Phân Cách

Chương 94 - Người được quan tâm phớt lờ là chuyện khó khăn như vậy

/97


Trận hỏa hoạn này tạo thành chấn thương không nghiêm trọng cho Quý Thanh Cừ, sở dĩ nàng muốn ở lại viện quan sát vẫn là vì bị Quý Hâm Thư nhốt lại ba tháng này nàng từ đầu đến cuối không có nghỉ ngơi tốt cũng không có làm sao ăn đồ ăn, tình huống khỏe mạnh của thân thể không quá lạc quan. Bệnh viện mỗi ngày đều sẽ vì nàng an bài món ăn dinh dưỡng cũng tiêm vào chất dinh dưỡng, nàng cũng lấy được điện thoại mới, đem toàn bộ dữ liệu trong điện thoại di động của chính mình chuyển qua.

Đúng như dự đoán, nàng mới đăng nhập phần mềm xã giao, hết thảy tin tức của bạn bè một mạch phát đến, cơ hồ đem di động mới của nàng làm cho chết máy, mà người gửi tin tức nhiều nhất không gì bằng Trương Minh. Khởi đầu hắn còn đang đùa giỡn hỏi mình có phải quên hắn đi rồi không, tin tức sau đó chính là càng ngày càng lo lắng, một cái gần đây là một tuần lễ trước, hắn nói rất lo lắng cho mình, mỗi ngày đều đang tìm nàng.

Thấy được những tin tức Trương Minh gửi này, trong lòng Quý Thanh Cừ có chút phức tạp, kỳ thực sau khi làm rõ cảm tình của chính mình đối với Quý Hâm Thư, nàng đối với Trương Minh đã hoàn toàn không còn cảm giác trước kia, hoặc là nói, nàng chưa bao giờ khắc sâu từng yêu thích Trương Minh. Cùng đối phương ở cùng nhau chẳng qua là bởi vì tính cách hợp, lại có thể cùng uống rượu, ở chung lên rất thoải mái thôi.

Bây giờ nhìn được tin của Trương Minh quan tâm chính mình, tâm tình Quý Thanh Cừ có chút phức tạp, nàng muốn hẹn Trương Minh đến đây nói rõ ràng quan hệ của hai người, nhanh chóng kết thúc, nhưng mặt khác lại không muốn đối phương biết chuyện mình bị thương, dù sau đó là việc tư của mình và Quý Hâm Thư. Ngay ở thời điểm nàng tự do, điện thoại của Trương Minh bỗng nhiên gọi đến, Tống Ngôn Khê ở bên cạnh nhìn, chế nhạo hỏi nàng làm sao không nhận, còn nói Quý Hâm Thư gây ra trận tai nạn này bị một ít truyền thông bắt lấy, Trương Minh rất có khả năng đã biết rồi, nghe được Tống Ngôn Khê nói như vậy, Quý Thanh Cừ lúc này mới do dự nhận điện thoại.

"Em thế nào rồi? Tại sao lâu như vậy không liên lạc anh? Em có biết anh lo lắng cho em bao nhiêu hay không?" Điện thoại mới nhận, Trương Minh liền đem một chuỗi lớn chất vấn ném qua, tuy trong lời nói tràn đầy lo lắng, nhưng hùng hổ dọa người trong giọng nói vẫn để cho Quý Thanh Cừ khẽ cau mày. Nàng không quá muốn cùng Trương Minh nói quá nhiều việc tư, thêm nữa đã quyết định chia tay, đối với nàng mà nói, Trương Minh cũng chỉ là bằng hữu rồi.

"Không có chuyện gì, chẳng qua là một tai nạn ngoài ý muốn nhỏ thôi."

"Em ở đâu? Anh muốn đến thăm em." Trương Minh nghe ngữ khí bình tĩnh của Quý Thanh Cừ, tựa hồ ý thức được cái gì, hắn từ từ thả nhẹ âm thanh, khôi phục ôn nhu trước sau như một.

"Không cần, tôi không có chuyện gì." Quý Thanh Cừ uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Trương Minh, cho dù nàng muốn cùng Trương Minh gặp mặt nói chuyện chia tay, nhưng bệnh viện nơi này, hiển nhiên không thích hợp thế nào.

"Ngươi dự định thật sự cùng hắn chia tay?" Tống Ngôn Khê Đứng ở một bên, đem quá trình nghe xong rõ ràng.

"Ừm, ta.."

"Xin hỏi các ngươi là người nhà của người bệnh 806 sao? Người bệnh vừa mới tỉnh rồi, đang chuyển tới phòng bệnh VIP thông thường." Y tá từ cửa đi vào, lời nói này để Quý Thanh Cừ lập tức quên đi đối thoại trước đó chính mình với Tống Ngôn Khê, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá mau, trước mắt nàng biến thành màu đen, nếu như không phải Tống Ngôn Khê vội vàng đỡ lấy nàng, chỉ sợ cũng sẽ té lăn trên đất.

"Này, ngươi gấp cái gì a, người thì ở cách vách cũng sẽ không chạy."

"Nàng.. Nàng tỉnh rồi, Tống Ngôn Khê, dìu ta đến thăm nàng."



Nghe được Quý Hâm Thư tỉnh lại, người kích động nhất cũng vui vẻ nhất không gì bằng Quý Thanh Cừ, nàng ở bệnh viện đợi bốn ngày, Quý Hâm Thư cũng hôn mê ròng rã bốn ngày theo. Chỉ cần thân thể cho phép, Quý Thanh Cừ sẽ xuống giường đi tới lui.

Trước cửa phòng bệnh nhìn tình huống của Quý Hâm Thư. Mỗi một lần thấy được trên người người kia cắm vào nhiều cái ống như vậy, trong lòng thì đau đến muốn nứt ra. Đến thời điểm này, Quý Thanh Cừ cuối cùng mới nếm trải loại đau thấu xương kia, mới lý giải được tại sao thời điểm mình bị giam cầm không ăn đồ vật, Quý Hâm Thư sẽ buồn bã như vậy.

"Được được được, ta lại không nói không dìu ngươi đi, ngươi chậm một chút." Tống Ngôn Khê nắm chặt tay của Quý Thanh Cừ, dẫn nàng ra phòng bệnh, gõ gõ cửa phòng sát vách, Đường Khởi xử lý xong chuyện Quý thị trước sau ở lại bệnh viện, Quý Hâm Thư tỉnh lại cũng là nàng phát hiện đầu tiên, vào lúc này nghe được tiếng gõ cửa, nàng mở ra cửa, thấy là Quý Thanh Cừ đến rồi, vẻ mặt trên mặt có chút không tự nhiên.

"Nhị tiểu thư, ngươi đã đến rồi."

"Ừm, ta tới xem chị ấy một chút."

Quý Thanh Cừ ở trước cửa gật đầu với Đường Khởi, đi vào phòng bệnh, Quý Hâm Thư đã khôi phục tỉnh táo, đại khái là một ít ngày nằm đến quá lâu, giờ khắc này cô thì ngồi ở trên giường, yên tĩnh nhìn ngoài cửa sổ đờ ra. Băng gạc trên tay cô mới thay qua, máy hô hấp trên người cũng tháo đi rồi. Mặc dù như thế, Quý Hâm Thư vẫn là làm cho người ta một loại cảm giác rất suy yếu, Quý Thanh Cừ đứng bên giường nhìn cô, trong lúc nhất thời càng là không biết nên nói cái gì cho phải.

Ở trong lúc Quý Hâm Thư hôn mê, nàng vẫn chờ đợi đối phương có thể tỉnh lại, nhưng một chút này người thật sự tỉnh rồi, Quý Thanh Cừ hết thảy lời muốn nói đều chặn ở trong cổ họng, không để cho nàng biết nên nói cái gì mới có thể giảm bớt lúng túng của hai người.

"Chị.. Thân thể chị khá hơn chút nào không? Còn có nơi nào không thoải mái không?" Quý Thanh Cừ nghĩ đến hồi lâu, tìm một mở màn như vậy, nhưng sau khi nàng nói xong, Quý Hâm Thư lại ngay cả đầu cũng không quay lại, cô dường như trống rỗng mà nhìn cửa sổ đờ ra. Quý Thanh Cừ mím môi, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày Quý Hâm Thư sẽ dùng thái độ phớt lờ đối mặt chính mình, nàng luống cuống đứng ở đó, Tống Ngôn Khê cũng là một mặt kinh ngạc, dù sao đối với Quý Hâm Thư hờ hững Quý Thanh Cừ, xác thực quá hiếm thấy rồi..

"Em rất lo lắng cho chị, nếu như chị quá mệt mỏi nghỉ ngơi thật tốt đi, em không quấy rầy chị." Ở sau khi Quý Hâm Thư trầm mặc hồi lâu sau, Quý Thanh Cừ lại lấy dũng khí mở miệng, lần này cô đồng dạng không có được bất kỳtrả lời nào. Trong mắt Quý Thanh Cừ tràn đầy mất mác, lúc này nàng mới biết, người được quan tâm phớt lờ là chuyện khó khăn như vậy.

Quý Thanh Cừ quay người muốn rời đi, y tá trước đó lúc này lại đi vào, nói dưới lầu có một người tên là Trương Minh đến thăm bệnh, bởi vì bệnh viện không thể tùy ý tiết lộ thông tin người bệnh, cho nên đặc biệt đến dò hỏi Trương Minh có phải là người Quý Thanh Cừ quen biết hay không. Nghe được Trương Minh không mời mà tới, Quý Thanh Cừ nhíu mày, nàng không có trả lời y tá ngay, mà là theo bản năng quay đầu nhìn lại phản ứng của Quý Hâm Thư, người kia cho dù nghe được Trương Minh lại cũng không quay đầu lại, thậm chí không hề bài xích mình và Trương Minh gặp mặt như trước vậy.

Tâm trạng Quý Thanh Cừ mất mác, nàng gật đầu, cùng y tá ra phòng bệnh trở lại gian phòng của mình, ở sau khi nàng đi rồi, Quý Hâm Thư che miệng, ho kịch liệt lên, thấy được cô ho đến sắc mặt đỏ chót, một bộ dáng vẻ cực kỳ thống khổ, Đường Khởi vội vàng cầm lấy thuốc trên bàn đưa cho cô.

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư nàng là thật sự quan tâm ngươi." Đường Khởi nhìn Quý Hâm Thư bởi vì ho khan mắt ửng hồng, không nhịn được nói rằng, Quý Hâm Thư nghe xong nở nụ cười xuống, lại lắc đầu.

"Đường Khởi, ta không biết làm sao đối mặt nàng, ta cũng không biết ý nghĩa sự tồn tại của ta đến cùng ở nơi nào." Quý Hâm Thư bỗng nhiên mở miệng, thanh âm cô không trong trẻo như trước, trái lại có thêm chút khàn khàn vẩn đục, trận khói đặc của hỏa hoạn này tổn thương phổi và cổ họng của Quý Hâm Thư, cần thời gian rất lâu điều trị mới có thể khôi phục.

"Nhưng mà, ngươi thì muốn buông tay như thế sao?" Đường Khởi nhìn theo cửa sổ, thấy được y tá mang theo Trương Minh đi tới phòng bệnh của Quý Thanh Cừ, nàng hiểu Quý Hâm Thư, cũng rõ ràng người này thả trận hỏa kia là xuất phát từ nản lòng thoái chí thế nào, hiện tại được cứu trở về, Quý Hâm Thư lại như là chết ở trong trận hỏa hoạn đó, cô tỉnh lại chỉ là hỏi một câu tình huống của Quý Thanh Cừ. Sau khi biết được đối phương không có chuyện gì, thì cũng không chủ động từng nói cái gì nữa.



"Đường Khởi, nàng không cần ta, ta cũng mệt rồi." Quý Hâm Thư vô lực nằm ở trên giường, từ thời khắc quyết định mang theo Thanh Cừ tử vong kia, trên đời này cũng sẽ không có Quý Hâm Thư nữa rồi. Cái bản thân điên cuồng yêu Thanh Cừ kia cho dù còn sống, nhưng sau khi từng thương tổn Thanh Cừ, cô thì triệt để mất đi quyền lợi yêu nàng, chính là một ý nghĩa tử vong khác, hiện tại lưu lại chẳng qua là võ rỗng tàn tạ không thể tả.

Trương Minh không biết sát vách là Quý Hâm Thư, mục đích hắn đến bệnh viện chính là vì Quý Thanh Cừ. Ở khoảng thời gian này đối phương mất tích, hắn vận dụng thế lực Trương gia đi điều tra, làm sao một chút manh mối cũng không tìm tới, Trương gia đã đối với mình bất mãn hết sức, Trương Minh chỉ có thể không ngừng mà dùng việc kết hôn của hắn cùng Quý Thanh Cừ làm sức lực, nhưng bản thân hắn rất rõ ràng, Quý Thanh Cừ vô cớ mất tích như vậy thậm chí không nói với chính mình một câu, rất có thể đã không thèm để ý chính mình rồi.

"Anh rất lo lắng cho em, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Ở góc độ của Trương Minh, hắn chỉ là biết Quý Thanh Cừ mất tích hết một quãng thời gian, sau đó liền truyền ra nơi ở nàng và Quý Hâm Thư phát sinh hỏa hoạn, chuyện hai bên được đưa vào bệnh viện. Lấy năng lực Trương gia không tra được tin tức càng nhiều, Trương Minh không tư cách biết càng nhiều tin tức.

"Không có chuyện gì, sao anh lại tới đây?" Nhìn thấy Trương Minh, trong lòng Quý Thanh Cừ có chút loạn, chủ yếu vẫn là bởi vì thái độ đối xử của Quý Hâm Thư với mình để nàng luống cuống. Trong lòng trong mắt nàng đều là bộ dáng của Quý Hâm Thư không để ý tới mình, đương nhiên không có tâm tình gì tiếp đón Trương Minh.

"Bạn gái của anh nằm viện chuyện lớn như vậy, anh làm sao có thể không đến? Em không có gì muốn nói cùng anh sao?" Trương Minh nhìn Quý Thanh Cừ, lông mày chăm chú nhăn lại. Hắn có thể cảm giác được thái độ của Quý Thanh Cừ đối với chính mình thay đổi rồi, điều này làm cho Trương Minh cảm thấy tự dưng khủng hoảng.

"Trương Minh, tôi rất xin lỗi, khoảng thời gian này để anh lo lắng, kỳ thực, tôi và anh.."

"Được rồi, anh biết khoảng thời gian này em có lẽ đã xảy ra chuyện gì, tâm tình cũng có chút không ổn định, anh đáp ứng em khoảng thời gian này sẽ không đến phiền em nữa, quan hệ của chúng ta, hi vọng em suy nghĩ thêm một chút." Trương Minh dường như biết Quý Thanh Cừ muốn nói gì, trước nàng một bước ngừng lại câu chuyện. Hai chữ "chia tay" của Quý Thanh Cừ bị đối phương ngừng lại, nàng gật đầu, xác thực cũng không muốn vào lúc này thảo luận vấn đề chia tay, nói trắng ra là, đích thật là nàng có lỗi với Trương Minh, cho dù chia tay, Quý Thanh Cừ cũng không muốn qua loa như thế.

Trương Minh lưu lại vài câu nói, thấy Quý Thanh Cừ hứng thú không cao liền rời đi, thân là nhân chứng, Tống Ngôn Khê đem chuỗi chuyện này nhìn ở trong mắt. Bất kể là nàng và Quý Hâm Thư phát sinh trận hỏa hoạn này, hay là khoảng thời gian này sau khi biến mất lại trở về tính tình đại biến, cũng làm cho Tống Ngôn Khê cảm thấy không hiểu và nghi hoặc. Nàng rất tò mò Quý Thanh Cừ đến cùng Quý Hâm Thư xảy ra chuyện gì, tại sao Quý Hâm Thư muốn ôm nàng tự sát, vừa rồi đối với Quý Thanh Cừ hờ hững lại là xảy ra chuyện gì.

"Tiểu Cừ Cừ, thân là chăm sóc ngươi nhiều ngày như vậy, lại cứu ngươi, ta cảm thấy ta có quyền lợi biết tất cả chân tướng." Tống Ngôn Khê ngồi ở một bên giường bệnh, nàng nắm chặt tay của Quý Thanh Cừ, trong lời nói rất nhiều loại cảm giác "Ngươi không nói thật ta sẽ không thả ra". Thấy được nàng như vậy, Quý Thanh Cừ kỳ thực không muốn gạt nàng. Chất chứa trong lòng quá nhiều chuyện và quá nhiều áp lực, Quý Thanh Cừ cũng muốn tìm một chỗ phát tiết, một lối ra để nàng có thể ung dung một chút, nói hết với Tống Ngôn Khê, đích thật là biện pháp rất hay.

"Tống Ngôn Khê, ta yêu người khác rồi, đây là lý do ta chia tay với Trương Minh. Nhưng mà, người ta yêu này, là người ta không nên yêu nhất." Quý Thanh Cừ nghĩ đến bộ dáng Quý Hâm Thư vừa rồi không để ý tới mình, trong lòng vẫn là có chút chua xót.

"Không nên yêu? Ngươi lần này mất tích, đều cùng người kia có quan hệ sao? Ngươi sẽ không phải yêu cái gì nam nhân đã kết hôn chứ?" Tống Ngôn Khê nghe lời của Quý Thanh Cừ, tưởng tượng người này yêu thích người có vợ, sau đó cùng Quý Hâm Thư cãi vã, đến kiều đoạn cẩu huyết tự sát. Nhìn ánh mắt nhiều chuyện của nàng, Quý Thanh Cừ biết nàng sẽ hiểu sai, không nghĩ tới nàng sẽ nghĩ đến sai như thế.

"Không phải nam nhân, là tỷ ta, ta yêu tỷ ta rồi."

Hết chương 94

/97

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status