Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Chương 3: Em có còn tin tưởng vào tình yêu không, cho dù là nhận được hay mất đi?

/14


Gần mười một giờ, màn đêm dày đặc, hơi lạnh giá buốt, ngọn đèn đường cô đơn đứng đó tỏa ra những tia sáng vàng vọt, phủ khắp một khoảng không gian. Vỗ vỗ vào đầu nhắc nhở bản thân hãy mau bước ra khỏi khung cảnh như mơ ban nãy, Bạch Tiểu Thuần vô ý nhìn sang phía bên phải, thấy bên dưới gốc cây cổ thụ có một bóng người quen thuộc. Những cành lá um tùm, rậm rạp đã che đi hầu hết những tia sáng nên cô không nhìn rõ lắm, cô kéo chiếc túi xuống, giữ chặt trước ngực, cẩn thận bước lại gần. Khi cách bóng người ấy vài bước chân, cô lên tiếng với giọng ngờ ngợ:

“Tiểu Điệp?”

Dáng người cao ráo, thon thả khẽ lay động, trong bóng tối nhìn ra.

“Chị, chị về rồi à?”

“Đúng là em rồi, sao không gọi điện cho chị?”

Nghe thấy giọng nói dịu dàng, mệt mỏi lại pha chút hoan hỉ ấy, cô bước đến gần, nắm lấy tay cô gái, xót ruột hỏi han.

“Ví tiền, điện thoại của em đều bị móc trộm lúc xuống tàu rồi, vì thế…”

“Sao em đến mà không báo trước? Mấy kẻ lừa đảo, trộm cướp ở ga tàu nhiều vô cùng, em con gái một mình, đúng thật là…”

“Thôi mà chị, em đói muốn chết, về nhà nấu gì đó ăn đi.”

Cô gái búi tóc đuôi ngựa, cao tầm 1m67, thân hình bắt mắt, tuy có phần gầy gò nhưng lại đầy sức sống, rất xinh đẹp, đáng yêu, hai má lúm đồng tiền in trên khuôn mặt thon thon, phần tóc mai cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt to tròn như mặt trăng sáng ngời giống như biết nói. Cô lay lay cánh tay người chị một cách tự hào, điệu bộ ngoan ngoãn, đáng yêu khiến người định làm mặt nghiêm nghị lên lớp một bài là Bạch Tiểu Thuần lập tức mềm lòng, chỉ còn biết vừa đồng ý vửa nhấc đống hành lý bụi bặm bước vào trong nhà.

Cô tên Bạch Tiểu Điệp, năm nay hai mươi hai tuổi, là con gái độc nhất của người chú ruột Bạch Thế Dũng của Bạch Tiểu Thuần. Nhà họ Bạch chỉ có hai đóa kim hoa là hai người họ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm còn thân thiết hơn cả chị em ruột. Căn nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách được thu dọn sạch sẽ, gọn gàng, Bạch Tiểu Điệp thấy chị có vẻ mệt nên nói mình tự đi nấu mì. Thấy em biết nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Thuần cầm bộ quần áo ngủ, bước vào nhà tắm. Đang tắm, cô nghe Bạch Tiểu Điệp lớn tiếng hỏi từ bên ngoài, có thể dùng điện thoại của cô gọi về nhà báo đã đến nơi không.

“Điện thoại chị để trong túi áo khoác, em tự lấy đi.”

“Chị, chị phát tài rồi à?”

Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên một tiếng kêu kinh ngạc. Vặn nước chảy nhỏ lại một chút, cô mơ hồ nghe thấy tiếng kêu bên ngoài: “Trong túi áo chị có một chiếc nhẫn rất to, có người cầu hôn chị hay là chị phát tài nên tự mua vậy? Cartier, đây chẳng phải là nhãn hiệu nổi tiếng lắm sao? Bình thường chị ít khi tiêu tiền mạnh tay. Để em đoán nhé, chắc chắn là có anh chàng nào tặng chị phải không? Sao chị không nói với bác, làm cho bác ở nhà lúc nào cũng ca cẩm chị không tìm được ai…”

Cartier?

Chiếc nhẫn cầu hôn của Thư Hạo Nhiên?

Bông tắm màu xanh lam suýt nữa rơi xuống sàn, Bạch Tiểu Thuần đứng dưới vòi hoa sen, cố gắng nhớ lại tại sao trong túi áo khoác lại có chiếc nhẫn đó.

“Chị, sao không nói gì thế? Vẫn ổn đấy chứ?”

“Chị ra ngay đây.”

Tiếng gõ cửa làm đứt đoạn những hồi ức miên man, vội vàng lau người, mặc quần áo, cô vừa vỗ vỗ mặt vừa bước ra ngoài, thấy Bạch Tiểu Điệp đang lười nhác ngồi chễm chệ trên giường, cầm chiếc nhẫn lấp lánh rồi nghiêng đầu qua lại ngắm nhìn. Ánh đèn sáng trưng, chiếc nhẫn lấp lánh kia lúc này còn lóa mắt hơn lúc ở trước cửa khách sạn, không thể nói rõ vì sao, cô bỗng cảm thấy trong lòng rất buồn. Nếu như là trước đây, người cô yêu trao nhẫn cầu hôn, chắc chắn cô sẽ vui mừng giống như chú chuột vừa trộm được một đống gạo. Giờ không biết vì lý do gì, lúc nào cô cũng nghĩ đến câu nói lần trước nhìn thấy trên màn hình iPad của chàng Adam…

“Không có gì là không thể vượt qua, chỉ có những thứ không thể quay trở lại.”

Có lẽ cũng không phải không thể quay trở lại, mà là hoàn toàn không có lòng tin để trở lại nữa.

“Chiếc nhẫn này không phải của chị, đừng làm mất đấy. Cartier đắt lắm, nếu như làm mất, chị bán nhà đi cũng không mua nổi đâu.”

“Nói dối! Sao không trả được chứ!” Bạch Tiểu Điệp chớp chớp mắt, lao đến cạnh cô như một chú cún con, cắn qua cắn lại, cười ríu rít. “Lấy thân đền đáp. Dùng Cartier cầu hôn, anh ta còn thực sự quan tâm đến chiếc nhẫn này sao? Chị, nói mau, anh rể là thần thánh phương nào vậy? Cao mét bao nhiêu? Đẹp trai không? Quan trọng nhất là có đối tốt với chị không? Hi hi, hai người quen nhau như thế nào thế? Khai mau, khai mau!”

“Không đùa nữa.”

Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc quay lại, giơ tay xoa đầu con bé rồi xòe tay ra, ý muốn Bạch Tiểu Điệp trả lại chiếc nhẫn cho cô. Bạch Tiểu Điệp không để ý đến sắc mặt thoáng thay đổi của chị, nghịch ngợm quay một vòng trên giường, trốn vào một góc, giọng cười lảnh lót. “Không trả, không trả! Chị, tối nay nhất định chị phải khai hết với em, như thế em sẽ trả lại nhẫn cho chị. Nhìn điệu bộ căng thẳng kìa, lại còn nói cái gì mà không phải của chị chứ.” Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của em gái, cô quay người, bước đến bên bàn rót nước.

“Chiếc nhẫn này là của Thư Hạo Nhiên.”

“Anh ta?”

Nụ cười tắt ngấm, Bạch Tiểu Điệp không biết che giấu cảm xúc, liền im lặng, trong đôi mắt trẻ trung, đằm thắm hiện lên một sự bối rối và đau buồn không thể nói rõ thành lời. Căn phòng ngủ bỗng trở nên im lặng đến nghẹt thở, chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc, tích tắc, hai chị em chẳng ai bảo ai đều lựa chọn không nói gì thêm nữa.

Nửa đêm, căn phòng tối mịt mù đến mức giơ tay lên cũng không thể nhìn rõ những ngón tay. Bạch Tiểu Thuần không muốn nói chuyện, nằm nghiêng người, gối đầu lên tay, một cánh tay chầm chậm đưa tới ôm lấy cô. Bạch Tiểu Điệp cũng chưa ngủ, nhỏ giọng thì thầm:

“Chị, em muốn đi tìm Thư Hạo Nhiên, nói rõ ràng…”

“Con bé ngốc, chị và anh ta đã chia tay gần hai năm rồi, còn nghĩ gì nữa? Đâu phải lỗi tại em.”

“Cũng đâu phải lỗi của chị, nếu như…”

“Không có nếu như. Mau ngủ đi, ngày mai chị còn phải cùng Tổng giám đốc đi gặp khách hàng, em không muốn chị mang bộ mặt gấu trúc đi cho người ta cười chê đấy chứ?”

Dự án tàu điện ngầm tiến triển vô cùng thuận lợi, công việc đấu thầu bắt đầu được triển khai một tháng rưỡi sau đó. Theo thông tin nội bộ do sếp Lý nghe ngóng được, kết quả sẽ được công bố trước cuối năm, năm sau sẽ ký kết hợp đồng chính thức. Do lượng vốn của dự án cực lớn nên Adam dành thời gian cuối tuần bay tới thành phố G, đích thân chỉ huy việc soạn thảo xong với tốc độ chóng mặt. Mùa xuân càng lúc càng đến gần, đúng lúc mọi người đang nóng lòng nghĩ xem làm cách nào để mua được vé tàu về quê ăn Tết thì một tin tức không khác gì ánh chớp giữa ngày nắng đẹp, đưa không khí trong công ty trở về mức thấp nhất trong lịch sử.

Mùa đông ở thành phố G luôn khô hạn, ông trời khó khăn lắm mới mở lòng từ bi ban cho một trận mưa, giao thông toàn thành phố tắc nghẽn đến mức con ruồi cũng khó bay thoát. Hai ngày cuối tuần, cô cùng em gái đi khắp nơi du ngoạn, mệt đến không muốn động chân động tay, Bạch Tiểu Thuần chỉ dậy muộn hơn một chút, kết quả là bị tắc đường gần hai mươi phút, xuống xe bus vừa đúng chín giờ. Cô vội vàng chạy vào văn phòng, chào hỏi như thường lệ, nhưng thấy không khí vô cùng khác thường, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm trọng, đáp lại lời chảo hỏi của cô là những cái nhoẻn miệng uể oải, chẳng có chút khí thế nào.

“Cô đi vào đây cho tôi!”

Cửa kính bật mở, sếp Lý hơi gầm gừ, cà vạt lệch hẳn đi, nhìn khó coi như bị mèo vờn.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lập tức đặt đồ xuống, bước vào phòng Giám đốc. Quách Hà cũng có mặt, chị mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ màu đỏ kết hợp với chiếc váy ngắn, đang ngồi cuối mặt, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, không rõ là căng thẳng hay sợ hãi. Nhìn kĩ, khóe mắt chị có vài giọt nước. Một dự cảm không lành ùa đến, cô đóng cửa lại rồi từ từ xoay người, một luồng gió ùa đến, đống giấy tờ dày cộp tới tấp bay đến, cô lùi lại phía sau vài bước theo phản xạ, cúi mắt xuống nhìn, thứ bị sếp Lý ném qua như một vũ khí ám sát ấy không gì khác ngoài tập bản thảo hồ sơ đấu thầu dự án tàu điện ngầm.

Chưa bao giờ thấy sếp Lý tức giận như vậy, Bạch Tiểu Thuần không dám đưa tay lên vỗ vỗ trống ngực vẫn còn đang đập thình thịch.

“Giám đốc, có chuyện gì vậy?” Nhớ đến câu nói “giơ tay cũng không đánh người đang cười”, cô khẽ mỉm cười.

“Cô còn có thể cười được!” Sếp Lý đập bàn đứng dậy, nộ khí ngút trời. “Bạch Tiểu Thuần, tôi nói cho cô biết, cô đáng bao nhiêu cái một triệu tệ?”

“Ơ…”

Một câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối, chẳng biết phải trả lời thế nào, cô không biết phải nói gì, vừa len lén nhìn về phía Quách Hà vẫn đang im lìm vừa lục lọi đầu óc xem gần đây mình có sơ ý làm gì đó sai sót không. Ngoài trừ việc đôi lúc chát chít hoặc thăm thú Weibo, cô hoàn toàn không làm gì sai, sếp Lý tức giận vì lý do gì chứ?

Cắn cắn môi, cô lí nhí nói: “Cháu không hiểu ý của chú…”

Đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt, sếp Lý thở phì phò, dường như chỉ có cách này mới có thể ngăn cản nộ khí phát tiết ra ngoài. Một lúc sau, ông chỉ về phía tập hồ sơ nằm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi:

“Tối qua, một người bạn trong thị ủy gọi điện cho tôi, nói dự án tàu điện ngầm mất rồi, nguyên nhân là vì giá chúng ta đưa ra cao hơn đối thủ bảy mươi lăm vạn…”

“Báo giá chín trăm hai mươi lăm vạn là… giá Adam đưa ra mà.”

“Còn bao biện! Đêm qua tôi liên lạc với Adam qua giám đốc phòng thị trường, anh ta nói giá anh ta đưa ra là tám trăm bốn mươi vạn.”

Sếp Lý tức giận đến mức mắt long sòng sọc, cả người toát ra vẻ đe dọa ngày thường chưa bao giờ thấy. Nghe đến đây, mắt phải Bạch Tiểu Thuần khẽ nháy nháy, cô hạ thấp giọng giải thích: “Đúng vậy, giá mà anh ấy đưa ra là tám trăm bốn mươi vạn, bên mời thầu yêu cầu ký kết với bên đại diện địa phương, Adam đồng ý để cho bên hợp tác với chúng ta là Tường Thụy xuất hiện ký kết hợp đồng, vì thế tám trăm bốn mươi vạn cộng thêm con số phải chi cho Tường Thụy được bên ủy quyền cam kết quy định là chín trăm hai mươi lăm vạn.”

Phép cộng trừ đơn giản, sao có thể sai được!

Câu này cô không dám nói ra.

Sếp Lý càng nghe càng tức giận, phần yết hầu như nhô hẳn ra, ông điên tiết nói: “Con số tám trăm bốn mươi vạn mà Adam nói đã bao gồm phần lợi nhuận cho bên ủy quyền rồi, dự án đặc biệt quan trọng, lại là công trình của thành phố, ông chủ Tường Thụy đồng ý mức thấp hơn ký kết trong cam kết. Hai người các cô rốt cuộc làm ăn kiểu gì thế? Một người làm kinh doanh, một người học tiếng Anh, thế mà đến một cái giá đơn giản cũng tính sai! Giá của chúng ta vốn dĩ thấp hơn bọn họ năm vạn, kết quả lại cao hơn bảy mươi vạn, hợp đồng mất rồi, các cô có chịu trách nhiệm nổi không?

Từng cơn ớn lạnh di chuyển từ chân lên đầu, Bạch Tiểu Thuần không dám lên tiếng, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi…

Khi làm hồ sơ dự thầu, cô và Quách Hà đều nhất trí cho rằng giá mà Adam đưa ra là thấp, không bao gồm phần cho bên ủy quyền, ai ngờ…

Kiến trúc sư Lưu Tính hôm ấy đã nói rất rõ ràng, không có cơ hội báo giá lần thứ hai, nghĩa là không còn cách nào cứu vãn.

Một hợp đồng gần mười triệu chỉ vì sự thiếu hiểu ý mà bay mất!

Sếp Lý vẫn còn đang lẩm bẩm gì đó, cô không nghe thấy bất cứ câu nào, chỉ có một cảm giác:

Thế là toi đời!

Vài ngày sau đó, không khí trong văn phòng tiếp tục u ám, sếp Lý tức đến mức không buồn nhìn thẳng vào họ. Bạch Tiểu Thuần hiểu rằng cho dù doanh nghiệp nào gây ra tổn thất lớn cũng đều phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, cô và Quách Hà chính là tội đồ số một trong dự án tàu điện ngầm. Ký kết thuận lợi, nhiệm vụ kinh doanh năm tới của công ty ít nhất cũng nhẹ nhàng đi một phần tư, bây giờ hỏng chuyện, sếp Lý lúc nào cũng muốn tạo thành tích, trong cơn tức tối chắc chắn sẽ tìm người đưa đến trước mặt Adam chịu tội, cô và Quách Hà gần như không thể thoát khỏi vận mệnh phải nhảy vào lửa ấy. Theo lời của Quách Hà, sau khi biết tin thì mặt sếp Lý tái xanh, ngay sáng hôm sau đã thông báo cho Adam biết nguyên nhân của việc hợp đồng bị mất, kỳ lạ là Adam không hề trả lời, cũng không biết là do anh ta đang suy nghĩ phải xử lý bọn họ thế nào hay quá bận.

Người gặp vận đen, uống nước lạnh cũng cảm thấy buốt răng.

Mất ngủ triền miên cộng thêm cảm giác lo lắng, Bạch Tiểu Thuần bình thường vẫn hoạt bát, vui vẻ bây giờ lại lăn ra ốm. Khổ sở lắm mới chờ được đến cuối tuần, sáng sớm đã có người gõ cửa. Bạch Tiểu Điệp từ sớm đã ra ngoài gặp bạn bè từ trước, cô không thể không tự mình bò ra khỏi chăn, để nguyên đầu tóc rối bù ra mở cửa.

“Vẫn còn chưa dậy sao? Nghe nói dự án tàu điện ngầm mất rồi, anh đến thăm em đây.”

Thư Hạo Nhiên thần thái ôn hòa, cầm túi hoa quả đứng trước cửa, chiếc áo sơ mi cotton màu xanh nhạt khiến anh bình thường đã rất điển trai càng trở nên thanh tú. Sau buổi tối hôm ấy, hai người họ không có bất cứ cuộc gặp riêng nào, vài lần chạm mặt cũng là chuyện công việc.

“Hơi cảm một chút, ăn xong bữa sáng lại đi ngủ. Cảm ơn.” Đầu óc đau rần lập tức trở nên tồi tệ hơn do sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngủ, cô hít thật mạnh chiếc mũi đã tắc tịt, không hề tò mò vì sao anh ta lại biết hợp đồng đã mất. “Vừa may, trả lại anh chiếc nhẫn. Cartier đắt quá, tôi không nhận nổi.” Lấy từ trong ngăn kéo tủ quần áo ra hộp nhẫn tinh xảo, lờ đờ như bị sét đánh, cô không muốn nói thêm câu nào nữa, đưa hộp nhẫn về phía trước.

Công việc bê bết, cơ thể đau ốm, nước sâu lửa lớn cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thư Hạo Nhiên ngồi trên ghế tựa gỗ khẽ nhíu mày, không nhìn chiếc nhẫn mà dán chặt mắt vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Ánh mắt của anh vẫn dịu dàng như trước đây, Bạch Tiểu Thuần không thích sự khó xử do bầu không khí im lặng mang tới, mở chiếc hộp ra.

“Không chút xây xước, anh nhìn đi.”

“Ông Lý già đời, chắc chắn sẽ đẩy trách nhiệm này đi.”

“Lẽ tự nhiên thôi, con số đó quả thực do bọn tôi làm sai.” Cô nhìn về phía những bông hoa khô đặt trên bàn mà không hề nhìn anh.

“Nếu anh nói có thể xoay chuyển được cục diện, có phải em sẽ chịu nhìn thẳng vào anh không?”

Giọng nói của Thư Hạo Nhiên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần, đó chẳng khác nào một hòn đá từ trên trời rơi xuống. Tuy bị đá rơi trúng khiến cho mặt mày xay xẩm nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo ra nhiều. Im lặng nhìn người con trai trẻ trung, phong độ trước mặt, cô khẽ nhếch khóe miệng hồng nhạt, mím môi không nói. Để đảm bảo sự công bằng, hầu hết các dự án cấp thành phố ở thành phố G đều áp dụng phương thức đấu thầu một lần, kết luận này có thể dễ dàng được rút ra từ các dự án mà trước đây công ty từng tham gia, cũng như lời kiến trúc sư Lưu Tính đã nói tối hôm đó ở Vọng Giang lầu. Chỉ cần có bất cứ tia hy vọng nào xoay chuyển thế cục thì sếp Lý chắc chắn sẽ không tức giận đến mức như vậy, lúc này nói có thể xoay chuyển, trừ khi ông bố quyền cao chức trọng của anh ta vô tình để lộ ra thông tin gì đó. Chỉ có điều, bên nào mất hợp đồng, bên nào có được nó chẳng liên quan gì đến bên thiết kế, tại sao bỗng nhiên anh ta lại chạy tới đây nhắc đến chuyện này?

“Là sao?”

Rất lâu sau khi suy nghĩ mông lung, cô cũng lên tiếng. Cho dù trong lòng biết chắc rằng chỉ cần mở miệng, cô sẽ là người yếu thế nhưng cô không thể làm như việc chẳng liên quan gì đến mình.

Buổi tối hôm xảy ra chuyện, trong tâm trạng sầu thảm, cô gọi cho Lạc Lạc để trút bầu tâm sự, đầu dây bên kia trả lời:

“Này cô, hợp đồng gần mười triệu bỗng nhiên bay hơi mất, đến mình không đẻ mà cũng thấy đau!”

Lạc Lạc trước giờ làm kinh doanh tại một công ty đồ dùng gia đình, chắc chắn cũng thông cảm với việc làm mất một hợp đồng giá trị như vậy.

Hơn nữa, không thoát khỏi kết cục phải nhảy vào lửa, nếu có thể bù đắp lại những sai lầm đã gây ra thì cũng tốt chứ sao.

Thư Hạo Nhiên đứng dậy, cúi người, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của cô, mỉm cười.

“Giọng khàn quá rồi, lại bị cảm nữa hả? Anh vào bếp nấu cho em bát canh, uống xong lại đắp chăn ngủ, chắc chắn sẽ đỡ hơn.”

Cánh tay anh giơ lên quá nhanh, đầu óc đang mụ mị, Bạch Tiểu Thuần không kịp né tránh. Bàn tay ấm áp xoa lên mái tóc, cô lắc lắc đầu đẩy ra, Thư Hạo Nhiên đã vừa cởi áo khoác vừa bước vào bếp. Căn hộ này cô thuê từ sau khi tốt nghiệp đến giờ, anh đã đến đây vài lần, tất nhiên là quá quen với đường đi lối lại.

“Tôi biết nấu, không cần phiền anh…”

Lê đôi dép hình Kitty đến trước cửa, Bạch Tiểu Thuần cầm tờ giấy ăn lên bịt mũi, nói giọng lạnh lùng. Trước khi ra nước ngoài, Thư đại thiếu gia chưa bao giờ phải động tay, động chân làm việc nhà. Thư thị phu nhân muốn để cho anh chuyên tâm học hành, dù chỉ ở Anh vài năm, cũng thuê hẳn một người giúp việc đi cùng. Để một chàng trai mà số lần nấu ăn có thể đếm trên đầu ngón tay vào bếp, quả thật là vô cùng mạo hiểm. Hơn nữa, ngoại trừ lý do công việc, cô không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với anh ta.

Đeo chiếc tạp dề màu đen, Thư Hạo Nhiên mở tủ lạnh, lấy ra một miếng gừng, rửa sạch sẽ, cạo vỏ thành thục, động tác hết sức nhanh nhẹn khiến người khác phải kinh ngạc. Cầm dao thoăn thoắt thái miếng gừng thành những lát mỏng, anh cúi người tìm chiếc nồi đế bằng nhỏ, cho gừng và nước vào, nêm thêm đường đỏ rồi mới ôn hòa trả lời:

“Anh biết là em biết nấu, chỉ có điều hay làm biếng mà thôi. Trước đây, không biết anh đã dặn dò bao nhiêu lần, phát hiện có dấu hiệu cảm cúm là phải uống thuốc ngay, nhưng lần nào em cũng coi thường, không chịu uống thuốc. Còn nhớ lần đầu tiên anh về nước không? Em cứ để cảm cúm kéo dài rồi sốt đến đỏ bừng mặt, nếu anh không bắt em đến bệnh viện truyền nước, hậu quả sẽ ra sao…”

Cánh tay tì trên khung cửa bất giác run lên, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy sống mũi cay cay. Cảm giác cay cay len lỏi trong lòng, hòa quyện với giọng nói đầy nhung nhớ, tạo thành nỗi mất mát vô tận. Những thứ đã qua sao có thể không nhớ, mà ai có thể nhớ rõ hơn cô? Năm ấy, vừa tròn hai mươi tuổi, xa cách người mình yêu cả vạn dặm nhưng cô vẫn ngốc nghếch tin tưởng chỉ cần trong lòng còn tình yêu, trăm sông vạn núi cũng có thể vượt qua.

“Chỉ hơi cảm lạnh một chút, chịu được hay không tự tôi biết rõ.”

Lạnh lùng đáp lại một câu, cô hơi cúi mặt, cố ý không nhìn người con trai thần sắc an nhiên đang đứng trong bếp kia… Không phải không muốn nhìn, mà là không dám.

Trước đây, mỗi khi những ký ức ăn sâu vào tâm khảm ấy trỗi dậy, cô lại dùng đủ hy vọng hão huyền để tự an ủi mình. Điều cô nghĩ đến nhiều nhất đó là sẽ có một ngày tu thành chính quả, Thư Hạo Nhiên và cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc không bao giờ rời xa. Cô sẽ nấu cơm, giặt quần áo cho anh, anh cùng cô mỉm cười, ngắm nhìn cuộc đời. Nếu trời quang mây tạnh, cô và anh sẽ cùng nhau đi du lịch, no say nguyệt sắc rồi trở về, nếu là bão táp phong ba thì ở nhà, uống trà, đánh cờ, hoặc giả, anh sẽ dùng chất giọng tiếng Anh vui vẻ của mình đọc một đoạn trong tác phẩm Đi tìm thời gian đã mất của Marcel Proust[1], ngày qua ngày, hạnh phúc đến già…

[1] Valentin Louis Georges Eugène Marcel Proust (10/7/1871 – 18/11/1922): nhà văn người Pháp, được biết đến nhiều nhất với tác phẩm Đi tìm thời gian đã mất (À a recherché du temps perdu).

“Anh xin lỗi.” Nhìn nét mặt cô thay đổi, nước mắt như sắp trào dâng, Thư Hạo Nhiên vặn nhỏ lửa, bước lên phía trước, âu yếm ôm chặt người đang tựa trước cửa bếp. “Anh không nên nhắc đến chuyện trước đây.”

Mùi nước hoa Eau de Cologne xộc vào mũi, tạo thành một tấm lưới vô hình bao bọc xung quanh, bóp nghẹt tâm can, len lỏi vào từng tế bào. Cái ôm dịu dàng,êm ái, từng nhịp đập với tiết tấu quen thuộc của con tim dường như đang chứng minh cái ôm lúc này và những lần trước kia không hề có sự khác biệt. Nhưng lý trí lại đang thức tỉnh Bạch Tiểu Thuần, bắt cô phải thoát ra, lập tức phải thoát ra! Cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào, lạnh lùng lùi lại vài bước, gương mặt có phần hốc hác khẽ nở một nụ cười xa lạ, nhẹ nhàng nói: “Ai chẳng có quá khứ để nhắc đến, anh không cần xin lỗi. Phải rồi, tránh xa tôi ra một chút, cẩn thận lại lây bệnh, nói gở, lại mắc phải căn bệnh truyền nhiễm nào đấy, tôi không muốn hại người khác đâu.”

Cơ thể mềm yếu rời xa khỏi vòm ngực ấm áp, lập tức trở nên lạnh lẽo. Thư Hạo Nhiên dường như chưa bao giờ nghĩ rằng người con gái trước đây chưa từng giận dỗi mình, giờ lại có thể trở nên quyết đoán như vậy, cánh tay đang giơ lên của anh từ từ thu lại một cách ngượng ngùng.

“Tiểu Bạch…”

Hai từ dịu dàng ấy chạm đến tim, như làm vỡ một mảng trên bức tường được lý trí xây dựng lên. Lỗ hổng bị phá vỡ, những con sóng hòa cùng những ký ức ngày trước ào ạt ùa về, khiến đôi mắt Bạch Tiểu Thuần lại trở nên nóng ran. Cô cố gắng giữ nguyên nụ cười cứng nhắc, làm như hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt thâm tình chỉ cách đó có nửa mét, kiềm chế nói:

“Nghe tiếng chắc là sôi rồi, để tôi tự làm, không anh lại bị bỏng…”

“Để anh.” Gương mặt trầm lắng của người con trai bỗng trở về thực tại, lập tức từ chối. “Em ra sofa ngoan ngoãn ngồi chờ đi.”

Sau đó ít phút, Thư Hạo Nhiên bưng ra một chiếc bát con. Vì cho thêm khá nhiều đường đỏ nên nước trong nồi có màu đỏ sẫm. Có lẽ là do hơi cay nóng bốc lên, nhìn anh tỉ mỉ thổi bát canh gừng nóng hổi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy khóe mắt nhòe đi… Khung cảnh lúc này có thể nói là ngập tràn những mộng tưởng của phần lớn thời thanh xuân, bắt đầu từ khi cô mười tám tuổi. Hôm nay, mộng tưởng trở thành hiện thực, đáng tiếc họ đã từ một đôi tình nhân thân mật trở thành một mối quan hệ chẳng biết phải dùng từ ngữ nào để diễn đạt.

“Sao lại khóc rồi?” Những ngón tay vẫn còn lưu mùi gừng xoa lên những giọt nước chẳng biết lăn dài trên má cô từ khi nào, Thư Hạo Nhiên ngồi sát một chút, bàn tay còn lại dịu dàng xoa xoa chiếc cằm thon nhỏ của cô. Bạch Tiểu Thuần thút thít cúi đầu, trong làn hơi mờ ảo, gương mặt điển trai chỉ cách cô vài phân trở nên đặc biệt dịu dàng, giống hệt vô số lần xuất hiện trong những giấc mơ của cô. “Đồ ngốc, thực ra em chưa bao giờ quên và rũ bỏ được quá khứ, đúng không? Nếu như vậy, tại sao cứ muốn trốn tránh anh? Trước đây, chẳng phải em rất mong anh trở về sao? Bây giờ anh đã trở về rồi đây. Hãy cho anh một cơ hội, cho chúng ta thêm một cơ hội, bắt đầu lại từ đầu, được không em?”

Những lời thì thầm ngọt ngào lọt vào tai, anh cúi thấp đầu, ghé sát vào môi cô thăm dò. Sự tiếp xúc thân mật mang đến cơn chấn động như dòng điện chạy khắp toàn thân, Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên vì mình lại không hề né tránh, cô mở to mắt. Đôi môi mỏng khẽ mím đang chuẩn bị chạm đến, chiếc điện thoại đặt trên ghế bỗng nhiên đổ chuông.

“Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy rất nhanh, chạy rất nhanh…”

Bài hát thiếu nhi Hai chú hổ với nhịp điệu rộn ràng, giọng hát trẻ con vô cùng trong trẻo, thánh thiện. Thư Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, xoa xoa lên khuôn mặt gần như trơ xương của cô, trêu đùa:

“Bạn nhỏ Bạch Tiểu Thuần, xin hỏi bạn mấy tuổi rồi mà vẫn còn dùng chuông điện thoại trẻ con này?”

“Tôi thích thế, không được sao?”

Khuôn mặt đỏ bừng như nắng lúc hoàng hôn, thần sắc mơ màng, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Nếu không phải điện thoại rung đúng lúc thì có thể bọn họ đã hôn nhau, cô nhảy dựng lên như tránh bom hẹn giờ, cầm chiếc điện thoại đang run bần bật lên. Thật bất ngờ, người gọi điện lại là người từ trước đến nay không bao giờ làm phiền nhân viên trong thời gian nghỉ ngơi – chàng Adam. Khẽ liếc nhanh về phía người con trai đang ngồi cười cách đó không xa, cô đẩy cánh cửa kính, bước ra ngoài ban công đối diện với đường lớn.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Cuối tháng Mười hai, mùi vị của những ngày đông đậm đặc hơn so với những ngày trước, những đám mây lững lờ trôi, những làn gió lạnh ùa qua thành phố. Từ tầng ba nhìn xuống, những lùm cây bắt đầu thay màu lá, những bông hoa trước đây đua nhau khoe sắc giờ đã rụng đầy trên mặt đất. Adam gọi điện đến đúng lúc này chỉ có thể là vì chuyện dự án tàu điện ngầm, nghĩ đến Quách Hà và mình cầm chắc việc bị khai trừ khỏi công ty, cô hít một hơi thật sâu khí lạnh rồi bấm nút nghe. Ván đã đóng thuyền, lỗi cũng đã gây ra rồi, thôi thì cứ để gió mưa bão táp thổi mạnh hơn nữa!

Hai bên chào hỏi đơn giản, Adam cho cô biết thời gian này anh đang ở Hồng Kông cùng bên ủy quyền đi gặp một nhân vật quan trọng trong dự án trung tâm dữ liệu, bận tối mắt tối mũi, vì thế chưa kịp trả lời về dự án tàu điện ngầm. Làm việc với nhau đã lâu, Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ anh là người thẳng thắn, luôn đi thẳng vào vấn đề, lập tức nhận lỗi vì đã gây ra tổn thất lớn, khi điền giá cả vào hồ sơ đáng lẽ cần phải xác nhận lại với anh. Ai ngờ Adam lại nói liền một tràng “no”, sau đó, nói rõ lần thiệt hại này không liên quan gì đến cô và Quách Hà, là do anh nên nói rõ ràng hơn trong các email cũng như trong những lần nói chuyện. Câu trả lời không thể nào ngờ đến khiến cô bất ngờ, mở trừng mắt, lập tức nghi ngờ có phải do thính giác của mình có vấn đề.

“Sherry, cô vẫn ổn chứ?” Có thể là do không nghe thấy tiếng trả lời, đầu máy bên kia truyền đến giọng ngọt ngào hơi lên giọng.

“Tôi vẫn ổn, vẫn ổn.” Bạch Tiểu Thuần liến thoắng trả lời, đang không biết nói gì thì những câu hỏi chứa đựng đầy ắp sự quan tâm dồn dập truyền tới:

“Nghe giọng cô như vừa bị cảm, đúng không?”

“Một chút thôi, cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Nhớ đi khám bác sĩ. Tối nay, tôi sẽ gửi email cho Giám đốc Lý, đồng thời cũng sẽ forward cho cô và Judy.”

“Cám ơn anh…”

Ngoại trừ việc nhắc đi nhắc lại lời cảm ơn, tâm trạng rối bời lúc này khiến cô không biết nói gì hơn nữa. Đánh mất dự án tàu điện ngầm trên thực tế không chỉ là vấn đề đánh mất một con số kinh doanh cả ngàn vạn tệ, nó còn liên quan đến việc xây dựng hình tượng cũng như phát triển dịch vụ của công ty trên khắp thị trường phía nam. Chỉ cần có được nó là có được một hợp đồng quảng cáo chất lượng cao miễn phí cho thương hiệu của công ty, tạo ra hiệu ứng thị trường tốt cho phía nam và trên toàn quốc. Giờ lại mất cả chì lẫn chài, nhiệm vụ kinh doanh của năm tới nặng nề hơn rất nhiều, nghĩ rộng hơn, các dự án lớn thường sẽ phải thông báo cho tổng giám đốc của khu vực châu Á – Thái Bình Dương, Adam là tổng giám đốc, chắc chắn không thể không có một bản tường trình, thậm chí sẽ phải gánh chịu sự khiển trách và hậu quả mà người ngoài khó có thể đoán được cũng nên.

“Chỉ cần nhận được email, Giám đốc Lý sẽ hiểu sự việc hoàn toàn không phải do lỗi của cô và Judy…”

“Peter có biết chuyện này không?”

Peter White, Tổng giám đốc đương nhiệm khu vực châu Á – Thái Bình Dương của công ty.

Lời vừa nói ra, Bạch Tiểu Thuần chỉ hận một nỗi không cắn đứt lưỡi của mình. Cho dù nghĩ trong lòng việc Adam có thể sẽ phải gánh chịu những gì nhưng chuyện giữa cấp trên với nhau, một nhân viên bình thường sao có thể tùy tiện hỏi?

“Tất nhiên, công việc của tôi cần phải báo cáo cho ông ấy.”

“Vậy…”

Ông ấy có khiển trách anh không, hay cũng khoan dung đối đãi với anh như anh đối với chúng tôi? Những lời đã chạy đến miệng cuối cùng cũng không được nói ra, cô biết rõ câu nói này còn đi xa hơn câu hỏi trước… Làm người hay làm việc, việc đi quá giới hạn đều là thứ không nên, trong công việc lại càng cần chuẩn xác.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nam lịch sự “excuse me”, anh nhanh chóng nói với cô có việc gấp cần xử lý rồi gác máy. Người vô cùng thông minh và biết nhìn xa trông rộng như Adam chắc hẳn có thể đoán ra những điều cô định nói, trước khi vội vàng “goodbye”, anh vẫn nói thêm một câu “không cần lo lắng” với giọng điệu khẳng định. Một cơn gió lạnh thổi qua, những đám mây phía xa xa đường chân trời lười nhác bất động, Bạch Tiểu Thuần trong lòng ngổn ngang bao tâm trạng, hắt hơi liền ba cái. Không rõ là do nghe thấy tiếng cô hắt hơi hay sốt ruột vì đợi quá lâu, Thư Hạo Nhiên đẩy cánh cửa kính, khẽ nhíu đôi lông mày đen tuyền giống như được nhuộm mực.

“Ai thế?”

“Adam.”

“Chắc là vì chuyện dự án đúng không?” Trùm chiếc áo khoác ngoài lấy từ trong phòng ngủ lên người lúc này đang thần sắc bất động, nhìn khóe miệng nhợt nhạt do cô mím chặt môi không muốn nói chuyện, lông mày anh bất giác nhíu chặt lại. “Có phải anh ta đã trách em, bắt em phải chịu toàn bộ trách nhiệm không? Đừng khó chịu nữa, rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài đều như vậy, hễ có chuyện gì là tìm người để gánh chịu hậu quả, hơn nữa, người Mỹ khó tránh khỏi có vài phần tự kiêu. Nghe bố anh nói ông Lý này còn lươn lẹo hơn cả lươn, ông ta rũ bỏ hết trách nhiệm, đẩy em và Quách Hà đến nơi đầu sóng ngọn gió cũng là chuyện bình thường…”

“Không phải. Anh ấy nói chuyện này không liên quan đến bọn tôi, tất cả đều là lỗi của anh ấy.”

“Không phải chứ?”

Nét ngạc nhiên sượt qua đôi mắt đen láy, Thư Hạo Nhiên cao giọng hỏi lại, nâng khuôn mặt cô lên, kèm theo một nụ cười, hỏi:

“Nếu đã như thế, sao mặt em vẫn còn thế này?”

“Anh không hiểu đâu.” Đôi tay rộng lớn không ngừng truyền từng luồng hơi ấm lên khuôn mặt, Bạch Tiểu Thuần nghiêng đầu, trốn tránh sự tiếp xúc của anh, quay người bước vào trong phòng.

“Tiểu Bạch.”

“Sao?”

Sợi dây đàn chôn vùi trong đáy sâu tâm hồn bị tiếng gọi dịu dàng pha lẫn đau đớn ấy làm rung lên đau đớn, trong lòng ngập tràn tâm trạng, cô không thể không quay đầu lại.

“Cái gì mà anh không hiểu?” Thư Hạo Nhiên đứng cạnh cửa kính, gió thổi những sợi tóc tung bay trước trán anh, đôi mắt sâu thẳm khẽ nhíu lại, thấp thoáng nét tiếc nuối, buồn mênh mang. “Em là một người thiếu cảm giác an toàn nhưng lại không muốn biểu lộ ra ngoài, vài năm làm việc cùng, anh tin là em cũng hiểu phần nào về con người ông Lý, vì thế, thực ra từ giây phút phát hiện ra lỗi lầm, em đã nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất và chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chịu trận. Giờ đây, Adam đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm, em không thở phào nhẹ nhõm hay vui mừng khôn xiết giống như những người khác mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên và tội lỗi. Tiểu Bạch, quả thực em nghĩ rằng hai năm qua, chúng ta đã trở nên xa lạ đến mức em đang nghĩ gì anh cũng không biết rồi sao?

Bạch Tiểu Thuần không nói được gì.

Không sai, anh phân tích chính xác, thậm chí có thể gọi là sắc sảo.

Hơn nữa, những tình huống như thế này chẳng khác gì so với rất nhiều lần trước đây, anh lúc nào cũng chỉ cần nhìn là hiểu cô ngay, còn cô, có suy nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào hiểu được anh đang nghĩ gì. Cũng giống như cô không hiểu vì sao anh bỗng nhiên về nước, rồi diễn một màn cầu hôn, rốt cuộc là vì cái gì?

Là do anh thông minh sâu sắc, hay do cô quá ngốc nghếch, đơn giản?

“Tiểu… Tiểu Điệp bảo em đi ăn trưa cùng với nó, anh…”

Cảm xúc đan xen, lẫn lộn. Cô không thích cảm giác này nhưng không sao giải quyết được, đành lôi con át chủ bài ra: tháo chạy.

“Con bé đến đây à?” Ánh mắt anh khẽ lóe lên vẻ thất vọng nhưng không dám nhìn thẳng. Sắc mặt Thư Hạo Nhiên rõ ràng hơi tái đi, không muốn bộc lộ thêm, khẽ gật đầu. “Anh nhìn em uống hết bát canh gừng đã.”

“Ừm…” Hơi ấm và sự quan tâm chân thực hiếm hoi đáng lẽ phải giữ trong lòng, nhưng có lẽ do đã quá nhiều lần học cách đặt xuống, bỗng nhiên cô có chút không quen.

“Không muốn biết tại sao anh nói dự án tàu điện ngầm có thể xoay chuyển tình thế ư? Em uống đi, anh sẽ ngồi nói cho em nghe, nói xong, anh sẽ đi.”

Suy nghĩ vài giây, Bạch Tiểu Thuần ngoan ngoãn bưng bát canh gừng lên. Thư Hạo Nhiên ngồi đối diện, ánh mắt dịu dàng, từ tốn kể.

Thì ra, dù trăm công nghìn việc, Thư Kiến vẫn dành chút thời gian ít ỏi của mình để xem xét kĩ lưỡng phương án thiết kế của hai học trò cưng, ngoài việc về cơ bản hài lòng, còn cho rằng một số điểm nhỏ có thể tiếp tục phát huy. Để đảm bảo tiến độ công trình, dự án sẽ bước vào giai đoạn mời thầu trước dự kiến, phía Ủy ban Công trình thành phố cũng đã trải qua vài vòng thảo luận, xác nhận và nhất trí đồng ý không thay đổi gì thêm sau khi chắc chắn không có nhân tố thiếu an toàn nào khác. Về việc này, Thư Kiến vốn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, ông không nói gì thêm nhưng trên thực tế, vẫn có điểm khiến ông không hài lòng. Hai vị kiến trúc sư biết thầy mình không vui, đang nghĩ cách để bù đắp. Giả dụ lúc này, một bên tham gia đấu thầu kiến nghị số liệu có sai sót, đề nghị cho thêm một cơ hội nữa, cộng thêm mối quan hệ vô cùng tốt đẹp của chủ tịch Ủy ban Tiêu chuẩn và Thư Kiến, việc làm lại một lần nữa cũng không hẳn là không thể, tất nhiên, điểm cốt lõi vẫn nằm ở chỗ làm sao đả thông được các nhân vật chủ chốt phụ trách công trình, để họ gật đầu đồng ý.

“Nếu quả thật làm lại một lần nữa, có lẽ sẽ bị nghi ngờ có điều gì đó mờ ám, đối với những đối thủ cùng tham gia cạnh tranh khác, e rằng không được công bằng lắm.”

Uống hết bát canh gừng, cay đến mức lưỡi bỏng rát, cô nhíu mày nói. Cho dù hai vị kiến trúc sư muốn giữ trọn thể diện cho thầy mình, tổng Ủy ban Công trình e rằng cũng không dễ gật đầu. Hơn nữa, giả dụ Thư Kiến biết con trai tiết lộ điểm yếu của mình, liệu ông còn tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ nữa không? Một nụ cười mỉm bí hiểm hiện lên trên khóe miệng, Thư Hạo Nhiên đứng dậy, đưa tay ra một cách rất tự nhiên, vỗ vỗ mái tóc tổ quạ của cô đầy âu yếm.

“Đồ ngốc, em vào công ty hai, ba năm rồi, đã gặp qua dự án nào chỉ dựa vào giá cả và kỹ thuật mà giành được thắng lợi chưa? Mấu chốt vẫn là mối quan hệ.”

“Ồ…”

Cho dù ít va chạm với thế sự thế nào đi nữa, tiếp xúc trong môi trường này vài năm, đương nhiên Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ những lời này đích thực có lý. Những chuyện trước đây đều không liên quan đến cô, chỉ cần đứng ngoài nhìn là xong, nhưng lần này…

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu Tổng giám đốc đã nói không liên quan đến em, anh tin ông Lý cũng không làm khó em đâu. Ra ngoài đừng ăn cay quá, không có lợi cho sức khỏe đâu.”

Bước gần đến cửa, người con trai đặt một tay lên viền cánh cửa, quay đầu lại. Có lẽ do hơi tối nên Bạch Tiểu Thuần cảm thấy như anh vừa mỉm cười, phong độ và thần thái vẫn tự tin như trước.

“Bỗng nhiên nhớ lại từ lúc tốt nghiệp đến giờ, em chưa từng đổi chỗ ở và số điện thoại, nếu như…”

“Tôi sợ phiền phức, đâu phải anh không biết.” Lập tức nhận ra anh định nói gì, Bạch Tiểu Thuần vội lên tiếng trước.

“Đúng, anh biết.” Nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt, ánh mắt yên ả giống màu của mặt trăng, anh âu yếm nhìn cô.

“Tất cả sự lười biếng hay thói quen của em, anh đều biết. Tối nay anh sẽ gọi cho em. Tạm biệt!”

Đến khi căn phòng trở về với sự tĩnh lặng vốn có, Bạch Tiểu Thuần mới nhận ra ban nãy mình đã rơi vào bẫy của Thư Hạo Nhiên …

Đâu phải anh không biết…

Vốn định phản bác ám thị của anh ta nhưng cô lại nói quá nhanh, giống như một sự hờn trách không thể tự nhiên hơn. Một người thông minh như anh ta, sao có thể không nghe ra, hoặc nói cách khác, sao có thể không liên tưởng?

Tại sao mỗi lần chạm mặt anh ta, đầu óc cô lúc nào cũng rơi vào bế tắc?

Tình cũ khó quên, bỗng nhiên nhớ lại bốn từ mà Quách Hà nói khi ngồi trên máy bay, cô thở dài đánh thượt, vùi đầu vào hai cánh tay.

Bốn ngày sau, Adam từ Hồng Kông bay về thành phố G.

Những đám mây lặng lẽ bao trùm toàn thành phố, chiếc Volkswagen Passat lao vun vút trên đường cao tốc, màu xanh ngút trải dài hai bên bờ, một màn sương mờ mỏng manh phủ khắp không gian.

Buổi tối hôm ấy, sau khi gọi điện cho cô, hai giờ mười phút sáng, Adam đã gửi thư cho sếp Lý, nói về chuyện hợp đồng dự án tàu điện ngầm bị mất, đồng thời forward cho Bạch Tiểu Thuần và Quách Hà. Trong như, anh nói rõ ràng việc làm sai giá là do mình đã diễn đạt nhầm, không liên quan gì đến bọn họ, song song với việc bày tỏ sự tiếc nuối, đồng thời cổ vũ mọi người không nên khóc cho một cốc sữa đã đổ. Sau khi đọc xong bức thư, nộ khí của sếp Lý cũng được giảm bớt phần nào. Thực ra, nếu đứng từ vị trí hiện tại của ông mà nói, chỉ cần cấp trên không khiển trách, với tính cách bên ngoài khá ôn hòa và dễ gần của ông thì cũng không nhất thiết phải làm khó cấp dưới một cách quá đáng làm gì.

Bên trong sân bay giống như một cung điện bằng kính, người ra, người vào nườm nượp, Bạch Tiểu Thuần đứng ở cửa ra vào như thường lệ. Bề mặt sàn sáng bóng, phản chiếu một chiếc bóng màu xanh nhạt đổ dài, cô bất giác nhớ đến những giọt nước mắt của Quách Hà sau khi xin thôi việc… Hợp đồng bị mất, vợ chồng bất hòa, bố bệnh nặng, áp lực tâm lý của chị quả thực nặng nề hơn ai hết.

Vẫn nhớ hai ngày sau bữa cơm ở Vọng Giang lầu, khi nói chuyện trên QQ, chị đã hào hứng nói rằng, hợp đồng này mà được ký kết, phí phẫu thuật nằm viện của bố chị sẽ nhẹ đi rất nhiều. Bạch Tiểu Thuần không còn nhớ rõ khi ấy mình đã trả lời thế nào, nhưng hợp đồng mất rồi, gánh nặng trên vai chị chắc chắn sẽ càng nặng thêm. Quách Hà là con một, mồ côi mẹ từ sớm, chỉ nương tựa vào người bố đau ốm quanh năm, có thể thấy chị khó khăn thế nào. Chồng chị là bạn cùng đại học, gia đình có bốn anh chị em, anh là con thứ ba, điều kiện gia đình ở mức trung bình. Khi họ chuẩn bị kết hôn, Bạch Tiểu Thuần cùng chị đến công trường, chị Lưu ở phòng quản lý kinh doanh đã khuyên chị đừng nên lấy chồng sớm như vậy, chị hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn. Điều tốt hơn ở đây hiển nhiên là chỉ điều kiện kinh tế. Năm ấy, Quách Hà khẽ lắc đầu, khuôn miệng với những chiếc răng đều tăm tắp, trắng tinh như một món đồ quý trong ánh nắng mặt trời chiếc rọi, khẽ hếch cằm, tự hào nói:

“Bọn em yêu nhau đã bảy năm, cho dù là trà nhạt, cơm trắng cũng phải ở cạnh nhau.”

Chị Lưu không tỏ rõ thái độ, chỉ nở nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt tròn vành vạnh.

Trên đường về, Quách Hà lẩm bẩm, nụ cười khó hiểu của chị Lưu không mang nhiều ý tán thành, còn hỏi Bạch Tiểu Thuần nghĩ gì. Khi ấy, cô như đang tắm trong những tia nắng mặt trời rực rỡ, đã trả lời một cách rất văn chương rằng:

“Chỉ cần là tình yêu đích thực, chỉ cần không làm gì hại đến những người khác thì đều đáng nhận được sự tôn trọng và đáng được trân trọng.”

Chính vì câu nói ấy, mối quan hệ giữa hai người họ đã từ đồng nghiệp bình thường trở thành những người bạn thân thiết, có thể chia sẻ bất cứ chuyện gì. Thật ra, khi nói câu ấy, Bạch Tiểu Thuần cũng đang tự thuyết phục bản thân mình chờ đợi một mối tình ở cách xa cô trăm núi ngàn sông.

Thế sự đổi thay, nhân tình lạnh nhạt.

Đến hôm nay ngoảnh đầu nhìn lại, năm ấy chị Lưu không hẳn là không tán thành, hoặc giả là không thể nói được gì, hoặc giả là sự tiếc nuối… Dù gì cũng là người từng trải, không phải sao? Có yêu thì uống nước cũng thấy no, đâu chỉ mình Quách Hà mới ngốc nghếch như vậy, cô cũng đã từng yêu như thế, luôn nghĩ rằng dù có ăn đói, mặc rách cũng muốn được ở bên Thư Hạo Nhiên đến khi tóc bạc da mồi, nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là do vô số những mâu thuẫn, Quách Hà và chồng bắt đầu cãi nhau, bản thân cô và Thư Hạo Nhiên cuối cùng cũng trở nên đối nghịch.

“Hi, đang nghĩ gì vậy?”

Giọng nói trầm ấm, êm tai truyền đến, Bạch Tiểu Thuần đang bồng bềnh trong những hồi ức, vội ngẩng lên. Adam đang đứng trước mặt với va li hành lý, anh mặc bộ âu phục màu đen, khoác chiếc túi đựng laptop, trông khỏe khoắn và tráng kiện, trên chiếc cà vạt màu tím lóe lên thứ ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, rất phong độ, khí khái.

“Không có gì.” Cô vừa rút điện thoại ra vừa trả lời. “Để tôi gọi điện cho giám đốc Lý, ông ấy lái xe đến đón chúng ta.”

“Không vấn đề.”

Adam gật đầu, đôi mắt màu xanh sâu thăm thẳm như mặt nước hồ, chăm chú nhìn cô nhân viên rõ ràng đang rất bối rối. Anh cảm thấy cô gái này không có nhiều điểm giống với những nhân viên hoặc bạn bè mà anh đã từng tiếp xúc trong công ty, tâm trạng cô lúc nào cũng biểu hiện ra bên ngoài, gặp phải chuyện gì không vui là sẽ im lặng hoặc cắn môi, hoàn toàn không giống những nhân viên nữ bất luận trong hoàn cảnh nào cũng giữ nụ cười tươi tắn trên môi. Cô còn có thói quen ngẩn ra, bao phủ trên gương mặt xinh xắn là một nét mơ màng, dường như chẳng ai có thể bước được vào thế giới riêng ấy, cũng giống như ban nãy, khi anh bước đến khu vực lấy hành lý, từ xa đã nhìn thấy cô đang im lìm suy nghĩ, giống như đang có tâm sự buồn.

“Xin lỗi, Giám đốc Lý nói xe bỗng nhiên gặp sự cố, không thể sửa xong trong thời gian ngắn được, nói chúng ta nên gọi taxi.” Gác máy, Bạch Tiểu Thuần hơi bực bội, xe của sếp Lý hỏng lúc nào chẳng hỏng, lại đi giở chứng đúng lúc này. Nghĩ một lúc, cô tiếp tục đề nghị: “Anh xem thế này có được không, chúng ta bắt taxi về khách sạn, đợi anh check in nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ gọi điện về cho đồng nghiệp Jack lái xe đến đón anh tới văn phòng, chiều nay hai giờ mới bắt đầu họp, chắc chắn sẽ kịp.”

“Không vấn đề gì.”

Dẫn anh bước qua cánh cửa kính tự động, đang định hỏi nhân viên đứng xếp hàng chờ taxi ở đâu, đằng sau đã truyền đến một câu hỏi ấm áp, lịch sự:

“Tôi nghe Owen nói, hình như có một chuyến xe bus đi thẳng tới Westin, đúng không?”

“Đúng vậy, tuyến sân bay cao tốc.”

Bạch Tiểu Thuần thật thà trả lời, không hiểu tại sao anh lại hỏi câu ấy. Thời gian là tiền bạc, chàng Adam lại vô cùng quan tâm đến việc lãng phí thời giờ không cần thiết, gọi taxi đến khách sạn đúng là đắt hơn thật nhưng sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa, bình thường anh luôn hào phóng, chắc sẽ không tính toán một ít tiền xe này.

“Nếu ngồi xe bus, khoảng bao lâu sẽ đến khách sạn?”

“Khoảng một tiếng.”

“Ok, vậy chúng ta đi xe bus.”

“Hả?”

Bạch Tiểu Thuần vô cùng ngạc nhiên, không ngờ anh thực sự không gọi taxi.

Đôi mắt xanh của người con trai khôi ngô khẽ lay động, anh mỉm cười, giọng nói vẫn ấm áp như thường lệ: “Có vấn đề gì không?”

Vội vàng lắc đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Bạch Tiểu Thuần gọi điện cho sếp Lý báo cáo, sau đó đưa anh đến trạm xe bus của sân bay. Vài phút sau, xe tới, đặt hành lý đâu vào đấy, cô theo sau anh, bước lên xe. Ai ngờ vừa đến cửa xe, người con trai đang bước phía trước bất ngờ quay người, khiến ai đó bước ngay sát phía sau suýt chút nữa thì va đầu phải. Chưa đợi cô lên tiếng, Adam đã ôn tồn xoay người, nói một cách lịch sự:

“Lady first”

“Ồ…” Rất ít khi nhận được sự đãi ngộ đặc biệt như vậy, cô liền xua tay. “Anh cứ lên trước đi.”

“No, cô lên trước đi.” Anh kiên quyết.

“Ui cha, nhìn người ta phong độ, ga lăng chưa kìa.”

“Woa, cậu có nhìn thấy mắt anh ấy rất xanh không?”

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cửa xe, nghe thấy hai cô gái trẻ đang ríu rít, xuýt xoa bàn luận, Bạch Tiểu Thuần liền đầu hàng, phi thẳng lên xe, hai tai đỏ ửng rồi lan ra cả mặt.

Mùi hương bạc hà thoang thoảng, dịu dàng bay đến từ bên trái, cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ, ngồi sát vào trong, cố gắng dành không gian cho người đàn ông cao to này. Chiếc xe từ từ lăn bánh, phóng tầm mắt ra xa, bốn bề một màu xanh ngát, những bông hoa cúc nhiều màu sắc với đủ hình dạng, điểm xuyết cho sức sống mãnh liệt của một ngày mùa đông tại thành phố phía nam đất nước này. Gần đến trưa, sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng những tia nắng mặt trời cũng hé rạng sau những đám mây nặng nề, một vài tia nắng chiếu qua cửa kính xe. Họ nói một vài chuyện về thời tiết, không có sếp Lý dẫn chuyện, Bạch Tiểu Thuần không biết phải nói chuyện gì với Tổng giám đốc, cô trở nên im lặng, nhìn về phía những tia nắng, khẽ nheo mắt, chiếc bóng của đôi lông mày màu đen đổ xuống, nhẹ nhàng nhảy múa trên gương mặt trắng trẻo.

Adam đang check mail, ngẩng lên, bắt gặp cảnh tượng ấy, anh liền nghĩ đến gương mặt buồn bã kỳ lạ của cô ban nãy, lúc ở cửa ra vào. Anh bỗng cầm điện thoại lên, nhỏ giọng nói:

“Nếu tôi đoán không sai, ban nãy cô đang nghĩ về chuyện của Judy, đúng không?”

“Sao anh biết?”

Judy là tên tiếng Anh của Quách Hà, Bạch Tiểu Thuần tò mò không hiểu. Bản thân mình và anh không phải quá thân thiết, sao anh lại có thể đoán ra mình đang nghĩ gì, có phải anh biết thuật đọc tâm không nhỉ?

“Đơn xin nghỉ việc của cô ấy cần phải thông qua tôi rồi mới chuyển cho bên nhân sự, Giám đốc Lý gửi nó cho tôi, bên trong toàn là tiếng Trung, tôi đã hỏi một người bạn xem bức thư viết gì, cậu ấy nói là do bố cô ấy bị bệnh nặng, hơn nữa, có thể thấy quan hệ giữa cô và cô ấy khá thân thiết, vì thế, chắc là cô đang nghĩ đến chuyện đó.” Adam từ tốn giải thích, cặp lông mày màu vàng hơi xoăn khẽ ánh lên, đôi mắt xanh sâu thẳm như phát ra những tia sáng lấp lánh.

Dừng lại một lúc, anh tiếp tục: “Tôi đã nói nguyên nhân cho cô rồi, phải chăng cô cũng nên nói cho tôi biết? Như thế mới công bằng.”

Đôi môi căng mọng tạo thành hình một chữ O nhỏ, cô không kìm nổi, thì thầm:

“Cho tôi xin, chuyện này mà cũng cần công bằng sao? Anh không đi buôn bán đúng là đáng tiếc đấy.”

“Gì cơ?”

“Ồ, không, chỉ là…”

Không thể nói nguyên nhân khiến mình nhất thời ngẩn ra là vì bỗng nhiên có một cảm giác “điều duy nhất không bao giờ thay đổi đó là mọi thứ luôn thay đổi” được.

“Có phải vì tôi là tổng giám đốc của cô không?” Im lặng một hồi, nét mặt Adam bỗng như có tâm sự gì đó. “Bây giờ Giám đốc Lý không có ở đây, chúng ta cũng không nói chuyện công việc, nếu cô không muốn im lặng suốt một tiếng đồng hồ, thực ra chúng ta có thể nói những chủ đề ngoài công việc. Còn nhớ tôi đã từng nói không, con người và sự việc ở Trung Quốc luôn khiến tôi cảm thấy thú vị, không giống những trải nghiệm và môi trường tôi sống từ nhỏ. Hơn nữa, tôi cũng đâu cần một nhân viên suốt ngày chỉ nói về thành tích làm việc, thật đấy, just friend talking, Ok?”

Không thể hiểu nổi tại sao cấp trên và cấp dưới có thể nói chuyện theo cách của những người bạn được, Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra vài giây, há miệng giống như vừa chứng kiến việc gì kỳ lạ lắm. Rất lâu sau này, khi nhớ lại khung cảnh ấy, cô mới giật mình nhận ra rằng, thực ra đó hoàn toàn không phải sự ngạc nhiên, mà là sự thẳng thắn và chân thành của anh đã khiến cô không cách nào từ chối được. Chiếc xe bus nhẹ nhàng lướt đi trên con đường cao tốc của sân bay, mặt trời xua tan những đám mây u ám, tỏa ánh nắng ấm áp.

Một tia nắng dịu dàng đậu trên đôi mắt điển trai của Adam, thỉnh thoảng anh chau mày, thỉnh thoảng lại mím môi, có khi lại nở một nụ cười kỳ lạ, chăm chú lắng nghe. Biết rõ bản thân mình nghĩ đến đâu nói đến đấy chẳng theo logic nào cả, nãy giờ cô đã nói rất nhiều chuyện, nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm của anh, bỗng dưng cô có ý nghĩ muốn nhảy ra khỏi chiếc xe này. Mình đang làm gì thế này, lại đi nói chuyện riêng tư với Tổng giám đốc? Nếu đến tai Lạc Lạc – người đã tung hoành khắp chốn trong công ty – chắc chắn cô sẽ bị mắng một trận té tát, hu hu. Nhưng nhìn thần sắc của anh như có điều gì đó khó hiểu, phải chăng là do cách biểu đạt không được rõ ràng của cô?

Cô đang ngơ ngẩn thì người đàn ông im lìm nãy giờ bỗng nhiên cử động môi.

Vấn đề là Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đang âu sầu, hoàn toàn không nghe rõ nên đành ngượng ngùng bảo anh nhắc lại. Adam xoay người, chiếc cà vạt màu tím lất phất, giọng nói thâm trầm sâu lắng giống như một loại mỹ tửu đã cất giữ nhiều năm:

“Những người vẫn còn tin tưởng vào tình yêu, cuộc sống sẽ rất hạnh phúc, hoặc có thể nói, dễ dàng đạt đến mức hạnh phúc.”

Không ngờ anh lại hiểu được ý nghĩa sau những lời kể chẳng đầu chẳng cuối của cô, và điều quan trọng nhất là câu nói này nghe rất quen.

Cô hoàn toàn ngơ ngẩn.

“Anh… anh biết Trương Tiểu Nhàn?”

“Ai là Trương Tiểu Nhàn?”

“Một nữ tác giả người Đài Loan, rất nhiều người yêu thích tác phẩm của cô ấy.”

“Tại sao cô lại hỏi vậy?”

“Cô ấy đã từng nói một câu có ý nghĩa gần giống với câu nói của anh khi nãy. Cô ấy nói, những người tin tưởng vào tình yêu đều sẽ rất hạnh phúc.”

Hơn nữa, kể từ khi đọc được câu nói ấy trong thư viện hồi học đại học năm nhất, cô không bao giờ quên được.

Nhưng vế câu sau, Bạch Tiểu Thuần không nói ra.

“Tôi hiểu rồi.” Adam ngẩng đầu, ánh mắt và ngữ điệu đều mang một ý vị xa xôi. “Vậy thì, Sherry, cô có còn tin tưởng vào tình yêu không? Cho dù là thế giới có biến đổi ra sao, dù là nhận được hay mất đi?”


/14

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status