Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 30: Bàn phía trước

/127


Dịch: Tyty

Cậu tự mình xuống xe, ngồi vào xe lăn. Chàng thiếu niên có gương mặt nhợt nhạt, lạnh lùng thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nhất là sau khi vào nhà hàng Tây, mọi người đều nhận ra cậu.

Nghe nói đây là con trai của ngài Đàm, Kiều Lam hôm qua phụ trách bàn của cậu ta một đêm đã có thu nhập hơn một ngàn tệ.

Cậu thiếu niên kia từ lúc đi vào đây, qua bức bình phong ngăn cách mọi người, ánh mắt âm trầm ấy giống như chỉ nhìn một mình Kiều Lam vậy.

Cậu chỉ rõ muốn Kiều Lam gọi món.

Kiều Lam cầm menu đi đến trước mặt Đàm Mặc dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người trong nhà hàng. Cậu cúi đầu xem, ngón tay thon dài, trắng noãn chỉ vào từng món ăn trong thực đơn.

Không chọn những món mình thích mà chỉ chọn những món đắt tiền.

Kiều Lam: "..."

Cho dù Đàm Mặc có tiêu tiền như nước thì cả đời cũng không lo thiếu tiền, nhưng mà dù có tiền cũng không nên xài phung phí như vậy.

Giọng Đàm Mặc bình tĩnh chọn nhiều món ăn, bút trên tay Kiều Lam dừng lại trên quyển sổ, một chữ cũng không viết. Bác Trần ngồi bên kia bình tĩnh theo dõi, nhìn Đàm Mặc rồi lại nhìn Kiều Lam, không nói một lời nào.

Qua thật lâu Đàm Mặc cũng gọi xong.

“Chỉ những thứ này thôi”

Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Lam vẫn đang nhìn chằm chằm cậu.

Đàm Mặc ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên phát hoảng.

Tại sao lại nhìn chằm chằm cậu như vậy?

Cậu có phải lại làm gì không đúng?

Chuyện Đàm Mặc không giỏi nhất chính là phải đi suy đoán tâm tư của người khác.

Cậu không giống như những người khác, dựa vào nét mặt hay ánh mắt để đoán ý đối phương, Đàm Mặc nhìn vào con ngươi đen của Kiều Lam, ngón tay cầm menu không kiềm được nắm chặt lại.

Kiều Lam im lặng nhìn Đàm Mặc hồi lâu, cuối cùng cũng dời ánh mắt đi, rút thực đơn từ tay Đàm Mặc ra.

“Cậu gọi nhiều quá rồi.”

Kiều Lam nói xong rồi nhanh chóng lật menu sang trang thứ hai.

“Món chính tớ nghĩ cậu nên chọn món trứng cá muối ướp lạnh, canh atiso, nấm truffle, rau xào thập cẩm xì dầu. Cậu thấy vậy có được không?”

Ngày hôm qua gọi nhiều vậy mà Đàm Mặc ăn cũng chẳng bao nhiêu. Nguyên một bàn đồ ăn mà hầu như cậu ấy chỉ gắp được mấy đũa.

Đàm Mặc không nói gì, cơ mặt khẽ thay đổi.

“Không đủ.”

Giá mấy món cộng lại vẫn chưa tới một ngàn tệ.

Rất đủ rồi, Kiều Lam khẳng định.

“Cậu gọi quá nhiều, ăn không hết lại lãng phí.”

Đàm Mặc có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy. Cậu trầm mặc nhìn menu hồi lâu, sau đó đẩy cuốn thực đơn đến trước mặt bác Trần.

“Gọi.”

Bác Trần: . . . ? ? ?

Thụ sủng nhược kinh.

(Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà sợ)

Là cậu ấy sao?

Bác Trần đã sống chục năm nay cho nên việc đối nhân xử thế như thế nào ông đã sớm nhìn thấy rõ. Hôm nay Đàm Mặc không giống như mọi ngày, cậu đột nhiên muốn tới nơi này ăn tối đã khiến ông ngạc nhiên rồi. Sau đó còn chỉ đích danh cô gái nhỏ này tới ghi món còn cố chấp gọi thật nhiều, đã thế toàn là những món đắt tiền…

Bác Trần không quan tâm đến lí do bên trong, nhưng lại tò mò cô bé này làm như thế nào mà khiến Đàm Mặc hài lòng đến như vậy.

Ông nhanh chóng gọi hết những món đắt tiền, sau đó vui vẻ nói: “Khẩu vị của tôi tốt nên ăn nhiều.”

Kiều Lam: ". . ."

Tay toàn chọn vào những món cầm vào là muốn phỏng tay.

Chờ các món ăn mang lên hết, bác Trần vừa ăn vừa không nhịn được đánh mắt quan sát Đàm Mặc.

Đàm Mặc bởi vì sức khỏe nên ăn không được nhiều, mà cậu cũng nhạy cảm với nguyên liệu nấu ăn cho nên việc ăn uống rất kén chọn.

Nhưng hình như Đàm Mặc có vẻ rất thích ba món ăn mà cô bé này chọn cho cậu, cho nên đã ăn hết những món đó.

Bác Trần đã có một quãng thời gian dài chăm sóc Đàm Mặc cho nên ông biết, nếu như cậu đã không thích thì sẽ không ăn dù chỉ một miếng. Vì cơ thể của cậu không thể chịu đựng được. Nhưng Đàm Mặc đã thưởng thức hết những món mà cô bé này chọn thì có thể nói đó là những món hợp khẩu vị của Đàm Mặc.

Khụ….

Bác Trần đè xuống những thắc mắc. Cho đến khi hai người kết thúc bữa ăn, ông đẩy Đàm Mặc đi ra ngoài rồi liếc sang Kiều Lam đang bận rộn trong nhà hàng. Thế là ông lên tiếng hỏi Đàm Mặc.

“Không nói tiếng nào mà đi vậy sao?”

Đàm Mặc giương mắt lên.

"Nói gì?"

Bác Trần

“Hẹn gặp lại?”

“Cậu ấy bề bộn nhiều việc."

Bác Trần: . . .

Ông không nên dùng suy nghĩ đối nhân xử thế của người bình thường áp lên người Đàm Mặc vì cậu ấy không hiểu được những thứ này, cậu chỉ hiểu những suy luận đơn giản.

Bởi vì bề bộn nhiều việc nên không cần phải nói hẹn gặp lại.

Bác Trần thở dài đẩy Đàm Mặc ra khỏi nhà hàng Tây sau đó đưa cậu lên xe.

Xe từ từ rời đi, bác Trần suy nghĩ thật lâu rồi mới chần chừ mở miệng.

“Cô gái nhỏ vừa mới gọi món cho chúng ta, thiếu gia cậu….quen sao?”

“Quen”

Đàm Mặc nhìn ánh đèn sáng chói ngoài cửa sổ.

“Oh” Bác Trần gật đầu một cái

“….là tình cờ quen trong bữa ăn sao?”

"Bạn học."

Bạn học?

Bác Trần hơi kinh ngạc.

Bạn học của Đàm Mặc? Cho nên cô bé này vẫn còn đi học?

Nếu còn đi học, tại sao lại tới đây làm?

Nguyên do ở đây thật ra rất đơn giản, đang đi học mà phải đi làm thì nguyên nhân chỉ có thể là gia đình cô bé này không tốt lắm.

Cho nên Đàm Mặc cố ý tới nhà hàng chọn những món đắt tiền sau đó còn cho tiền boa là vì muốn giúp cô bé đó?

Nhưng tại sao lại giúp đỡ? Chỉ là bạn học, không cần thiết phải giúp đến mức này. Bác Trần nhớ tới viên kẹo ở trên bàn Đàm Mặc kia, xâu chuỗi lại sự việc thì đã hiểu ra.

Đàm Mặc cho tới bây giờ không giống như một người bình thường, cậu giống như một cái máy không có tình cảm cũng không có ưu tư suy nghĩ.

Đàm Mặc có thể chưa nhận ra, nhưng bác Trần không kiềm nén được sự phấn khích của mình.

"Thiếu gia. . ."

Bác Trần cân nhắc mở miệng hướng dẫn từng bước dẫn dắt suy nghĩ của Đàm Mặc.

“Cậu tại sao muốn giúp người bạn học này?”

“Bởi vì cậu ấy thiếu tiền.”

“Bạn ấy thiếu tiền thì có quan hệ gì đến cậu chủ.”

“Tôi không thiếu tiền.”

Bác Trần:….

Logic quan hệ quá hoàn mỹ, lập luận không có chút sai sót gì nhưng suy nghĩ cẩn thận tất sẽ có sơ hở, bác Trần không buông tha tiếp tục dẫn dắt.

“Cậu chủ, trên đời này người thiếu tiền rất nhiều. Bên dưới cây cầu vượt chúng ta vừa đi ngang qua có không ít ăn mày thiếu tiền, so với cô bé ở nhà hàng Tây kia họ càng cần tiền hơn. Bởi vì bản thân không thiếu tiền nên cho bạn ấy tiền sao?”

“Sẽ không”

Đàm Mặc trả lời không cần suy nghĩ.

“Cho nên tại sao cậu chỉ giúp đỡ duy nhất cô bé kia”

Bác Trần qua kính chiếu hậu nhìn cậu thiếu niên đang nhìn ra ngoài cửa sổ cuối cùng cũng quay đầu lại, giống như bất chợt bị hỏi khó, sau một hồi lâu mới trả lời.

“Tôi không quen những người ấy.”

Quen thì cậu sẽ giúp sao?

Bác Trần cảm thấy không hẳn là như vậy.

Ông hiểu rất rõ Đàm Mặc, từng có một người có ý tốt muốn tiếp cận cậu nhưng lại bị sự lạnh lùng của Đàm Mặc đánh bại. Đã nhiều năm như vậy, thậm chí cho đến bây giờ Đàm Mặc chưa từng giao lưu với một người bạn cùng lứa nào. Cô bé này là người bạn cùng lứa duy nhất có thể nói chuyện bình thường với Đàm Mặc.

Bác Trần cũng không muốn thêm nữa.

Đàm Mặc có một người bạn bình thường xem như đã là có chút tiến bộ rồi. Đối với ông mà nói thì đó đã an ủi bản thân được phần nào.

Chỉ là… mặc dù Đàm Mặc rất thông minh nhưng trong việc giao tiếp với mọi người thì rỗng tuếch. Cho nên cậu khó mà phân biệt được tốt xấu, còn về phần cô bé kia thì bác Trần cần phải tìm hiểu thêm. Nếu như tính cách không tốt thì người bạn như vậy không cần cũng không sao.


/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status