Thất Nương

CHƯƠNG 2

/100


Thất Nương và Trần Cương có lẽ đã lâu không gặp, hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Trần Cương dựng thẳng ngón cái nói:

“Nhị tiểu thư đúng là một trận thành danh! Đem lại cho Phong Đô Nhã chúng ta thể diện rất lớn, ngay cả tên tiểu bạch kiểm Giang Ngư cũng thấy tiếc vì lần trước không thể đi Đan Phượng thành xem phong thái xuất sắc của Nhị tiểu thư, thực sự là rất tiếc, bây giờ Nhị tiểu thư đã đến Long Thành, hắn thế nào cũng phải cố kiếm một cơ hội đến gặp.”

Quy định của Lưu gia, trừ các đại quản sự của hiệu buôn ám tự, những người khác nếu không được phép thì không được vào phủ.

Thất Nương đối với việc này mơ hồ không để ý đến, trong lòng chỉ muốn nghe chuyện cầu hôn của Văn Ngọc Đang. Nàng hỏi kỹ, biết được thế tử Triêu Huy thân vương là Lý Mộ hiện đang ở tại sứ quán chuyên dành cho sứ giả và người nước khác.

Người này tuy mới mười sáu tuổi nhưng rất được Triêu Huy thân vương coi trọng, đã từng có một nha hoàn thiếp thân ỷ vào có da thịt chi thân với hắn liền được sủng mà kiêu phạm phải kiêng kỵ của hắn, bị hắn đem làm phần thưởng cho thuộc hạ vừa lập công, bởi vậy có thể thấy người này làm việc tàn nhẫn, trở mặt vô tình.

Đến Long Thành là địa bàn của Trần Cương, Thất Nương nhờ hắn tạm thời làm dẫn đường, Trần Cương vui vẻ nhận lời, hẹn nàng thời gian gặp lần sau.

Qua mấy ngày, chuyện Lưu Trường Khanh và nghĩa nữ trở về đã truyền khắp toàn thành, Lưu phủ lập tức trở nên đông khách náo nhiệt vô cùng. Có các tiểu thư nhà quan hiếu kỳ dung mạo Thất Nương, có những bà mối do quan lại khắp nơi mời đến làm mai, tất cả đều bị Từ quản gia chu đáo kinh nghiệm đầy mình dùng đủ mọi lý do cản lại ngoài cửa.

Thất Nương lúc này ở ngoài vườn hoa tắm cho Sa Lang, cô bé im lặng cũng ở bên giúp một tay. Thất Nương có thể trấn an được tiểu nha đầu này cũng nhờ Sa Lang, nàng lợi dụng thiên tính yêu thích động vật của trẻ nhỏ mà tạm thời dỗ dành được đứa bé. Cô bé này ngoài Văn Ngọc Hổ ra, ngay cả mặt mũi của Thất Nương cũng không thèm để ý, nó đối với Sa Lang còn thân thiết hơn với con người. Thất Nương đoán đứa bé này nhất định gặp phải chuyện gì đó mới có thể đối với người khác đề phòng mạnh mẽ như vậy. Đứa bé bình thường rất yên lặng, khiến cho người ta quên đi sự tồn tại của nó.

Sa Lang trước khi Thất Nương chuẩn bị đến kinh thành mang vết thương quay về. Điều này khiến Thất Nương vừa đau lòng vừa cảnh giác, là ai có bản lĩnh có thể làm Sa Lang bị thương như vậy? Tuy vết thương chỉ sâu hai tấc (hình như ~2cm) nhưng cũng làm cho Thất Nương hiểu, kẻ địch trong bóng tối không phải hạng có thể coi thường.

Hồng Miên chưa kịp xả nước cho Sa Lang, Song My từ tiền sảnh hưng phấn chạy nhanh vào.

“Tiểu thư, tiểu thư, người đoán hôm nay lại có nhà ai đến cầu thân?”

Thất Nương thờ ơ hỏi lại: “Ai?”

“Là Tô thừa tướng phái người đến làm mai cho con trai ông ta.”

“Tô công tử Tô Di Ca? Hắn không phải muốn lấy cô nương của Cẩm Sắt phường sao? Hơn nữa Tô thừa tương chẳng phải vẫn luôn bất hòa với lão gia nhà chúng ta cơ mà?” Hồng Miên cũng hưng phấn đứng dậy, không phải ai khác mà là Noãn Ngọc công tử đó! Toàn bộ nữ tử Long Thành… không, toàn bộ nữ tử Long Giao vương triều đều muốn lấy người này làm phu quân aaa!

Thất Nương lại không mấy kinh ngạc, Tô Văn có thể đẩy cha nàng khỏi vị trị Thừa tướng dĩ nhiên là có sự lợi hại của mình. Trong chính trị không có kẻ thù hay bạn bè vĩnh viễn, ông ta không biết rõ mục đích trở về của phụ thân, nếu có thể kết thân với Lưu gia, vừa có thể cùng cha hóa thù thành bạn, lại có thể ngăn cản Tô Di Ca lấy thanh lâu nữ tử, nhất tiễn song điêu. Dù sao hiện giờ Thất Nương là đối tượng mà quý tộc hào môn khắp Long Thành muốn cầu hôn, ông ta quyết định như vậy, nếu cầu hôn thành công, con trai mình vị tất sẽ không động tâm?

Thất Nương hiện giờ cũng thấy phiền chán, từ hôm phát hiện ra tình cảm của mình đối với Văn Ngọc Hổ, mấy ngày làm gì cũng không yên lòng, nàng luôn cho rằng vì tư tưởng bất đồng, trên đời này tuyệt đối sẽ không có người khiến mình có thể thổ lộ tâm tình, nên nàng làm sao lại có thể động tâm được nhỉ? Không ngờ nàng chẳng những bị hạ gục, mà còn là gục trong tay một nam nhân cổ hủ lại có phần đáng yêu như vậy. Xem đi, nàng lại có thể nghĩ hắn cổ hủ mà đáng yêu được, quả thực trúng độc không nhẹ.

Nàng thở dài một tiếng, không biết chuyện của muội muội hắn ra sao rồi? Mấy ngày không gặp có chút nhớ, buổi chiều hẹn Trần quản sự, vừa lúc có thể hỏi thăm tin tức.

Đối với chuyện Tô Văn đến cầu thân, nàng cũng không để trong lòng.

Buổi chiều, Trần Cương cho người đến đón các nàng, nàng và Song My thay nam trang ra khỏi phủ.

Chờ Thất Nương không chỉ có Trần Cương, còn có Nhị quản sự của Phong Đô Nhã Giang Ngư. Người tên Giang Ngư này tầm khoảng ba mươi tuổi, khí chất nho nhã trông giống tiên sinh dạy học, thảo nào các thương gia thích bàn chuyện làm ăn với hắn – hắn nhìn qua đương nhiên trông đáng tin hơn so với Trần Cương chẳng khác gì thổ phỉ.

Hai người tuy mới gặp nhưng vì Trần Cương có đó nên không cảm thấy xa lạ giữa hai bên.

Giang Ngư cười nói: “Chuyện Nhị tiểu thư đoạt phần thưỏng của Cửu Trọng Môn đều được các tiên sinh thuyết thư soạn thành truyện hay, cái người một ngày có thể nói ba kiểu khác nhau này kể chuyện Nhị tiểu thư có đúng không? Hôm nay nghe nói Nhị tiểu thư muốn đến, làm sao có thể ngồi yên, một mình đến đây còn xin tiểu thư đừng trách tội.”

Song My đứng một bên hào hứng nói: “Không đúng rồi, ta và tiểu thư vừa lên lầu thì nghe được bên dưới tiên sinh kể chuyện nói đến chuyện ở Cửu Trọng Môn, chỉ là bọn họ kể còn đặc sắc hơn ngày ấy gấp mấy lần.”

Thất Nương coi bọn họ là bằng hữu cho nên cũng không nhận lễ chủ tớ, Trần Cương không khách khí, sau khi ngồi xuống, Giang Ngư sai tiểu nhị mang trà loại tốt nhất đến, nói với Thất Nương: “Đều là trà lâu nhà mình, không cần khách khí.”

Thất Nương lúc này mới mở miệng hỏi thăm chuyện nhà họ Văn. Từ khi Hạ gia đến cầu thân, Hạ Lan Thuyền mỗi ngày đều đến Văn gia báo danh, Văn Ngọc Đang lại không thể đuổi người, bị hắn quấy rầy buồn phiền mãi không thôi, mỗi ngày đều lôi ca ca ra làm tấm mộc, tìm mọi cách để đuổi hắn đi.

Trần Cương cười ha hả: “Nha đầu kia vốn định bỏ mặc hắn mấy ngày, hắn sẽ cảm thấy chán, cho nên bỏ ra ngoài chơi, vậy mà Hạ Lan Thuyền ngày ngày chờ nàng trở về, mấy ngày tin đồn bên ngoài đều là bọn họ tình đầu ý hợp, mà hắn đúng thật ở lại Văn phủ dùng cơm, hết ngày mới về, nha đầu kia sợ đến nỗi không dám để hắn ở nhà một mình, mỗi ngày nhìn thấy hắn liền vắt óc nghĩ cách đuổi đi.”

Thất Nương nghe thấy thú vị, hỏi:

“Văn tướng quân và Văn phu nhân mặc kệ sao?”

“Cha con Hạ Lan Thuyền và Văn lão đầu đều là trọng thần bậc nhất, tạm thời không thể ép hắn khó xử, Văn lão đầu chỉ coi như con gái đang chơi đùa thôi, bất quá, Văn lão đầu đối với con gái mình yêu quý còn không hết, con gái không thích, hắn cũng không bắt ép, Văn phu nhân thì không nghe nói được gì cả.”

Thất Nương mỉm cười nói: “Ta có một kế có thể giúp Văn tiểu thư được thanh tĩnh mấy ngày, chỉ là đến lúc đó nàng lấy gì để cảm ơn ta?”

Trần Cương mắt sáng lên, liếc nhìn Giang Ngư, hướng Thất Nương thỉnh giáo. Nghe Thất Nương nói nhỏ xong, mọi người trong phòng nhất tề phá lên cười. Uống trà xong Trần Cương và Giang Ngư làm người dẫn đường đưa chủ tớ Thất Nương ra ngoài du thành.

Bốn người rời khỏi nhã gian, đang muốn xuống lầu, bỗng nhiên nghe dưới lầu một giọng nữ nói: “Lưu Thất Nương thì sao chứ? Nói là nghĩa nữ của Lưu gia, ai mà biết được nàng thực sự xuất thân ở đâu ra? Không biết chừng…. hừ…” Ngụ ý không chừng là kẻ xuất thân thấp hèn.

Đám Trần Cương lập tức biến sắc : “Bọn nữ nhân thối tha này….” Thất Nương tay trái khẽ giơ lên, ngăn Trần Cương lại.

Dưới lầu một nữ tử khác nói: “Đúng vậy, ngươi mỗi ngày đều kể chuyện này, bổn tiểu thư nghe đến nhàm chán, hôm nay kể chuyện khác đi!”

Thất Nương chân không dừng lại, vừa nghe bọn họ nói vừa đi xuống, thấy dưới lầu có mấy nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục tiểu thư, nàng hỏi Giang Ngư bên cạnh: “Ngươi biết bọn họ là ai không?”

Giang Ngư gật đầu nhẹ giọng nói: “Mặc quần màu lục là thứ nữ của Tả Đô Ngự Sử Giang Chính, tên là Giang Tĩnh, tiểu thư mặt hơi dài kia là ái nữ của Thị Trung bên cạnh Hoàng Thượng Tống Vân, tên là Tống Lộ Nhi… Người cao cao kia là con gái Thị Lang Bộ Hộ Phó Trung Ba, tên là Phó Cầm Tâm, mấy người này dẫn đầu là Giang Tĩnh và Tống Lộ Nhi, trong nhà có quyền thế nên thường ngày ở ngoài được dung túng, vừa nói chính là hai người này.”

Thất Nương thản nhiên nói: “Chỉ là mấy tiểu thư con quan vô vị nhàm chán, không đáng để ngươi phải tức giận như thế.” Vừa nói nàng vừa đi thẳng xuống lầu, mắt không chớp rời khỏi trà lâu, Song My cũng tức giận, theo tiểu thư đi ra ngoài.

Thất Nương bình tĩnh như nước, Trần Giang hai người càng thêm tin phục, thầm nghĩ đây mới là phong thái đại gia.

Thất Nương đi theo hai người dạo chơi vui vẻ rồi mới để Trần, Giang hai người đưa về Lưu phủ.

Qua hai ngày, Trần Cương lại đến gặp Thất Nương. Nàng vừa vào phòng khách, thấy bên cạnh Văn Ngọc Hổ có một cô gái dong dỏng cao mặc áo hồng. Cô gái này ngũ quan sâu sắc trong sáng, bộ dáng không thướt tha mềm mại khả ái như thiên kim nhà quan mà từ sâu bên trong lộ ra một loại phong thái hào sảng, có vài phần giống với Văn Ngọc Hổ, Thất Nương lập tức đoán ra, đây chính là muội muội của Văn Ngọc Hổ, Văn Ngọc Đang.


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status