Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 15: Không đi (2)

/127


Dịch: Tyty

Đàm Mặc từ chối khiến cô có chút thất vọng, nhưng tới khi quay trở lại lớp học, cô phát hiện viên kẹo trên bàn Đàm Mặc không còn nữa, trong nháy mắt tâm trạng liền khá hơn.

Đàm Mặc mang viên kẹo này đi!

Mang tâm tình vui vẻ về đến nhà.

Từ lúc bà cụ Kiều để cho Kiều Lam tự làm cơm đã tổn thất một miếng thịt bò, sau đó bà cụ không dám để cho Kiều Lam tự làm cơm nữa. Nhưng không cho Kiều Lam nấu cơm, thì lại có vấn đề mới nảy sinh.

Bà cụ Kiều vốn đã suy tính kỹ càng, bà cụ chỉ làm một ít thức ăn, chỉ đủ cho Kiều Nguyên, bà cụ không tin Kiều Lam dám tranh đồ ăn với Kiều Nguyên.

Kết quả ngày hôm ấy, cháu trai đức tôn nhà bà ăn chưa no.

Kiều Lam ăn nhanh, không nói câu nào đã bắt đầu ăn, còn Kiều Nguyên vừa ăn vừa xem tivi, tới khi Kiều Lam ăn no đi rửa chén, đồ ăn cũng đã hết.

Kiều Nguyên ngốc, bà cụ Kiều cũng ngốc theo.

Bà cụ Kiều chạy đi mắng Kiều Lam không có lương tâm, ăn nhiều như vậy, lỡ Kiều Nguyên còn đói thì làm thế nào, Kiều Lam xem như bà cụ Kiều đánh rắm từ tai trái sang tai phải rồi ra ngoài, rửa chén xong trở về phòng.

Bà cụ Kiều lại thức khuya chờ ông bà Kiều về, sau đó cáo trạng với ông Kiều, nhưng lại bị bà Kiều phản bác lại.

"Chúng ta cũng không phải là không mua nổi gạo, không mua nổi thức ăn, không đủ ăn thì làm nhiều một chút không được sao."

Thoáng cái đem lỗi sai cướp cơm của Kiều Lam sang trên người bà cụ Kiều, nếu không phải bà cụ làm ít cơm thì Kiều Nguyên làm gì ăn không đủ no.

Bà cụ Kiều hận không thể lấy tạp dề đập lên mặt bà Kiều.

Trước kia lúc bà Kiều chưa không sinh ra Kiều Nguyên, bà cụ Kiều muốn mắng cứ mắng ,muốn đánh cứ đánh, nhưng bây giờ đánh cũng không được, mà mắng cũng không mắng được. Chỉ bực nhất chính là con trai bà lại không ý thức được hai người phụ nữ đang giương cung bạt kiếm, đã vậy còn cảm thấy là con dâu nói đúng, còn mẹ ruột mình thì quá keo kiệt.

Bà cụ Kiều sinh ra được ba người con trai, cũng chính bởi vì như vậy mà bà cụ Kiều mới xem thường bà Kiều.

Ông Kiều là con trai út, cũng là người con trai bà cụ Kiều thương nhất, thật uổng công bà cụ yêu thương ông mười mấy năm nay. Bà cụ Kiều về phòng càng nghĩ càng thương tâm, càng tủi thân, vì vậy ngày hôm sau liền chạy sang nhà con trai thứ hai khóc lóc kể lể.

Bác hai nhà họ Kiều gọi điện thoại mắng ông Kiều rồi lại mắng bà Kiều là bạch nhãn lang, ngày ngày chăm sóc con trai bà ta mà còn không biết điều, ông Kiều bị anh hai mắng té tát, trong lòng cũng có chút áy náy, cảm thấy bà Kiều cũng quá đáng.

“Mẹ tao mỗi ngày chăm sóc con trai giúp mày, nấu cơm giặt giũ cho con trai mày, mày không biết thông cảm cũng được đi này còn đi chê mẹ chăm sóc không tốt, mày cảm thấy mẹ chăm sóc không tốt thì mày tự đi mà làm đi!”

*Bác hai nhà họ Kiều: anh của ông Kiều (ba của Kiều Lam)

*Bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.

Bà Kiều trợn tròn mắt.

Ban đầu không phải bà cụ Kiều với ông Kiều sống chết muốn có cháu trai sao?

Kiều Nguyên là con trai bà chẳng lẽ không phải con trai ông ta sao?

Bà Kiều không phải là kiểu người bảo sao làm vậy, tranh cãi ầm ĩ với ông Kiều, bà cụ Kiều ở nhà bác hai Kiều nghe nói con dâu gây gổ chiến tranh lạnh với con dâu, lúc này mới hài lòng quay về.

Hôm đó, bà cụ Kiều được bác hai Kiều đưa về nhà lại.

Kiều Lam nhìn cô gái vênh váo hốc hách, lúc này mới biết hóa ra Kiều Lộ chính là người ngày đó bảo cô đi chỗ khác.

Kiều Lộ đi theo phía sau mẹ cô ta ăn mặc xinh đẹp, muốn có cảm giác ưu việt người thành phố đi vào nông thôn, nhìn thấy Kiêu Lam lại càng đắc ý hơn.

Cô ta chính là xem thường Kiều Lam, cha mẹ không có học thức, dáng dấp không bằng cô ta, học hành cũng kém hơn cô ta.

Bà Kiều không vui đi rửa trái cây, rửa xong để vào mâm đựng trái cây nhét vào tay Kiều Lam.

“Như cái cộc gỗ không cảm xúc, còn không mang trái cây ra đi.”

“Dạ”

Kiều Lam bưng trái cây từ trong bếp đi ra, trong phòng khách bà cụ Kiều ngồi trên ghế sofa, Kiều Nguyên với Kiều Lộ một trái một phải.

Bác hai Kiều đang tức giận em trai mình, nhưng trái lại với cháu gái thì đối xử cũng không tệ lắm, cười nói bảo Kiều Lam ngồi xuống.

Kiều Lam vừa ngồi xuống, mông bà cụ Kiều trong nháy mắt liền ngồi không yên, Kiều Lam không vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn mà ngồi đó làm gì? Chỗ này là chỗ nó có thể ngồi sao?

Định kêu Kiều Lam đi vào, Kiều Lộ đưa tay cầm một trái táo, bà cụ Kiều vội nói: “Vỏ táo dai, để Kiều Lam gọt cho cháu ăn.”

Mặt Kiều Lộ đầy ghét bỏ, đưa trái táo cho bác gái Kiều, là mẹ cô ta gọt, bác dâu Kiều gọt rất nhanh, sau đó cắt thành mấy múi, chia cho mỗi người một miếng.

Kiều Lam cũng cầm một miếng, bà cụ Kiều trợn mắt nhìn Kiều Lam một cái, “Cô lớn như vậy còn để cho bác phục vụ cho cô, một ngày chỉ biết ăn và ăn, phục vụ cô chứ không phục vụ cái tính cáu kỉnh của cô, sau này không có thằng đàn ông nào muốn nuôi cô lỗ vốn đâu.”

Lời nói này rất khó nghe, bác gái Kiều thật nghe không quen bà cụ nói chuyện thô tục như vậy, nhất là trước mặt con cháu lại nói cái gì phục vụ với không phục vụ, đàn ông với không đàn ông, trên mặt có chút lúng túng nói: “Mẹ nói lời này, xã hội bây giờ, con gái học giỏi sau này cũng để không thua kém đàn ông.”

Bà cụ Kiều chỉ Kiều Lam.

“Sao có thể so sánh với Lộ Lộ nhà con được, con nhìn xem nó có giống như một đứa đi học không, cho nó đi học chính là lãng phí tiền bạc, lần trước thi thì thành tích đếm ngược từ dưới lên trong lớp, còn không bằng cho nghỉ học sớm một chút giúp đỡ cho ba nó!”


/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status