Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 49: Họa bì họa cốt 4

/50


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ mặt Kiều Trạch Viễn mơ hồ, nói: “Mô phỏng theo cái gì?”

Rất may là, lúc này vẻ mặt Trương Xu cũng mơ hồ, biểu cảm của hai người phải nói là giống hệt nhau, nói: “Hả? Ngại quá tôi nghe không hiểu.”

Thương Khâu cũng không trả lời bọn họ, mà đứng lên nói: “Xem ra nên tra quán bar này xem còn người bị mất tích hay không?”

Nghê Anh cũng đứng lên, đáp: “Tôi đi tra việc này.”

Trương Xu ngồi ở một bên vò đầu bức tóc, nói: “Được rồi, tôi coi như mình nghe hiểu.”

Nghê Anh và Kiều Trạch Viễn đi ra ngoài điều tra chuyện quán bar, lúc này đúng lúc là buổi tối, quán bar đang đông người, những người khác thì ở lại Kiều gia.

Thương Khâu và Tạ Nhất dự định quay về phòng nghỉ ngơi, dù sao hôm nay theo dõi cũng rất mệt rồi, Trương Xu lại đi theo sau lưng, nói kinh ngạc: “Woa! Woa! Hai anh ở một phòng, quá khốc luôn!”

Tạ Nhất: “…”

Thương Khâu nhìn căn phòng sau lưng, nói: “Cậu ở bên kia, phòng đầu cùng bên kia, giờ có thể quay về phòng rồi.”

Trương Xu quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng ở đầu hành lang, có hơi tủi thân đáp: “Hả? Tôi có thể ở bên cạnh các anh không? Tôi muốn ở sát vách các anh.”

Thương Khâu lại đáp thản nhiên: “Không được, cậu quá ồn.”

Nói xong, đóng cửa lại cái “Rầm!”

Trương Xu đứng ở cửa, nhìn cửa phòng đóng chặt, biểu cảm đột nhiên lại đổi thành hưng phấn, cười nói với Thập Lục: “Trời ơi, bọn họ ở chung.”

Thập Lục nói thản nhiên: “Chỉ ngủ cùng một phòng mà thôi, nếu như nói như thế, chúng ta cũng ở chung.”

Trương Xu vừa nghe, nhất thời vỗ tay một cái, đáp: “Nói như vậy, tôi và mười sáu thức thần đều đang ở chung?!”

Thập Lục bất đắc dĩ lắc đầu, cứ cảm thấy mình đi theo một chủ nhân ngốc …

Tạ Nhất trở về phòng, nói: “Tần Trạch Viễn đang mô phỏng theo Đậu Tình hả? Vậy Đậu Tình có thể bị nguy hiểm hay không?”

Thương Khâu lắc đầu, đáp: “Chờ bọn Nghê Anh quay về rồi nói, giờ vẫn chưa nói được.”

Bọn họ chỉ thấy tư thế chải tóc của Tần Trạch Viễn và Đậu Tình giống nhau, còn chưa nói được gì, vẫn phải chờ sau khi Nghê Anh và Tần Trạch Viễn quay về, trước khi khẳng định.

Thương Khâu chuẩn bị đi tắm, Tạ Nhất thì ở trong phòng nghỉ ngơi, bởi vì quá buồn chán, đã mở ra app Tấn Giang, xem tiểu Thiên Nga lại đã làm chuyện gì nữa rồi.

Sự thực chứng minh hố tổng tài của tiểu Thiên Nga còn chưa viết xong, từ sau cái hố thú nhân lần trước Tạ Nhất đọc thấy mình sinh ra mười một đứa con ấy, cảm giác đã không có gì có thể hù sợ mình nữa rồi, vì vậy liền mở ra cái hố tổng tài đó.

Thương Khâu: Tạ Nhất, em chơi với lửa …

Thương Khâu: Sang đây, muốn gì, tự nói ra.

Thương Khâu: Miệng nói không được, nhưng cơ thể rất thành thực, em đây là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo đấy tiểu yêu tinh.

Ầm ầm đùng đùng đoàng đoàng …

Có một đoàn xe lửa cực kỳ dài từ trong đầu của Tạ Nhất chạy nghiền qua, Tạ Nhất bị nghiền có cảm giác trong đầu của mình cũng thành cái hố luôn rồi!

Tạ Nhất còn đang xem truyện toàn miểng, kết quả bức tường đối diện sô pha đột nhiên hơi lắc lư, thoáng cái biến thành trống rỗng, cứ như lần trước Thương Khâu đã làm ở khách sạn, mặt tường đột nhiên biến mất.

Tạ Nhất hết hồn, ngẩng đầu thì thấy Trương Xu đứng ở phía sau tường đang hoa chân múa tay, Thập Lục mặt lạnh đứng bên cạnh: “Woa anh xem! Thuật pháp mới của tôi thành công rồi, lại có thể dùng để nhìn trộm thật nè, lần sau chúng ta theo dõi người ta, sẽ dùng loại thuật pháp này, dùng được rất tốt, cách tường cũng có thể thấy rõ ràng, ầy, anh xem anh xem, Tạ Nhất đang ở đó kìa!”

Cậu ta nói xong, nói với Thập Lục: “Xuỵt, nói nhỏ thôi, đừng làm cho Tạ Nhất phát hiện, cũng đừng kéo chân tôi.”

Thập Lục đứng ở bên cạnh, cao hơn Trương Xu nhiều, hơn nữa còn bay bổng ở giữa không trung, mặc áo choàng đen toàn thân, tóc dài xõa xuống, thản nhiên nhìn Trương Xu, trong mắt có chút bất đắc dĩ.

Tạ Nhất: “…” Thằng nhóc này sợ là một đứa ngốc thật.

Tạ Nhất đứng lên đi tới, đặt di động qua một bên, sau đó đi về phía Trương Xu.

Trương Xu vừa thấy, lập tức đụng cánh tay của Thập Lục, nói: “Đến rồi đến rồi, anh ấy tới rồi, có phải buồn ngủ rồi không? Nhưng anh ấy còn chưa tắm …”

Tắm mà …

Trương Xu còn chưa nói hết lời, Tạ Nhất đã đi tới, cách cậu ta chỉ có một bức tường, sau đó khoanh tay đứng ở trước mặt Trương Xu, cứ như vậy mà nhìn Trương Xu.

Trương Xu nhất thời có chút sợ, sau đó vỗ cánh tay của Thập Lục, nói: “Đừng sợ, chúng ta là người làm chuyện lớn! Anh ấy chắc là đang nhìn thứ gì đó trên tường, có phải là tranh tường gì đó hay không?”

Thập Lục đã bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Tạ Nhất cười, đáp: “Tôi chắc chắn đang nhìn cậu.”

Trương Xu: “Nhìn tôi? Không thể nào, nhưng tôi dùng thuật pháp cao cấp …”

Cậu ta nói tới đây, nhất thời giật mình nhảy dựng lên, thật giống như con mèo nhỏ bị hoảng sợ vậy, nhảy lên thật cao, xù lông cả người, kinh ngạc đáp: “Sao anh thấy được tôi?!”

Thập Lục dường như cảm thấy chủ nhân quá mất mặt, đi qua một bên ngồi xuống, mặc kệ chuyện của cậu ta.

Tạ Nhất khoanh tay: “Xem ra thuật pháp của cậu vẫn phải luyện thêm vài năm nữa.”

Trương Xu như là chim cút thua trận vậy, vênh vênh cái môi, chẳng qua rất nhanh thì khôi phục ý chí chiến đầu, đáp: “Đây chỉ là thực nghiệm lần đầu của tôi mà thôi, lần sau cũng sẽ không có sai lầm nữa.”

Tạ Nhất: “Chỉ hy vọng như thế.”

Đã bị phát hiện rồi, Trương Xu thẳng thắn lôi kéo Tạ Nhất nói chuyện phiếm, trực tiếp từ bức tường bước qua, đặt mông liền ngồi lên giường, nói: “Thương Khâu làm gì rồi?”

Tạ Nhất nhìn cái giường một cái, nghĩ thầm may là Thương Khâu không phát hiện, nếu như Thương Khâu thấy Trương Xu mặc quần áo dơ cả một ngày, ngồi ở chỗ anh ta ngủ, đoán chừng cái mạng nhỏ của Trương Xu đã chơi xong rồi.

Tạ Nhất quay đầu lại chỉ chỉ phòng tắm, đáp: “Tắm.”

Trương Xu lập tức hưng phấn, nói: “Tắm? Trời ơi, nam thần đang tắm, tôi có thể nhìn lén không?”

Tạ Nhất: “…”

Trương Xu lập tức nói tiếp: “Không không không, nhìn lén không tốt, không giống tác phong của thiến niên thiên sư mười tốt, nhưng đó là nam thần đó, qua làng này không còn khách sạn nào nữa, thật muồn nhìn xem có phải nam thần có mười tám múi hay không!”

Mười tám múi?

Tạ Nhất bất đắc dĩ nhìn Trương Xu đấu tranh nội tâm, nói: “Tôi khẳng định nếu như cậu dùng thuật pháp mới vừa rồi để nhìn lén Thương Khâu tắm, cậu sẽ không nhìn thấy được ánh sáng ngày mai đâu.”

Trương Xu: “…”

Trương Xu bỗng chốc rất chần chừ, mắt to cũng không có thần, thực ra cậu ta lúc không nói gì thì dáng dẻ rất đáng yêu, ít nhất không khó coi, thế nhưng vừa nói chuyện, đó đơn giản là … Thần thái hào hứng.

Trương Xu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Nhất, ánh mắt rất sắc bén, cười đáp: “Anh từng nhìn nam thần tắm chưa?”

Tạ Nhất: “…”

Mặc dù chưa từng thấy, thế nhưng trước đây Tạ Nhất và Thương Khâu còn từng đổi cơ thể, cho nên Tạ Nhất từng quan sát cơ thể của Thương Khâu ở khoảng cách gần, quang minh chính đại, căn bản không rình coi tắm rửa gì gì đó.

Nghĩ đến đây, gương mặt của Tạ Nhất liền có hơi nóng rần lên.

Trương Xu lập tức cười nói: “Nhất định là từng thấy!”

Tạ Nhất liền vội vàng đáp: “Chưa từng thấy, cậu nhanh quay về đi, một lát nữa Thương Khâu sẽ đi ra đó.”

Trương Xu nói xong, đi một bước quay đầu ba lần mà bước qua bức tường, sau đó hủy bỏ thuật pháp, nói: “Thập Lục, chúng ta đi ngủ, hôm nay không phải tới phiên anh làm gối ôm cho tôi rồi à?”

Thập Lục đáp thản nhiên: “Không, đại nhân, tôi chắc chắn là Lão Thất.”

Trương Xu: “Chính là anh, còn muốn chơi xấu?!”

Thương Khâu rất nhanh từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa đi tới, ngay sau đó ánh mắt sắc bén nhìn giường chằm chằm, trầm giọng nói: “Nên đổi ra giường rồi.”

Người giúp việc của Kiều gia đến đổi ra giường, giằng co hết một lúc, Tạ Nhất mới tắm rửa rồi đi ngủ.

Lúc bọn họ ngủ, Nghê Anh và Kiều Trạch Viễn vẫn chưa về, không biết có phải sáng sớm ngày mai mới có thể quay về hay không.

Tạ Nhất ngủ mơ mơ màng màng, thì cảm giác người bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng Nghê Anh đã trở về, liền mở mắt ra, mê man nhìn Thương Khâu bên cạnh.

Thương Khâu ngồi dậy, làm một động tác đừng lên tiếng, hạ giọng nói: “Xuỵt … Có người.”

Tạ Nhất có hơi giật mình, dụi dụi mắt, nhìn thấy Thương Khâu đã xuống giường, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh cửa, khẽ kéo cửa phòng ra.

Tạ Nhất cũng vội xuống giường theo, nhẹ chân nhẹ tay đi theo ra cửa, nghĩ thầm lẽ nào trộm đi vào Kiều gia rồi?

Thương Khâu từ phòng ngủ đi ra ngoài, Tạ Nhất vội đi theo sau, chợt nghe thấy tiếng “Tốc tốc”, thật sự có người, tối om như thế mà có người đi bậy vào Kiều gia, hơn nữa không biết đang tìm cái gì, phát ra tiếng “Tốc tốc”.

Thương Khâu dẫn theo Tạ Nhất, hai người nhẹ giọng đi xuống lầu, âm thanh từ lầu một truyền tới, không có mở đèn, không biết có phải là ánh sáng đèn pin hay không, nói chung là ánh sáng u ám phát ra từ trong một cái phòng, đồng thời còn có tiếng lục lọi “Tốc tốc cộc cộc”.

Thương Khâu chậm rãi đi lại gần, tiếng kia vẫn còn tiếp tục, giống như không phát hiện ra bọn họ, Thương Khâu chợt đạp văng ra cửa phòng, phát ra một tiếng “Rầm!”, âm thanh đó thoáng cái đã dừng lại.

Tạ Nhất cũng vọt vào nhìn, thì thấy Trương Xu!

Căn phòng đó lại là phòng bếp!

Trương Xu ngồi dưới đất, cậu ta không mở đèn, đương nhiên cũng không có đèn pin, mà là đèn từ tủ lạnh được mở ra!

Tủ lạnh to rộng, tủ lạnh có hai cánh, sau khi mở rộng ra có thể chứa cả Trương Xu vào trong, mà Trương Xu ngồi dưới đất, trước mặt chất rất nhiều thứ —— Sữa tươi, pho mát, cơm thừa, trứng vịt muối, cải bẹ, bắp cải, socola vân vân, nói chung cái gì cũng có.

Trên miệng Trương Xu còn dính đồ ăn, đang đem cả socola nhét vào trong miệng mình, sau khi nghe thấy tiếng đạp cửa cái “Rầm”, thì mở to hai mắt, vẻ mặt bị hoảng sợ, thiếu chút nữa bị socola làm cho sặc rồi.

Tạ Nhất trợn mắt, nói: “Nửa đêm nửa hôm, cậu ngồi ở đây làm gì, bọn tôi còn tưởng gặp trộm nữa chứ.”

Thương Khâu nhìn tướng ăn của cậu ta, nheo mắt, nói: “Đúng thật là gặp kẻ trộm rồi.”

Miệng Trương Xu phồng lên, vội đem socola nuốt xuống, lập tức đáp: “Tôi … Tôi chỉ có hơi đói, buổi tối ăn có chén trừng xào cà không đủ tôi no, cơm cũng quá ít.”

Tạ Nhất: “…”

Trương Xu nói xong, còn muốn đem cây bắp cải đó bổ ra lớp ngoài để ăn tươi.

Tạ Nhất vội ngăn cậu ta lại, quả thức cứ như quỷ chết đói đầu thai vậy.

Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, vội lấy bánh màn thầu từ trong tủ lạnh ra, nhìn phía trên có một dấu răng, nhất định là Trương Xu ăn rồi, chẳng qua bởi vì bánh màn thầu bị đông lại quá cứng, có thể Trương Xu không thích.

Tạ Nhất đem bánh màn thầu bỏ vào trong nồi hấp, sau đó lại lấy ra hai trứng gà, đập ra để vào trong chén, lại bỏ thêm vào một ít gia vị, chờ sau khi bánh màn thầu hấp xong, đem bánh màn thầu cắt miếng, áo lên lớp trứng gà vàng óng ánh, thả vào trong chảo chiên.

Nhất thời mùi thơm của trừng gà đã bốc lên, Trương Xu nhìn trợn mắt hốc mồm, lau lau nước bọt trên miệng của mình, trong bụng phát ra tiếng “Ọt ọt ——”.

Tạ Nhất chiên cho Trương Xu hai cái màn thầu, Trương Xu ăn ngấu nghiến, bên trong bánh màn thầu mềm thơm, bên ngoài xốp giòn, áo rất nhiều trứng gà, trứng gà đã chiên vừa thơm vừa mềm, phối với gia vị của Tạ Nhất, đơn giản là tuyệt vời.

Trương Xu ăn bánh màn thầu chiên, nhất thời khen không dứt miệng, hận không thể đem cả một cái bánh màn thầu nuốt hết vào trong bụng, nói hàm hố: “Ngon quá ngon quá ngon quá …”

Lúc Trương Xu ăn, cửa chính mở ra, là Nghê Anh và Kiều Trạch Viễn quay về rồi, thoạt nhìn thì hai người mệt muốn chết, nghe được mùi hương, vội đi vào phòng bếp, cướp lấy hai miếng bánh màn thầu với Trương Xu quả thực chính là miệng hổ cướp mồi.

Tạ Nhất: “Tình huống thế nào?”

Nghê Anh nở nụ cười một tiếng, đáp: “Giống như Thương Khâu nghĩ.”

Trương Xu nói hàm hồ: “Như nhau? Thần mã như nhau?”

Nghê Anh: “Trong quán bar còn rất nhiều người biến mất, hơn nữa tôi nghe ngóng được, bọn họ đều là một tình trạng, thời điểm trước đó đều mắc sai lầm, tất cả đều từng tới quán bar mua say, thế nhưng sau đó, những người này đột nhiên đổi vận, trở nên hài lòng, bất kể là sự nghiệp hay là mặt tình cảm, khoảng chừng cỡ một tuần, những người này đã không còn xuất hiện nữa.”

Tạ Nhất: “Tình huống này rất giống với Tần Trạch Viễn, còn rất giống viên chức mất tích trước đó nữa.”

Kiều Trạch Viễn gật đầu, đáp: “Đúng vậy, không chỉ như vậy, chúng tôi còn tìm được video theo dõi của quán bar.”

Bởi vì Kiều Trạch Viễn là một đại thiếu, sắp phải thừa kế sản nghiệp của Kiều gia, cho nên tốn chút tiền lẻ mua bảo vệ của quán bar, không đáng kể chút nào.

Hắn đút lót bảo vệ của quán bar, để bảo vệ cho bọn họ xem theo dõi.

Nghê Anh và Kiều Trạch Viễn khóa định được một người mất tích, để bảo vệ gửi băng ghi hình theo dõi sang, thì phát hiện người mất tích này, dĩ nhiên cũng từng mô phỏng động tác của người khác.

Trong đoạn băng theo dõi, gã mô phỏng theo một người đang thọt chân, vừa mới bắt đầu động tác rất trúc trắc, hiển nhiên đang mô phỏng, chẳng qua về sau mô phỏng càng tốt hơn nữa.

Nghê Anh: “Chúng tôi cũng hỏi thăm người được mô phỏng này, sau đó không tới mấy ngày gã đã đổi vận, khoảng một tuần lễ, gần như không quay lại quán bar nữa.”

Tạ Nhất kinh ngạc: “Cho nên nói, có một người đang cố ý mô phỏng theo những người khác, sau đó từng bước tìm kiếm mục tiêu?”

Thương Khâu nhíu mi lại, gật đầu, đáp: “Còn nữa mục tiêu của người này đều dùng túi da của bản thân, thứ nhất là túi da không thay đổi, thứ hai là mô phỏng theo rất giống, thứ ba … Xem ra đạo hạnh của gã sâu, hiểu được che giấu hơi thở của mình, cho nên ai cũng nhìn không ra.”

Thương Khâu nói đạo hạnh sâu, chỉ sợ là thật sự có bản lĩnh, Tạ Nhất ngay từ đầu có hơi khẩn trương, cũng thấy sợ nổi cả da gà.

Xét như thế, nghi phạm này đã mô phỏng theo những người khác, đã không biết làm bao nhiêu vụ án rồi, còn là một kẻ tái phạm, thời gian gã chiếm đoạt một người, cũng là lúc bắt đầu săn mục tiêu tiếp theo, sau đó mô phỏng đến khi bản thân hài lòng mới bắt đầu cướp đoạt.

Tạ Nhất: “Nói như thế, không phải là Đậu Tình nguy hiểm rồi ư? Gã cứ mô phỏng theo Đậu Tình!”

Thương Khâu gật đầu, đúng là như thế.

Sợ rằng Đậu Tình chính là mục tiêu kế tiếp của gã, động tác chải tóc là thể hiện tốt nhất.

Đậu Tình gặp nguy hiểm, thế nhưng chính cô ta cũng không biết, Tạ Nhất cảm giác bọn họ nên giúp Đậu Tình, ít ra không thể thấy chết mà không cứu được, hơn nữa chỉ cần trông chừng Đậu Tình, là có thể khiến Tần Trạch Viễn tự mình mắc câu, đến lúc đó bọn họ có thể trực tiếp bắt lấy Tần Trạch Viễn rồi.

Tạ Nhất: “Tôi có thể hẹn Đậu Tình ra, tôi có số của cô ấy.”

Cậu nói xong, đem điện thoại ra lướt vài cái.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất rất nhanh đã tìm được một dãy số điện thoại, nhất thời sắc mặt không tốt: “Có số của Đậu Tình hồi nào?”

Tạ Nhất còn cười híp mắt đáp: “Ở trong quán bar lần trước, chúng tôi giúp Đậu Tình sau đó cô ấy đã cho tôi số luôn.”

Thiếu chút nữa thì quên mất, trước đó Đậu Tình còn từng dụ dỗ Tạ Nhất, nếu như không phải là bởi vì Thương Khâu xuất hiện, Đậu Tình có thể còn muốn lôi kéo làm quen với Tạ Nhất.

Bọn họ định hẹn Đậu Tình ra gặp, sau đó bảo vệ, nhiệm vụ này đương nhiên phải giao cho Tạ Nhất rồi.

Tạ Nhất gọi điện cho Đậu Tình một cú, mặc dù là nửa đêm, thế nhưng hiển nhiên Đậu Tình là người sống về đêm, còn chưa ngủ, nói: “Thật là bất ngờ, sao lại gọi điện thoại cho tôi rồi, không phải anh đã có bạn trai rồi sao?”

Tạ Nhất: “…” Quên mất Đậu Tình còn đang hiểu lầm mà.

Tạ Nhất ho khan một tiếng, đáp: “Tôi … Việc đó, tôi muốn hẹn cô ăn một bữa cơm.”

Đậu Tình cười cười, nói: “Anh hẹn tôi ăn cơm, bạn trai anh đâu?”

Tạ Nhất lại bị nghẹn nữa, còn chưa lên tiếng, Đậu Tình đã nói: “Ừm, tôi biết rồi, có phải anh vẫn cảm thấy phụ nữ tốt hơn không?”

Tạ Nhất: “…”

Tạ Nhất nghe được tiếng rắc rắc phát ra từ ngón tay của Thương Khâu, nghe tới nổi cả da gà.

Đậu Tình: “Cũng không phải là không thể được, ngày mai chúng ta gặp mặt đi, mai tôi rảnh.”

Tạ Nhất nghe Đậu Tình không kiên nhẫn nữa, vội đáp: “Được được được, vậy mai.”

Đậu Tình nói một địa chỉ của nhà hàng, cưới híp mắt nói: “Tôi sẽ đi.”

Lập tức cúp máy, Tạ Nhất thở dài một hơi, rồi tắt điện thoại.

Tạ Nhất cúp điện thoại xong, cười nói: “Làm xong!”

Nghê Anh cười híp mắt hơi nhướng mày, nói: “Xem ra sức hấp dẫn của Tạ Nhất cũng không nhỏ đâu.”

Hắn nói xong, đã vẫy vẫy tay, chuẩn bị dẫn Kiều Trạch Viễn trở về phòng nghỉ ngơi, vẻ mặt Tạ Nhất mê man, Trương Xu lại ăn xong bánh màn thầu, vỗ bụng của mình thỏa mãn, cũng đi về nghỉ ngơi.

Thoáng cái phòng bếp chỉ còn lại có hai người Tạ Nhất và Thương Khâu, Thương Khâu mặt đen lại, Tạ Nhất cho rằng Thương Khâu có thể ngủ không đủ giấc, cho nên khí áp rất thấp.

Ngày thứ hai Tạ Nhất muốn đi “hẹn hò”, những người khác cũng đi theo, dù sao phải bảo vệ Đậu Tình, để tránh khỏi trở thành đối tượng kế tiếp của kẻ đó.

Chẳng qua Kiều Trạch Viễn không đi được nữa, ngày hôm nay Kiều Trạch Viễn phải thừa kế gia chủ Kiều gia, ngày hôm nay có một bữa tiệc, bắt đầu từ buổi trưa mãi cho tới buổi tối, quá trình rườm rà, Kiều Trạch Viễn thân nhân vật chính, nhất định phải tham gia.

Mới sáng sớm, Kiều Trạch Viễn đã đang chuẩn bị chuyện này rồi, cảm thấy đau đầu không ngờ, mặc dù kế thừa gia chủ là tốt, nhưng quá trình này cũng quá rườm rà rồi.

Kiều Trạch Viễn rời khỏi giường, đang mặc âu phục, hắn cúi đầu, xoắn xuýt với bộ đồ của mình, lúc này Nghê Anh đi tới, hôm nay hắn không mặc đồ phụ nữ mà mặc một bộ đồ nam đơn giản, thoạt nhìn cao to đẹp trai, mang theo một khí chất mê người nói không nên lời, giống như Nghê Anh thế này cũng là thành công, lúc mặc đồ nữ quyến rũ, lúc làm đàn ông anh tuấn, quả thực chính là người sinh ra ở vạch đích.

Nghê Anh bước tới, cười híp mắt nhìn Kiều Trạch Viễn sửa sang lại quần áo, lập tức ngồi ở trên ghế salon, vẫy vẫy tay, Kiều Trạch Viễn nheo mắt, cứ cảm thấy động tác này của Nghê Anh, cứ như gọi cún con vậy..

Nhưng Kiều Trạch Viễn vẫn đi qua, nói giọng chua ngoa: “Làm cái gì?!”

Nghê Anh kéo cổ tay của hắn lại, nắm lấy thắt lưng, Kiều Trạch Viễn đã chợt ngã lên trên người của Nghê Anh, Nghê Anh ôm hắn lại, để Kiều Trạch Viễn cưỡi ngồi ở trên đầu gối của mình, Kiều Trạch Viễn bỗng cảm thấy động tác này có hơi xấu hổ, đẩy Nghê Anh một cái, nói: “Làm gì đó, tôi muốn đeo cà vạt, sắp đi công ty rồi, không thời gian giỡn với anh.”

Nghê Anh cười cười, đáp: “Tôi biết hôm nay cậu bận, tôi giúp cậu đeo cà vạt.”

Nghê Anh nói xong, quả thực không thể từ chối biểu cảm đó được, hơi thở hormone mê người bắn ra tung tóe, Kiều Trạch Viễn nghe thấy đã mềm phân nửa rồi.

Kiều Trạch Viễn không thể làm gì khác hơn là để Nghê Anh đeo cà vạt cho mình, Nghê Anh lấy ra một cái cà vạt mới, nói: “Xem, tôi chọn cho cậu, đẹp hay không?”

Kiều Trạch Viễn không nghĩ rằng Nghê Anh còn có thể tặng cho mình thứ gì đó, một cái cà vạt mới tinh, xem ra giá trị xa xỉ, trong lòng Kiều Trạch Viễn nhất thời có hơi cảm động.

Thái độ Nghê Anh khác thường, động tác ôn nhu đem cà vạt thắt lại cho Kiều Trạch Viễn, cười nói: “Một mình đi công ty cẩn thận chút, bác trai của cậu không phải còn muốn tính toán với cậu sao?”

Kiều Trạch Viễn nghe giọng nói dịu dàng của hắn, ngượng ngùng đáp: “Biết rồi, anh gà mẹ quá đi, tôi phải đi rồi.”

Nghê Anh lại không buông tay, đáp: “Còn chút thời gian, cậu ăn mặc chỉnh tề như vậy, hôm nay vì vẻ ngoài quá đẹp.”

Kiều Trạch Viễn vừa định nói mình ngày nào cũng rất đẹp trai, Nghê Anh lại nói thêm một câu: “Nhất là tây trang toàn thân như thế này, cấm dục tới nổi tôi muốn thay cậu lột sạch.”

Kiều Trạch Viễn: “…”

Kiều Trạch Viễn lúc ra cửa thiếu chút nữa trễ giờ, trên cổ và phía sau tai còn hai cái dấu hôn, bụm cổ mình mà chạy ra khỏi cửa, vội lên xe chuẩn bị đi công ty.

Hôm nay hắn  bề bộn nhiều viêc, phải đi công ty trước, sau đó có một bữa tiệc, bắt đầu từ trưa mãi cho tới buổi tối, sau khi kết thúc hôm nay, Kiều Trạch Viễn đã chính thức trở thành gia chủ của Kiều gia rồi.

Những người khác lại muốn chạy đi bảo vệ Đậu Tình, cho nên hôm nay cũng chỉ có thể chia nhau hành động.

Đám người Tạ Nhất cũng chuẩn bị xong rồi, thấy Nghê Anh đi ra thong thả, mọi người chuẩn bị ra ngoài.

Cách ” buổi hẹn hò” của Tạ Nhất còn có chút thời gian, mọi người đi thăm dò hoàn cảnh công tác của Đậu Tình một chút.

Đậu Tình là một nữ thành phần tri thức, một thư ký, hoàn cảnh sinh hoạt lúc thường cũng không có gì uy hiếp, chủ yếu là ở trong quán bar quen biết Tần Trạch Viễn, hai người đã lên giường rồi.

Chẳng qua hiển nhiên Tần Trạch Viễn không phải bởi vì thích Đậu Tình, cho nên mới lên giường với cô ta, mà bởi vì Đậu Tình là mục tiêu kế tiếp của gã.

Tạ Nhất có hơi mơ hồ, nói: “Nếu hắn muốn lên giường với Đậu Tình, sao còn lên giường với Thang Dư Nhu? Như vậy bắt cả hai tay rồi, không nghĩ bản thân sẽ bị phát hiện à?”

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, đáp: “Hắn và Thang Dư Nhu qua lại, hiển nhiên là bởi vì Kiều Trạch Viễn, cậu cũng đừng quên, tất cả người bị hắn mô phỏng theo, cũng sẽ chuyển vận, sự nghiệp và tình yêu cả hai đều gặt hái thành công, Tần Trạch Viễn theo đuổi Thang Dư Nhu, có thể hoàn toàn là bởi vì một loại ra oai.”

Tạ Nhất: “Ra oai?”

Thương Khâu đáp thản nhiên: “Ra oai với người hắn chiếm lấy, còn thành công hơn nguyên chủ, chuyện nguyên chủ làm không được hắn có thể làm được.”

Tạ Nhất có chút ghét bỏ: “Người như thế có phải tâm lý biến thái hay không hả?”

Trương Xu: “Thật đúng là tâm lý biến thái, đơn giản là bản chất có tâm lý dị dạng mà!”

Tạ Nhất nheo mắt, quay đầu lại nhìn về phía Trương Xu, Trương Xu đang ôm túi giấy, trong túi đều là hot dog vừa mới mua, còn nóng hôi hổi, Trương Xu vừa nói, vừa bỏ vào trong miệng, nói chuyện cũng hàm hồ, căng phồng lên.

Thập Lục lại ngụy trang thành dáng vẻ của người thường, đem tóc dài buộc lên ở sau ót, mặc một thân tây trang màu đen, thoạt nhìn giống như là vệ sĩ của Trương Xu vậy, trong tay của hắn cũng ôm một túi giấy, bên trong cũng toàn đều là hot dog.

Vừa rồi bọn họ đi ngang qua tiệm ăn sáng hot dog, bởi vì Trương Xu đã đói bụng, cho nên một hơi mua hết hai mươi cái bánh hot dog, Tạ Nhất thấy mí mắt giật điên cuồng.

Tạ Nhất: “Có phải cậu bị cường giáp* hay không?”

[cường giáp là một hội chứng, tức là không phải một bệnh riêng biệt. Có nhiều bệnh gây ra hội chứng này, trong đó có thể kể đến bệnh Basedow – Bệnh cường giáp hay gặp nhất với bướu cổ có lồi mắt, cường giáp; cường giáp do bướu nhân độc tuyến giáp, viêm tuyến giáp… (chi tiết gg)]

Trương Xu: “Tôi mập như thế, sao có thể cường giáp được?”

Cậu ta nói xong, đem ống quần của mình vén lên, Tạ Nhất còn tưởng rằng Trương Xu rất gầy, thoạt nhìn rất mảnh mai, vậy mà cũng là loại hình mặc quần áo lộ gầy, chẳng qua cậu ta không phải là cởi đồ có cơ, mà là cởi đồ có thịt.

Chân của Trương Xu rất cân xứng, thọat nhìn cũng rất mảnh khảnh, nhưng nhìn kỹ thì phía trên đều là thịt, độ cung của bắp chân nhìn rất tốt, nhưng thịt cũng không ít.

Tạ Nhất đã thất vọng rồi, xoa xoa thái dương của mình, nghĩ thầm trách không được cuộc sống của Trương Xu quá túng thiếu như thế, bởi vì ăn quá nhiều, hứng thú quá nhiều, khẩu vị lớn như thế, sớm muộn gì cũng ăn cho bản thân nghèo mạt.

Bọn họ ở nơi làm việc của Đậu Tình dạo qua một hồi, đã chờ đến “buổi hẹn hò” rồi, Thương Khâu cho Tạ Nhất một tai nghe, những người khác đều phải ngồi ở nơi khác để quan sát.

Tạ Nhất mang tai nghe, bọn họ cũng tiện liên lạc.

Gần tới giờ hẹn, Tạ Nhất liền vào nhà hàng, tìm được chỗ hẹn trước, ngồi xuống chờ Đậu Tình, những người khác đều ngồi ở bàn đối diện xéo, chỗ của Thương Khâu vừa lúc nhìn được Tạ Nhất.

Tạ Nhất chờ một mình rất buồn chán, liền lật lật menu, đem menu làm lá chắn, trò chuyện với những người khác, dù sao cậu mang tai nghe mà.

Trương Xu cũng đang xem menu, nói hưng phấn: “Trời ơi, chỗ này có cá sống xắt miếng [1], cá sống xắt miếng ăn ngon không, tôi còn chưa từng ăn thứ này đâu, thoạt nhìn rất buồn nôn!”

Tạ Nhất: “…”

Trương Xu lại nói: “Chỗ này có bánh doughnut, tôi thích nhất đó, một ngày không ăn đồ ngọt tôi đã cảm thấy muốn điên rồi, một lát cho tôi năm, không, sáu cái.”

Chợt nghe Thương Khâu bên cạnh đáp: “Tôi muốn mười cái, cảm ơn.”

Tạ Nhất: “…”

Hai người này là định làm một trận thi đấu ăn bánh doughnut hả?!

Chợt nghe thấy tiếng “Cộp cộp cộp”, là Đậu Tình đang đi vào, cô ta mang giày cao gót, mặc một bộ đồ công sở, váy bó đi đường rất bất tiện, thoạt nhìn vóc người rất tốt.

Tạ Nhất vội đứng lên, Đậu Tình cũng đi tới, cười híp mắt nói: “Anh tới thật sớm.”

Tạ Nhất cười đáp: “Tôi đã tự ý cho cô một ly rượu rồi, hi vọng cô không ghét bỏ.”

Tạ Nhất nâng ly nước đưa cho Đậu Tình, Đậu Tình vừa thấy, là loại rượu cốc tai từng uống trong quán bar lần trước Đậu Tình giới thiệu cho Tạ Nhất, lần này Tạ Nhất lại giới thiệu lại cho Đậu Tình.

Đậu Tình cười một tiếng, đáp: “Anh còn nhớ rõ sở thích của tôi, giống như người đàn ông tri kỷ vậy, đúng thật rất hiếm, là gay thật sao?”

Tạ Nhất: “…” Khoan đã, sao tri kỷ đã biến thành gay rồi?

Những người khác ngồi ở phía xa, thế nhưng có thể nghe thấy, tai nghe Tạ Nhất có thể khuếch đại âm thanh, những người khác có thể thông qua tai nghe của Tạ Nhất nghe rõ đối thoại của bọn họ.

Trương Xu cười nói: “Bởi vì hiện giờ rất nhiều trai thẳng ung thư* đó, bên cạnh tôi đã có một trai thẳng ung thư.”

[Thuật ngữ thẳng nam ung thư bắt nguồn từ sự khinh bỉ hoặc chế giễu của cư dân mạng đối với những người sống trong thế giới quan, giá trị và thẩm mỹ của chính họ. Quan điểm chung là dân số thẳng nam ung thư thường tự cao tự đại hơn, đi kèm với sự coi thường giá trị của phụ nữ, cụ thể hóa lời nói và hành động của phụ nữ.]

Cậu ta nói xong, nhìn về phía Thập Lục, Thập Lục ngồi ở bên cạnh, chưa từng mở miệng, chỉ là vẻ mặt ghét bỏ nhìn một cái bánh doughnut của Trương Xu chia cho hắn, dường như không cảm thấy hứng thú.

Tạ Nhất cười cười xấu hổ, đáp: “Đậu tiểu thư, tôi nghĩ cô có thể hiểu lầm rồi.

“Không!”

Đậu Tình lập tức phủ định, Tạ Nhất vừa định muốn giải thích, kết quả Đậu Tình nói: “Không, đừng gọi tôi là Đậu tiểu thư, gọi tôi là Tình nhi.”

Tạ Nhất vừa định uống ly cà phê cho đỡ hồi hộp, kết quả thiếu chút nữa phun ra ngoài, Tình nhi?!

Trong ống nghe truyền tới tiếng ho khan của Thương Khâu, “Khụ!” một cái, tiếng ho không có thành ý gì, chẳng qua lại cho Tạ Nhất một luồng áp lực vô hình.

Tạ Nhất ho khan hai tiếng, nhìn Đậu Tình, cười gượng đáp: “Tình … Tình Tình …”

Lời cậu còn chưa nói hết, Đậu Tình đã nói: “Gọi Tình Tình cũng không tệ.”

Tạ Nhất: “…”

“Khụ!” trong tai nghe lại truyền tới tiếng ho khan của Thương Khâu, Tạ Nhất cho rằng, có phải hôm nay Thương Khâu bị cảm hay không, lúc nào cũng ho khan.

Đậu Tình đưa tay ra, trùm lên tay của Tạ Nhất, Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, Đậu Tình chủ động nói: “Tôi biết anh nghĩ như thế nào, nhất định là anh chọn sai bạn trai rồi, đúng không? Dù cho người đó quá đẹp trai, cũng là đàn ông, tôi thấy mặt mũi của anh ta cũng biết, tự phụ, cao ngạo, xấu xa, hơn nữa độc chiếm rất mạnh, chủ nghĩa đàn ông lớn, giờ anh chịu hết nổi anh ta rồi …”

Tạ Nhất nghe Đậu Tình nói, cảm giác Đậu Tình có thể không phải làm thư ký, đi làm bác sĩ tâm lý đi?

Thương Khâu mặt đen lại, tất cả mọi người nghe lời của Đậu Tình, Trương Xu và Nghê Anh cười nghiêng ngã, giống như hết sức đồng ý với lời nói của Đậu Tình vậy.

Đậu Tình lại nói: “Tôi khác biệt, tôi là phụ nữ dịu dàng, anh sẽ thích, anh Tạ Nhất, vứt bỏ anh ta qua lại với tôi đi.”

Tạ Nhất cười khan hai tiếng, rút tay về, cứ cảm thấy tình huống này không đúng lắm, sao biến thành ra mắt rồi? Rõ ràng cậu tới nói cho Đậu Tình có nguy hiểm mà.

Tạ Nhất ho khan hai tiếng, đáp: “Đậu tiểu thư, chúng ta nói chuyện của Tần Trạch Viễn này trước đi đã.”

Cậu vừa nói như thế, sắc mặt Đậu Tình cứng đờ, lập tức đáp: “Anh điều tra tôi sao? Tôi đúng thật từng lên giường với Tần Trạch Viễn, chẳng qua chúng tôi không phải là tình cảm trai gái, đó chính là một tên tra nam, ai muốn qua lại với mấy kẻ tra nam chứ!”

Tạ Nhất cố gắng đem đề tai kéo tới trên người của Tần Trạch Viễn, cậu đã rất cố gắng, những người khác nghe thấy vẫn cười suốt, đương nhiên ngoại trừ Thập Lục mặt liệt, còn có một Thương Khâu mặt đen.

Nghê Anh còn bớt thời giờ gửi tin nhắn cho Kiều Trạch Viễn, hỏi thăm một chút tình hình của cậu ta thế nào.

Tin nhắn của Kiều Trạch Viễn trả lời rất nhanh.

—— Đám tiệc đã bắt đầu rồi, buổi tối chính thức kế thừa, hôm nay bận muốn chết, tôi đau lưng mỏi eo.

Nghê Anh cười híp mắt trả lời lại.

—— Chẳng lẻ đau thắt lưng không phải là công lao của tôi ư, bảo bối? Tối hôm qua em cũng rất nhiệt tình.

Tin nhắn của Kiều Trạch Viễn hồi âm rất nhanh.

—— Xéo đi!

Hai người liếc mắt đưa tình một hồi, tuy rằng Kiều Trạch Viễn cứ để Nghê Anh xéo đi, thế nhưng Nghê Anh càng gửi tin, hắn sẽ trả lời ngay, vô cùng kịp lúc.

Kiều Trạch Viễn bưng một ly rượu đỏ, đứng ở trong đám người, rất nhiều danh môn tiểu thư, còn có nhóm bạn thương nghiệp đều sang đây bắt chuyện với hắn.

Trước đây Kiều Trạch Viễn chính là một viên chức nhỏ, cho nên vốn chẳng phải đối phó những người này, chỉ có thể nhìn như rất cao lãnh rất bí hiểm để đối phó.

Kiều Trạch Viễn bị những người đó dây dưa tới phát sợ, lại sợ bản thân lộ tẩy, cho nên đã vội chạy tới nơi không người, muốn ẩn trốn.

Bên này cũng là lối đi dùng cho công nhân của khách sạn, cho nên cơ bản không ai sang đây, những công nhân này cũng sẽ không bắt chuyện với Kiều Trạch Viễn.

Kiều Trạch Viễn tìm một gian phòng ngồi xuống, vừa mới nghỉ ngơi một lát, thì nghe thấy tiếng bước chân, hình như có người tới, đi về phía phòng của hắn.

Kiều Trạch Viễn còn tưởng rằng là ai tới, vội núp vào trong.

Một tiếng “Răng rắc”, cửa phòng mở ra, có người từ bên ngoài đi vào, còn là hai người, Kiều Trạch Viễn núp ở bên trong, lén nhìn ra phía ngoài, kết quả thật là oan gia ngõ hẹp, người vào trước chính là bác cả của hắn Kiều Tỉ.

Hôm nay Kiều Tỉ cũng tới tham gia tiệc rượu, nhưng không phải tới chúc mừng, đoán chừng là tới phá, thoạt nhìn sắc mặt của lão không tốt.

Phía sau còn có một người cũng đi theo vào, là một người mặc quần áo phục vụ, Kiều Trạch Viễn nhìn thoáng qua, nhất thời như bị sét đánh, dĩ nhiên là Tần Trạch Viễn!

Tần Trạch Viễn mặc một bộ đồ phục vụ, hiện giờ là thời gian làm việc, gã vốn nên đi làm, kết quả lại đang ở đây, sắm vai một nhân viên phục vụ?!

Ngày hôm qua bọn họ rốt cuộc tra ra được một số đầu đuôi sự việc, người hiện đang chiếm giữ túi da của Tần Trạch Viễn là một người khó đối phó, hơn nữa đạo hạnh sâu, gã còn xấm chiếm những túi da của người khác, mô phỏng theo động tác của bọn họ, cướp nhà làm không biết mệt.

Người đó đem Tần Trạch Viễn trở thành mục tiêu, thừa dịp Tần Trạch Viễn say rượu, cướp đoạt cơ thể của hắn, mà hồn phách của Tần Trạch Viễn bị chen ra ngoài xác thịt, Tần Trạch Viễn không có đạo hạnh, cũng không có thuật pháp, xác thịt còn sống, linh hồn lại trôi giạt, như vậy căn bản không tính là chết, cho nên không thể đi vào âm tào địa phủ luân hồi, cứ như thế, hồn phách sẽ vô ý thức trôi giạt ở Dương phủ.

Hồn phách là âm, Dương phủ dương khí quá thịnh, những hồn phách bị tách ra lại không có đạo hạnh, căn bản không biết làm sao để bảo vệ mình, kết quả cuối cùng chính là hồn phi phách tán rất nhanh.

Tần Trạch Viễn sau khi bị tách ra, đúng lúc Kiều Trạch Viễn đại thiếu gia Kiều gia bị xe đụng chết, lại bởi vì ngày sinh tháng đẻ của Kiều Trạch Viễn và Tần Trạch Viễn giống nhau như đúc, cho nên hồn phách Tần Trạch Viễn bị tách ra trong một thoáng, thì trời đất xui khiến bị hút vào trong thể xác của Kiều Trạch Viễn, giờ vẫn có thể còn tồn tại.

Kiều Trạch Viễn híp mắt, lấy ra điện thoại của mình, chỉnh thành im lặng, cẩn thận hướng ống kính ra ngoài, chụp một tấm Tần Trạch Viễn và Kiều Tỉ đứng chung, giọng nói của hai người rất thấp, không biết đang nói gì, rất sợ người khác nghe thấy vậy.

Kiều Tỉ lại nói: “Xuỵt —— tai vách mạch rừng, chuyện quan trọng như vậy, cậu lên lầu đi, chúng ta đổi một nơi nói chuyện.”

Tần Trạch Viễn gật đầu, hai người đã đi ra ngoài.

Kiều Trạch Viễn nghe thế, nhất thời cảm giác mình lấy được tin tức lớn, vội đem những hình ảnh này gửi cho Nghê Anh, sau đó cũng lén lén lút lút theo ra ngoài căn phòng, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Tần Trạch Viễn và Kiều Tỉ lên lầu hai, hai người kia không biết bàn bạc cái gì, giống như đang mưu đồ bí mật vậy.

Nghê Anh bên đây còn đang xem náo nhiệt, kết quả là nhận được tin nhắn, là của Kiều Trạch Viễn gửi tới, một đống ảnh, Nghê Anh mở ra xem, nhất thời kinh ngạc: “Tần Trạch Viễn?!”

Thương Khâu híp mắt một cái, đem ảnh chụp lấy tới xem, là ảnh chụp của Tần Trạch Viễn và Kiều Tỉ, hai người đang nói chuyện, còn là chụp liên tiếp.

Thương Khâu nhìn những hình này, sắc mặt nhất thời không tốt, ảnh được chụp liên tục, người xem hoa cả mắt. Trương Xu thiếu chút nữa hôn mê luôn, nói: “Anh đang làm gì?”

Thương Khâu: “Nhìn khẩu hình môi.”

Vẻ mặt Trương Xu nhất thời nhìn anh ta đầy kính nể, nói: “Anh có thể nhìn ra những người đó đang nói gì ư?”

Thập Lục bên cạnh ngược lại mở miệng trước, nói: “Kiều Trạch Viễn nguy hiểm.”

Nghê Anh lại càng hoảng sợ, Thương Khâu chấm vào những hình ảnh này, nói: “Tần Trạch Viễn nói có người theo dõi.”

Nghê Anh nghe thế, hoàn toàn không bình tĩnh được, vội gọi điện cho Kiều Trạch Viễn, Kiều Trạch Viễn rất nhanh thì bấm nhận, âm thanh rất nhỏ, nói kích động: “Nghê Anh, tôi phát hiện ra Tần Trạch Viễn rồi, hắn lại đi cùng với Kiều Tỉ, không biết hai người đang âm mưu gì nữa, tôi đang đi theo bọn họ đây.”

Nghê Anh lập tức nói: “Rời khỏi chỗ đó ngay! Là cái bẫy! Bọn họ cố ý đem cậu dẫn qua đó!”

Kiều Trạch Viễn nghe thấy lời của Nghê Anh, nhất thời có chút mê man, hắn đã ở lầu hai rồi, bởi vì vừa nãy thấy Tần Trạch Viễn và Kiều Tỉ lên lầu hai, cho nên Kiều Trạch Viễn cố ý bám theo phía sau, lúc này hắn đã tới cửa phòng đó rồi.

Kiều Trạch Viễn muốn lui về phía sau, thế nhưng đã không còn kịp nữa, cửa phòng phát ra tiếng “Răng rắc”, Tần Trạch Viễn mở cửa ra, đang đứng trước cửa, mỉm cười với cậu ta, nói: “Không đi vào à?”

Đầu tiên Nghê Anh nghe được tiếng của Tần Trạch Viễn, ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng la ngắn “A …”, còn có tiếng bộp, cuối cùng là “Rầm.”

Kiều Trạch Viễn còn chưa kịp chạy trốn, Tần Trạch Viễn đột nhiên vươn tay ra, trong tay hắn đang cầm thứ gì đó màu đen, đột nhiên phóng điện ra, Kiều Trạch Viễn không phòng bị kịp, chợt bị điện giật một cái, té cái “Rầm” xuống đất, trong nháy mắt mất đi ý thức.

Tần Trạch Viễn từ trên cao nhìn xuống người dưới đất, lúc này trong phòng lại có người đi ra, là Kiều Tỉ.

Tần Trạch Viễn cười nhạt, nói: “Cháu trai này của ông thật thú vị, gần đây có người cứ điều tra tôi suốt, chính là cậu ta à?”

Kiều Tỉ: “Làm sao bây giờ?”

Tần Trạch Viễn: “Không làm sao cả, trước đó tôi muốn đổi da thành Đậu Tình, chẳng qua giờ xem ra kế hoạch có thay đổi, biến thành người thừa kế Kiều gia … Dường như cũng không tệ nhỉ.”

Nghê Anh nghe tiếng kêu của Kiều Trạch Viễn, vội hô to: “Kiều Trạch Viễn! Kiều Trạch Viễn?!”

Chẳng qua không ai trả lời hắn, nhanh sau đó điện thoại phát ra một tiếng “Bíp”, đã cúp máy rồi.

Trương Xu kinh ngạc: “Làm sao giờ!? Kiều Trạch Viễn bị tên biến thái đó bắt được rồi? Các anh ai biết hôm nay Kiều Trạch Viễn đi đâu tham gia tiệc không?”

Thương Khâu lắc đầu, Nghê Anh lại đáp: “Tôi biết.”

Hắn nói xong, lấy điện thoại di động ra định vị, một chấm đỏ đang lóe lên, đang nằm bất động ở một nơi, biểu hiện đang ở khách sạn lớn nào đó.

Nghê Anh: “Sáng sớm hôm nay tôi đưa một cái cà vạt cho Kiều Trạch Viễn, phía trên có định vị, thực ra để phòng Kiều Tỉ ra tay, không ngờ lại có tác dụng.”

Tần Trạch Viễn xuất hiện, đám người Thương Khâu phải tạm thời thay đổi tuyến đường, Tạ Nhất nghe thấy giọng nói trong ống nghe, chợt thở dài một hơi, nói: “Xin lỗi Đậu tiểu thư, đúng lúc tôi có việc, đi trước!”

Cậu nói xong để vài tờ phí ăn cơm, đặt lên trên bàn, sau đó vội đứng lên đi mất, Đậu Tình đang nói chuyện với Tạ Nhất, không ngờ Tạ Nhất lại đi vội vội vàng vàng như thế.

Quay đầu nhìn lại, thì thấy Tạ Nhất bước dài chạy về phía một người đàn ông, nhìn kỹ lại, vậy mà là người đàn ông gặp được trước đó ở trong quán bar, “Bạn trai” của Tạ Nhất!

Tạ Nhất vội chạy ra nhà hàng, nói: “Xảy ra chuyện gì, sao Tần Trạch Viễn thông đồng với Kiều Tỉ rồi?”

Mọi người nhanh chóng lên xe, Nghê Anh lái xe, đạp chân ga một cái, đuổi theo chấm đỏ nhỏ rồi vọt ra ngoài.

Cả người Kiều Trạch Viễn tê dại, ý nghĩ không tỉnh táo, toàn thân nhúc nhích không được, cảm giác mình có thể là đang tê liệt, run rẩy co giật suốt, hắn chưa bao giờ tự trải nghiệm như thế, thật quá đáng sợ rồi.

Kiều Trạch Viễn hao hết sức lực để mở mắt ra, hoàn cảnh trước mắt hình như vẫn đang trong khách sạn, hắn hoa cả hai mắt, nhìn một lát mới nhìn rõ, đúng là ở trong khách sạn, Kiều Tỉ đang đứng ở trước mặt hắn.

Kiều Trạch Viễn lại càng hoảng sợ, nhìn Kiều Tỉ đề phòng, hai tay hắn không thể cử động, hóa ra là cột ở sau lưng, té dưới đất, giãy dụa không đứng lên được.

Kiều Tỉ cười nói: “Bác khuyên cháu tỉnh rồi thì ít dùng sức.”

Kiều Trạch Viễn nhìn Kiều Tỉ, hắn nói không ra lời, hận không thể há miệng chảy nước miếng, cảm giác mình thiếu chút nữa bị điện giật ngu người, chỉ có thể hung tợn trừng Kiều Tỉ.

Bên cạnh Kiều Tỉ còn có Tần Trạch Viễn đứng mặc bộ đồ phục vụ.

Tần Trạch Viễn cười híp mắt nhìn hắn, nói: “Đều là bởi vì cậu xen vào việc của người khác, tôi nghe nói gần đây rất nhiều người đều đang điều tra tôi, có phải là công lao của cậu không? Chậc chậc chậc, một đại thiếu gia Kiều gia, tán gái, hưởng phúc, tiêu tiền, có cái gì không tốt? Trái lại muốn xen vào chuyện không liên quan tới mình, những thứ này cũng tại cậu xen vào việc của người khác, không thể trách người khác được.”

Kiều Trạch Viễn giãy giụa hơn nửa ngày, mới tìm thấy âm thanh của mình, nói: “Mày … Đây … Biến thái!”

Tần Trạch Viễn cười cười, nói lơ đễnh: “Sao tôi là biến thái chứ? Nói vậy cậu cũng đã điều tra hết rồi, không phải tôi biến thái, tôi là một người thành công, may mà có người thành công như tôi đây, giúp đỡ những kẻ thất bại này, cậu nghĩ lại xem, nếu như không phải là bởi vì tôi, những người đó đã định trước đều thất bại cả đời, mãi mãi không ngốc đầu lên được, vẫn thất bại tới chết già, sao mà đáng buồn thế?”

Kiều Trạch Viễn nhìn gã chằm chằm, thế nhưng bất lực, Tần Trạch Viễn cười híp mắt nói: “Tôi vốn muốn cướp đoạt Đậu Tình, thế nhưng cậu rộng rãi như thế, lại là thiếu gia Kiều gia, gần trở thành gia chủ Kiều gia, vừa lúc … Tôi đang cần tài chính hoạt động, vậy tôi sẽ rộng rãi mà tiếp nhận cậu thôi.”

Kiều Tỉ bên cạnh nói: “Đừng quên phần tôi, tôi vẫn luôn giúp đỡ cậu, sau khi cậu làm gia chủ Kiều gia, cũng đừng quên tôi.”

Tần Trạch Viễn cười với Kiều Tỉ: “Ông yên tâm đi, tôi làm gia chủ Kiều gia, tối đa là một tuần, ông cũng biết rõ, bất kỳ cơ thể nào cũng không thể chịu nổi tôi, hiện giờ còn chưa tìm ra được cơ thể có thể thừa nhận tổn thương trong thời gian dài … Sau một tuần, gia chủ Kiều gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, không phải ông có thể trở thành người thừa kế Kiều gia hợp pháp rồi sao?”

Kiều Tỉ nghe gã nói như thế, lập tức cười rộ lên “Ha ha”, đáp: “Được, đồng ý!”

Kiều Trạch Viễn tê liệt ở dưới đất, căn bản không có cách nào để phản kháng, trơ mắt nhìn Tần Trạch Viễn đi tới, sắc mặt Tần Trạch Viễn dữ tợn, cười rất quỷ dị, dùng một loại ánh mắt tham lam dõi theo hắn, giống như con sói đi săn mồi vậy.

Kiều Trạch Viễn mở to hai mắt nhìn, mắt thấy gã muốn đi qua, chợt dồn hết một hơi, thoáng cái hai chân đạp ra, một cái “Rầm!!” vang thật lớn, Tần Trạch Viễn lại bị đạp té ngã một cái.

Kiều Trạch Viễn cũng không cho rằng hắn có thể đạp ngã Tần Trạch Viễn, còn tưởng rằng đối phương là “thế ngoại cao nhân” gì đó chứ, Kiều Tỉ cũng lại càng hoảng sợ, vội dìu gã đứng lên, nói: “Cậu làm cái quỷ gì thế!?”

Tần Trạch Viễn rủa một câu, đáp: “Cái thân thể rách nát này sắp chịu không nổi rồi.”

Kiều Tỉ: “Vậy còn không mau cướp đi?!”

Tần Trạch Viễn vội bước tới, Kiều Trạch Viễn vừa rồi đã dùng sức lực lớn nhất rồi, hiện cơ thể tê liệt ở dưới đất, ngay cả thở cũng mệt nhọc, căn bản là miếng thịt trên tấm thớt, vừa lúc đó, đột nhiên nghe thấy tiếng “Xoảng!!!” vang thật lớn, cửa sổ khách sạn đột nhiên bị đánh nát.

Đây chính là thủy tinh cách âm hai lớp, thoáng cái bị đánh nát, từ bên ngoài chạy vọt vào thứ gì đó, như con dơi vậy, sau đó chạy vọt vào nhắm ngay đầu của Tần Trạch Viễn và Kiều Tỉ.

Kiều Tỉ hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất, bị dọa sợ không nhẹ, nhìn kỹ, lại là một đống người giấy biết bay!

Người giấy xông vào ồ ạt, phóng tới trước mặt của Tần Trạch Viễn và Kiều Tỉ, mặc dù không có quá nhiều lực công kích, thế nhưng có thể nhiễu loạn tầm mắt của bọn họ.

Tần Trạch Viễn gào to một tiếng, người giấy là thuật pháp có người điều khiển, vừa thấy như vậy, nhất định là có người tới giúp, Tần Trạch Viễn tức giận, nắm lấy Kiều Trạch Viễn dưới đất, liền muốn cướp đoạt.

Một cái “Bộp!!!”, lại có thứ gì đó từ bên ngoài đột nhiên cuốn vào, thoáng cái quất lên trên mặt của Tần Trạch Viễn, là một dây roi màu trắng.

Roi quất vào không trung, phát ra tiếng xé rách, bỗng chốc quất Tần Trạch Viễn ra thật xa, ngã xuống đất, gương mặt cũng sưng phù lên.

Kiều Trạch Viễn đang kinh ngạc, thì thấy ngoài cửa sổ có người nhảy vào, dĩ nhiên là Nghê Anh!

Kiều Trạch Viễn chưa bao giờ cảm thấy Nghê Anh đẹp trai như thế, hắn mặc đồ thường thường, dù thoạt nhìn rất tùy ý, thế nhưng có vẻ anh tuấn cao to, trong tay còn quấn một cái roi trắng, nhìn kỹ một chút, cái roi đó được xâu lại từ từng đoạn xương trắng, tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt.

Kiều Trạch Viễn hô to một tiếng: “Nghê Anh!”

Tần Trạch Viễn ngã xuống đất, còn muốn đứng lên bắt lấy Kiều Trạch Viễn, roi của Nghê Anh lại vung qua một cái, mặt của Tần Trạch Viễn thiếu chút nữa đánh cho nở hoa, đã da tróc thịt bong rồi.

Mí mắt Kiều Trạch Viễn giật điên cuồng, vội nói: “Nhẹ chút! Nhẹ chút, đó là cơ thể của tôi!”

Nghê Anh vội lướt qua, bảo vệ lấy Kiều Trạch Viễn, sau đó nhìn thoáng qua Tần Trạch Viễn, đáp: “Cơ thể của cậu đã gần tới cực hạn rồi, sợ rằng không cướp về được nữa.”

Kiều Trạch Viễn khiếp sợ: “Cái gì … Ông ta muốn chạy kìa! Kiều Tỉ!!”

Kiều Tỉ thừa dịp mọi người hỗn loạn, muốn chạy trốn, đã chạy tới cạnh cửa bên kia, tay đang kéo chốt cửa.

Nghê Anh lại không đuổi theo, vừa lúc đó, cửa phòng phát ra một tiếng “Rầm!!!”, thoáng cái bị người từ bên ngoài đá văng ra, Kiều Tỉ không phòng bị kịp, bỗng chốc bị đạp văng ra, hô to một tiếng “A ——” ngã xuống đất.

Kiều Trạch Viễn liền thấy được một đôi chân dài rộng, Thương Khâu đạp một đạp văng cửa ra, tư thế đẹp trai, lại dứt khoát trôi chảy, mặt lạnh từ bên ngoài đi vào, Tạ Nhất cũng theo ở phía sau, cười híp mắt nói: “Ngài Kiều, nghe nói ông là người bỏ vốn? Muốn chạy đi đâu hả?”

Kiều Tỉ ngã dưới đất, ván cửa đánh vào mặt máu mũi chảy dài, bụm cái mũi của mình kêu to: “Không không không! Không phải tôi!! Tôi không làm chuyện xấu, tôi chỉ là … Tôi chỉ đem tiền đổi một chút thuốc bổ từ chỗ của hắn ta mà thôi!”

Tạ Nhất nhíu mày một cái, nói: “Thuốc bổ gì?”

Kiều Tỉ lập tức đáp: “Chính là … Chính là thuốc bổ của tuổi già, chỉ là thực phẩm chức năng mà thôi, không có gì khác, là hắn tìm tới tôi, tôi không biết gì cả!”

Tần Trạch Viễn ngã xuống đất, thừa dịp Kiều Tỉ nói chuyện, từ từ đứng lên, dường như muốn chạy trốn từ cửa sổ, Thương Khâu và Nghê Anh nhìn thoáng qua Tần Trạch Viễn, thế nhưng cũng không ngăn cản.

Tần Trạch Viễn còn cho là bọn họ không phát hiện ra, đột nhiên nhảy lên, muốn nhảy cửa sổ, còn gào to: “Bọn bây không bao giờ bắt được tao!!”

Gã nói xong, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Kiều Trạch Viễn mở to hai mắt, “Ôi ——!” hít ngược một hơi, nói: “Nhảy, nhảy lầu rồi!?”

Giọng nói của hắn vừa dứt, chợt nghe thấy tiếng “Vèo —— Rầm!!!”, Tần Trạch Viễn mới từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đột nhiên bỗng chốc lại bay ngược lại, như một bao cát vậy, bị ném một cái “Bịch!” xuống đất.

Kiều Trạch Viễn: “…”

Liền thấy một bóng đen, từ cửa sổ mở đi vào, phát ra một tiếng “Vù ——”, mang theo một luồng âm khí rất lớn, áo choàng màu đen hơi lay động, thoạt nhìn thô bạo lại tàn nhẫn.

Là Thập Lục.

Thập Lục từ cửa sổ đi vào, thoáng cái chặn lại cửa sổ, cúi đầu lạnh lùng nhìn Tần Trạch Viễn.

Lập tức nghe thấy tiếng “Ai ôi … Ai ôi …”, cũng không phải Tần Trạch Viễn dưới đất phát ra, mà là bên ngoài cửa sổ vọng lại, giọng nói của một thiếu niên: “Trời ơi, tôi bò không nổi nữa, kéo tôi một cái, mau kéo tôi, Thập Lục Thập Lục Thập Lục …”

Thập Lục bất đắc dĩ nhìn thoáng qua phía bên ngoài cửa sổ, lại vội vụt ra ngoài, giống như một cơn gió, không được một giây, thì thấy hai tay Thập Lục ôm công chúa Trương Xu, từ bên ngoài đi vào, đặt Trương Xu xuống đất.

Trương Xu đặt mông ngồi xuống, thở phì phò, nói: “Mẹ nó, mệt chết tôi rồi.”

Tần Trạch Viễn và Kiều Tỉ bị chặn ở trong phòng, căn bản chạy ra không được, Kiều Tỉ bị dọa sợ thiếu chút nữa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn Tần Trạch Viễn lại bị đánh nở hoa trên mặt, hơn nữa cơ thể dường như sắp chịu không được hồn phách của gã, đang không ngừng co quắp.

Động tác của Tần Trạch Viễn rất quỷ dị, tay chân lắc lư, giãy dụa không phối hợp, giống như đang sửa sang lại túi da của mình vậy.

Tạ Nhất nhíu mày một cái, nói: “Không phải nói hắn đạo hạnh rất cao à? Sao …”

Sao lại ngăn chặn nhẹ nhàng như vậy được, chẳng lẽ là bởi vì túi da không chống đỡ được nữa?

Trong họng của Tần Trạch Viễn phát ra tiếng “Hơ —— hơ …”, như là thở dốc, hoặc như là tiếng cười lập cập, rất quỷ dị, nói: “Các ngươi cho rằng như thế là có thể khống chế được ta? Nằm mơ!!!”

Gã nói xong, trong tay dường như có thứ gì đó, lại là một cái ống tiêm, sau đó nâng lên, nhanh chóng đâm vào cổ của mình, chợt tiêm vào.

Tạ Nhất giật mình, ống tiêm rất to, cứ như ống tiêm dùng để chích bò vậy, kim tiêm cũng rất lớn, có thể là bởi vì dịch thể bên trong khá sệch.

Lại là chất lỏng màu vàng, chất lỏng bên trong mang theo màu vàng phát sáng, thoạt nhìn giống như một chai nước hoa kim sa [2], ở dưới ánh đèn lờ mờ, sáng chói mắt người.

Thương Khâu chợt phản ứng, động tác của anh ta cực nhanh, nắm kéo lấy móc khóa gỗ đào trên điện thoại di động của mình, nhanh chóng vung tay ra.

Một cái “Bộp!!!”.

Móc khóa bay cuộn lên trên không, chợt kiếm gỗ đào mini đột nhiên biến thành kích cỡ bình thường, thoáng cái đánh vào trên ống tiêm màu vàng.

Một cái “Bộp!”, ống tiêm bỗng chốc từ trên cổ của Tần Trạch Viễn rơi xuống đất cái “Xoảng”, ở trong đó còn một phần ba chất lỏng màu vàng.

Tần Trạch Viễn gào to một tiếng, cứ như miệng hổ cướp đồ ăn vậy, Tần Trạch Viễn đột nhiên gào to lên, rất điên cuồng dữ tợn, mới vừa rồi còn hấp hối, lúc này cứ như tiêm thuốc kích thích thuốc phiện vậy, chợt vọt lên muốn bắt lại ống tiêm.

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, nhanh chóng cướp về trước một bước, kiếm gỗ đào bay trở lại, “Bộp” một cái chém vào trên mu bàn tay của Tần Trạch Viễn, mu bàn tay của Tần Trạch Viễn lập tức như là bị phỏng vậy, phát ra tiếng “Xì xì ——” như tiếng bị cháy vậy.

Cùng lúc đó, Thương Khâu đá văng ống tiêm màu vàng ra một cái “Bốp!”.

Tạ Nhất vội nhặt ống tiêm lên, nhìn chất lỏng bên trong, màu vàng có hơi sềnh sệch, kim sa trong ống tiêm đang chuyển động, màu sắc này giống hệt màu sắc của cánh chim vàng vậy.

Tần Trạch Viễn gào lớn lên: “Trả lại cho tao!! Trả lại cho tao!!!”

Gã nói xong, đột nhiên bùng nổ, dường như lợi hại hơn vừa rồi không ít, trên người bốc lên mùi bị đốt, còn có khói đen, giống như muốn bốc cháy bất cứ lúc nào vậy.

Kiều Trạch Viễn: “Gã trúng tà hả!?”

Nghê Anh cau mày: “Xem ra đạo hạnh gã không cao, do thoạt nhìn không tệ đều là bởi vì ống thuốc vừa rồi.”

Tần Trạch Viễn như phát điên đi công kích Thương Khâu, động tác của Thương Khâu nhanh, lực phản ứng cũng kinh người, Tần Trạch Viễn nổi điên dường như cũng không phải là đối thủ của anh ta, tay phải anh ta nắm kiếm gỗ đào, tay trái vung tay lên, một cái “Bộp!”, một hoàng phù đánh ra, hoàng phù cứ như vật sống, một cái “Vèo ——” quấn lấy cổ của Tần Trạch Viễn rồi kéo ra.

“Ôi!!!”

Tần Trạch Viễn hét lớn một tiếng, cơ thể của gã đã đạt tới cực hạn, hồn phách lại kích động như thế, vốn đã không chịu nổi, thêm hoàng phù của Thương Khâu, nhất thời muốn bốc cháy, mùi bị đốt cháy xém càng thêm nồng nặc.

Thương Khâu híp mắt, hoàng phù chợt thoáng cái thay đổi hình dạng, trong nháy mắt biến thành xiềng xích, nhanh chóng đem Tần Trạch Viễn xích lại.

“Thả tao ra!!! Thả tao ra ——”

Tần Trạch Viễn gào lớn lên, cơ thể đang bốc cháy, một chút xíu nữa thôi là biến thành tro, tróc từng mảng, Kiều Tỉ bị dọa sợ tới run rẩy, một cái “Rầm” nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.

Cơ thể của Tần Trạch Viễn rất nhanh đã muốn đốt cháy hầu như không còn nữa, ánh mắt tham lam của gã nhìn chăm chú vào ống tiêm màu vàng trong tay của Tạ Nhất, cổ họng phát ra tiếng hú như sói, đột nhiên ánh mắt trở nên tham lam, nói: “Tao biết rồi … Thật đẹp tươi ngon, cơ thể của vĩnh hằng …”

Tạ Nhất chỉ cảm thấy ánh mắt của Tần Trạch Viễn như rắn độc, khiến người ta lạnh hết cả người, Nghê Anh hô khẽ một tiếng: “Không tốt!”

Hình như Thương Khâu cũng cảm thấy, trong nháy mắt một tiếng “Bịch!!!”, cơ thể của Tần Trạch Viễn đột nhiên nổ tung, máu thịt văng tung tóe, máu đen và tro bụi tứ tán, bắn lên đầy đầu đầy mặt của mọi người, Nghê Anh vội vàng bổ nhào lên Kiều Trạch Viễn, Kiều Trạch Viễn đây còn cảm nhận được một lực lớn đánh vào.

Thương Khâu cố nhào về phía Tạ Nhất.

Trong nháy mắt ánh mắt Tạ Nhất chợt trở nên ngây dại, cảm giác có thứ gì đó âm u lạnh lẽo, bỗng chốc nhảy vào trong cơ thể của mình, tiếp theo đó là ý thức liền tiêu tán, cậu giống như bị thứ đó khống chế vậy.

Ánh mắt Tạ Nhất dại ra, lại đột nhiên mở miệng, nói: “Đừng tới đây, bằng không tao cũng không biết sẽ làm những chuyện gì.”

Thương Khâu chợt dừng chân, ánh mắt âm u nhìn Tạ Nhất, nói: “Mày cho là có thể khống chế cơ thể của cậu ấy sao?”

Tần Trạch Viễn cười đáp: “Sao tao không phát hiện ra, ngay từ đầu tao nên phát hiện, cơ thể của Tạ Nhất ngọt ngào bao nhiêu, tươi mới thế nào, tỏa ra một loại … Hương vị mê người.”

Gã nói xong, giơ tay lên, ngửi ngửi mu bàn tay của mình, còn đưa lưỡi ra, liếm khẽ lên ngón trỏ của mình, biểu cảm ấy có hơi tà tính nói không nên lời.

Trương Xu kinh ngạc: “Tạ Nhất bị nhập thân rồi hả?!”

Ánh mắt Tạ Nhất vẫn đang dại ra, nói: “Cũng là bởi vì mày ở bên cạnh cậu ta, che giấu hơi thở ngọt ngào của Tạ Nhất, không thì tao cũng không cần tốn sức đi tìm thân thể thích hợp nữa, may mà cho dù kéo tao đi hơn một vòng, cuối cùng vẫn tìm được rồi.”

“Hơ ——”

Dường như Tạ Nhất cảm giác được đau đớn, ánh mắt chợt giãy giụa một cái, lập tức mềm nhũn hai chân trực tiếp quỵ xuống đất cái “Rầm”.

“Tạ Nhất!!”

Thương Khâu hô một tiếng, chợt bước ra một bước, lại thấy Tạ Nhất đột nhiên giơ tay lên, dường như đang ngăn cản động tác của Thương Khâu.

Cùng lúc đó, Tạ Nhất từ từ ngẩng đầu lên, mọi người đều là hít ngược một hơi khí lạnh “Hơ …”, bởi vì ánh mắt của Tạ Nhất lại biến thành màu vàng, giống hết màu của ống chất lỏng màu vàng, lại giống như màu của cánh chim vàng, ở dưới ánh sáng mờ tối, lấp lánh rực rỡ.

Ánh mắt của Tạ Nhất rất kỳ lạ, đờ đẫn, âm u, giãy giụa, ngay sau đó giọng nói khàn khàn gào lên: “Xảy ra chuyện gì … Xảy ra chuyện gì … Không đúng, nhất định là sai chỗ nào rồi … Vì sao không bị khống chế!!!”

Tạ Nhất chậm rãi từ dưới đất đứng lên, thoạt nhìn có chút khó khăn, đầu tiên là một chân chống lên, giống như động tác quỳ một chân, đồng thời nâng tay lên, đem ống tiêm trên cổ mình kéo xuống, ném xuống đất một cái “Bộp!”, vỡ nát bấy.

Ánh mắt của Tạ Nhất lại là màu vàng, lóe ra ánh sáng vàng dọa người, cậu chưa nói một câu, chỉ là khóe miệng mang theo tươi cười, không ôn hòa như bình thường, có một loại uy nghiêm nói không nên lời, khóe miệng nhếch một cái, mang theo một nụ cười nhạt.

Âm thanh của Tạ Nhất khàn khàn, nói: “Chỉ bằng ngươi?”

Cậu nói xong, đưa tay ở trước ngực mình làm một động tác túm kéo ra, cơ thể Tạ Nhất run rẩy không ngừng, phát ra tiếng “Xoẹt roẹt ——!!”, cũng bốc lên một ít mùi bị đốt cháy.

Nghê Anh sốt ruột nói: “Cơ thể của Tạ Nhất sắp gánh vác không nổi nữa rồi!”

Hắn nói xong, đã muốn đi lên giúp, Thương Khâu lại híp mắt, ngăn cản Nghê Anh, nói: “Chờ một chút.”

Nghê Anh: “Chờ gì!? Nếu Tạ Nhất có chuyện gì bất trắc, anh sẽ hối hận!”

Thương Khâu vẫn ngăn hắn lại, nói: “Cậu ấy có thể làm được.”

Tạ Nhất híp mắt, mắt màu vàng tỏa ra tia sáng, giống như kéo thứ gì đó vô hình, khóe môi nhếch lên cười nhạt, lại đồng thời phát ra tiếng gào bi thảm.

“A a a a a ——”

Theo sau tiếng hét thảm, mọi người thấy được một luồng khói đen, bị Tạ Nhất lôi mạnh từ trong cơ thể ra, Thương Khâu lập tức hành động, kiếm gỗ đào vung lên, một tiếng “Keng!” trầm, đem hồn phách muốn chạy trốn ghim xuống đất.

Tạ Nhất đem hồn phách từ trong thân thể của mình rút ra, chợt phát ra một tiếng “Hơ …”, giống như đã tiêu hao hết tất cả sức lực vậy, hai tay rủ xuống, sắp ngã xuống đất.

Thương Khâu tiếp lấy Tạ Nhất, đem người ôm vào trong lòng, sờ sờ trán của cậu, vào tay lạnh lẽo một mảnh.

Nghê Anh nhanh chóng xông qua, nhìn thoáng qua tình huống của Tạ Nhất, lật mí mắt của cậu lên, nói: “Chất lỏng màu vàng là thứ gì? Giống như chất xúc tác, kích phát âm khí trong cơ thể của Tạ Nhất, trên người cậu ấy bây giờ âm khí quá mạnh mẽ, cơ thể sắp gánh không nổi nữa rồi.”

Trương Xu kinh ngạc: “Vậy sẽ như thế nào?”

Nghê Anh không lên tiếng, chẳng qua vẻ mặt thoạt nhìn rất nghiêm trọng, Trương Xu nhìn thoáng qua tro bụi trên đất, là vừa rồi cơ thể của Tần Trạch Viễn không chịu nổi phụ tải mà nổ tung …

Thương Khâu cau mày, đem Tạ Nhất ôm vào trong lòng, thấp giọng nói: “Tạ Nhất, Tạ Nhất nhìn tôi.”

Ánh mắt của Tạ Nhất có chút mê man và mệt mỏi, hai mắt vẫn là màu vàng, giọng nói run rẩy, tay chân lạnh buốt, ở trong lòng Thương Khâu lạnh run.

Thương Khâu ôm Tạ Nhất, đột nhiên cúi đầu, Trương Xu và Kiều Trạch Viễn không hẹn mà cùng “Hơ!” một tiếng, miệng hít vào khí lạnh, liền thấy Thương Khâu bỗng chốc hôn lên môi của Tạ Nhất.

Trong cổ họng của Tạ Nhất phát ra tiếng “Ừm”, giống như rất khát vọng, mặc dù không có sức lực, nhưng vẫn là hai tay cuốn lấy cổ của Thương Khâu, nâng thắt lưng chủ động mút vào môi của Thương Khâu.

Kiều Trạch Viễn nhìn trợn mắt hốc mồm, lòng đang suy nghĩ tình huống gì thế?

Trương Xu cũng là trợn mắt hốc mồm, cậu ta còn lần đầu nhìn thấy đàn ông với đàn ông hôn môi, hình ảnh này quá giật gân rồi đi?

Thập Lục đưa tay che mắt của Trương Xu lại, nói: “Đại nhân, ngài còn là vị thành niên.”

Trương Xu: “Sắp rồi! Còn hai tháng tôi đã thành niên rồi!”

Thập Lục đáp thản nhiên: “Đó cũng là vị thành niên.”

Tạ Nhất hớp khí thật sâu, từ trong miệng của Thương Khâu cướp đoạt nước bọt, hơi thở, còn có loại ấm áp và quyến luyến nói không nên lời.

Hai người cứ trao đổi hơi thở sâu sắc như thế, mãi tới khi Tạ Nhất sắp không thở nổi, ánh mắt Tạ Nhất mơ mơ màng màng, hơi thở phì phò, âm thanh khàn khàn trầm thấp: “Còn muốn …”

Cậu nói xong, hai tay nhẹ buông, chợt rơi vào ngủ say.

Thương Khâu nhanh chóng đem Tạ Nhất ôm ngang lên, nói: “Tạ Nhất cần nghỉ ngơi, đi.”

Tạ Nhất cảm giác mình mơ mơ màng màng, cậu mệt chết đi được, rất mệt mỏi, như là thoát lực vậy, rơi vào trong giấc mộng.

Trong giấc mơ cậu thấy một con quạ màu vàng, nó đứng ở trên đầu, trên người tỏa ra ánh sáng màu vàng, màu phát sáng, giống như ánh nắng vượt lên trên cả bầu trời.

Con quạ màu vàng cứ như thế mà cúi đầu nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất ngửa đầu lên nhìn con quạ kia, thời gian giống như dừng lại.

Đột nhiên, con quạ màu vàng giật mình, hơi nghiêng đầu, ngay sau đó chợt vỗ cánh bay lên cao, thoáng cái vọt lên chân trời.

Tạ Nhất còn tưởng rằng nó muốn đi rồi, thì thấy con quạ màu vàng xông lên tận trời, ánh sáng màu vàng càng ngày càng nhỏ, nhỏ dần dần, đã sắp biến mất ở trong tầm mắt của Tạ Nhất, vừa lúc đó, tia sáng ấy lại đột nhiên dần lớn lên, con quạ màu vàng chợt từ bầu trời lao xuống lần nữa.

Không giống quạ, ngược lại như là một con diều hâu, cánh vỗ ra gió, nhanh chóng lao xuống, mang theo ánh sáng màu vàng, xông thẳng về phía mình.

Tạ Nhất ngửa đầu, còn cho là bản thân sẽ bị loại ánh sáng chói mắt này làm chói mù mắt, thế nhưng không nghĩ rằng Tạ Nhất lại không hề sợ loại ánh sáng này, mở to hai mắt, con quạ ấy lao xuống.

“Vù ——!!” một cái, cậu dường như nghe thấy được tiếng căng gió, ánh sáng vừa hiện, con quạ thoáng cái lao xuống, đâm vào trong cơ thể của Tạ Nhất …

“Hơ!!”

Tạ Nhất chợt từ trong giấc mộng của mình tỉnh giấc, mở mắt ra, đập vào mi mắt là trần nhà, hơn nữa còn là trần nhà của Kiều gia.

Tạ Nhất hít một hơi, bên cạnh có người ngồi sẵn, vội hỏi: “Tạ Nhất, cảm thấy thế nào rồi?”

Tạ Nhất nghiêng đầu nhìn một cái, hóa ra là Thương Khâu, Thương Khâu đưa tay cầm lấy tay của cậu, cho dù cách một lớp bao tay da màu đen, chẳng qua vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Thương Khâu, khiến người ta ấm áp.

Tạ Nhất lắc đầu, đáp: “Không sao, không có cảm giác gì cả.”

Mọi người nghe tiếng nói chuyện, vội từ bên ngoài đi vào, thấy Tạ Nhất tỉnh rồi, cũng hết sức vui mừng, Trương Xu nói: “Tạ Nhất anh có thể tỉnh rồi! Nam thần cũng sắp vội chết rồi, anh không biết đâu …”

Cậu ta nói xong, đã bị Thương Khâu thưởng cho ánh mắt sắc như dao, Thập Lục vội vàng từ bên cạnh đi tới, lôi kéo Trương Xu đi ra ngoài, nói: “Đại nhân, ngài Tạ vừa mới tỉnh, để cậu ta nghỉ ngơi đi.”

Trương Xu bị kéo ra ngoài, vẫn còn nói: “Này, tôi chưa nói hết mà!”

Tạ Nhất chớp chớp mắt, Thương Khâu nói: “Không có gì.”

Tạ Nhất nâng tay lên sờ sờ cổ của mình, lỗ kim đã không còn nữa, cũng không cảm thấy đau, không có cảm giác gì khác thường cả, bác sĩ đi vào kiểm tra thân thể một chút, không có vấn đề gì.

Mọi người lo lắng nhiều lần sang đây hỏi tình huống, Tạ Nhất có chút mê hoặc, nói: “Không sao, nếu như nói có gì không giống bình thường … Hình như còn rất sảng khoái? Cũng không hề có mệt mỏi.”

Cậu vừa nói như thế, không biết vì sao, mọi người không hẹn mà đều nhìn về phía Thương Khâu, Tạ Nhất càng thêm mờ mịt.

Kỳ thực bởi vì Thương Khâu lúc đó quyết định quá nhanh, đưa cho Tạ Nhất rất nhiều dương khí, trung hòa âm khí không ngừng kích động bên trong cơ thể, dương khí đối với người sống là có ích, Tạ Nhất đương nhiên sảng khoái rồi.

Thương Khâu: “Không có chuyện gì cũng phải nghỉ ngơi nhiều, nằm xuống đi.”

Giọng nói của Thương Khâu rất ôn nhu, Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, vội nằm xuống, những người khác cũng không quầy rầy Tạ Nhất nghỉ ngơi nữa.

Tạ Nhất nằm trên giường một ngày, kỳ thực đã không có chuyện gì nữa rồi.

Cơ thể của Tần Trạch Viễn bị cướp đoạt, không chịu nổi nên cơ thể đã biến thành tro, cứ như thế, Kiều Trạch Viễn đã không cách nào quay về được, thuận lợi thừa kế vị trí gia chủ của Kiều gia, coi như là trong họa có phúc, thành nhân vật nổi tiếng trong tầng lớp trên.

Về phần Kiều Tỉ, đoán chứng là bị dọa sợ, có hơi điên, tinh thần có vấn đề đã vào bệnh viên rồi.

Quỷ hồn cướp đoạt Tần Trạch Viễn không biết có lai lịch gì, sau khi bị Tạ Nhất rút ra khỏi cơ thể, không bao lâu đã hồn phi phách tán, lúc hồn phi phách tán còn cố chấp cười nói có người sẽ thay mình báo thù.

Tạ Nhất thấy có chút vấn đề, quỷ hồn cướp đoạt Tần Trạch Viễn không có đạo hạnh bao nhiêu, nhưng bởi vì có loại chất lỏng màu vàng đó cho nên kích phát ra linh lực, như vậy là ai cho gã chất lỏng màu vàng?

Thời gian nghỉ phép cũng không còn quá nhiều nữa, mọi người chuẩn bị lên đường về nhà, lần này Tạ Nhất tới đây là định ở trên bờ biển bày tỏ, kết quả cũng không thành công, chẳng qua vẫn có chuyện tốt, đó chính là Thanh Cốt xuất hiện rồi, sao A Lương có thể thả Thanh Cốt đi, một giây cũng không rời, hận không thể vẫn lôi kéo đồ của Thanh Cốt, mọi người tới sân bay, chuẩn bị ngồi máy bay quay về, Kiều Trạch Viễn chính là người của thành phố này, cho nên sẽ không đi theo bọn họ, Trương Xu ngược lại muốn đi cùng bọn họ, bởi vì Trương Xu vốn cũng không phải là người ở bên này, cậu ta chỉ là nhận ủy thạc, cho nên mới tới đây.

Trương Xu muốn quay về với đám người Tạ Nhất, nếm thử thức ăn của quán cơm đêm khuya, kỳ thực cậu ta thích rất lâu rồi, từ sau khi ăn bánh màn thầu chiên của Tạ Nhất, càng nhớ mãi không quên.

Mọi người tập hợp ở sân bay, chuẩn bị xuất phát, Nghê Anh lại thay thành đồ nữ, ở sân bay kéo cái vali, quả thực còn xinh đẹp hơn tiếp viên hàng không, cứ như đi catwalk vậy, tỉ lệ quay đầu tới hai trăm phần trăm.

Bọn họ đi vào phòng chờ, thì thấy có người ngồi ở trên ghế salon trong phòng chờ, hai chân bắt chéo, uống cà phê rất nhàn nhã.

Tạ Nhất kinh ngạc: “Kiều Trạch Viễn?!”

Quả nhiên là Kiều Trạch Viễn, bên cạnh cậu ta không có bao nhiêu hành lý, mang theo một cái túi công văn thoạt nhìn có giá trị xa xỉ, thấy bọn họ thì lên tiếng chào hỏi.

Nghê Anh cười híp mắt đi tới, nói: “Sao cậu lại tới đây? Không nỡ xa tôi à, cục cưng?”

Vẻ mặt Kiều Trạch Viễn ghét bỏ: “Ai không nỡ xa anh hả, tôi chỉ muốn đi bàn chuyện hợp tác, công ty Kiều gia muốn phát triển ở bên kia mà thôi.”

Nghê Anh cười đáp: “Phải không.”

Nói xong, lại vỗ lên mông của Kiều Trạch Viễn một cái “Bốp”, dưới sự chứng kiến của đám đông, Kiều Trạch Viễn liền đỏ bừng mặt, nói: “Anh … Anh tên biến thái này! Anh lại đánh tôi … Đánh chỗ đó của tôi, tôi sẽ cắn chết anh!”

Nghê Anh nhướng mày, xoăn xoăn tóc của mình, phà hơi thở mập mờ vào trong tai của Kiều Trạch Viễn, nói: “Dùng cái gì cắn chết tôi?”

Kiều Trạch Viễn: “…”

Mọi người có hơi bất đắc dĩ, ngồi xuống không thèm để ý bọn họ đang liếc mắt đưa tình.

Tạ Nhất ngồi bên cạnh Trương Xu, nói: “Thấy nữ thần của cậu đột nhiên biến thành đàn ông, có cảm nghĩ gì?”

Trương Xu lại thiếu căn cân, đáp: “Quá khốc rồi! Nữ biến thành đàn ông cũng là nam thần, không biết nữ thần có hình chụp bận đồ nam hay không, tôi cũng muốn lấy một bộ.”

Tạ Nhất: “…”

Mọi người leo lên máy bay, Kiều Trạch Viễn nói: “Đúng rồi thiếu chút nữa quên nói với các anh, tôi phát hiện một chuyện kỳ lạ.”

Tạ Nhất: “Chuyện kỳ lạ gì?”

Kiều Trạch Viễn: “Cái quán bar đó ấy, không biết làm sao nữa, đột nhiên đóng cửa mà không có dấu hiệu nào, tôi tìm người phục vụ làm việc ở chỗ đó nói đột nhiên không để cho bọn họ đi làm nữa, cũng không có lý do gì cả, hiện giờ quán bar vườn không nhà trống rồi.”

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, Thương Khâu lại híp mắt, không nói gì.

Lúc mọi người trở về trời đã tối rồi, dọc đường máy bay trễ giờ, giao thông quản chế, vẫn không thể hạ cánh, sau khi hạ cánh lại không có chỗ trống để đáp, vẫn kì kèo đến hơn mười hai giờ.

Sau đó đi ra lại xếp hàng đón xe, quả thực mệt mỏi hết sức, Tạ Nhất vốn định trực tiếp về nhà ngủ cho rồi, thế nhưng trong lòng lo cho quán cơm đêm khuya, dù sao quán cơm đêm khuya nhờ vã “không phải người”, hơn nữa cách tiểu khu bọn họ cũng rất gần, liền dứt khoát dừng ở cửa quán cơm đêm khuya.

Xe taxi dừng lại, Tạ Nhất bối rối, nhìn đèn neon bên ngoài cửa sổ xe taxi, muôn màu muôn vẻ, giống như đèn của quán bar, còn hơi có cảm giác của đèn nhấp nháy, cách cửa sổ cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc “Bập bùng”, cứ như không phải của chính chủ.

Tạ Nhất chỉ nhìn thoáng qua, nói với tài xế: “Bác tài, phải chỗ này không?”

Tài xế xe taxi: “Đúng mà, quán cơm đêm khuya đường XX, cậu xem, bảng hiệu còn ở đây.”

Tạ Nhất liền mở to hai mắt, thực sự thấy được bảng hiệu “Quán cơm đêm khuya”, trên cửa kính còn có chuông gió của nhà cậu kia, là quán cơm đêm khuya không sai được, nhưng phong cách này …

Ai sửa sang lại rồi!?

Tạ Nhất vội đi xuống xe taxi, đẩy cửa đi vào, một tiếng “Đinh đang ——”, bởi vì tiếng nhạc bên trong quá lớn, người phục vũ cũng không nghe thấy tiếng chuông gió.

Bên trong quán cơm đêm khuya thật là tưng bừng, “Người” còn chật nít, đơn giản là không có chỗ ngồi, lại còn mở rộng thêm nữa, trở nên rất lớn, còn biến thành hai tầng lầu nhỏ, chỗ ngồi nhiều hơn gấp hai lần, phong cách của thiết bị lắp đặt bên trong rất quỷ dị, cứ như đi vào nhà ma vậy …

“Đùng đùng đùng …”

Âm nhạc còn đang vang, bên trong ma quỷ múa loạn, rốt cuộc có người thấy được Tạ Nhất, còn tưởng là khách hàng, vội chạy tới, vẻ mặt ân cần nói: “Chào quý khách, mấy người nha … Ai ôi, là ông chủ nhỏ quay về rồi!”

Tạ Nhất không nghĩ rằng mình chỉ đi nghỉ phép, quán cơm đêm khuya đã thay đổi mùi vị rồi, chẳng qua lưu lượng khách cũng trở nên lớn hơn, lưu lượng khách chỉ giới hạn sau mười hai giờ, Tạ Nhất có hơi đau đầu, vội dùng hai ngày đem các thiết bị lắp đặt quỷ dị của quán cơm đêm khuya đổi lại.

Nói thật, đem bài trí vụn vụn vặt vặt này tháo dỡ ra, cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu hơn, không chỉ như vậy, mặt tiền cửa hàng biến lớn hơn còn thêm hai tầng lầu, hoàn cảnh cũng trở nên rộng thoáng hơn, xem ra cũng không tệ lắm.

Chẳng qua mặt tiền cửa hàng đã lớn hơn rồi, nhân công có vẻ không quá đủ, cho nên Tạ Nhất dự định thông báo tuyển dụng, lại nhận thêm đầu bếp người phục vụ các loại.

A Lương kéo Thanh Cốt về, coi như là một chuyện vui lớn, vào thứ bảy Tạ Nhất cố ý chuẩn bị một bữa cơm lớn thịnh soạn, gọi Thanh Cốt và A Lương tới, mọi người chuẩn bị ăn một bữa cơm thật ngon.

Ốc hương ướp rượu [3], sò biển tỏi phi [4], bào ngư tỏi phi [5], cá dương v*t xào [6], ốc vòi voi xào [7], tôm tít hấp [8], ốc móng tay xào cay [9], tôm nướng tỏi [10] vân vân.

Tạ Nhất đem hải sản từ bờ biển mang về đều làm hết, quả thực chính là một bữa hải sản thịnh soạn, cá hồi trong siêu thị còn giá rẻ đặc biệt, Tạ Nhất đã mua một tảng, cắt thành miếng dày, lấy chút xì dầu và mù tạc.

Mọi người tụ lại cùng ăn, Trương Xu bởi vì nghe nói có đồ ăn ngon, cho nên cũng chạy tới cọ cơm, ăn phải nói là vui vẻ muốn chết.

Vì thỏa mãn ham muốn thích đồ ngọt của Thương Khâu, cho nên Tạ Nhất còn cố ý làm rất nhiều đồ ngọt, nước ô mai, dương chi cam lộ, sữa chua trái cây, bánh doughnut, bánh bà xã vân vân.

Chẳng qua Thương Khâu vẫn còn có chút không hài lòng lắm, đó chính là trong xì dầu của Tạ Nhất có hơi mặn, mặc dù là loại xì dầu chế biến để ăn đồ sống, thế nhưng Thương Khâu thích xì dầu ngọt, mùi của xì dầu này đơn thuần là vị mặn, hơn nữa còn có chút xác đậu nành.

Tạ Nhất không còn cách nào, đành phải lấy chút đường trắng, chuẩn bị thả vào trong xì dầu, cho xì dầu Thương Khâu có hơi ngọt.

Thương Khâu thả ba muỗng lớn đường trắng vào trong đĩa xì dầu của mình, tròng mắt Tạ Nhất cũng muốn rớt ra ngoài, nói: “Anh cứ trực tiếp nhúng đường trắng ăn luôn đi.”

Thương Khâu ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất chỉ nói đùa, thế nhưng Thương Khâu lại tặng cho cậu nụ cười “ý hay”, đáp: “Nghe không tệ.”

Sau đó mọi người liền thấy Thương Khâu gắp lên một miếng cá hồi được xắt dày, không chút do dự rất quả quyết đem miếng cá hồi bỏ vào trong đĩa đường, lăn một vòng, cách làm ấy thành thạo, ưu nhã, cá hồi tươi mới dính đầy đường, thoáng cái gói đầy đường trắng bóng.

Ngay sau đó Thương Khâu rất ưu nhã đem miếng cá hồi đầy đường trắng đó gắp lên, bỏ vào trong miệng, bởi vì bọc rất nhiều đường, lúc ăn còn hơi phát ra tiếng “Rộp rộp”.

Một bàn người, chỉ có Trương Xu dùng một loại ánh mắt muốn thử xem nhìn Thương Khâu, hỏi: “Ăn ngon không?”

Thương Khâu đáp thản nhiên: “Không tệ.”

Vẻ mặt Thanh Cốt ghét bỏ nói với Tạ Nhất: “Sao cậu có thể chịu đựng được một đống kỳ cục như thế?”

Tạ Nhất: “…”

——

[1] Cá sống xắt miếng:



[2] Nước hoa kim sa:



[3] Ốc hương ướp rượu:



[4] Sò biển tỏi phi:



[5] Bào ngư tỏi phi:



[6] Cá dương v*t xào:



[7] Ốc vòi voi xào:



[8] Tôm tít hấp:



[9] Ốc móng tay xào cay:



[10] Tôm nướng tỏi:


/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status