Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 11: Vọng tưởng (1)

/127


Dịch: An Linh

Uống nước, đối với một đứa trẻ từng không biết phân rõ thiện ác như Đàm Mặc mà nói, trò đùa dai thường xuyên giống như là cơn ác mộng vậy. Đàm Mặc đã từng trải qua tai nạn xe hơi, sau khi hai chân bị tàn phế, cậu càng cảm thấy tủi nhục khi phải sống không bằng chết.  

Khi còn bé, những người bạn nhỏ cùng lớp thường sẽ tỏ ra thiện ý gọi cậu cùng nhau đi học, sau đó lén lút bỏ vào cốc nước một số thứ khiến da đầu người ta tê dại, hoặc là mù tạt, hoặc một nắm đất, hoặc là một con sâu, hoặc còn có thể là một thứ gì đó kinh tởm hơn.  

Cậu từng bị sặc mù tạt ho đến mức không thể dừng được gần như là ngạt thở.  

Kể từ đó về sau, cậu cũng không đem cốc đến trường nữa, ở trường cũng không bao giờ uống nước dù chỉ một ngụm, đồ ăn thì chỉ nếm qua một lần. 

Sau đó nữa thì hai chân bị liệt, cũng không thể đứng dậy được, cậu lại càng không dám uống nhiều hơn một ngụm nước. Bởi vì uống nước thì phải đi nhà vệ sinh, đi vệ sinh, đối với tất cả mọi người đây chỉ là một hành động thường ngày nhất, nhưng đối với Đàm Mặc mà nói đây là sự giày vò khiến cậu khó chịu đựng nổi. 

Vậy nên nữ sinh đó, tại sao cô ấy chủ động nói chuyện với cậu, chủ động muốn lấy nước giúp cậu là vì điều gì?   

Cậu không nghĩ được nhiều như thế, trong đầu nhất thời choáng váng, chỉ có thể nhớ tới tiếng cười khoa trương của đám bạn học đã từng không kiêng nể gì mà chế giễu cậu.

“Đàm Mặc, cùng đi vệ sinh đi.”

“Đàm Mặc, người khuyết tật các cậu làm sao đi vệ sinh? Có phải cần người khác giúp đỡ không? Giúp thế nào?”

“Đàm Mặc, uống nước không, tốt cho thận đấy!”

Cuối cùng giọng nói của cô gái lúc nãy dần dần chồng lên nhau.

“Đàm Mặc, cậu muốn uống nước không, tớ tiện thể giúp cậu lấy nước.”

Từ trước đến nay, Đàm Mặc chưa bao giờ kỳ vọng vào bất cứ cái gì, một giây trước nữ sinh đó còn chào buổi chiều với bạn, thì một giây sau cô ấy lại nói ra những lời nói tương tự.   

Cậu không thất vọng, hoặc là cậu bị cô lập vì căn bệnh, hệ cảm xúc không tương đồng với người khác, không thể phân rõ tột cùng của cảm giác thất vọng này là như thế nào, đối với người đã từng thấy nhục nhã, phẫn nộ như cậu thì chúng không có bất kỳ sự khác biệt nào.  

Cô cũng không khác gì những người đã từng chế giễu cậu.  

Không, rõ ràng là không giống nhau. Lúc trước ít nhất là cô sẽ tỏ ra thiện ý mà tiếp cận cậu.  

Hơn nữa cũng rất kiên nhẫn tiếp cận nhiều lần.  

Cậu cũng sẽ không mong chờ bất kỳ một câu chào buổi sáng hay buổi chiều nào.  

Cậu muốn cách những người này càng xa càng tốt.  

Từ sau ngày đó, Kiều Lam phát hiện thái độ của Đàm Mặc đối với cô ngày càng lạnh nhạt.  

Đương nhiên Đàm Mặc luôn lạnh lùng với cô, nhưng Kiều Lam vẫn có thể tìm thấy một chút khác biệt trên khuôn mặt vô cảm luôn không đổi kia.  

Có lần cô từng chào buổi chiều với cậu, Đàm Mặc tuy rằng không phản ứng với cô, nhưng cậu sẽ dừng xe lăn lại, dùng ánh mắt mà theo như lời những học sinh khác nói kia nhìn chằm chằm vào cô, sau đó cúi đầu chậm rãi lướt qua người cô.  

Nhưng mà hiện tại, Kiều Lam chủ động chào hỏi một tiếng, Đàm Mặc vậy mà cũng không thèm dừng xe lăn lại.  

Đàm Mặc giống như bị ngăn cách, không nghe thấy tiếng Kiều Lam, cự tuyệt rõ đến mức những học sinh khác cũng nhìn thấy.

“Cmn Kiều Lam cũng hài thật, cậu ta vậy mà chủ động chào hỏi với Đàm Mặc, kết quả là bị người ta phớt lờ.”

“Không có ai muốn quan tâm cậu ta chứ sao, chỉ có thể bắt chuyện với thằng ngốc thôi.”

Cả đám cười lớn, sau đó xoay đầu nhìn qua chỗ ngồi hàng cuối lớp của Đàm Mặc, cậu đang cúi đầu xem gì đó.  

Chi chít toàn là chữ tiếng anh, dù thành tích anh văn của Tống Dao cao nhất cũng chưa chắc có thể đọc hiểu hết.  

Đây là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng tựa là “Đồi Gió Hú”.  

Cậu nghĩ không ra vì lí do gì mà lại cầm quyển sách này lên lần nữa, có lẽ là vì sự “ác ý” ẩn giấu sau vỏ bọc thiện chí của Kiều Lam khiến cậu chợt nhớ đến nhân vật chính trong cuốn sách, đằng sau sự dịu dàng là một Healthcliff ngấm ngầm chịu đựng nỗi hận thù.  

Kỳ thực hai người không có nhiều sự liên quan với nhau, nhưng cậu không sao nói rõ được mối liên hệ giữa cả hai.  

Cậu cúi đầu xem sách, đúng lúc nhìn thấy một câu.

“Linh hồn tiến vào phần mộ, em có còn nguyện ý sống tiếp không?”

Sau khi mẹ mất, hai chân thì bị liệt, mỗi ngày cậu đều tự hỏi bản thân mình còn mong muốn sống tiếp không.

“Chỉ có sự cô độc thuộc về bản thân tôi”

Câu này nói rất đúng, cậu cái gì cũng không có, tình cảm gia đình, tình bạn, sức khỏe, nhận thức về cảm xúc, còn có tôn nghiêm, cậu hoàn toàn đều không có, từ đầu đến cuối, cậu chỉ có sự cô độc lẻ loi thuộc về mình.


/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status