Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 22 - Chương 5.4

/25




Trương Khởi Nguyệt đã mơ một giấc mơ rất dài, đến khi bà tỉnh lại, bà phát hiện, bà đã là bà nội Đường rồi, tóc của bà bạc trắng, trên mặt cũng đều là nếp nhăn. Mà Vân Thâm của bà, Vân Thâm của bà vẫn chưa trở về.

Bà cho rằng chỉ cần chờ một chút thôi ông sẽ trở lại, không ngờ một lần chờ này lại là cả đời.

Trương Khởi Nguyệt dựa vào đầu giường, trong phòng ngọai trừ cháu nội của bà, còn có vài người bà không quen, nhưng dù không quen, bà cũng có một cảm giác thân quen, những người này ở cạnh bà khi thần trí bà mơ màng, đều chăm sóc bà.

Tiểu Niên. Bà không biết bản thân còn có thể sống bao lâu, cũng không biết khi nào lại sẽ quên bản thân đang chờ một người.

Tiểu Niên đi qua nắm tay bà.

Nội kể cho con nghe một câu chuyện cũ nhé? Con thay nội nhớ kỹ nó, nhớ kỹ nội đang đợi một người trở về, nội sợ vừa đảo mắt lại quên mất, con thay nội nhớ được không?

Nếu ông ấy quay lại tìm nội, con dẫn ông ấy tới gặp nội, nếu... Nội đợi không được đến ngày đó, con dẫn ông ấy đến thăm mộ của nội cũng được, sống thì gặp người, chết thì ít nhất phải biết là được an táng ở đâu, đời sau mới có thể gặp lại nhau.

Dạ. Đường Tiểu Niên nức nở nói.

Trương Khởi Nguyệt lẳng lặng kể hết chuyện cũ của bà, bà không rơi nước mắt. Khi thần trí bà còn tỉnh táo, đã không khóc quá nhiều, bởi vì trong năm tháng ấy, bà đau nhiều lắm rồi, đã thành thói quen chẳng sợ nỗi niềm nhung nhớ trong lòng, trên mặt cũng có thể bình tĩnh vô sự.

Bà đã già rồi, đã không còn giống một cô gái nhỏ hay khóc nữa.

Nước mắt của Hạ Sơ đã rơi như mưa, đầu tựa vào trong lòng Đường Tiểu Niên không biết nên làm gì.

Mạc Ly tuy rằng quen với việc khống chế cảm xúc, nhưng cuối cùng cũng rơi lệ. Bên cạnh có người đưa khăn tay cho cô, cô nhận lấy, mới nhớ tới là ai. Nhưng nước mắt rơi xuống, cô cũng mặc kệ những chuyện khác, cầm lấy khăn tay lau nước mắt.

Mà đang lúc cô rối bời, Trương Khởi Nguyệt lại nói tiếp.

Sống thì gặp người, chết ít nhất phải biết rằng là an táng ở đâu, chẳng sợ sự thật làm cho người ta thống khổ.

Mạc Ly đi đến trước mặt bà, lấy con dấu ra, cẩn thận đưa tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy con dấu, mắt bà nội Đường lại sáng lên. Sau vài giây bất ngờ, bà thập phần khẩn trương chạm vào cái túi đặt trên người.

Còn giờ đây - - bà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thứ trước mắt này chẳng lẽ là... Nghĩ đến đây, bà giật mình. Bà nhìn Mạc Ly, thấy Mạc Ly gật gật đầu, thì tay bà run run cầm lấy cái ấn quen thuộc kia.

Quả nhiên, mặt trên khắc là Kiên trì , cùng cái ấn Kim Thạch điêu khắc kia của bà hoàn toàn chính là một đôi.

Năm đó, cha của vân thâm được một đôi tấm đá vàng Cây quýt lung linh dưới ánh tà dương , tìm học giả Kim Thạch khắc làm một đôi ấn Tọa khan vân khởi , khắc tên của hai đứa con lên. Hai khối ấn thạch giống như song sinh, ngay cả chữ triện phía dưới đều giống nhau, khác biệt duy nhất, chính là mặt bên: Một cái là Kiên trì , một cái là Kim Thạch điêu khắc .

Một đôi ấn này, phảng phất như lời tiên tri, ngăn cách hai người bọn họ, chính lúc đó họ cũng không biết được.

Bà nội Đường run lẩy bẩy lấy cái của mình ra, sau đó ghép chúng lại với nhau. Một giọt lệ rơi xuống, vừa khéo dừng ngay giữa hai miếng ấn - -

Đoàn viên, rốt cục đã đoàn viên rồi.

Thế nhưng mà, ấn đã đoàn viên rồi. Còn người ở đâu?

Mạc Ly nói khẽ: Bà nội, con dẫn bà đến gặp ông Vân Thâm được không?

Năm đó bởi vì sửa đường, mấy ngôi mộ đều bị yêu cầu di dời, có mấy ngôi mộ vô chủ hoặc là con cháu không dời mộ cứ như vậy mà bị chôn vùi. Mộ Đường Vân Thâm năm đó là do ông nội Triệu Mạc Ly cho người dời đi, ở trong một gốc phía tây khu nghĩa trang. Không con không cháu, cả ảnh chụp cũng không có, chỉ có một tấm bia đá được dựng lên, chỉ có năm chữ thanh lãnh: Đường Vân Thâm chi mộ.

Trương Khởi Nguyệt nghiêng ngả chao đảo tới gần, năm chữ khắc trên bia đá đập vào mắt, thời gian giống như một cái đồng hồ cát, đưa sự chia ly gần nửa thế kỷ này trong nháy mắt hiện ra. Người anh Vân Thâm luôn bảo vệ cho Khởi Nguyệt đã biến mất, chỉ còn lại một bà lão gần đất xa trời và một ngôi mộ đất.

Trương Khởi Nguyệt vươn tay, tinh tế sờ soạng cái tên quen thuộc kia, trước mắt xuất hiện một người thanh niên trẻ tuổi ôn nhuận, lỗi lạc tiêu sái. Bà nhẹ nhàng dựa vào bia mộ, phảng phất như dựa vào đầu vai ông, thì thào bắt đầu nói chuyện.

Tất cả mọi người ăn ý đi tới gốc cây bách cách đó không xa lẳng lặng chờ đợi.

Hạ Sơ nhẹ hỏi Đường Tiểu Niên: Cậu vẫn luôn biết, cậu và bà nội


/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status