Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 72

/77


Một câu nói, cuối cùng dưới nụ hôn điên cuồng của hắn, xuất ra câu vụn nát, Tiêu Phàm mỉm cười buông Vệ Đằng ra, còn tử tế thay hắn liếm khô sợi chỉ bạc ngay khóe miệng, lại tiến đến hôn hôn vành tai Vệ Đằng, thấp giọng nói: “Anh đi mở cửa, chờ anh.”

“A, xin lỗi, em quên mang theo găng tay.” Vệ nam cười hì hì xuất hiện ngay cửa, định tiến vào lại bị Tiêu Phàm ngăn cản: “Cái bao tay của em để đâu vậy? Anh lấy giúp cho.”

Vệ Nam đưa đầu nhìn, thấy anh hai mình mặt mũi đỏ bừng, cười hắc hắc, “Không cần, em đột nhiên phát hiện miệng túi áo khoác ngoài của em thật lớn, tay nhét vào rất ấm, các anh… tiếp tục tán gẫu…”

Nói xong liền rất thức thời lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại, Tiêu Phàm cười tiễn nàng, thuận tay khóa trái cửa, sau đó xoay người nhìn Vệ Đằng.

Vệ Đằng cũng nhìn hắn, hơi ngượng ngùng bứt tóc, “Vậy tối nay anh ngủ ở nhà em đi, bằng không anh ngủ ở trên giường em gái em, em đi thu dọn một chút trước.”

Vừa muốn đi nhưng bị Tiêu Phàm kéo lại, “Giường em gái em màu hồng đầy hình mặt mèo, anh mới không cần ngủ đó.”

Vệ Đằng cúi đầu không nói lời nào, lại nghe Tiêu Phàm thấp giọng cười, “Cũng không có ai, em còn xấu hổ cái gì?” Nói xong, lấy tay nâng cằm Vệ Đằng, lại sáp qua hôn.

Tiêu Phàm chính chắn hơn rất nhiều.

Vệ Đằng mơ mơ màng màng nghĩ, bề ngoài có vẻ càng thêm tháo vát, bộ dáng nam nhân có nghề nghiệp ổn định, cởi bỏ một chút hồn nhiên thời còn đi học, Eh không, anh ấy vốn là đến giờ cũng chẳng có “hồn nhiên”, bây giờ càng thay đổi thành nghiêm túc.

Hôn thì hôn đi, còn trêu đùa kích thích, Vệ Đằng ngượng ngùng nhịp tim dồn dập, vòng tay lên bờ vai hắn, trong lòng không khỏi buồn bực, MD, kỹ thuật hôn của mình rõ ràng tiến bộ, sao trước mặt hắn vẫn là quân lính tan rã vô lực chống cự…

Nghĩ tới đây có chút tức giận bất bình, đầu lưỡi xoay chuyển, chủ động quấn lấy, hô hấp Tiêu Phàm cứng lại, hé mắt, nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi hắn đưa tới, lần nữa hôn xuống điên cuồng, nụ hôn cuồng nhiệt xâm nhập cổ họng, khiến cho Vệ Đằng vô lực chống đỡ, cả người tựa vào trong ngực Tiêu Phàm, đến đầu ngón tay cũng không khỏi run rẩy…

Hồi lâu sau, người nào đó hài lòng mới lui ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve con nhím nhỏ đang cố thở dốc.

Con nhím nổi giận: “Anh khiêm tốn một chút, đây là nhà em… hu… hu…”

Vệ Đằng đang mở miệng hít thở, vành mắt hơi ửng đỏ, nhìn qua đặc biệt quyến rũ.

Tiêu Phàm thở dài, kiềm nén kích thích, kéo tay hắn ngồi trên ghế sa lon, kéo hắn vào lòng, “Nhớ em quá, khống chế không được mới…”

Vệ Đằng đỏ mặt, vội vàng cắt đứt mấy lời buồn nôn, “Được rồi được rồi, da gà em nổi cả lên rồi.”

Tiêu Phàm cười cười, không nói gì, Vệ Đằng tựa vào người hắn hít thở sâu, một hồi lâu sau mới thấp giọng rù rì: “Đến nhà em, thấy em cũng không chào hỏi… mới nãy trên bàn cơm nhìn anh, anh cũng chẳng có phản ứng…”

“Tủi thân?”

Vệ Đằng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt mỉm cười của Tiêu Phàm, nhăn mũi hừ một tiếng, “Anh tưởng là em không nhớ anh sao, cũng không gặp nhau một năm rồi…không dễ dàng gì mới thấy nhau, anh lại không để ý người ta.”

Tiêu Phàm khẽ vuốt đầu con nhím đang tựa vào ngực, nhẹ giọng nói: “Em đây là đang làm nũng sao?”

Vệ Đằng hung hăng liếc hắn một cái, “Đi tắm, tắm tắm ngủ.”

“Chúng ta ngủ chung đi, anh không muốn ngủ giường em gái em.”

Vệ Đằng đỏ mặt: “Theo tiện cho anh! Giường của em cũng không lớn.”

“Không sao, anh không có ham mê bất lương, không biết nửa đêm đánh người.” Tiêu Phàm cười đầy thâm ý, Vệ Đằng nhớ tới lúc ở Quế Lâm, mình mơ thấy đánh hắn, không khỏi mỉm cười: “Vậy em đi tắm trước, anh xem TV đi?”

“Muốn tắm chung với em.”

“Phòng tắm nhà em nhỏ quá, không dung nổi vị đại phật như anh.” Vệ Đằng liếc hắn một cái, một mình vào phòng tắm.

Tiêu Phàm ngồi ở trên ghế sa lon, nhàm chán chuyển kênh, trong thời gian tết, khắp nơi toàn là ca nhạc liên hoan, tiểu phẩm ca múa, Tiêu Phàm xem chẳng cảm thấy thú vị gì cả, liền tựa vào trên ghế sa lon, cầm táo lên gọt.

Vệ Đằng tắm thật là lâu a…

Tiêu Phàm nhìn đồng hồ treo trên tường, Vệ Đằng em tắm lâu như vậy, không phải là ngay đến bên trong cũng rửa rồi đi.

Vệ Đằng đứng trong phòng tắm chán nản nhìn mắc áo trống trơn, quên mang quần áo vào rồi, phải làm sao đây, kẻ ngồi bên ngoài là sói đó… phải kêu hắn giúp sao?

Suy nghĩ một lát, mở vòi nước, tắm lại lần nữa.

Đợi đến lúc Tiêu Phàm hết kiên nhẫn, đến gõ cửa phòng tắm, Vệ Đằng mới thấp giọng nói: “Giúp em lấy quần áo, ở trong tủ treo ấy.”

Tiêu Phàm dừng một chút, “Huh, lấy món nào, bộ trên mông vẽ đầu heo? Hay là bộ ở trước ngực có hình quả quýt?”

“Tùy, tiện.” Vệ Đằng có điểm nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Phàm quét qua tủ đồ của Vệ Đằng một lượt, quần áo quả nhiên vô cùng kì quặc, cầm bộ áo ngủ có hình quả quýt, chất lượng lại rất tốt, cảm giác mềm như nhung.

Ho khan một tiếng, gõ cửa, Vệ Đằng chỉ mở ra khe hở nhỏ, thò tay ra ngoài.

Tiêu Phàm cười khẽ, cũng không phải là chưa từng thấy, giấu cái gì mà giấu.

Nhét áo ngủ vào tay hắn, thuận tay kéo, cả người Vệ Đằng bị kéo ra ngoài.

Nhẵn bóng đứng trước mặt Tiêu Phàm, đỏ mặt, Oh, lần này rõ thật là một chú nhím con đã lột sạch da.

“Anh làm gì vậy?” Vệ Đằng cúi thấp đầu vòng qua Tiêu Phàm, cảm giác được ánh mắt Tiêu Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thấy sống lưng run rẩy, quay đầu lại quát: “Đi tắm!”

Tiêu Phàm liếc nhìn Vệ Đằng luống cuống tay chân mặc đồ ngủ, thở dài, vào phòng tắm đóng cửa lại.

Không bao lâu sau, chỉ nghe phòng khách truyền đến tiếng cười sang sảng, Vệ Đằng không biết đang xem chương trình gì, nhìn đến thích thú như vậy.

Tiêu Phàm quấn khăn tắm trên người xong liền đi ra, ngồi ở bên cạnh, thấy Vệ Đằng ăn táo hắn gọt, vừa xem tiểu phẩm vừa ha ha cười to.

Tiêu Phàm trong lòng không thoải mái, xem tiểu phẩm xem đến mê mẫn như vậy, cũng không quay đầu lại nhìn mình một cái, khỏa thân quyến rũ cũng không được điếm xỉa, ai… xem ra vẫn để tự mình hành động vậy.

Vệ Đằng đang xem mê mẫn, bất ngờ bị cái bóng che lại, ngẩng đầu, trước mắt một mảnh ngực trắng lòa.

Vệ Đằng tim đập ngừng nửa nhịp, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt, “Anh tắm xong rồi à?”

“Ừm, đã sớm tắm xong rồi.” Đỉnh đầu vang lên thanh âm trầm thấp gợi cảm, da đầu Vệ Đằng một trận tê dại, “Vậy… ngồi xuống xem TV đi.”

“Không có gì hay ho cả, không còn sớm, ngủ đi.” Tiêu Phàm cúi người tiến tới bên tai Vệ Đằng, “Tiết mục TV sẽ phát lại, ngày mai bọn họ liền phát lại rồi…”

Vệ Đằng gật đầu, tắt TV, theo Tiêu Phàm vào phòng ngủ, vẻ mặt anh hùng oanh liệt một đi không trở lại.

Hai người vào phòng ngủ, mở đèn, Tiêu Phàm rất tự giác ôm hôn Vệ Đằng.

Vệ Đằng cũng không câu nệ, phóng túng bản thân cùng hắn ôm hôn, nhanh chóng bị Tiêu Phàm dẫn dắt ngã xuống giường.

Chờ nụ hôn kết thúc, Vệ Đằng phát hiện mình đã bị hắn đặt dưới thân, cả người cũng bị hắn bao lấy, không chỗ trốn thoát.

Dù sao trong lòng muốn cùng hắn thân mật, lâu như vậy không gặp, thân thể vừa tiếp xúc, phản ứng nổi lên cũng rất thành thực, lúc này cũng không cần thiết phản kháng nữa… Vệ Đằng nhận mệnh nhắm mắt lại, tùy ý nụ hôn dịu dàng của Tiêu Phàm thuận theo cổ xuống dưới.

“Áo ngủ của em chất lượng rất tốt.” Cảm giác được thân thể Vệ Đằng cứng ngắt, Tiêu Phàm mở miệng nói chuyện, phân tán sự chú ý của hắn.

Quả nhiên, Vệ Đằng cắn câu: “Áo ngủ này là em gái em chọn, trên ngực một quả quýt em cảm thấy đặc biệt khó coi, lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, áo ngủ “chất lượng tốt” đã bị hắn lột ra toàn bộ.

Hai người trần trụi tương đối, Vệ Đằng nhìn thân thể hấp dẫn ngay trước mắt, rũ mắt vòng lên vai hắn.

“Anh… nhẹ một chút nha.”

Tiêu Phàm cười nhẹ, “Ừm, chỗ em có dầu bôi trơn không?”

“Em nào có mấy thứ đó!” Vệ Đằng đỏ mặt, “Nếu không liền giống như trước vậy…”

Không đợi hắn nói xong, Tiêu Phàm liền hiểu ý cúi người xuống, ngậm lấy bộ vị thẳng đứng đứng run rẩy giữa hai chân, trêu chọc vô cùng điêu luyện.

Ngón tay Vệ Đằng bám chặt vào tóc Tiêu Phàm, hít thở từng hơi, tên khốn kiếp này kỹ thuật thế nào tốt như vậy…

“Không chuyên tâm nha.” Tiêu Phàm ác ý liếm liếm bộ vị đỉnh, dẫn đến Vệ Đằng một trận run rẩy, “Ừm…uh…”

“Có thoải mái không?”

Dục vọng bị dịu dàng bao lấy, toàn thân từng trận khoái cảm mãnh liệt, Vệ Đằng cũng không che dấu, hung hăng gật đầu, “Thoải mái… tiếp tục…”

Tiêu Phàm tiếp tục dùng môi lưỡi lấy lòng hắn, tiếng thở dốc ngọt ngào của Vệ Đằng vang lên bên tai, trong lòng Tiêu Phàm dâng lên cảm giác thõa mãn thật sâu.

Toàn thân Vệ Đằng co quắp, rốt cuộc phát tiết ra, đầu óc trống rỗng, lúc hậu đình bị đưa ngón tay vào, Vệ Đằng cũng chẳng còn sức phản kháng, co quắp ở trên giường tùy ý Tiêu Phàm khuếch trương.

Nhớ tới cũng cảm thấy kỳ diệu, lại có một ngày, ở trong phòng ngủ của mình, trên chiếc giường mềm mại bản thân đã ngủ nhiều năm, cùng Tiêu Phàm làm loại chuyện này.

Trước kia khi vừa mới ở chung, cũng không nghĩ tới có thể cùng hắn đi tới bước này, trong lòng kỳ thực luôn lo lắng, hai người có thể giống những đôi tình nhân khác hay không, cuối cùng vẫn là dưới áp lực, từng người kết hôn.

Thế nhưng bây giờ, không có những thứ băn khoăn này, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên tươi sáng.

Vệ Đằng hít một hơi, thả lỏng bản thân, đón nhận Tiêu Phàm.

Trong một khắc hai thân thể thân mật kết hợp, hưng phấn đến đồng thời run rẩy, sống lưng tựa hồ vọt một cơn sóng ngọt ngào, khoái cảm kỳ diệu chen lẫn đau đớn, theo thần kinh lan tràn đến toàn thân.

Ngón tay Tiêu Phàm đưa qua len vào những ngón tay Vệ Đằng, chuyển động phía dưới càng thêm kịch liệt mà cuồng nhiệt, ra giường bị vò đến nhăn nhúm, chăn cũng không biết bị đá đi nơi nào, Tiêu Phàm cầm lấy gối kê dưới eo Vệ Đằng, mỗi lần tiến vào đều sâu hơn mãnh liệt hơn, tựa hồ như muốn đem thân thể hai người nắn lại cùng nhau.

Vệ Đằng há miệng dốc sức hít thở, lại sau một vòng tiến công điên cuồng, hai người đồng thời phát tiết ra ngoài.

Mồ hôi Tiêu Phàm theo cằm rơi xuống mặt Vệ Đằng, Vệ Đằng chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng bừng lên.

Hồi lâu sau Tiêu Phàm mới ổn định được hô hấp, cúi người nhẹ nhàng hôn hôn đôi môi hồng của Vệ Đằng, giọng khàn khàn: “Anh giúp em xử lý, giữ lại trong cơ thể sẽ không thoải mái.”

Vệ Đằng đỏ mặt, cầm tay hắn, kéo hắn trở lại.

“Trước không cần, em có lời muốn nói với anh.”

Tiêu Phàm nằm lại, nhẹ nhàng kéo Vệ Đằng vào lòng ngực, dịu dàng như ôm lấy trân bảo, tiến lại hôn lên tóc Vệ Đằng: “Nói đi.”

Vệ Đằng cử động thân thể, dựa vào thoải mái hơn một chút, “Ba em nhận ra quan hệ của chúng ta, sau đó…ông nói, chờ sau khi em tốt nghiệp lại suy nghĩ đến chuyện tương lai, cho nên… chúng ta còn phải đợi thêm hai năm.” Đằng nói xong có chút khó khăn, em sợ anh đợi không được, những lời này vẫn là cố gắng đè ép trở về.

Tiêu Phàm nhìn hắn thật sâu, chờ hắn nói xong mới khẽ gật đầu: “Anh sẽ chờ em tốt nghiệp. Hai năm thôi mà, sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian, nếu như ngay cả thời gian hai năm cũng không chờ nổi, anh lại có tư cách gì mà nói đến chuyện tương lai?”

Vệ Đằng đột nhiên có chút cảm động, vùi đầu vào trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, lại cảm thấy tâm tình hỗn loạn lập tức bình tĩnh trở lại.

Người này, để cho hắn an tâm.

Vệ Đằng đột nhiên hỏi: “Anh còn nhớ lúc ở Quế Lâm, mấy ngày chúng ta ở cạnh nhau ấy.”

Tiêu Phàm gật đầu: “Dĩ nhiên nhớ.”

“Khi đó anh cảm thấy em thế nào?”

Tiêu Phàm nghĩ, bị cậu ấy nhét cho món mì gói bản thân không thích ăn, nửa đêm bị cậu ấy quấy nhiễu ngủ không ngon giấc, nhưng lúc bị bệnh, cậu ấy lại hết lòng hết dạ chăm sóc. Ngày hè nóng bức cùng cậu ấy ra đầu đường mua những món đồ chơi lung tung, cùng cậu ấy ăn cháo Quế Lâm, cùng cậu ấy chạy như điên dưới mưa…

“Khi đó, anh chính là nghĩ, nhanh chóng kết thúc chuyến du lịch kia đi, thoát khỏi cái tên làm phiền người này.” Tiêu Phàm khẽ mỉm cười.

Vệ Đằng cũng cười ra tiếng: “Coi như anh thành thật, không nói dối quán mê thang (*) với em! Kỳ thực khi ấy em cũng mong muốn nhanh chóng kết thúc chuyến du lịch đó, thoát khỏi anh cái tên băng sơn nam chết rét người này.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhẹ nhàng ôm nhau.

Chẳng ai ngờ rằng, những người mới đầu nhìn nhau không vừa mắt, bây giờ, thấy thế nào đều thuận mắt.

Người mới đầu vẫn chỉ luôn muốn thoát khỏi, bây giờ, lại muốn cùng hắn vướng cả đời.

Tiêu Phàm lại cầm tay Vệ Đằng lần nữa, nhìn người yêu hít thở đều đều, tiến lại ghé vào lỗ tai hắn nói: “Vệ Đằng, anh yêu em.”

Đột nhiên thấy Vệ Đằng mở mắt, “Cái gì?”

“Anh nói, anh yêu em.”

“A.”

“Còn em?”

“Em yêu anh chết được.” Vệ Đằng liếc Tiêu Phàm một cái, lại thấy Tiêu Phàm mỉm cười rất vui vẻ, đỏ mặt quát: “Anh cười cái gì mà cười? Được rồi, mấy lời buồn nôn nói nhiều rồi, toàn thân em đều thấy ngứa ngáy.”

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng cười thật thấp, hồi lâu sau, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người, ban đầu lúc trầm lúc bổng, về sau, dần dần dung hợp về cùng tần số.

Ngoài cửa sổ, không biết là con cái nhà ai, phóng pháo hoa xinh đẹp.

Mùa xuân này là bắt đầu một năm mới.

Cũng là bắt đầu hạnh phúc của chúng ta.

/77

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status