Sủng Thê Làm Vinh

Chương 127 - Hoa nở

/155


Hậu trạch huyện nha Liêu Thành được bố trí đổi mới hoàn toàn, cuối cùng Kỷ Thanh Y vẫn đi vào ở.

Thì ra, huyện lệnh phu nhân không hề khoa trương, nếu Kỷ Thanh Y không vào huyện nha, huyện lệnh đích xác khả năng sẽ mất chức quan.

Một đường đi tới, trước đó đoàn người Kỷ Thanh Y đều ở huyện nha, phủ nha, duy độc tới Liêu Thành lại ở khách điếm. Rơi vào mắt người khác, tuyệt đối sẽ không nói thế tử phi thông cảm những quan viên đó, không muốn thêm phiền toái cho bọn họ, mà chỉ nói huyện lệnh đắc tội Ninh Vương thế tử, càng nghiêm trọng hơn sẽ nói ông ta cãi ý chỉ của hoàng đế, chậm trễ Ninh Vương thế tử.

Quan trên của huyện lệnh biết được việc này, sợ liên lụy bản thân, nhất định sẽ thu thập huyện lệnh cho hoàng đế, Từ Lệnh Sâm một công đạo.

Huyện lệnh cũng đích đích xác xác sẽ mất đi quan chức.

Huyện lệnh phu nhân quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, hy vọng Kỷ Thanh Y đại phát từ bi, đáng thương đáng thương bọn họ, lại nói phòng ốc đã sớm thu thập xong, một nhà bọn họ đã sớm dọn ra, cho dù Kỷ Thanh Y không vào ở, tạm thời bọn họ cũng không dám dọn về.

Kỷ Thanh Y muốn đơn độc ra ngoài du lãm non sông tươi đẹp, lại không hy vọng bởi vì chính mình làm huyện lệnh mất chức quan, thiên nhân giao chiến nửa ngày, cuối cùng nàng đáp ứng huyện lệnh phu nhân khẩn cầu.

Huyện lệnh phu nhân hỉ cực mà khóc, mang ơn đội nghĩa đón Kỷ Thanh Y vào hậu trạch huyện nha.

Chờ huyện lệnh phu nhân cáo lui, Từ Lệnh Sâm cũng nói xong với huyện lệnh, hai người vừa thấy mặt, Từ Lệnh Sâm liền nhìn Kỷ Thanh Y cười, Kỷ Thanh Y bị hắn cười đến sắc mặt ửng đỏ.

Trách không được hắn sẽ đánh cuộc như vậy, tất nhiên hắn đã sớm biết huyện lệnh sẽ đau khổ cầu xin, gia hỏa này thật là càng ngày càng tệ.

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.” Từ Lệnh Sâm ôm nàng nói: “Buổi tối không được chơi xấu.”

Kỷ Thanh Y hung hăng nhéo một cái thật mạnh ở nơi nộn nhất trên eo hắn xem như hết giận.

Tới buổi chiều, Từ Lệnh Sâm đột nhiên dọn một gương đồng cao bằng một người vào phòng, gương đồng kia vừa cao vừa rộng, được mài giũa phi thường bóng loáng, người chiếu vào một hạt bụi nhỏ cũng nhìn thấy.



Kỷ Thanh Y phi thường ngạc nhiên, hỏi Từ Lệnh Sâm: “Từ nơi nào chàng tìm được một cái gương lớn như vậy?”

Trong mắt Từ Lệnh Sâm không giấu được ý cười: “Nàng có thích hay không?”

“Không phải việc có thích hay không, chính là mặc quần áo trang điểm không cần dùng gương lớn như vậy, không khỏi có chút lãng phí.”

“Đồ ngốc, gương này không phải dùng để mặc quần áo trang điểm.”

Hắn cười có vẻ không có ý tốt.

Kỷ Thanh Y nổi lên kiêng kỵ hoài nghi, chạy nhanh dạo qua một vòng quanh gương, không thấy gì kỳ lạ, thử thăm dò hỏi: “Vậy nó dùng để làm gì?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Từ Lệnh Sâm chỉ cười, cũng không chịu nói ra duyên cớ.

Kỷ Thanh Y thấy hắn không chịu nói, cũng không hỏi, chẳng qua chỉ là một mặt gương mà thôi, lại không có cơ quan, tuyệt đối không thể mắc cỡ giống cái “ghế dựa” kia.

Màn đêm buông xuống, giá cắm nến hoa văn màu cao túc cắm sáu ngọn nến thô cỡ cánh tay tiểu hài tử, gương đồng ánh ngọn nến, chiếu trong nội thất sáng lượng lượng, nhiễm trên người Kỷ Thanh Y một tầng ánh sáng hoà thuận vui vẻ.

Da thịt tuyết trắng phiếm nhàn nhạt hồng nhạt, tế tế mật mật mồ hôi mang theo nữ nhi hương, giường nhẹ nhàng hoảng, Từ Lệnh Sâm hôn che trời lấp đất rơi xuống, hắn lẩm bẩm kêu gọi tên nàng: “Y Y, Y Y, mở mắt, mau mở.”

Kỷ Thanh Y chôn mặt trong chăn, xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, giống một con đà điểu, căn bản không nghe lời hắn.

Từ Lệnh Sâm thấy nàng bất động, cười hắc hắc, như trừng phạt mà dùng lực lớn hơn nữa.

Kỷ Thanh Y kêu một tiếng, thanh âm kia vừa mị vừa kiều, chính mình nghe đều cảm thấy trong lòng phát ngứa, mấy cái qua lại liền tước vũ khí đầu hàng: “Đừng như vậy…… Ta mở mắt, mở mắt là được chứ gì.”



Kỷ Thanh Y mở mắt, ngây người ngẩn ngơ.

Nữ tử trong gương đồng ghé vào trên giường, gấm vóc đỏ thẫm phủ trên hoa mẫu đơn màu xanh ngọc. Nữ tử biểu tình kiều mị, hai tròng mắt ngấn nước doanh doanh, gương mặt phấn nộn còn yêu dã vũ mị hơn hoa mẫu đơn kia.

Đầu tóc đen bóng và sống lưng tuyết trắng hình thành mãnh liệt đối lập…… Thân mình ở trên chăn tiến tiến lui lui, môi đỏ bừng hơi hơi mở, dường như đang mời……

Mà người nọ phía sau trường thân ngọc lập, vẻ mặt say mê si mê.

Tình cảnh này miễn bàn có bao nhiêu hương diễm.

Kỷ Thanh Y xấu hổ mặt càng đỏ hơn, xoay đầu đi, vùi mặt vào đệm chăn, lần này nàng có tính là vác đá nện vào chân mình không?

Từ Lệnh Sâm lại phá lệ vừa lòng.

Mẫu đơn trên giường nở, mẫu đơn của hắn cũng nở.

Cho nên mặt sau lại đến ở phủ nha của người khác, Kỷ Thanh Y cũng không cảm thấy áy náy.

Tiến vào phủ nha Từ Châu, Từ Lệnh Sâm dùng bảy tám ngày mới gặp hết toàn bộ quan viên ngũ phẩm trở lên ở khu vực Giang Tô.

Rốt cuộc tiễn hết người đi, Từ Lệnh Sâm trở về nội trạch, thấy tiểu thê tử của hắn.

Thời tiết cuối tháng tám không nóng không lạnh, nàng nằm trên trường kỷ, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết đang xem ngon lành, chân tuyết trắng khiêu lên, ngón chân mượt


/155

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

DANH MỤC

Đọc Truyện Online

Truyên Hot

Truyện Full

Truyện Mới

TAG

Ngôn Tình SủngTruyenfull

Ngôn Tình HàiGoctruyen

Ngôn Tình Ngượcwebtruyen

Ngôn Tình HoànSstruyen

Truyện Fullwikidich

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status