Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1118 - Cây Ngay Không Sợ Chết Đứng

/1313


Việc có liên quan đến sự trong sạch của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng đặc biệt quan tâm.

Hai người lại gặp nhau tại quán trà, bên ngoài phòng riêng, Trương Tuyết Phong và Đằng Phicũng ngồi ở đó. Giống như bạn già không hẹn mà gặp chậm rãi nhâm nhi nước trà, nhưng ánh mắt hai người, lúc nào cũng để ý đến cánh cửa căn phòng, cũng với tất cả những gì xung quanh.

Nhất là Trương Tuyết Phong, sự nhạy bén của anh ta ít có người có thể sánh bằng, Đằng Phi nhất giới thư sinh, về sức mạnh thì hoàn toàn trống rỗng, gã chỉ là cao thủ trong sự hâm mộ của Trương Tuyết Phong và Liễu Hải, đó là một lui kinh tâm động phách lên xuống như điện ảnh. Vì vậy, Đằng Phi không dám coi thường vật cản của thân phận người lái xe này.

Cả hai đều biết trong khoảng thời gian này, ông chủ bị người ta hiểu lầm, bị oan khuất, nhưng ông chủ không hề đưa ra lời biện bạch nào. Trương Tuyết Phong thầm thề trong lòng, nhất định phải bắt được kẻ đứng sau tấm màn, trả lại sự trong sạch cho ông chủ.

Hai người im lặng trong phòng.

Lý Hồng uống ngụm trà, lặng lẽ nhìn Trương Nhất Phàm:

– Chuyện là như vậy, Lưu Bình nói y ở chỗ Quách Vạn Niên, mà Quách Vạn Niên thì lại không thừa nhận, trong hai người, có một người nói dối.

Sau khi nghe xong, Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:

– Người nói dối nhất định là Quách Vạn Niên.

Lý Hồng cũng nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm:

– Dựa vào đâu mà anh khẳng định?

Trương Nhất Phàm nói:

– Lưu Bình chỉ là thư ký của Bao Dụ Dân, hắn không thể cả gan nói xấu hay vu oan giá hoạ cho Quách Vạn Niên được. Thư ký là tâm phúc của người lãnh đạo, y cũng không có bất cứ động cơ nào để mưu hại ông chủ của mình cả, hơn nữa, Bao Dụ Dân sụp đổ, với y không hề có lợi gì. Vì thế, người nói dối chỉ có một, và kẻ đó là Quách Vạn Niên.

– Nhưng Quách Vạn Niên vì sao phải nói dối?

Lý Hồng nghĩ một lúc.

– Lẽ nào …

Đôi mắt xinh đẹp chợt loé lên, cô liền bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phàm:

– Anh nói liệu có thể là ông ta không?

– Có phải ông ta hay không, phải điều tra mới rõ, hiện tại kết luận vẫn còn quá sớm.

Trong thời gian này, Lý Hồng vẫn để Lâm Đông Hải tham gia điều tra toàn bộ nguyên nhân gây ra sự tình. Lý Hồng cũng từng nghi ngờ Quách Vạn Niên, nhưng động cơ của Quách Vạn Niên là gì? Ông ta cũng không thể tiếp tục tranh ghế Phó chủ tịch thường trực tỉnh, hơn nữa, Bao Dụ Dân trước kia còn là đồng minh của ông ta, Bao Dụ Dân chết rồi, với lão không hề có gì tốt đẹp, đây chính là chỗ Lý Hồng không hiểu.

Trương Nhất Phàm cũng vậy, vì điều này mà trong lòng vẫn không tự tin.

Trong các Phó chủ tịch tỉnh khác, rốt cuộc là ai đang quấy phá, bọn họ ai cũng trong sạch cả sao?

Lý Hồng dự đoán, nếu Bao Dụ Dân ngã xuống, anh cũng bị loại, trong số những người còn lại, ai có cơ hội lớn nhất?

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:

– Chúng ta đừng ở đây đoán tới đoán lui, chỉ cần tìm được người đưa chiếc đồng hồ đến cho Bao Dụ Dân, thì chân tướng sẽ rõ ràng.

– Được, em gọi người đến tra khảo Lưu Bình lần nữa.

Lúc Lý Hồng cầm quần áo đứng lên, chuẩn bị đi ra, Trương Nhất Phàm gọi cô lại:

– Lý Hồng!

Lý Hồng quay đầu lại nhìn:

– Gì vậy?

– Cảm ơn em.

Lý Hồng cười nhẹ, bản thân đã bị Trương Nhất Phàm kéo lại, hai người sát lại nhau. Trương Nhất Phàm cúi đầu hôn vào môi cô, rồi mới buông ra.

Hành động này vô cùng mờ ám, khiến Lý Hồng không kịp phản ứng, cô liếc mắt:

– Cũng không xem là chỗ nào.

Trương Nhất Phàm cười, hai người lúc này mới rời khỏi phòng riêng.

Trên xe, Trương Nhất Phàm hỏi Trương Tuyết Phong:

– Có tiến triển gì không?

Trương Tuyết Phong trả lời:

– Lưu Bình chính xác là trước mười giờ hai mươi sáu phút sáng có trở lại văn phòng. Sau khi nhận điện thoại, có người thấy y vào văn phòng của Quách Vạn Niên.

Quách Vạn Niên đang nói dối!

Trương Nhất Phàm lập tức nhận ra điều này, nhưng Quách Vạn Niên vì sao lại muốn hãm hại Lưu Bình?

Còn nữa, nếu cú điện thoại kia không phải do Lưu Bình gọi thì ai gọi? Cho dù có người giả mạo Lưu Bình, vậy thì tiếng có thể bắt chước khéo léo như thế sao?

Điểm này vẫn chưa có câu trả lời, tên nhãi Quách Vạn Niên này, rốt cuộc đang che giấu cái gì? Chiếc đồng hồ Bao Dụ Dân nhận được là do gã đưa sao?

Mang theo nghi vấn này, Trương Nhất Phàm hỏi:

– Có điều tra được ai đưa chiếc đồng hồ đến không?

– Tạm thời thì chưa!

– Nắm chắc một chút, hành động phải nhanh!

Trương Nhất Phàm chỉ dặn, rồi rút điếu thuốc ra, Đằng Phi nhìn thấy liền lập tức châm lửa.

Trong xe bay lên một làn khói, Trương Tuyết Phong lập tức hạ cửa kính xuống, đảm bảo trong xe được thông thoáng.

Hai người nhìn qua gương chiếu hậu, thấy thần sắc ông chủ ngưng trọng, không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng, là tâm phúc của ông chủ, mà lại không thể thay ông phân ưu giải sầu, đây mới là thất bại lớn nhất.

Nhưng đối thủ thật sự rất giảo hoạt, lại không tìm thấy manh mối nào, điều duy nhất là tập trung vài mục tiêu, theo dõi nhất cứ nhất động của bọn họ rồi tìm ra sơ hở.

Ở một góc khác của thành phố, nữ Phó chủ tịch tỉnh duy nhất của Ủy ban nhân dân tỉnh Sở Dụ, đang cùng Tống Minh Triều dùng bữa, trong phòng vốn dĩ còn hai người, bọn họ vừa ra ngoài xong.

Sở Dụ múc từng thìa:

– Chuyện lần này, gây xôn xao dư luận, Chủ tịch Tống, ngài đánh giá thế nào?

Tống Minh Triều mỉm cười:

– Chủ tịch Sở là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, sao phải giả bộ hồ đồ làm gì.

Sở Dụ nói:

– Nhưng tôi thật sự không hiểu, ngây ngô là nhìn không hiểu, ai mới là nhân vật chính thực sự.

Tống Minh Triều nhìn một Sở Dụ đã bốn mươi tuổi, là người phụ nữ của vị lãnh đạo Trung Ương nào đó, người phụ nữ trung danh khí chất hơn người, trong tỉnh này lăn lộn được đến chức Phó tỉnh này với cô đã là cao nhất rồi. Tống Minh Triều cũng tin rằng, là một người phụ nữ, con đường làm quan của Sở Dụ cũng chỉ đến đây là cùng. Những ngày tháng sau này là hưởng lương và đốt thời gian, đương nhiên, lúc ấy cũng có khả năng vào được một bộ nào đó trong thành phố, nhưng cô chắc chắn không lên được những vị trí lớn như Chủ tịch tỉnh, hay Bí thư tỉnh uỷ.

Hoàn cảnh giữa Tống Minh Triều và Sở Dụ có chút sâu xa, nên hai người cũng đến gần nhau hơn.

Nghe Sở Dụ nói, Tống Minh Triều cười:

– Đáp án rất rõ ràng, tuy là mấy vị Phó chủ tịch đều cạnh tranh vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nhưng một khi Bao Dụ Dân gặp chuyện không may, cô thấy ai là người có lợi nhất?

Sở Dụ đồng ý, nói:

– Cũng không thể nói như vậy, dù tiếng tăm của Phó chủ tịch tỉnh Trương khá cao, nhưng xét về kinh nghiệm, hắn vẫn còn nông, trước hắn còn hai vị.

Tống Minh Triều liền hừ lạnh một tiếng:

– Đây chính là chỗ cao minh của hắn, vì có người trên hắn, đồng chí Bao Dụ Dân xảy ra chuyện gì, người khác sẽ không nghi ngờ hắn. Hơn nữa, chuyện đi về phía hắn, thủ đoạn ngu ngốc, rất nhiều sơ hở, quá rõ rồi, ngược lại người ta sẽ không nghi ngờ là hắn.

Sở Dụ không khỏi liếc nhìn gã mấy cái:

– Đúng, dù thủ đoạn có vẻ không thông minh, trăm ngàn chỗ hở, nhưng cố ý để người khác không tìm được chỗ hở, ngài thấy là hắn cố tình làm sao?

Tống Minh Triều khinh thường nói:

– Điều này còn chưa rõ sao? Nếu lúc trước Bao Dụ Dân bị tung tin vịt là mắc ung thư, hắn có thể giải thích, nhưng hắn lại lên giọng thị sát, được Tivi và các hãng truyền thông lớn đưa tin một chuyện, lẽ nào là người khác?

Tống Minh Triều uống một ngụm rượu:

– Còn nữa, theo tôi được biết, vào ngay Bao Dụ Dân xảy ra chuyện, hắn có đến thăm Bao Dụ Dân, nhưng khi hắn vừa rời chân, công ty chuyển phát nhanh đồng hồ liền đến, điều này cũng là trùng hợp sao? Quá nhiều điều trùng hợp lại không còn là trùng hợp nữa rồi.

Sở Dụ nghe xong câu này, trong lòng cũng cảm thấy mơ hồ, dường như chính là chuyện ấy.

Nếu liên kết tất cả lại với nhau, đến Sở Dụ cũng cảm thấy, trong đó địch thực là có một âm mưu lớn. Nếu tất cả mọi chuyện, đúng là do Trương Nhất Phàm gây nên, vậy thì con người này thật quá kinh khủng, có chút không từ thủ đoạn, từng bước đẩy người ta đến ngõ cụt.

Đồng thời cô lại nhận ra một vấn đề, nếu không phải Trương Nhất Phàm gây ra, mà là người khác, vậy thì càng khiến người ta kinh sợ, bởi vì người này không chỉ tính kế với Bao Dụ Dân, mà còn tất cả những người liên quan đến Trương Nhất Phàm, đều nằm trong sự theo dõi của y.

Y không chỉ tính từng đường đi nước bước, mà còn tính đến con đường của người khác và lối thoát cho mình, người như vậy thật khiến ta cảm thấy không lạnh mà run. Sở Dụ tất nhiên là đã báo chuyện này với người của mình ở thành phố.

Kiểu lục đục với nhau này, chuyện tranh giành cấu xé lẫn nhau, đâu đâu cũng có, tỉnh Tương không phải hạng nhất, cũng không phải hạng cuối, vì vậy một số người ở Trung ương chỉ đang âm thầm theo dõi, cũng không có ý nhúng tay vào.

Sau sự kiện Bao Dụ Dân, người tức tối nhất vẫn là Lý Thiên Trụ.

Lý Thiên Trụ căm hận nhất chính là chuyện này, rõ ràng là xảy ra với cấp dưới do mình quản, Trung ương Đảng có vì thế mà đưa ra cái nhìn với gã không? Điều này cũng chứng minh một vấn đề, gã là người đứng đầu bộ máy lãnh đạo tỉnh Tương, mà lại không nắm được những người ấy, Lý Thiên Trụ có thể không tức giận sao?

Vì thế, gã lập tức lệnh cho người của Cục công an tham gia vào, điều tra rõ toàn bộ sự tình, bây giờ Lý Thiên Trụ không quan tâm là ai, dù là Trương Nhất Phàm cũng vậy.

Khi nào có kết quả, khi nào kẻ hạ độc phía sau sa lưới, rất nhiều người đang quan tâm chuyện này.

Trương Nhất Phàm trở về nhà, Liễu Hồng đợi ở trong, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong như bình thường sẽ không lên lầu.

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào, Liễu Hồng liền ra đón, cầm lấy áo và túi xách.

– Mệt rồi phải không! Để em xoa bóp cho anh?

Trương Nhất Phàm ngồi xuống ghế sô pha, Liễu Hồng liền tiến đến bóp vai cho hắn.

Liễu Hồng dịu dàng hỏi:

– Thế nào? Có kết quả gì không?

Trương Nhất Phàm lắc đầu, đã sai mật thám đi điều tra, những không có kết quả nhanh vậy đâu, chỉ cần tìm được người chuyển phát nhanh đến, truy theo manh mối này, chân tướng sẽ lộ rõ trước thiên hạ.

Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm khép hờ hai mắt lại. Liễu Hồng tiến sát lại, dung ngực giữ vững đầu Trương Nhất Phàm, khi cô đang mát xa, theo hiểu biết về những người mát xa, động tác này khiến người đàn ông tận hưởng nhất.

Nhất là người phụ nữ càng đẫy đà, càng khiến người đàn ông cảm nhận thoải mái.

Liễu Hồng nói vào tai Trương Nhất Phàm:

– Đừng suy nghĩ nhiều, cây ngay không sợ chết đứng. Nằm lên người em nghỉ ngơi chút đi!


/1313

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status