngọc, nhẹ nhàng thở dài nói: Ngọc Dao tiên tử, đã chịu khổ nhiều ngày nay rồi.

Đâu thể so sánh với mối lo chiến sự ngày đêm của Thiên đế cùng các tướng sĩ. Tiểu tiên đâu dám kể khổ. Ta không tin là Thiên Phi quan tâm đến việc ta có chịu khổ hay không, lại bởi vì không giỏi che dấu cảm xúc, trong lòng hồ nghi, rất nhanh chóng hiện ngay lên trên mặt. Lại e sợ đối phương tức giận nên vội vàng cười ha ha hai tiếng, lúng túng nói: Ngày hôm nay không có chiến sự, rất yên bình, Dao đài hoa nở cũng rất đẹp. . .

Thiên Phi khóe mắt khẽ giật giật hai cái, miễn cưỡng cười nói: Thiên Đế chưa từng có ý định xử tử ngươi, vốn là định để ngươi trong nhà giam để tiện bề chăm sóc, đợi đến khi chiến sự chấm dứt mới xử lý nhẹ nhàng.

Ta hoài nghi tiếp tục liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng hỏi: Có phải ta vừa được nhận lệnh tử hình không?

Thiên Phi nhìn ra ngoài Dao Trì với đủ loại cây cỏ hoa lá, vờ như không nghe thấy, cao quý lãnh diễm nói tiếp: Cẩn Du thượng tiên đối với Thiên Giới công lao rất lớn, hiện giờ không rõ tung tích, thật đáng tiếc. Thiên Đế nhớ nhung tình cũ, nên không muốn xử quyết đồ đệ duy nhất của hắn.

Ta yếu ớt hỏi lại: Vậy là đội trưởng canh nhà lao đưa nhầm người rồi?

Hay là. . .

Thiên Phi nhẹ nhàng Khụ một tiếng, cắt đứt lời của ta: Thiên Đế ngàn vạn lần không chịu giết ngươi đều là do Trấn Ma tướng quân dâng sớ lung tung, nói muốn chém loạn tặc thông đồng ma giới để chấn an lòng quân. Thiên Đế không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới hạ lệnh ứng phó, có thể chiếu lệnh đó không hề triện ấn, không có hiệu lực. Vừa đúng lúc ma giới phái người đến đàm phán, chỉ đích danh muốn có ngươi, Trấn Ma tướng quân cũng không còn cách nào khác!

Đóng dấu hay không đóng dấu, chiếu lệnh có được thực hiện hay không đều là do bọn họ định đoạt cả.

Lòng nghi ngờ của ta sớm đã bị Tiêu Lãng dạy cho mạnh gấp trăm lần.

Thiên Phi bỗng mỉm cười hòa nhã, kéo ta lại thân thiết nói: Bổn cung tin tưởng đồ đệ được Cẩn Du thượng tiên dạy dỗ, không đời nào lại tư thông với Ma giới. Nếu ngươi ở cùng Tiêu Lãng sung sướng hơn thì tội gì quay về mà nhận lấy cái chết? Thiên hạ làm gì có kẻ nào ngu như vậy?

Nàng ca ngợi sư phụ thần tượng của ta, khiến trong lòng ta thoải mái rất nhiều, trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười, thẳng thắn hỏi: Thiên Phi đặc biệt triệu kiến tiểu tiên, phải chăng có điều gì phân phó?

Chuyện này. . . Thiên Phi cho mọi người lui xuống, trầm ngâm hồi lâu, muốn nói mà lại thôi.

Chưa diệt trừ được Thương Quỳnh, thiên hạ khó bình an. Phía sau rèm truyền đến thanh âm trầm ổn của Thiên Đế Ngọc Dao tiên tử, ngươi có nguyện vì muôn dân mà trừ hại không?

Ta không lưỡng lự nói: Nguyện ý, chỉ sợ Ngọc Dao năng lực thấp kém, không phải là đối thủ của ả.

Thiên Đế mở chiếc hộp đàn hương trên bàn, lấy ra một quân cờ Linh Lung Bạch Ngọc chậm rãi để vào Thiên Nguyên, bên cạnh lại đem mấy quân cờ đen vây quanh, im lặng chăm chú nhìn hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn ta chằm chằm, ánh mắt mỏi mệt trên đại điện thường ngày bỗng trở nên sắc bén vô cùng, nói dằn từng chữ: Không phải muốn ngươi làm cái gì, mà muốn ngươi cái gì cũng không làm!

Ta vô cùng kinh ngạc!

Thiên Đế lại lấy trong hộp cờ ra một quân nữa, đặt cách xa con cờ ở phía đông, cách ly riêng một chỗ, chỉ vào nói: Thiên giới ở trong Ma giới sớm đã bố trí cơ sở ngầm, chính là người thân cận bên cạnh Thương Quỳnh, nhưng rất khó có thể hành động. Ngươi sinh ra trên Thiên Giới, thiện ác rõ ràng, lần này đi Ma giới, trước khi đi lại cùng ta và Thiên Phi mật đàm. Truyền đến tai Thương Quỳnh tất sẽ bị nghi ngờ là nội gián, sẽ đề phòng cẩn mật hơn, chờ nàng ta tập trung sự chú ý vào ngươi, chúng ta sẽ bố trí một quân cờ khác, càng dễ dàng hành động.

Ta do dự hỏi: Người chỉ là. . . Để cho ta làm ngụy trang?

Đúng thế! Thiên đế kiên quyết nói: Ngươi cũng có thể làm một vài chuyện gì đó, gia tăng sự hoài nghi của nàng ta, vì vậy có thể che giấu người thực sự mà chúng ta phái đi. Cần phải hành động gì tiếp đó, người của chúng ta sẽ cho ngươi ám hiệu cùng mệnh lệnh. Ngươi nghe mệnh lệnh phối hợp làm việc là được. Nói đến đây, Thiên Đế dừng một chút, rồi lại nói Sau khi thành công, chúng ta sẽ phái người đón ngươi trở về.

Không, ông ta đang nói sạo, Thiên Giới là cõi niết bàn, sẽ không bao giờ chứa chấp một tiên nữ đã bị Ác ma làm dơ bẩn, nàng sẽ chỉ là thiên cổ ô danh mà thôi.

Nhưng ta không cần.

Ta bình tĩnh trả lời: Được!

Thiên Đế dõi mắt xuống bàn cờ, nhìn ván cờ, khó xử nói: Thiên hạ làm trọng, có một số việc không phải ta muốn làm mà là không còn cách nào khác, Ngọc Dao tiên tử, Tiêu Lãng tàn bạo. . .

Câu nói kế tiếp, dẫu hắn không nói ta cũng hiểu được, bèn trấn an: Bệ hạ yên tâm, Ngọc Dao hiểu được lý lẽ, tự nhiên sẽ lấy đại cục làm trọng, tỷ đệ Thương Quỳnh một khi chưa trừ được, Ngọc Dao tuyệt đối sẽ không khóc lóc đòi sống đòi chết

Thiên Đế thở dài nặng nề một tiếng, phất tay cho ta lui.

Ta vừa bước ra đến ngoài, Thiên Phi vội tiến đến, ngắn đón ta, mặt lộ vẻ buồn rầu nói: Ngọc Dao tiên tử, ngươi nếu ở Ma giới nếu nhìn thấy một nam nhân trên người có dấu ấn Phượng Hoàng có thể giúp bổn cung để ý đến nó được không?

Câm miệng! Đừng nhắc đến thứ nghiệp chướng ấy nữa! Thiên Đế gầm lên cắt đứt lời khẩn cầu của Thiên Phi: Nó đã chết rồi!

Ta mặc dù có chút hoang mang nhưng cảm giác được bọn họ như gươm đã tuốt vỏ, nỏ đang giương dây, tựa hồ vợ chồng cần đóng cửa bảo nhau rồi, thế nên nhanh chóng mà co giò chuồn lẹ.

Các tiên tử thân thiết ngày xưa nghe nói ta muốn đi Ma giới thì ào ào đến tiễn, tránh không kịp. Chỉ có Đằng Hoa tiên tử mang theo Chu Thiều, ở trong Giải Ưu Phong chờ ta, trong tay cầm theo một bình bách hoa mật cùng bầu rượu, so với trước kia chẳng khác gì nhau. Chu Thiều trên người chỗ xanh chỗ tím, khắp nơi đều là vết thương.

Ta có chút đau lòng, ngầm trách Đằng Hoa: Hắn mặc dù háo sắc nhưng bản chất không xấu, coi như đắc tội với tiên tử, khó dạy bảo, cũng đâu cần ra tay ác như vậy chứ?

Đằng Hoa phủi phủi tay, bất đắc dĩ nói: Ai nỡ dạy bảo hắn? Bách Hoa Viên này chẳng có lấy một nam nhân, hắn miệng ngọt, da mặt lại dày, khéo dỗ ngọt nịnh nọt tất tần tật người trên kẻ dưới, Bách Thảo tiên tử còn vui mừng đến nỗi đem cả một rương bảo bối mà tặng cho hắn, đến cả ta còn chưa bao giờ được đãi ngộ như thế.

Ở cái nơi khan hiếm nam nhân này. . . đến một tên đăng đồ tử cũng biến thành bảo bối rồi. . .

Mấy trò nịnh nọt nữ nhân của trần gian, những tiên tử này đều lần đầu tiếp xúc, cũng khó tránh khỏi vui vẻ.

Ta xem như đem hắn để đúng chỗ rồi.

Ta hỏi lại: Chẳng lẽ thương thế của hắn là do ngã từ bậc thang Vạn Hoa Cốc xuống?

Đằng Hoa tiên tử nói: Đừng trách ta, từ khi nghe nói ngươi phải chịu cực hình, tiểu tử này như phát điên, lén chạy đến Thiên Cung làm càn, quả thực là để đòi công đạo cho ngươi bằng được, còn nói bao nhiêu lời linh tinh thất điên bát đảo. Thân bị thương này còn là nhẹ chán, nếu không phải Bách Hoa tiên tử đi cầu xin cho hắn, sợ là sớm đã bị thủ vệ thiên binh chém đầu rồi. Sau khi trở về liền trở nên hồ đồ, hết gây sự với người ta, lại ngồi ngẩn ngẩn ngơ như vậy.

Trong ba đồ đệ, người mà ta coi trọng nhất là Bạch Quản, hắn phản bội ta. Người ta không coi trọng nhất là Chu Thiều, có khi còn cảm thấy hắn là phiền toái, vậy mà hắn đối với ta khăng khăng một mực, thậm chí không tiếc tính mạng xông vào Thiên cung, vì ta mà lên tiếng.

Sư phụ, người đúng là không thể nhìn bề ngoài được. .

Cổ họng ta bỗng nghẹn lại, lặng lẽ đứng trước mặt hắn, không biết nói điều gì.

Chu Thiều thấp giọng hỏi: Sư phụ, ta không hiểu!

Ta cố cười một cái, hết sức bình thường hỏi lại: Không hiểu chuyện gì?

Đôi mắt trong veo của Chu Thiều ngày trước nay đã vằn lên những tia máu: Thiên Giới đối đãi với người như thế, tại sao người còn muốn liều mạng vì họ?

Ta đáp: Không, ta là vì thiên đạo mà dốc sức!

Chu Thiều phẫn nộ gào lên như sư tử rống: Thiên đạo bất công!

Ta thản nhiên đáp: Thiên đạo ở tại tâm!

Chu Thiều giận dữ hỏi: Thiên đạo là cái thứ gì chứ?

Những cánh hoa lê trên Giải Ưu Phong chậm rãi bay xuống, lặng lẽ vô cùng. Ta bỗng nhớ tới rất lâu trước kia, dưới tán cây này mà hỏi sư phụ, cái gì là Thiên đạo . Sư phụ kéo tay ta, chỉ vào tim ta thầm nói: Đây là Thiên Đạo.

Ta không hiểu, tiếp tục quấn quýt lấy sư phụ hỏi: Thiên đạo của người là gì?

Lòng vì thiên hạ, sống vì lê dân bách tính, kế thừa tuyệt học vì những bậc tiên thánh ngày xưa, mở ra thái bình vì muôn đời vạn thuở. Sư phụ dựa người vào cây lê, ôm ta vào lòng, khẽ khàng nói bên tai, giọng người rất nhỏ, nhưng cả đời ta đều không quên được.

Hắn là sư phụ, ta là đồ đệ.

Lý tưởng mà hắn đã thực hiện, ta sẽ kế thừa.

Những chuyện mà hắn đã kì vọng, ta sẽ hoàn thành.

Đây cũng là Thiên Đạo của ta.

Chu Thiều nghe xong, vẫn cười mãi.

Ta hỏi hắn cười cái gì?

Hắn suy tư một lát, vò đầu bứt tai, biểu cảm mang theo ba phần dữ tợn, chậm rãi nói: Nếu đấy mà là Thiên Đạo, ta thà rằng thành ma!

Ta trực tiếp né sang bên cạnh tay Tiêu Lãng đang duỗi ra, đi thẳng, mắt cũng không thèm liếc hắn lấy một cái.

Đám ma tướng ăn mặc kì quái dùng ánh mắt nghẹn cười nhìn sau lưng ta, bầu không khí trở nên đặc biệt sống sượng. Viêm Hồ vẫn im lặng đứng phía sau quan sát thu quạt sắt trong tay lại, thay chủ nhân gỡ chút thể diện, nói: Nha đầu kia bị hoảng sợ đến choáng váng đầu rồi, mau đưa long xa của Tiêu Lãng đại nhân đến đây, đường sá xa xôi, đừng dọa chạy mỹ nhân.

Long xa dài rộng chừng ba thước, làm bằng tơ vàng gỗ lim, treo rèm trân châu Đông Hải, kéo xe là một con Độc Long có một thân vảy giáp cực dày, miệng phun hỏa diễm, khí thế hung hang càn quấy, hình như đang diễu võ giương oai với ta. Có ma binh tiến lên phía trước, đặt tấm kê chân đỡ ta lên xe.

Chưa bước được bước nào, một bàn tay to đã chặn ngang ôm lấy ta, trời đất chao đảo quay cuồng một cái xong ta rơi vào một vòng tay lạnh buốt. Ngẩng đầu nhìn lên, áo giáp đen nhánh lấp lánh của Tiêu Lãng lóe lên hàn quang đập vào mắt, sắc mặt của hắn so với áo giáp còn lạnh hơn, hơi híp mắt nói: Con tin chiến bại lấy đâu ra tư cách đón rước? Tất nhiên là phải diễu phố thị chúng, để cho con dân ma giới thấy được uy phong thắng lợi chứ.

Xích Hổ gãi gãi đầu, khó hiểu nói: Cơ mà, cơ mà chính miệng ngài. . .

Y còn chưa dứt lời, Tiêu Lãng đã cười nhạo nói: Xích Hổ ơi là Xích Hổ, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, còn phân không rõ câu nào nói thật câu nào nói chơi à?

Xích Hổ lắc đầu, đáp rất thành thật: Phân không rõ.

Hành sự phải biết tùy cơ ứng biến. Ngươi đúng là trẻ con không dễ dạy. Tiêu Lãng tiếc rẻ thở dài, lại vỗ đầu ta, dạy dỗ: Hành sự không nên quá câu nệ, hiểu không?

Những thứ mà người xấu nói là tốt chắc chắn là không tốt, ta lắc đầu theo trực giác

Lại thêm một đứa khó dạy nữa! Tiêu Lãng giáo dục thất bại, tâm tình có vẻ càng thêm buồn chán, hắn không để ý đến ta nữa, sai người điều tọa kỵ đến.

Một con voi đen to lớn chậm rãi đi từ trong bầy ma tới, nó cao chừng mười trượng, khoác lên mình tầng tầng lớp lớp Tỏa Tử Giáp, hai mắt trừng lớn đỏ như màu máu, lộ ra răng nanh còn sắc hơn lưỡi đao, đạp bước nào trời đất rung chuyển bước đấy. Đến khi đi tới trước mặt chủ nhân, nó cung kính quỳ hai chân trước xuống, cúi người mời hắn lên lưng.

Tiêu Lãng bẻ hai tay ta bắt chéo sau lưng rồi ôm lấy tung về phía trước một cái, thân mình ta bay lên không trung nhẹ như mây khói, hơi quay người đã lên đến trên lưng voi, giống như đang ở trên một cái lương đình, treo màn che, bên trong là một bộ bàn ghế bằng gỗ lễ vạn năm tuổi điêu khắc tinh xảo, Linh Lung các là bút mực, bên cạnh là ngọc như ý điêu khắc hoa văn đẹp đẽ còn có một tủ sách nhỏ kiểu dáng tương tự, chất đầy sách đủ loại.

Trên lưng voi, đứng cao nhìn xa, gió mát bốn phía, có thể thấy cảnh núi sông gấm vóc.

Tên này đi đánh trận hay đi du sơn ngoạn thủy đây?

Ta nghĩ nghĩ nửa khắc đồng hồ đột nhiên nghĩ tới một vấn đề còn nghiêm trọng hơn nữa. Bàn ghế chỉ có một bộ, Tiêu Lãng bắt ta đi lên chẳng lẽ muốn cột ta ở bên ngoài lương đình để thị uy?

Tiêu Lãng hình như cũng rất khổ não , hắn cân nhắc một lát làm ra quyết định trực tiếp đặt ta lên trên đùi mình, sau đó dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn ta, tựa hồ đang đơi ta thét lên phản kháng, đợi mãi không có kết quả liền thò tay kéo lọn tóc ta chơi, cười hỏi: Tức giận à?

Ma tướng phía dưới tí lại dùng ánh mắt mập mờ liếc bọn ta, bị hắn trừng mắt lại rụt hết cổ về.

Ta không nói chuyện.

Con voi nâng mình đứng dậy, bắt đầu bước đi bằng những bước chậm rãi mà vững vàng

Hắn lấy từ trong Linh Lung các ra mấy khối bánh ngọt, trước tiên đưa ra trước mũi ta vòng hai vòng, thấy ta vẫn nhìn chằm chằm về phía xa không phản ứng thì bỏ vào miệng, sau đó lấy sách ra đọc, đọc không được mấy trang lại hít sâu mấy hơi, giống như phải đang hi sinh gì đó ghê gớm lắm mà mèm giọng hỏi ta: A Dao, nàng thực sự không muốn nói chuyện với ta à?

Ta có chết cũng không muốn nói chuyện với cái loại người xấu, ác ôn, lừa đảo khốn kiếp này đâu.

Tiêu Lãng nhướng mày, nở nụ cười, dường như lại đang nghĩ đến mấy chuyện xấu xa.

Ta tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp hắn còn chưa phong bế pháp lực của ta lập tức biến thẳng về nguyên hình.

Một khối ngọc xinh đẹp óng ánh rơi trên gối hắn, nhắm mắt ngủ, kệ hắn muốn thế nào thì thế ấy, kể cả có lấy làm vòng đeo cổ cho chó ta cũng mặc kệ.

Mơ mơ màng màng ngủ không biết đã bao lâu, đợi đến khi ma khí nồng đậm dày đặc xâm nhập ngọc khiếu, ta giật mình tỉnh giấc, cảm thấy không ổn vội lặng lẽ thả ra ba sợi tơ hồn để điều tra, phát hiện mình bị buộc vào một sợ dây đỏ lên mũi voi lớn, bị hất lên hất xuống thị chúng, chung quanh là đám ma nhân, bọn họ đang ồn ào hoan hô ca tụng. . .

Ta trầm ngâm một lát, quyết định giả chết.

Tiêu Lãng chậm rì rì khép quyển sách trên tay lại, lại bảo voi lớn đưa mũi qua, xách ta trở về. Lấy ngón trỏ nhấc ta lên, quay mấy vòng trong không trung rồi đặt trong lòng bàn tay, ra vẻ ôn nhu hỏi: Nàng tỉnh rồi à?

Ta gắng sức giả chết.

Tiêu Lãng: Đập nát nàng ra! ! !

Ta lại càng gắng sức giả chết.

Tiêu Lãng: Ném nàng vào bồn cầu!

Ta tỉnh.

Tiêu Lãng ngẩn người, tỉnh ngộ: Lại còn sĩ khả sát bất khả nhục nữa cơ à?

)))

Ta cúi đầu không lên tiếng, lén nhìn cảnh sắc ma giới, càng nhìn càng thấy mới lạ.

Cả bầu trời bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, lạnh lẽo hệt như lúc tuyết tan, ảm đạm nữa. Thật giống như cái khoảnh khắc vừa rơi vào một cái hồ, nước tràn ngập, trong âm u lại có một vẻ đẹp quỷ dị. Đèn lồng đặc biệt treo trên cột, chiếu sáng khắp con đường, thỉnh thoảng lại truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt hoặc mùi xác thối, người đi đường ai cũng cầm đao kiếm, cách ăn mặc cũng rất tùy tiện, quần áo hở hang lộ liễu cũng có, quần áo phiêu dật như tiên cũn có, áo giáp dày thật dày cũng có, tạo hình thực có thể thách thức đến cực hạn trí tưởng tượng. Tiếng vui cười tức giận rồi âm thanh dâm mị từ khắp các ngõ ngách truyền đến. Đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh trên Thiên Giới, tại đây luôn tràn ngập một sức sống tự do, mặc kệ người ở đâu đến đây đều có cảm giác muốn phóng túng hoàn toàn dục vọng. . .

Quá tự do và phóng túng, tạo nên thế giới mà ở đó, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết.

Voi lớn thả chậm bước chân, ta trơ mắt trông thấy một tiểu nữ hài xinh đẹp mười hai mười ba tuổi bị mấy đại hán kéo đến ngõ tối bên đường, lúc ta đang chuẩn bị lo lắng đã thấy nàng ta toàn thân là máu, mặt tươi cười trở về, tùy ý lấy góc áo lau lau thanh dao găm mấy lần, lại tiếp tục ngồi cạnh bà lão bán trà xem đội ngũ ma quân trở về, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Ở nơi này, tất cả đều là kẻ ác, không phân biệt già trẻ, trai gái, phụ nữ trẻ em.

Đội ngũ rẽ hai lần thì thấy trước mắt xuất hiện một cây cầu cực lớn, nối với một hòn đảo lẻ, dưới chân cầu dung nham cuồn cuộn, hàn phong thổi tới, trên đảo là một cung điện bị mây đen che phủ, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng rên.

Theo tiếng thông báo, đại môn bằng đồng chậm rãi mở ra hai bên, Tiêu Lãng nắm chặt lấy tay ta nhảy xuống khỏi lưng voi, để mọi người lại, sải bước đi vào trong cung điện. Trong cung điện lại có thêm một cây cầu lớn, rộng chừng bốn trượng, dưới chân cầu bị sương mù phủ kín, nhìn không ra cảnh sắc, chỉ nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt, không giống tiếng nước chảy.

Đây là chính điện, là trụ sở của tỷ tỷ. Tiêu Lãng thấy ta cố thò đầu ra nhìn, vội ngăn lại: Nàng có biết dưới chân cầu là gì không?

Cùng lắm thì là núi đao biển lửa thôi.

Tiêu Lãng phất tay ba luồng gió mát tới xua tan đi sương mù hôi tanh. Ta nhìn thấy vô số độc xà bò đầy dưới gầm cầu, thè ra lưỡi máu, quấn quít lấy nhau, tầng tầng lớp lớp, chao đảo như sông, lớp vảy lóng lánh di chuyển, dưới ánh sáng ngọn đèn phản xạ lên như ánh trăng trên mặt sông, bên trong còn xen lẫn từng đống xương trắng.

Hắn hỏi: A Dao, nàng có sợ không?

Ta nhíu nhíu mày.

Tiêu Lạng chỉ vào một cây cầu gỗ rộng chưa đủ một trượng phía xa xa, giải thích: Tỷ tỷ thích giết người, ngày nào không giết thì ngày đó tâm trạng cực kì khó chịu, hơn nữa lại thích nhất vừa uống rượu vừa nghe tiếng người kêu thảm thiết, hơn trăm nghìn năm trước, có hồ yêu hiến kế, dùng độc xà làm sông, đên trên xây một cái cầu độc mộc, cho phàm nhân đi ở bên trên, nhìn bọn chúng rơi xuống tiêu khiển.

Chuyện Thương Quỳnh tạn bạo cũng không phải mới nghe lần đầu, tộc trưởng Thương tộc từng có ý đồ phản kháng, Thương Quỳnh liền giết chết năm đứa con của hắn, nấu chín ngay trước mặt mọi người sau đó thưởng cho thuộc hạ xé xác ăn thịt, khi việc này truyền đến tai Thiên Giới, giận đến mức tất cả Tiên nhân đều nghiến răng.

Nếu cho ta cơ hội, dù có phải liều mạng cũng phải trừ bỏ người đàn bà độc ác nhất thiên hạ này.

Nghĩ quá tập trung, bên tai Tiêu Lãng còn lải nhải gì đó, nhưng một chữ cũng không nghe vào. . .

Bước lên thềm đá đen, giữa vô số thị vệ cầm đao, ta đi vào chính điện. Bên trong đã có rất nhiều ma tướng cùng lúc quay đầu nhìn chằm chằm vào ta, toàn trường lặng ngắt như tờ. Chỉ có Thương Quỳnh lười biếng ngồi ở trên nhuyễn tháp bằng ngọc bích lót da lông dị thú, thị nữ đang giúp ả tô vẽ móng tay, đầu cũng không ngẩng lên lấy một cái. Đảo mắt một cái, sắc đẹp khuynh thành, mẫu đơn rực rỡ nhất, tường vi vũ mị nhất, hoa đào phong lưu nhất, hoa sen diễm lệ nhất cũng khó bằng một phần vạn của ả.

Ma tướng đi theo đều hành đại lễ.

Trong lòng ta cực kì không muốn cúi mình trước nữ nhân ác độc đáng hận nhất này, lại sợ làm hỏng đại kế trừ ma của Thiên Giới, giữa lúc cân nhắc, đầu óc cũng hoạt động chậm một chút, hành lễ cũng chậm.

Thương Quỳnh vẫn không ngẩng đầu, giống như chẳng thèm để ý đến hết thảy xung quanh, đợi sau khi một cái móng tay đã được tô vẽ chỉnh sửa xong, ả rút tay về săm soi thật kĩ, đến khi hài lòng rồi mới đưa lên không trung quơ quơ, nhẹ giọng ra lệnh: Ném nữ nhân phía dưới kia vào biển rắn đi!

Cái đứa nào xui xẻo đắc tội ả vậy? ?

Ta hoang mang nhìn chung quanh

Phát hiện tất cả mọi người đang nhìn ta. . .


/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status