Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)

Chương 36: Tình địch?

/51


Gần đây công ty Toàn Cầu ký được nhiều hợp đồng lớn, các nhân viên chưa kịp vui mừng vì mình được tăng lương thì mùa đông lạnh vội vàng ùa đến. Minh Phong là mẫu người đàn ông lý tưởng trong lòng họ, nay đã chính thức có bạn gái. Trong mắt mấy nữ, thì sếp nhà ta như một ngọn núi khó ai có thể chinh phục, vậy mà cô gái Trà My kia lại được đi trực thăng đáp thẳng đến đỉnh núi. Thật khiến cho người ta vừa ganh tỵ vừa ngưỡng mộ chết được.

Minh Phong ngồi trong phòng làm việc, mắt tập trung vào xấp giấy trên tay, anh đọc sơ qua một lượt rồi mới dùng bút khoanh tròn lại một số điểm: “Trong hợp đồng vẫn còn vài điểm chưa thỏa đáng, cậu đọc rồi chỉnh lại.” Minh Phong đưa đến trước mặt Quốc Hùng.

Quốc Hùng ngồi chéo chân nhận lấy, sau đó đưa cho Minh Phong xem một bức thư điện tử: “Là của Như Ý gửi đấy, sắp tới cô ấy đại diện cho công ty JA ký hợp đồng, chúng ta cũng nên tranh thủ mời cô ấy đi ăn một bữa.”

Minh Phong lơ đãng không nhìn tới, nhắn tin cho Trà My xong anh để điện thoại sang một bên đáp: “Dù sao cũng là bạn bè, mời cậu ấy một bữa cũng là chuyện nên làm. Cậu cứ đặt một bàn ăn bốn người, còn thời gian thì tôi phải hỏi Trà My rồi mới quyết định.”

Gần đây công việc của Trà My khá bận rộn, anh phải tranh thủ thời gian tuyệt đối mới có thể ở bên cạnh cô ấy. Việc tiếp đãi khách hàng sau giờ làm việc là chuyện của Quốc Hùng anh không hứng thú tham gia, ngoại trừ những trường hợp bất đắc dĩ. Như Ý đại diện cho công ty đối tác lần này, vả lại còn là bạn bè đại học nên việc nể mặt mời cô ấy dùng bữa cũng là chuyện nên làm.

Quốc Hùng nhìn thằng bạn mình, thở dài rồi mới đứng dậy: “Tớ thật sự khâm phục sự lạnh nhạt của cậu.”

Việc năm ấy Như Ý thích hắn cả trường ai cũng biết. Vậy mà nam chính như hắn đây, chỉ xem con người ta là bạn bè. Lúc đó, anh chưa biết đến sự có mặt của Trà My nên còn cho rằng trái tim hắn là sắt đá. Nhưng sau này nghĩ lại mới thấy, trái tim hắn còn hơn cả sắt đá ấy chứ.

Nhìn khắp phòng làm việc đều treo ảnh của Trà My một cách nghệ thuật. Quốc Hùng càng khẳng định, tình cảm của hắn dành cho cô gái này rất sâu đậm, vô cùng cuồng nhiệt.

Minh Phong không nói gì, trở lại bàn làm việc của mình.

Trà My bận bịu cho bộ sưu tập sắp tới, lần này Lassic muốn tôn vinh vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam, nên lấy chủ để là “Nét Riêng Của Em”. Dựa trên cảm hứng từ những đóa hoa sen khoe mình trong nắng sớm, hình tượng hóa hình ảnh thiếu nữ tràn đầy sức sống hân hoan giữa hoa lá. Được sáng tạo trên những chất liệu lụa và gấm truyền thống, Lassic muốn xây dựng hình ảnh phái đẹp hiện đại trong những thiết kế mang đậm hồn Việt.

Quy trình hầu như đều tiến hành suôn sẻ và đang đi đến những bước cuối cùng là chụp ảnh để đăng tạp chí.

“Trà My, nghe nói mẹ Minh Anh vừa nhập viện nên không thể bay ra Huế được, em thay con bé đi được không?” Chị Lan trưởng phòng vừa mở cửa bước vào liền dò xét hỏi Trà My. Tất cả mọi kế hoạch đều đã lên lịch sẵn sàng, vậy mà bỗng nhiên lại xảy ra chuyện đột xuất, quả thật làm người khác khó lòng mà trở tay cho kịp.

Trà My xem lại lịch trình, thấy những kế hoạch sắp tới có thể dàn xếp được nên mới gật đầu đồng ý: “Cũng được, chị gửi vé trực tuyến qua mail cho em nhé.” Buông cây bút trên tay xuống, Trà My bật điện thoại nhắn tin cho Minh Anh hỏi thăm tình hình. Con nhỏ này cũng tệ, mẹ bệnh cũng phải nói chị em biết một tiếng, cần gì thì có người giúp đỡ cũng tốt hơn mà.

Chị Lan liền cười niềm nở, cô thích Trà My cũng là tính này, khi người khác cần nếu nằm trong khả năng thì con bé sẽ sẵn sàng giúp không ngầng ngại, còn nếu không được thì nó cũng rất dứt khoát từ chối. Nhưng như thế lại hay hơn là những kẻ gật đầu rồi để đó, hứa rồi không làm. Mất lòng trước được lòng sau chính là ý này.

Điện thoại rung báo hiệu có tin nhắn mới, Trà My bật máy kiểm tra. Không phải Minh Anh trả lời mà là Minh Phong, khóe môi cô nở nụ cười, vui vẻ trả lời lại.

Trong lòng Trà My cảm thấy có chút buồn cười. Cô và Minh Phong chỉ cách nhau có một vách tường, sáng ra gặp mặt tối đến cũng gặp mặt. Vậy mà, lúc nào anh cũng có chuyện để nói. Hết bàn về Đông Nam Á anh sang đến Đại Tây Dương, đôi khi còn làm trò để chọc cô cười rất đáng yêu.

Mẹ cô từng nói, đàn ông khi thật sự thương người con gái nào đó thì sẽ tự động tháo bỏ lớp mặt nạ của mình, trở thành một người bình thường, sống với bản chất thật của chính mình. Nhưng cô thiết nghĩ, điều đó không chỉ dành riêng cho đàn ông mà phụ nữ cũng vậy. Điển hình là cô hiện tại, càng lúc càng không còn ngại ngùng gì trước mặt Minh Phong nữa.

Buổi chiều, vẫn như thường lệ Minh Phong đến đón Trà My tan sở. Chào tạm biệt mọi người xong cô sải chân lại phía anh. Mọi người cũng quen với việc này rồi nên không còn bất ngờ nữa. Chỉ là lâu lâu không nhịn nỗi lén đưa mắt nhìn cả hai, sau đó âm thầm ngưỡng mộ.

Ngồi trong xe, Trà My vẫn không rời mắt khỏi những tài liệu mà chị Lan vừa đưa trước khi ra về. Công việc ngày mai tại Huế của cô, là phải đi theo đoàn giám sát và giảng giải về ý nghĩa của từng mẫu thiết kế, để bộ ảnh chụp mang đúng bản chất và hồn của chủ đề đặt ra.

“Em đừng làm việc quá nhiều, không tốt cho sức khỏe chút nào.” Minh Phong tay đang lái xe, cất giọng quan tâm.

Trà My lúc này mới dời mắt ra khỏi xấp tài liệu, ngẩng đầu nhìn Minh Phong: “Lâu lâu em mới tham công tiếc việc một lần, anh đừng lo, sức khỏe em hơi bị dẻo dai nha.”

Minh Phong cười sáng lạng, nắm lấy tay Trà My: “Em đừng quá tạo sức ép với bản thân mình, anh rất đau lòng.” Thấy Trà My gần đây hơi gầy đi anh thật sự không nỡ, tự lập cũng rất tốt nhưng đừng quá gò ép bản thân mình, sức khỏe dù sao cũng là trên hết: “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Anh cứ tùy ý quyết định, chỉ cần ngon là được.” Trà My mỉm cười, tựa đầu ra ghế thư giãn.

Minh Phong liền hiểu ý, quay vô lăng rẽ sang một đường khác. Địa điểm ăn tối là nhà hàng Con Gà Trống nằm trên đường Nguyễn Thị Minh Khai. Không gian thoáng đãng và nghe nói thức ăn cũng vô cùng ngon miệng. Anh biết Trà My thích ăn món Việt, vì thế đây là một nơi rất lý tưởng.

Trà My ngồi xuống ghế mà Minh Phong đã kéo sẵn cho mình, đặt túi xách sang một bên cô mới nhìn thực đơn lựa chọn. Đang định mở miệng hỏi Minh Phong xem ở đây có món gì ngon, thì từ phía sau lưng cô cất lên một giọng nói nữ, có vui mừng cũng có dịu dàng.

“Minh Phong, thật trùng hợp.”

Minh Phong ngẩng đầu nhìn về phía đang phát ra tiếng nói, xong nở nụ cười lịch sự phải phép: “Xin chào.”

Trà My cũng ngẩng đầu nhìn theo lẽ tự nhiên. Cô gái đang tiến lại phía cô chắc cũng bằng tuổi Minh Phong, mái tóc dài thẳng mượt, trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc cũng rất lịch sự và xinh đẹp. Chỉ có điều ánh mắt cô ta nhìn cô có hơi kỳ lạ, có hiếu kỳ cũng có chán ghét... khỏi đoán cũng biết cô ta đã và đang phải lòng Minh Phong chắc luôn. Giác quan của phụ nữ luôn rất nhạy cảm về những việc xí muội này.

Quốc Hùng vừa gửi xe bước vào liền bắt gặp cảnh này nên hơi ngây người. Cái thằng từ chiều đến giờ anh gọi điện thoại không bắt máy, vốn định rủ hôm nay đi ăn chung nhưng hắn lại biến đâu mất dạng, nào ngờ lại tình cờ gặp ở đây đúng là duyên không phải nhỏ. Nhưng mà ở cái tình huống này thì hơi khó xử à.

Minh Phong phản ứng nhanh đổi sang ngồi cạnh Trà My. Như Ý và Quốc Hùng cũng nhanh chóng ổn định chỗ ngồi đối diện cả hai. Bàn ăn bốn người, không khí có chút nặng nề.

“Trà My, đây là Như Ý bạn thời đại học của anh, lần này cô ấy đại diện cho công ty JA đứng ra ký hợp đồng cũng coi như là đối tác.” Minh Phong lên tiếng giới thiệu.

Trà My cười trang nhã, giơ tay bắt lấy tay Như Ý: “Xin chào, tôi là Trà My.”

Như Ý cũng bắt tay Trà My, sau đó nhìn Minh Phong hỏi: “Trà My với cậu là…”

Minh Phong liền cười rạng rỡ, khoác lấy vai Trà My, tình cảm không hề giấu giếm: “Cô ấy là bạn gái tôi.”

Quốc Hùng lạnh sống lưng, cái thằng muốn tạt nước lạnh vào mặt con người ta cũng tạt từ từ. Làm một lần nguyên thau như vậy ai đâu mà chịu nỗi chứ? Quay sang nhìn Trà My, cô ấy hoàn toàn không có phản ứng gì. Trong mắt Như Ý nhìn đâu cũng có tình ý với Minh Phong, chẳng lẽ cô ấy không phát hiện?

Sắc mặt Như Ý bỗng chốc thay đổi, nhìn Trà My đánh giá một lượt sau đó mới cười gượng: “Bạn gái cậu rất đẹp.”

Trà My cũng cẩn thận nhìn Như Ý. Cô không phải kẻ ngốc, một người phụ nữ vô duyên vô cớ khen người phụ nữ khác đẹp là có vấn đề. Phụ nữ hay có tính ích kỷ, nếu không phải mỉa mai hoặc giả thử lòng thì chẳng ai rảnh mà làm chuyện đấy.

Minh Phong cười cười đắt ý, cầm thực đơn đưa đến trước mặt Trà My. Cả hai cùng thảo luận xem nên chọn món nào, sau cùng anh quyết định chọn mỗi món một phần, với cái lý do là phải ăn thử mới biết.

Như Ý nhìn biểu hiện của Minh Phong, từ hành động đến cử chỉ đều không rời Trà My. Chợt, cô cảm thấy trong lòng nhứt nhói. Uống nước trà còn nhạt nhẽo hơn nước lã, một cảm giác hiện tại không mấy dễ chịu.

Bàn ăn bốn người, Trà My và Minh Phong thì như mùa xuân phơi phới. Ai làm gì là chuyện của người ta, Trà My thế nào mới là chuyện của anh, nói nói cười cười đến quên cả thời gian. Hoàn toàn say đắm trong tình yêu không cách nào thoát ra được.

Trà My không phải là kẻ không biết lý lẽ, thích ghen tuông bậy bạ. Việc anh được người khác phải yêu thích là chuyện hết sức bình thường. Một ông già đầu hói bụng phê mà giàu như anh cũng trở nên quyến rũ, huống hồ là anh. Nhưng anh có đáp trả lại hay không, đó mới chính là điều cô nên quan tâm.

Đó cũng là lý do cô không phản ứng gì.


/51

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status