Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 86: Mang thai con của gia! (6)

/1583


Nàng biết rõ Nguyệt Dực cũng chỉ là đại nha đầu của Triệu Tôn, hơn nữa cũng hơn hai mươi rồi mà vẫn chưa được Triệu Tôn động tới. Chuyện này2như cây kim đâm vào lòng nàng ta, ấy thế mà nàng lại còn chọc vào vết sẹo của nàng ta.

Nhìn khuôn mặt sa sầm Nguyệt Dục, nàng thấy vô cùng8thoải mái.

Nàng buồn chán, rảnh rỗi mốc người, nên muốn tìm người cãi nhau. Nhưng không ngờ Nguyệt Dục vẫn rất tốt tính.

“Mai Tử, đừng khóc nữa, để người ta nghe6thấy không hay đâu. Lát nữa mà tới tại gia thì lần sau ngài còn lâu mới đồng ý cho muội đến thăm Sở Thất.” Vẫn nở nụ cười hòa nhã,3khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Dục nhìn sao cũng vẫn đoan trang. Nói Mai Tử xong, nàng ta thở dài, đưa túi lớn trong tay cho Hạ Sơ Thất. “Sở5Thất, không ai biết tính của gia thế nào. Chẳng ai trong số bọn ta ngờ rằng ngài ấy lại làm thế với cô. Nhưng mà ta nghĩ, chắc là gia cũng không muốn làm khó dễ cô đâu. Cô cố nhịn thêm mấy ngày nữa. Hai ngày nay đại quân đang chuẩn bị nhổ trại hồi kinh. Đến khi tất cả đều ổn thỏa, có lẽ gia sẽ thả cô ra.”

Hạ Sơ Thất khẽ cong môi cười tự giễu, nhận túi đồ. “Đây là cái gì thế? Nguyệt đại tỷ muốn lén lút trao đổi với ta sao?”

Nguyệt Dục cười, chu đáo và khách sáo nói, “Nha đầu Mai Tử này ngày nào cũng quỳ bên ngoài Ngọc Hoàng các, cầu xin gia thả cô ra. Có lẽ gia không nhịn nổi nữa, nên hôm nay mới đồng ý cho chúng ta tới thăm cô, còn để bọn ta mang đồ của cô tới.”

“Đồ của ta?”

Hạ Sơ Thất hơi nheo mắt.

Từ ánh lửa chậu than nhìn vào, bên trong đúng là toàn đồ của nàng. Ngoài hai ba bộ quần áo thường dùng để thay đổi thì còn có đồ “bịt mắt” và quần lót mà nàng tự chế, thậm chí còn có cả băng vệ sinh. Ngoài ra còn có “Thanh Nang Thư” mà nàng xem không hiểu, thứ đồ bỏ đi mà nàng bỏ tám mươi lượng bạc ra để đổi với Triệu Đê Tiện. Nàng nhớ Triệu Đê Tiện từng đồng ý sẽ dịch và chú thích cho nàng.

Cuối cùng cũng chỉ là tên bội ước mà thôi.

Nàng nhếch môi cười giễu cợt, tiện tay ném đống đồ lên giường. “Vậy ta cảm ơn nhá.”

“Sở Thất, gặp gia thì tỷ nên mềm mỏng hơn đi...” Mai Tử vẫn khóc sướt mướt, sụt sịt, “Muội nhìn ra được gia đối xử với tỷ khác với bọn muội. Nhưng tính tình tỷ quá sắc sảo, không biết cách lấy lòng đàn ông. Nếu tỷ khéo đưa đẩy hơn thì sao gia lại giam tỷ được...”

“Haiz, đồ ngốc nhà muội.” Hạ Sơ Thất vỗ đầu nàng ấy. Chuyện ngày đó, Mai Tử dĩ nhiên không biết được tình hình, sao có thể hiểu được?

Hạ Sơ Thất đang định đùa nàng ấy đôi câu thì lại chợt nhớ đến Lan Đần.

Nàng nắm chặt vai Mai Tử: “Mai Tử, Lan Đản sao rồi?”

Hạ Sơ Thất còn nhớ, ngày bị giam vào phòng củi, nàng có nói câu cuối cùng với với Triệu Tôn là “Thả Lan Đẩn ra, huynh ấy chỉ là một người đầu óc có vấn đề. Chuyện ta làm không liên quan tới huynh ấy.”

Đương nhiên, nàng biết lời nói của mình không có trọng lượng với Triệu Tôn.

Chỉ là nàng ôm tâm lý cầu may mà thôi.

Dù sao Lan Đần cũng chỉ là một kẻ đần, cũng không tạo thành uy hiếp gì cho hắn. Mai Tử khóc sướt mướt nói, “Sở Thất, tỷ yên tâm, điện hạ phái người đưa Lan Đần về thôn rồi. Muội cũng đi theo, giao huynh ấy cho Tam thấm nương, rồi lại cho huynh ấy ít bạc, tỷ không cần lo đầu... Có điện hạ hạ lệnh, người trong thôn cũng không dám gây chuyện với huynh ấy nữa.”

Hạ Sơ Thất nhíu mày, nghĩ đến chuyện này lại hỏi, “Lan Đần có... khóc nhè không?”

Nói đến đây Mai Tử còn khóc to hơn.

“Lan Đần khóc bù lu bù loa, không chịu xuống xe mà muốn quay lại tìm tỷ. Nếu không phải là muội dỗ huynh ấy rằng mấy ngày nữa tỷ sẽ về đón huynh ấy, thì dù thế nào huynh ấy cũng sẽ không chịu nghe lời đâu...” Nghe Mai Tử kể về lúc đưa Lan Đần về, Hạ Sơ Thất lặng lẽ nghiêng đầu. Ngày mùng tám tháng Chạp, nàng đã đồng ý hai ngày sau sẽ đưa hắn về thôn. Nhưng giờ đây, không biết bao giờ mới có thể gặp lại hắn.

Nàng bỗng muốn cười, “Vậy là tốt rồi, huynh ấy không sao là tốt. Ta nói này Mai Tử, muội đừng khóc nữa. Muội khóc nên những lời này ta nói cứ như là lời trăn trối vậy biết không? Muội có thấy phiền không hả? Chẳng phải tỷ vẫn ổn sao? Không cần làm gì, cả ngày có than ẩm để sưởi, để ngủ ngon, thoải mái biết bao nhiêu.”

“Huhu, Sở Thất, muội nhớ tỷ...” Mai Tử này như quả đạn cay vậy.

Khóc mãi không thôi, khóc đến nỗi trái tim Hạ Sơ Thất như bị mèo cào.

“Haiz, ai mà không biết còn tưởng ông đây chết trận rồi ấy chứ.” Hạ Sơ Thất lại vỗ vai Mai Tử. Để chuyển sự chú ý của nàng ấy, Hạ Sơ Thất bèn chớp mắt, cười như không cười với Nguyệt Dục: “Không ngờ Nguyệt đại tỷ cũng tới thăm ta, đúng là... được yêu mà sợ.” Nguyệt Dục mấp máy môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tỷ muội chúng ta chung sống lâu như vậy, về tình về lý, ta làm tỷ tỷ, vẫn nên tới thăm cô một chút. Sở Thất, chuyện giữa cô và gia, chúng ta làm nô tỳ cũng không biết được nhiều, càng không biết rõ rốt cuộc chuyện là như thế nào. Nhưng mà hôm đó, ta nghe gia nói câu “Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa" thì mới nhớ, đây không phải là tám chữ thêu trên bức tranh của Thái tử phi sao? Cô, có phải là vì bức tranh thêu này của Thái tử phi... nên mới tức giận với gia không?”

Lại vờ vĩnh với nàng sao?

Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Nguyệt đại tỷ, tỷ muốn nói cho ta biết điều gì vậy? Thái tử phi trong kinh là tình yêu đích thực của Triệu Tôn?” Mặt Nguyệt Dục biến sắc, nhìn ra ngoài, lo lắng nhìn nàng, “Sở Thất, cô nói nhỏ thôi. Cô nói những lời này là không muốn sống nữa sao? Hơn nữa, sao cô có thể gọi thẳng tên tục của gia như vậy được?”

Hạ Sơ Thất cười ha ha, ngây thơ nói, “Sao ta không gọi được? Hắn chẳng phải là Triệu Tôn sao? Trước giờ ta đều gọi hắn thể mà, hắn cũng đồng ý rồi. Hơn nữa hắn cũng thích ta gọi hắn như thế. Ủa, chẳng lẽ tỷ không được gọi? Ta nói này Nguyệt đại tỷ, hôm nay ta không chỉ gọi thẳng tên của Triệu Tôn, ta có mắng to rằng Triệu Tôn, ta chửi ông nội nhà ngươi, thì sao chứ? Cùng lắm là hắn chém ta thôi mà? Tỷ đoán thử xem hắn có làm không?”

Cái miệng của nàng như bôi mỡ, trơn như cá chạch, không bao giờ chịu thiệt.

“Còn nữa, Nguyệt đại tỷ, Sở Thất ta cũng là một người có văn hóa. Tỷ cho rằng ta không biết câu “Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa kia có ý gì chắc? Châm ngòi gì chứ? Chuyện của ta và Triệu Tổn cũng chỉ là chuyện của chúng ta thôi. Muốn giao nộp hay xử lý gì có liên quan khỉ gì tới tỷ? Làm ơn đi, đừng coi mình như quan trọng lắm.”

Nàng nói rõ ràng từng chữ, cực kỳ sát thương, nụ cười cũng cực kỳ thoải mái.

Một mình nàng nhẫn nhịn ở trong phòng củi mấy ngày, đã lâu không thoải mái chửi mắng thế này rồi. Nhất là cô gái như Nguyệt Dục, bị chọc tức còn phải nín nhịn, bắt nạt được đúng là sướng.

Sắc mặt Nguyệt Dục thay đổi liên tục. Hạ Sơ Thất nhìn mà thoải mái. Mai Tử thì không nhìn được nữa, kéo nàng.

“Sở Thất, tỷ đừng nói Nguyệt Dục tỷ tỷ nữa. Hôm nay bọn muội có thể sang đây thăm tỷ, mang đồ tới cho tỷ là nhờ Nguyệt Dục tỷ tỷ xin đấy. Nếu không gia cũng đã chẳng đồng ý. Nguyệt Dục tỷ tỷ rất tốt. Tỷ... con người tỷ sao vậy chứ..” Hạ Sơ Thất thầy Mai Tử khó xử thì vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng vỗ đầu nàng ấy, rồi đột nhiên ôm lấy vai Mai Tử, cúi đầu kề sát vào tai nàng, nói với giọng nhỏ đến nỗi chỉ có nàng ấy nghe được, dặn dò một cấu rất nhanh.

“Cái gì?”

Mai Tử chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng, kinh ngạc đầy mặt. Hạ Sơ Thất nháy mắt, vỗ sau lưng nàng ấy, cười một tiếng, “Này, nhớ kỹ nhé, cứ làm như đơn thuốc ta vừa nói, tiếp tục bốc thuốc uống đi. Nếu không khuôn mặt của muội sẽ hỏng thật đấy.” “Sở Thất...”

Mai Tử như bị cái gì kích thích, ôm chặt lấy nàng, khóc toáng lên. “Muội nhớ rồi... Sở Thất... Muội nhớ hết rồi...”. Từ lúc bị giam trong phòng chứa củi lần đầu kia, Mai Tử vẫn luôn ở bên nàng. Ở trong mắt Mai Tử, Triệu Tôn là nam thần của nàng ấy, những người khác cũng đều là người tốt. Mai Tử cái gì cũng thể hiện ra mặt. Ngoại trừ nói nhiều, thích hóng chuyện, thì nàng ấy vẫn là một cô bé ngây thơ lương thiện. Đương nhiên, cũng do Mai Tử ở bên cùng nàng từng bước tiếp xúc với thời đại phong kiến độc ác này. Đồng thời, nàng ấy cũng giúp nàng nhận thức được sự tàn khốc của triều đại này. Cửa phòng chứa củi đang đóng chặt, lại được mở ra. Mai Tử bước từng bước thật cẩn thận, Nguyệt Dục đỡ lấy vai nàng ấy, động tác vẫn đoan trang như vậy.

Hạ Sơ Thất vời vài viên than trong lò, híp mắt lại. Nàng đột nhiên muốn xem thử khuôn mặt kia của Nguyệt Dục nếu sụp đổ thì sẽ thành ra thế nào.

“Nguyệt đại tỷ, ta có lời muốn phiền tỷ thay ta chuyển đến cho Triệu Tôn”

Nguyệt Dục không quen với kiểu xưng hô này của nàng, nhíu mày, “Chuyện gì? Cô nói đi.” Người đi chân đất không sợ kẻ đi giày.

Hạ Sơ Thất đã bị nhốt vào phòng chứa củi, dĩ nhiên càng không còn gì để sợ. Nàng cười tươi, thuận miệng nói, “Tỷ nói với chàng ấy, hổ dữ không ăn thịt con.”

Vẻ mặt Nguyệt Dục hoang mang, “Có ý gì?”

Hạ Sơ Thất từ tốn bước đến trước mặt nàng ta, mỉm cười, “Ta ấy mà, mang thai rồi.”

Nguyệt Dục sửng sốt, máy móc lặp lại, “Mang thai?”

Hạ Sơ Thất tỏ vẻ thích thú, dựa vào cánh cửa tre bên cạnh, “Đúng, ta đang mang thai cốt nhục của chàng. Chao ôi, Tấn Vương gia nhà các tỷ đúng là một người đàn ông bạc tình. Nói thế nào đi nữa thì đứa bé trong bụng ta cũng là hoàng tôn, gọi là gì nhỉ? À, nhớ rồi, là huyết mạch hoàng thất. Chàng nhốt ta vào trong kho củi, lỡ ngày nào đó không giữ được đứa bé thì cũng rất đáng thương đúng không?”

Cảm xúc trên khuôn mặt Nguyệt Dục từ nghi ngờ đến kinh ngạc, quả thật vô cùng đặc sắc.

Nhìn vẻ mặt không giữ nổi bình thản của nàng ta, Hạ Sơ Thất rất muốn ôm bụng cười to.

/1583

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status