Thần Y Lại Dược Nhi

Chương 5: Ba chén rượu

/20


Người dịch: Michelle Yip

Biên tập: Cáo

Mọi người đều ngẩn ra.

Hồi lâu, Quỷ Y lại lộ gương mặt tươi cười đầy nếp nhăn, giơ ngón tay cái lên nói: “Hay! Lại thần y quả nhiên can đảm!”. Đoạn hắn phất tay lệnh Mao Vũ Nhân, Sa Đản Đản, Ô Đề Điểu mang ba chung rượu độc tới.

Phó Vãn Phi ngăn cản: “Lại thần y, chúng ta muốn cứu Mẫn lão gia cũng không nhất định phải uống ba chung rượu độc đó!”

Yên Dạ Lai cũng không nói lời nào, trong nháy mắt đã lướt đến trước Mao Vũ Nhân, đánh ra một chưởng. Mao Vũ Nhân cả kinh, hơi nghiêng người, phản kích một quyền, không ngờ Yên Dạ Lai dùng hư chiêu, tay vừa đưa ra đã chộp lấy chung rượu.

Nàng chộp chung rượu nhưng không đoạt được.

Mi tâm Mao Vũ Nhân ửng đỏ, bàn tay ghì dưới đáy chung. Năm ngón tay của Yên Dạ Lai vừa chạm khẽ thân chung, rượu trong chung đột nhiên sôi trào, tỏa khói.

Lại Dược Nhi bất ngờ động thân, chen vào giữa hai người.

Chính giữa hai người chính là chung rượu, nhưng lúc ấy cái chung đã ở phía trên Lại Dược Nhi.

Yên Dạ Lai chỉ cảm giác bả vai bị một lực đạo nhu hòa nhưng không gì đỡ nổi chấn động một chút, năm ngón tay nới lỏng, cái chung đã rơi trên lòng bàn tay Lại Dược Nhi. Nàng vừa kinh vừa hoảng, trảo phóng ra, một mặt kêu lên: “Người không cần uống.”

Do tình thế cấp bách, trảo đó nàng đã dùng toàn lực.

Chính lúc này, song thủ Mao Vũ Nhân chợt xuất hai thanh hồ điệp đao, vội vàng đâm tới.

Hai tay Lại Dược Nhi không động, ống tay áo tựa như một trận gió phất ra.

Đao của Mao Vũ Nhân đâm trúng hai ống tay áo.

Sát na đó Mao Vũ Nhân cảm giác đôi tay mình phảng phất trống rỗng, tình cảnh giống như một ngọn lông vũ cuốn trong gió lốc, căn bản không cách nào giữ vững.

Hắn thét lên kì dị, toàn lực rút đôi tay về.

Tay hắn thu hồi được, nhưng song đao đã trở thành một khối sắt cong vẹo không ra hình dạng nữa.

Lúc này Mao Vũ Nhân chỉ kinh hoảng với một ý nghĩ: hắn vừa đưa tay vào hàm cá mập.

May mắn là thứ hắn đưa vào không phải cái đầu của hắn!

Một chiêu của Lại Dược Nhi đã làm Mao Vũ Nhân kinh hoàng được nhưng lại khiến y tránh né trảo của Yên Dạ Lai hơi chậm một chút.

Y vốn có ít nhất mười phương pháp đẩy lui Yên Dạ Lai, nhưng y không muốn làm như vậy.

Bởi thế trong lúc bất ngờ ấy, cả thân người y nghiêng xuống.

Y nghiêng sang bên trái, bả vai trái còn cách mặt đất nửa thước thì dừng lại, sức nặng toàn thân nương tựa vào chân trái, nhưng có thể giữ cho không ngã, tay phải vẫn nâng chung rượu.

Y tuy nhanh, nhưng một trảo của Yên Dạ Lai nào phải trò đùa, nhanh tựa phi tinh, xoạt một tiếng đã lưu lại trên mặt Lại Dược Nhi ba vệt máu.

Yên Dạ Lai la hoảng, tự cắn mấy đầu ngón tay mình. Nàng tuyệt không nghĩ rằng tùy tiện xuất chiêu đoạt chung lại làm Lại Dược Nhi bị thương.

Lại Dược Nhi hô một tiếng, thân người hơi lay động, đứng thẳng lên một cách thong dong, ôn hòa nói: “Các người không cần ngăn cản ta.”

Yên Dạ Lai suýt bật khóc, tâm tình kích động, chỉ nói được một chữ: “Người…”

Lại Dược Nhi cả cười: “Ta uống ba chung rượu này, không phải vì Quỷ Y uy hiếp. Ta muốn cứu Mẫn lão tiên sinh chỉ cần nhờ vào đôi ống tay áo này, không nhất định phải uống ba chung rượu… Gia Cát Bán Lý, ngươi nói phải không?”

Gia Cát Bán Lý trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đáp: “Phải.”

Lại Dược Nhi lại nói: “Ta biết ba chung này là rượu độc… Bất quá, nếu hôm nay đổi lại là ngươi, ngươi sẽ nếm thử ba chung rượu độc này chứ?”

Gia Cát Bán Lý lần này trải qua rất lâu, giống như suy nghĩ một vấn đề cực trọng đại, bên tóc mai thấm ít giọt mồ hôi, cuối cùng cắn răng đáp: “Phải!”

Lại Dược Nhi nhìn Yên Dạ Lai, Phó Vãn Phi rồi Đường Quả, thân thiện nói: “Bởi vậy, đây chính là nhược điểm của những người làm thầy thuốc như bọn ta. Thần nông thường bách thảo, khảo sát dược vật, tự mình không thể miễn cho bản thân không làm. Huống hồ ba chung rượu này là ba loại thuốc lạ, nếu ta không nhận biết được, không phá giải được thì trong lòng cũng không yên. Ngày nào đó nếu gặp người bị mắc chứng bệnh như vậy, làm sao chữa trị đây?”

Y vừa nói vừa uống cạn rượu trong chung. Mục quang Gia Cát Bán Lý tựa mũi kim chăm chăm y, thốt: “Hay!”

Lại Dược Nhi cầm tiếp chung rượu trên tay Ô Đề Điểu, nói: “Ta ngửi ra thành phần dược tửu ngươi dùng đặc chế ba chung rượu này. Chung vừa rồi, uống xong, nội mười ngày sẽ bị “Cốt chưng lao”, khổ sở đến chết. Bây giờ một chung nữa.”

Y nói xong lại uống cạn. Trên mặt Gia Cát Bán Lý hiện thần sắc sùng bái, kính mộ, lớn tiếng thốt: “Giỏi!”

Thần sắc Lại Dược Nhi không đổi, nói: “Chung này gieo sốt rét vào cơ thể.” Tay y đã tiếp lấy chung rượu thứ ba, nói: “Chung này chính là ma phong độc dược”, lại một hơi uống cạn. Lúc này, ngay cả hạng như Ô Đề Điểu, Sa Đản Đản, Mao Vũ Nhân cũng thẳng thắn nhìn nhận. Phó Vãn Phi và Đường Quả đều không nhịn được lớn tiếng thốt: “Hay!”

Mấy sợi tóc bạc của Lại Dược Nhi rủ xuống mặt. Bây giờ người ta mới nhìn thấy hoá ra hai bên má y đã rịn mồ hôi.

Y tức tốc điểm bảy tám huyệt đạo trên người, nuốt liền mấy hoàn thuốc, lại vận công điều tức một hồi. Gia Cát Bán Lý chằm chằm nhìn không rời mắt, cũng không thừa cơ xuất thủ.

Thời quan qua nữa tuần trà, trên thiên linh cái của Lại Dược Nhi thoát ra cuộn khói trắng.

Ba gã Ô Đề Điểu, Sa Đản Đản, Mao Vũ Nhân nhìn nhau, hốt nhiên binh khí lấp loáng, vặn thân đánh tới!

Yên Dạ Lai, Đường Quả, Phó Vãn Phi phân ra theo hình cung, ngăn cản ba gã nọ, nhưng không cách nào ngăn trở Gia Cát Bán Lý đang công kích vào khoảng trống.

Không ngờ Gia Cát Bán Lý đột nhiên trầm giọng quát: “Lui ra!”

Mao Vũ Nhân, Ô Đề Điểu, Sa Đản Đản nhất thời ngừng lại, không biết nên lui mới tốt hay là xuất thủ mới tốt.

Mao Vũ Nhân nói: “Sư phụ.”

Bỗng nghe Lại Dược Nhi thở phào một hơi: “Độc thực lợi hại!”. Mọi người nhìn thấy toàn thân y ướt đẫm, phảng phất như vừa tắm trong trận mưa lớn.

Đường Quả mừng rỡ reo: “Cha không việc gì chứ?”

Lại Dược Nhi đáp: “Ba loại độc tố này cũng không dễ thu thập, cuối cùng hôm nay để ta đích thân kiểm chứng.”

Sắc mặt Gia Cát Bán Lý vừa xanh vừa tái, chỉ thì thầm: “Ngươi làm thế nào…”

Lại Dược Nhi nói: “Bằng năng lực nghiệm độc của ta, kháng cự không được ba loại độc cùng phát tác, dù là dùng công lực lẫn giải dược, nhất định không thể trong thời gian tam khắc trị khỏi ba loại ác tật phức tạp ấy…”

Gia Cát Bán Lý càng khó hiểu: “Nhưng ngươi…”

Lại Dược Nhi tiếp: “Ta giải không được. Nhưng thủ hạ Ô Đề Điểu của ngươi sợ thuốc ta không chết, trong rượu chứa ngược độc lại hạ thêm hồng tín, lúc này “tín thạch tì sương” tiệt ngược. Trái lại phá giải được chung rượu độc đó.”

Gia Cát Bán Lý trừng mắt với Ô Đề Điểu. Ô Đề Điểu cuối thấp đầu, không biết nên làm thế nào.

Lại Dược Nhi nói: “Mặt khác hai chung rượu kia, một chung chứa “phong chưng lao”, một chung chứa “ma phong”, nhưng “phong chưng lao” có chứa đại phong can, cùng loại độc với bạch liên quỳ và bạch hoa xà, vừa vặn có thể khắc chế phần lớn độc “ma phong”. Mà “sương hồng phát đan” của ta đủ trị “lao độc”. Cho nên ta chỉ chờ mấy loại độc chết điều hòa, ngăn chúng khắc chế lẫn nhau, thuận điều nhập kinh, chuyển khẩu xuất mạch là liền có thể hóa giải độc tính.”

Gia Cát Bán Lý mặt xám như tro, mồ hôi túa ra, ấp úng nói: “Ta… đáng chết … tại sao ta không nghĩ tới …”

Lại Dược Nhi nhạt giọng: “Ngươi không phải nghĩ không ra, mà là ngươi chưa từng nghĩ đến dùng thân thử độc. Một dược sư nếu không thể mang bệnh của người xem như của mình, như vậy làm sao tự thân thể nghiệm được chỗ tương hỗ tương khắc của những loại dược vật?”

Gia Cát Bán Lý lúc này mới hiểu ra, cả người ngây như cây khô.

Lại Dược Nhi nói: “Ngươi muốn ta uống ba chung rượu, ta đã uống. Mẫn lão tiên sinh có thể giao ra chưa?”

Vẻ xảo trá trên mặt Gia Cát Bán Lý đều trở thành sợ hãi, như mới tỉnh lại từ giấc mộng, vội đáp: “Phải, phải.”. Rồi hắn hướng Đồng Thành Tứ Tiễn Thủ phất tay. Hai trong Tứ Tiễn Thủ biến mất sau tường thành, bóng đổ trên tường tối sầm. Gia Cát Bán Lý như vừa nuốt vừa thổ hỏi: “Thiên hạ có tồn tại hay không loại bệnh không thể trị?”

Lại Dược Nhi hỏi ngược: “Người phàm có ai là kẻ bất tử không?”

Trên mặt Gia Cát Bán Lý hiện lên vẻ thất vọng: “Nếu bệnh không thể trị, sao phải học y?”

Lại Dược Nhi đáp: “Trên đời, có một loại bệnh, tất có một cách trị, có một loại thuốc trị. Bất quá, bệnh hoạn chắc gì đã trị khỏi hoàn toàn, nhưng học y có thể thế nhân trừ bệnh cứu người.”

Nhãn tình Gia Cát Bán Lý lóe lên rồi chợt tối sầm, thốt: “Luận y lý, ta không bằng ngươi.”

Lại Dược Nhi nói: “Đó là bởi vì ngươi học y hại người vi kỷ. Ta học y vì cứu người, không vì bản thân.”

Gia Cát Bán Lý nghe qua như sét đánh, thì thầm tự nhủ, sắc mặt lúc vui lúc buồn, tay chân múa loạn, bỗng thành ngơ ngác xuất thần.

Mọi người thấy ánh nến chập chờn từ bóng tối tiến lại. Hai kẻ áp giải một ông già đi đến, một gã trong Tứ Tiễn Thủ nói: “Sư phụ.” nhưng Gia Cát Bán Lý không phản ứng.

Yên Dạ Lai không màng chuyện gì, thân hình lướt tới. Nhị Tiễn Thủ chẳng biết thả người tốt hay không thả tốt, chợt thấy kiếm quang lóe sáng. Cả hai vội lui lại. Yên Dạ Lai nâng Mẫn lão gia trở về hàng ngũ, hoảng sợ quỳ xuống, nấc nghẹn thốt: “Công công, con dâu bất hiếu, khiến lão nhân gia chịu khổ rồi.”

Không ngờ lúc ấy, Mẫn lão gia đột nhiên xuất thủ.

Người xuất thủ bất ngờ, Yên Dạ Lai cũng lui cực nhanh.

Yên Dạ Lai trong lúc kinh biến, hai gối quỳ trên đất, trượt về sau ba thước.

Kẻ đó một chiêu không trúng, trong tay xuất hiện vật bằng gỗ gồm nhiều đoạn, dài ba thước, mũi nhọn đâm về phía Yên Dạ Lai!

Yên Dạ Lai ứng biến có thể nói rất mau, chân phát lực, ngửa ra sau, vật nhọn đâm vào khoảng không, nhưng cái đuôi dài ba xích truy theo.

Lúc này Yên Dạ Lai đã kịp xuất kiếm.

Thân kiếm vừa rút ra, chặn lấy vật nhọn.

Vật nhọn lại dài ra thêm, cuối cùng điểm tại yết hầu, trên cần cổ trắng ngần, trong ánh nến lập tức hiện ra dòng máu chảy xuống.

Kẻ xuất thủ một tay giữ binh khí, một tay gỡ lớp mặt nạ gỗ.

Đó là một hán tử một mắt, sắc mặt tái xanh hung tợn, nhìn như một cành cây khô. Bởi vì hắn mặc y phục của một ông già, từ bóng tối đi ra, cho dù không đeo mặt nạ, Yên Dạ Lai trong tình cảnh cấp bách cũng không cách nào nhận ra hắn chẳng phải Mẫn lão gia.

Tình thế biến đổi nhanh như điện chớp, Lại Dược Nhi muốn xuất thủ tương cứu, nhưng Ô, Sa, Mao ba gã đều xuất chiêu với y. Đợi song tụ của y phá chiêu xong, Yên Dạ Lai dĩ nhiên đã bị kẻ đó khống chế.

Phó Vãn Phi và Đường Quả muốn tương trợ, nhưng lãnh tiễn của Đồng Thành Tứ Tiễn Thủ khiến họ nhất thời chậm lại.

Một chốc thời gian đó tuy cực ngắn, nhưng muốn cứu Yên Dạ Lai dĩ nhiên không được.

Sắc mặt Lại Dược Nhi đại biến, quát lên: “Gia Cát Bán Lý, ngươi có còn biết đến tín nghĩa không.”

Gia Cát Bán Lý dường như lúc này mới choàng tỉnh, thét: “Nông Xoa Ô, thả người.”

Nông Xoa Ô cười âm hiểm: “Gia Cát, ta thật phục ngươi. Đây rõ ràng là làm vừa lòng ngươi, ngươi lại giả vờ quang minh lỗi lạc.”

Lại Dược Nhi chợt thốt: “Ngươi…”

Nông Xoa Ô rút binh khí lại. Máu nơi cổ Yên Dạ Lai càng hiện rõ: “Người đừng loạn động.”

Lại Dược Nhi nhất thời như bị một cái đinh lớn đóng vào. Y hít thật sâu, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Nông Xoa Ô nói: “Đại Dục Cung muốn ngươi chữa cho thiếu cung chủ, nếu ngươi nhất định không đi, liền phải giết ngươi, tránh lưu lại tai họa.”

Phó Vãn Phi bỗng thét lớn: “Nông Xoa Ô!”

Nông Xoa Ô ngẩn ra, quay đầu trừng trừng nhìn gã, chỉ thấy một gã tiểu tử hùng hổ, trong lòng nổi giận: “Ngươi là thứ gì, dám gọi thẳng tên đại gia.”

Phó Vãn Phi nói: “Ta nhận ra ngươi. Ngươi chính là Nông Xoa Ô chủ trì Mộc Trận tại Ngũ Độn Trận ở Thanh Đinh Cốc. Ngươi thua một trận, muốn kiếm công ở đây, khi trở về tránh chịu phạt chứ gì!”

Lời của Phó Vãn Phi có thể nói đánh trúng tâm sự Nông Xoa Ô. Hắn cả giận thốt: “Nhảm nhí! Trận đó ta không thua, là Liễu Vô Yên phản, hơn nữa Diệp Mộng Sắc, Khô Mộc Tam Nhân đánh một mình ta. Ta mới lấy lui làm tiến, đấy là chiến lược.”

Phó Vãn Phí nhắm một mắt, nói: “À, trước tiên đặt xuống một mắt, mặt khác đem con mắt còn lại bỏ chạy, đây thật là thuật phân thân , bội phục bội phục!”

Nông Xoa Ô nổi giận, đó chính là mối nhục đau đớn nhất của hắn, đang đợi phát tác. Phó Vãn Phi chợt thốt: “Xin lỗi.”

Nông Xoa Ô ngược lại không ngờ Phó Vãn Phi bỗng dưng xin lỗi, ngây ngốc ra, buộc miệng hỏi: “Xin lỗi cái gì?”

Phó Vãn Phi ra vẻ hối hận nói: “Ta gọi sai đại danh của ngươi rồi!”

Nông Xoa Ô nhất thời không cách nào hiểu rõ: “Cái gì?”

Phó Vãn Phi đáp: “Trên thế giới có một loại chim, bay không cao, hót cũng khó nghe. Nó đi đến đâu, người ở đó liền nhận ra điềm không lành, giơ gậy đánh đuổi, không cho nó hót. Loại chim đó gọi là con quạ đen.”

Nông Xoa Ô vẫn không biết tiểu tử mày rậm mắt to đang nói gì.

Phó Vãn Phi còn nói tiếp: “Loại chim ấy, ở vùng đông bắc gọi là nông xoa. Ý từ là nông dân vừa thấy liền muốn giết nó, chính là “nông xoa điểu”. Đại danh ngươi phải nhiều hơn một nét, kêu là Nông Xoa Điểu.” Nói xong gã lại nhắm mắt nhìn Nông Xoa Ô chỉ bằng một bên.

Nông Xoa Ô lúc này mới hiểu Phó Vãn Phi giễu cợt hắn, nhất thời rất hận, đang định mở miệng mắng, đột nhiên “diệp diệp diệp diệp” bốn tiếng liên tiếp vang lên, ngọn đèn tắt lịm.

Phút chốc, mắt Nông Xoa Ô vẫn dè chừng được bốn ngọn đèn, nhưng trước mắt cái gì cũng không thấy. Hắn thầm thốt: “Không hay rồi!”, binh khí liền đâm tới.

Không ngờ chiêu thứ nhất đã bị vật gì quấn lấy. Nông Xoa Ô vội vận toàn lực thu về, nhưng món vũ khí bằng gỗ giống như bị chiếc vòi voi quấn chặt, rút không được.

Nông Xoa Ô biết chẳng phải chuyện đùa, gập binh khí làm hai, hữu thủ tuy chưa thu về nhưng tả thủ đã đánh tới.

Chỉ là vật trong tay trái lại giống như bị thủy long cuốn lấy, không thể cử động.

Lúc ấy, đèn bỗng sáng lại.

Nông Xoa Ô mới nhìn rõ. Song can của hắn đã bị đôi ống tay áo màu lam của Lại Dược Nhi quấn lấy. Yên Dạ Lai sớm đã hoán đổi vị trí với Lại Dược Nhi. Đường Quả nắm chặt quyền, canh giữ bên cạnh nàng, Phó Vãn Phi cũng che chở cho Tiểu Ngưu, kim đao đại mã cùng Sa, Mao, Ô giằng co.

Vốn do Phó Vãn Phi dùng lời khích tướng, thu hút sự chú ý của Nông Xoa Ô, nhân lúc hắn kích động, Đường Quả dùng Đường gia ám khí thủ pháp ném bốn món Thiết Tùng Quả dập tắt bốn ngọn nến. Lại Dược Nhi thừa cơ Nông Xoa Ô lơ là cứu lấy Yên Dạ Lai, chế trụ song can của địch nhân khiến tình thế chuyển biến khác hẳn…

Nhưng khi đèn sáng lại, chuyện xảy ra ngoài sở liệu của mọi người.

Đèn sáng, so với bốn ngọn đèn lồng lớn còn muốn sáng hơn.

Đó là hai hàng với hơn bốn mươi ngọn đèn lồng màu hồng, sau một tiếng hô, đồng thời được thắp sáng, nhanh nhẹn tựa cao thủ bạt kiếm.

Hơn bốn mươi người đồng thời hành động, cơ hồ như không phát ra tiếng thở nào.

Bốn mươi hai người phân thành hai hàng, chính giữa để lộ một lối đi.

Trên lối đi có một cổ kiệu, trước kiệu treo rèm, bốn góc kiệu có bốn ngọn đèn lồng đỏ.

Người trong kiệu là ai?

Nông Xoa Ô vừa thấy chiếc kiệu, thần sắc hớn hở, vốn đang kinh ngạc biến thành dáng vẻ như biết rằng Bồ Tát đến cứu, càng trấn định hơn.

Phó Vãn Phi hốt nhiên nói: “Ta biết rồi.”

Đường Quả lập tức hỏi: “Biết gì?”

Phó Vãn Phi đáp: “Ta biết người trong kiệu là ai rồi.”

Đường Quả liền hỏi: “Là ai?”

Phó Vãn Phi đáp: “Tân nương.”

Đường Quả cố ý hỏi: “Tân nương?”

Phó Vãn Phi cười khì nói: “Ngươi xem, chiếc kiệu họa long tú phương, lại trang trí tua kim tuyến, quả tua kết vải bạc, hơn nữa còn treo đèn hồng rèm hoa, không phải cô dâu, lẽ nào làyêu nhân?” (1).

Thực ra, từ ba chữ “Thiên Dục Cung” màu hồng buộc trên trán những kẻ này, gã đã biết người đến đích thị là thần thánh phương nào. Từ thanh âm thâm trầm hiệu lệnh, gã nhận ra trong kiệu đích thị là nam tử.

Bất quá, vô luận là ai, Phó Vãn Phi đều quyết định mắng xong mới nói.

Quả nhiên gã mắng mấy câu này, bốn mươi hai hán tử trán buộc chữ hồng, thân mặc hắc y, sắc mặt nhất tề đều biến đổi.

Ngay cả Nông Xoa Ô cũng biến sắc.

Ai ngờ Phó Vãn Phi lại nhìn hắn nói:

“Nói ngươi biết, người Đông Bắc gọi con quạ đen vẫn là quạ đen hay hắc nha nhi, không kêu là nông xoa điểu. Vừa rồi ta lừa ngươi.”

Nông Xoa Ô nhất thời ngay cả lỗ múi cũng méo xệch đi.

Phó Vãn Phi không để ý.

Phó Vãn Phi vốn là thanh niên trẻ tuổi thông minh, tinh ranh, trọng nghĩa khí bằng hữu, nhưng kinh nghiệm, võ công, học vấn đều không đủ. Con người gã có lúc cũng rất thành thực, cương trực. Chỉ là gã từ khi bị Tâm Ma truy sát, thoát ly Phi Ngư Đường mà đi theo Lý Bố Y, không lúc nào không cùng Thiên Dục Cung đấu tranh đến sinh tử tồn vong. Bởi vậy đối phó người Thiên Dục Cung, gã cho dù có thành thật đến mấy cũng chẳng thành thật được nữa, trái lại càng ngày càng trở nên cương ngạnh, cơ trí linh hoạt.

Có vài người vì tâm địa thiện lương, lễ nhượng khiêm hòa, cho nên có lúc thành ra tương đối đần độn như khúc gỗ. Nhưng nếu có người dám khinh thường họ, lúc đó mới thấm được cái gì là hậu quả của “khán tẩu nhãn”.

Chú thích:

(1) Yêu nhân là cách chỉ những người bán nam bán nữ ngày xưa (bóng).


/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status