Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 62 - Chương 62

/172


Edit: Đào Sindy

Ta không biết.

Trong phòng an tĩnh một lát, biểu lộ Thạch Tấn bình tĩnh như thường ngày: Ta đã cho người nghe ngóng, nhưng không ai biết Dung Hà đính hôn với ai, có lẽ... Thạch Tấn nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt Thạch Phi Tiên: Có lẽ không phải nhân sĩ Kinh Thành chưa biết chừng.

Vọng tộc lớn của Đại Nghiệp tuy tụ tập nhiều ở Kinh Thành, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ có Kinh Thành mới có vọng tộc.

Thật vậy chăng? Thạch Phi Tiên nhìn Thạch Tấn, Thạch Tấn cúi đầu rót hai chén trà, một chén cho Thạch Phi Tiên, một chén cho mình.

Thật có lỗi, ta không thể giúp ngươi.

Không, là ta quá gấp. Thạch Phi Tiên nâng chung trà lên uống một ngụm, trà có chút mát, dập tắt xúc động dưới đáy lòng nàng ta: Ca, cám ơn ngươi.

Thạch Tấn lắc đầu: Giữa huynh muội ta và ngươi không cần khách sáo như thế.

Thạch Phi Tiên cười miễn cưỡng, bóp chén trà trong lòng bàn tay.

Thạch Tấn trở lại viện của mình, vẫy lui hạ nhân trong phòng, cầm sách kinh Phật trên kệ, đọc lặp đi lặp lại, tầm nửa canh giờ, hắn quăng kinh Phật trong tay lên bàn, hai mắt nhắm nghiền.

Công tử, Tướng gia tìm ngài. Giọng gã sai vặt vang lên bên ngoài.

Thạch Tấn vuốt trán, đứng lên nói: Ta lập tức tới.

Thạch Sùng Hải thấy Thạch Tấn đến, đợi sau khi hắn hành lễ, nói với hắn: Ngồi xuống nói chuyện.

Thạch Tấn thấy thần sắc phụ thân nghiêm túc, nhân tiện nói: Phụ thân, chuyện gì xảy ra?

Án Trưởng Công Chúa gặp chuyện đã tra rõ, chủ sử sau màn chính là Huệ vương, những năm này Huệ vương mang lòng oán hận với bệ hạ, điều động mật thám ngầm vào cung, nhưng một mực ẩn nhẫn không hành động, liền vì từ từ chờ thời cơ, đoạt được hoàng vị. Thạch Sùng Hải nói ra tin tức nghe từ Đại Lý Tự cho Thạch Tấn: Ngươi xem một chút.

Phụ thân, ông ta đã ẩn nhẫn lâu như vậy, vì sao lại đột nhiên quyết định hành thích bệ hạ? Thạch Tấn đại khái nhìn tư liệu mấy lần, có chút không hiểu: Đó cũng không phải thời cơ tốt nhất, Huệ vương đã nhẫn lâu như vậy, tại sao không thể nhịn thêm chút thời gian?

Bởi vì ông ta đợi không được rồi. Thạch Sùng Hải cười lạnh: Huệ vương mắc bệnh nặng, đã thế suy sức yếu, người sắp chết luôn điên cuồng. Xưng đế là chấp niệm cả đời ông ta, nếu như không buông tay đánh cược một lần, đến chết ông ta cũng sẽ không cam tâm.

Thế nhưng... Nếu hành thích thất bại, làm sao bệ hạ sẽ buông tha một nhà Huệ vương? Thạch Tấn nhớ tới bởi vì việc này mà Trưởng Công Chúa chết đi, trong lòng hơi đáng tiếc, Huệ vương vọng tưởng, hại người nhà của ông ta, cũng hại Trưởng Công Chúa.

Trưởng Công Chúa thật vô tội, bị liên luỵ trong chuyện này?

Đại trượng phu làm đại sự, tất nhiên không thể lo trước lo sau, lòng dạ nữ nhân. Thạch Sùng Hải hừ lạnh nói: Huệ vương có quyết đoán này, nhưng không có vận may và thực lực, rơi vào tình trạng hiện tại, cũng là ông ta gieo gió gặt bão.

Thế nhưng Huệ Vương Phủ lại không có động tĩnh. Thạch Tấn nhíu mày: Bệ hạ đến tột cùng có dự định gì? d.đ.l:q&đ

Mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu. Thạch Sùng Hải nhàn nhạt nói: Từ hôm nay trở đi, ngươi không thể dính dấp cùng người Huệ Vương Phủ.

Vâng. Thạch Tấn do dự một lát, nói với Thạch Sùng Hải: Phụ thân, bên Tạ gia kia...

Không cần để ý bọn họ. Thạch Sùng Hải khinh thường cười lạnh nói: Người nhà này có thể đánh bài tốt thành thế này, có thể thấy được cũng không phải đối thủ mạnh mẽ gì.

Tạ gia Nhị Lang nếu thành thân cùng Phúc Nhạc Quận Chúa, đương nhiên không thể khinh thường, nhưng hắn ta hết lần này tới lần khác cùng nữ tử phong trần bỏ trốn, đắc tội Ban gia, đây không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Ban gia mặc dù nhìn như không có thực quyền, nhưng địa vị người nhà này lại rất siêu nhiên, phàm là người có chút đầu óc đều biết, cho dù nội tâm xem thường với người nhà này, trên mặt cũng không thể biểu lộ tí nào, không muốn đánh lên mặt mũi hoàng gia.

Lúc đó Trầm Ngọc trúng tuyển Thám Hoa, phong quang vô hạn ở Kinh Thành, bị một đám người thổi phồng mà phơi phới, lại bị người tâm tư không thuần giựt giây đi từ hôn Ban gia, cuối cùng kết cục như thế nào?

Bị Ban Họa quất roi bên đường, mất hết mặt mũi, cuối cùng công danh lợi lộc toàn diện hóa thành mây khói.

Trước mặt hoàng quyền, phong quang hay không cũng chỉ là cái gật đầu hay lắc đầu của Hoàng Đế mà thôi.

Mấy ngày sau, đột nhiên Huệ Vương Phủ hoả hoạn, Huệ vương và Huệ Vương Phi táng thân trong biển lửa, duy chỉ có một đôi nhi nữ may mắn giữ được tính mạng, đều bị thương. Thế tử Tưởng Ngọc Thần bị xà ngang rơi xuống đập gảy chân, Khang Ninh Quận Chúa bị hỏa thiêu bị thương một mảng lớn ở cánh tay, nhìn vô cùng đáng sợ.

Đế Hậu thương tiếc đôi nhi nữ mất cha mất nương, liền cố ý hạ chỉ nuôi Khang Ninh Quận Chúa trong cung, Thế Tử Huệ Vương kế tục tước vị Huệ vương, chỉ là từ Thân vương xuống làm Quận Vương. Thiên hạ vô số người khích lệ Đế Hậu nhân đức, lại thuơng tiếc hậu bối như thế, thậm chí có người cố ý viết sách lập truyền, cứ như đây là một chuyện tốt đáng giá cần ghi lại, về phần phu thê Huệ vương táng thân biển lửa, ngoại trừ bộ hạ cũ của Huệ Vương Phủ, ai mà biết chứ?

Mặc kệ nguyên nhân cái chết Huệ vương có bao nhiêu khả nghi, nhưng nghi thức mai táng của ông ta quy chế nên có không giảm chút nào, nhưng cũng không thêm ra chút nào, hết thảy đều dựa theo quy củ. Nhưng chuyện hoàng gia theo quy củ, nhìn khó tránh


/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status