Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 147 - Chương 121.2

/172


Hắn tụ tập cùng chủ công ở Trung Châu đã hai ba ngày rồi, chỉ tiếc vẫn không có duyên nhìn thấy Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn là một đại nam nhân nên không tiện hỏi hành tung của Chủ công phu nhân, cho nên có lòng muốn đi nói một tiếng xin lỗi với Phúc Nhạc Quận Chúa, cũng không tìm được cơ hội thích hợp.

Dung Hà vỗ vai Triệu Trọng: Tử Trọng, người nhà của ngươi ta đã cho người đưa ra khỏi thành, cho nên không cần lo lắng.

Đa tạ chủ công! Triệu Trọng có chút kích động làm một đại lễ với Dung Hà.

Người một nhà thì đừng nói những lời khách sáo này. Dung Hà nhấp một ngụm trà nâng cao tinh thần: Lệnh chính* hiện nay cũng cùng ngươi ở trong quân doanh à?

*Dùng khi nhắc đến vợ của ai đó.

Đúng vậy, phu nhân và hai khuyển tử đều theo thuộc hạ ở trong quân.

Nếu lệnh chính và lệnh lang nhàm chán, thì có thể đến trướng trò chuyện với Quận Chúa, tính nàng không chịu ngồi yên, đến lúc đó lệnh chính đừng chê nàng là được.

Không dám, không dám. Trong lòng Triệu Trọng vui vẻ, hắn đang muốn tìm cơ hội gặp Phúc Nhạc Quận Chúa, hiện tại chủ công lên tiếng, hắn để phu nhân của mình đến gặp, cùng nói mấy câu cũng rất tốt.

Từ khi Dung Hà tụ hợp cùng những phản quân khác, Ban Họa không quá quan tâm chuyện trong quân. Nàng là người lười có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, hiện tại Dung Hà quản các tướng sĩ trong quân đều ngoan ngoãn, nàng bớt lo rồi.

Cho nên hiện tại nàng không có gì làm thì dẫn theo cận vệ so kiếm pháp và cung tiễn, mặc dù không có triều đình khâm phong Hữu Tướng Quân uy nghiêm, chí ít cũng cùng không ít binh sĩ đánh thành một mảnh. Cùng những tướng sĩ này lăn lộn lâu rồi, Ban Họa chơi theo phong cách đại tỷ đến nghiện, cưỡi ngựa kéo cung bắn chim, trèo cây tìm quả, xuống nước mò cá, nàng dẫn theo mấy thằng nhãi con, đúng là mang không ít về làm bữa ăn ngon trong quân.

Nếu không phải dung mạo của nàng da trắng xinh đẹp, các tướng sĩ suýt chút nữa gọi nàng một tiếng Ban ca mà không phải Ban tỷ rồi.

Không có cách, mặc dù Ban Họa nói chuyện hành động phóng khoáng đến làm cho một đám tướng sĩ tin phục, nhưng chỉ cần thấy mặt của nàng, lý trí của bọn họ liền nói cho họ biết, đó là một đại mỹ nhân nổi danh, gọi Ca thì thực sự rất xin lỗi gương mặt này rồi.

Không hổ là danh tướng, thân khí phách và bản lĩnh này, mười binh sĩ so ra cũng kém.

Ngày hôm đó Ban Họa trên đài luận võ ngược mấy tiểu binh trẻ tuổi nóng tính, nghe được thiếp thân nữ hộ vệ nói, Triệu phu nhân cầu kiến, nàng chắp tay nói với tướng sĩ ở đây: Ngại quá các huynh đệ, ta có một số việc cần làm, chư vị chậm rãi khoa tay.

Ban tỷ đi thong thả! Chúng tướng sĩ đồng loạt đáp lễ, cho dù mọc ra một mặt râu quai nón, đại hán tử hai ba mươi tuổi, cũng một mặt sùng kính xưng Ban Họa là Tỷ , nếu trên người bọn họ không phải mặc khôi giáp, dân chúng thấy tình cảnh này, không chừng sẽ tưởng rằng kỹ viện nào ra đường thu phí bảo hộ rồi.

Triệu phu nhân tâm thần bất định bất an ngồi trên ghế, trong lòng có chút chột dạ.

Đến quân doanh này, nàng nghe rất nhiều tin đồn có liên quan đến Phúc Nhạc Quận Chúa. Nghe nói vị Quận Chúa này dáng dấp cực đẹp, chủ công vô cùng ngưỡng mộ nàng, thậm chí quân trướng cũng không tách ra. Lại có tin đồn vị Quận Chúa này võ nghệ xuất chúng, trong quân đội rất được tướng sĩ tôn sùng, nàng là một nữ nhân chỉ biết hậu trạch, nếu có lời gì nói không đúng, không biết có bị nàng xem thường không?

Đang suy nghĩ miên man, cửa rèm bị nhấc lên, một vị công tử trẻ đẹp mặc cẩm y dùng ngọc quan buộc tóc đi đến. Trong lòng Triệu phu nhân run lên, vì thiếu niên nhỏ hơn mình vài tuổi mà nhịp tim đập nhanh mấy nhịp.

Sau khi nàng lấy lại tinh thần mới nhớ tới, nơi này là doanh trướng của chủ công và Quận Chúa, thiếu niên này là ai, lại ăn mặc một thân công tử quý tộc xông vào.

Triệu tẩu tử mời ngồi, Ban Họa thấy Triệu phu nhân sững sờ nhìn mình, liền vỗ nam trang trên người mình: Đi ra ngoài, ăn mặc tùy ý chút, để phu nhân chê cười.

Bái,báu kiến Quận Chúa. Triệu phu nhân không nghĩ tới thiếu niên mỹ mạo này là Phúc Nhạc Quận Chúa, nàng hít sâu mấy hơi, ngăn chặn tim nhảy bịch bịch trong ngực: Quận Chúa quá đẹp, thiếp thân nhìn đến thất thần quên hành lễ, mong Quận Chúa thứ lỗi.

Không sao, không sao, nhanh mau mời ngồi, Ban Họa ở trên ngồi xuống, cười nhìn Triệu phu nhân. Triệu phu nhân mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, tóc dùng mấy chiếc trâm gỗ cố định, có thể là bởi vì trong quân doanh nên giản lược tất cả, y phục của nàng cũng lấy đơn giản làm chủ đạo, nhưng nhìn ra được đây là một nữ nhân rất hiền hoà. Đợi hộ vệ dâng trà lên, Ban Họa vừa mời Triệu phu nhân uống trà, vừa nói: Ta nhớ ngươi có hai đứa bé, sao không dẫn đến?

Khuyển tử còn nhỏ không hiểu chuyện, ta sợ bọn họ chạy tới tranh cãi với ngài.

Không sao, hài tử ồn ào ta đều có biện pháp dạy. Ban Họa khoát tay: Ta không thèm để ý những thứ này, lần sau phu nhân cứ việc mang đến là


/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status