Trời Tối

Chương 118 - Người phụ nữ xấu xa

/132


Thấy Mạnh Dĩ Lam cau mày, Bạch Tử lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn Ngô phu nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó liền đưa đồng hồ cho Bạch Tử.

Mao Mao thừa lúc Bạch Tử không để ý, nó hất tay cô ra, rồi mang theo roi da chạy đến một cái kệ trong cửa hàng, tiếp tục lục lọi những món đồ mà nó thấy hứng thú.

Bạch Tử cũng không để ý đến Mao Mao, sau khi đọc xong tin nhắn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Hiện tại, con tàu bên sông giống như “đại bản doanh” của Mạnh Dĩ Lam, mà Bạch Tử cũng đã coi nơi đây như là “nhà“.

Khi biết có người cầm súng cầm dao xông vào nhà mình, trong lòng cô lập tức phẫn nộ, bất chấp thân phận đang bị truy nã của mình, cô chỉ muốn lập tức lao về đuổi đám người kia đi.

Nhưng cô vừa đứng dậy, Mạnh Dĩ Lam đã dùng sức kéo cô lại: “Vết thương của em còn chưa lành đâu.”

Giọng điệu đầy cứng rắn, không cho người khác cơ hội phản bác.

Bạch Tử rất lo lắng: “Nhưng mà...”

Mạnh Dĩ Lam siết chặt bàn tay của người kia, dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương bình tĩnh lại.

Đợi khi Bạch Tử bất lực ngồi xuống, Mạnh Dĩ Lam mới cất đồng hồ đi.

“Hiện tại, có nhiều người ở thành phố B không còn đeo loại đồng hồ này nữa,“ Ngô phu nhân chẳng biết mở mắt ra từ lúc nào, “Chức năng giám sát bên trong vô dụng rồi, nó chỉ có thể gửi tin nhắn thôi.”

Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nhìn Ngô phu nhân: “Vừa rồi người của Vĩnh Thái đã cho nổ tung cơ sở dữ liệu.”

Kết quả là, chính quyền thành phố B không còn có thể theo dõi nơi ở của cư dân thành phố theo thời gian thực, cũng như không thể xác nhận tính xác thực của danh tính cư dân, đây là một trong những nguyên nhân khiến bạo loạn trong dân chúng ngày càng xảy ra nhiều hơn.

Tuy nhiên, chức năng định vị và truyền thông tin giữa các đồng hồ vẫn còn hoạt động, nên Mạnh Dĩ Lam đã để Bạch Tử đeo nó liên tục.

Ngô phu nhân mỉm cười, lắc đầu thở dài: “Vĩnh Thái là một viên gạch tốt, nó có thể được di chuyển đến bất cứ nơi nào nó cần.”

Bạch Tử cau mày lại, cô không hiểu đối phương có ý gì.

“Ý ngài là,“ Mạnh Dĩ Lam lập tức hiểu ra, “Bản thân chính phủ...”

“Chính quyền thành phố B từ lâu đã chia thành hai phe,“ Ngô phu nhân rõ ràng không phải là người sợ nói ra sự thật, bà thẳng thắn: “Lúc trước chẳng phải cháu đã vạch trần bộ trưởng Mạch sao? Người đứng sau ông ta... đang cố gắng tự bảo vệ mình, có chuyện gì mà họ không làm được?”

Trong những ngày Mạnh Dĩ Lam bị Bạch Tang bắt cóc, không biết tin tức cô tố cáo bộ trưởng Mạch là do ai tiết lộ, mà tất cả mọi người đều biết.

Bất kể là trong chính phủ hay người dân thành phố B, đều có phản ứng rất lớn.

Dù sao đi nữa, nếu thỉnh thoảng nhìn thấy một con gián trong nhà, thì khi đi vệ sinh vào lúc nửa đêm chúng ta nhất định phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với hàng nghìn con gián khác.

Nhiều đợt bạo loạn đã nổ ra trong dân chúng, dẫn đến thương vong nặng nề.

Về phía chính phủ, những tranh chấp từng bị che giấu trong bóng tối đã được trực tiếp đưa lên bàn đàm phán.

Lúc này, cơ sở dữ liệu đột nhiên bị đánh sập.

Kể từ khi virus đột biến bùng phát, nơi đó đã trở thành căn cứ quan trọng để chính quyền thành phố B lưu trữ tất cả dữ liệu và thông tin.

Nó không chỉ được sử dụng để theo dõi dân thường, mà còn có thể giám sát mọi lời nói và hành động của tất cả các quan chức chính phủ.

Vì vậy, chắc chắn phải có rất nhiều bằng chứng ẩn giấu trong cơ sở dữ liệu này.

Như Ngô phu nhân đã nói, nếu sau khi cho nổ tung nơi này, rồi đem đổ mọi tội danh lên đầu Vĩnh Thái - Đối với kẻ đứng sau bộ trưởng Mạch, điều này chẳng khác nào một mũi tên trúng hai con nhạn.

Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hỏi: “Nghe nói ngài có quan hệ thân thiết với một số quan chức của chính quyền thành phố B...?”

Chồng của Ngô phu nhân - Tiến sĩ Ngô, là một nhà nghiên cứu khoa học có nhiều đóng góp quan trọng cho đất nước.

Dù trước hay sau khi virus đột biến bùng phát, chính phủ cũng sẽ dành sự ưu ái đặc biệt cho những người như vậy, và việc tiến sĩ Ngô và Ngô phu nhân được an bài sống ở thuỷ cung đã là ưu ái hơi “quá mức“.

Điều này dường như cho thấy, tiến sĩ Ngô có mối quan hệ không hề đơn giản với một số người trong chính quyền thành phố B.

“Đây cũng chẳng phải là bí mật,“ Ngô phu nhân mỉm cười, “Lão phu tử có vài sinh viên làm việc trong chính phủ...”

Nhưng Mạnh Dĩ Lam ngắt lời bà: “Người tôi muốn hỏi không phải tiến sĩ Ngô, mà là ngài.”

Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, Mạnh Dĩ Lam tin rằng so với tiến sĩ Ngô, bà lão trước mặt khẳng định không hề đơn giản.

Bà đã nhờ Mạnh Dĩ Lam và Lâm Khúc Vi che giấu tin tức về cái chết của tiến sĩ Ngô, đồng thời còn quen biết Du Vu Ý, thậm chí còn rất thân thuộc với Lam Nhân - người đã mất tích nhiều năm như vậy.

Người phụ nữ ẩn sau chiếc mặt nạ “Ngô phu nhân”, rốt cuộc là ai?

Vẻ mặt Ngô phu nhân có chút khựng, nhưng sau đó lại nhếch lên khóe miệng: “Chẳng phải ta vừa nói rồi sao? Ta già rồi, không còn sức kể chuyện, để Tiểu Ý nói với cô Bạch đi...” Sau đó, bà lại đầy ẩn ý nhìn về phía Bạch Tử: “Dù sao Tiểu Ý rất thích cô Bạch, chắc chắn có chuyện gì cũng sẽ sẵn lòng nói cho cô ấy biết.”

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, dừng lại một chút rồi khẽ mỉm cười.

Nhìn bề ngoài, cô dường như không quan tâm chút nào đến những gì Ngô phu nhân nói.

Nhưng chỉ có Bạch Tử mới có thể cảm nhận được, bàn tay của mình đang được đối phương nắm lấy, đột nhiên bị siết chặt.

Có một chút đau.

Mặc dù trí nhớ của Bạch Tử bây giờ không tốt lắm, suy nghĩ của cô cũng chậm hơn trước rất nhiều, nhưng cô biết Mạnh Dĩ Lam đang ghen.

Cô cảm thấy cơn ghen của Mạnh Dĩ Lam thật khó hiểu, cũng rất không cần thiết.

Chưa kể lúc trước mình đã bày tỏ thái độ rõ ràng với Du Vu Ý, hơn nữa Du Vu Ý cũng là người thoải mái, nên tương lai cả hai sẽ không còn vướng mắc gì về vấn đề này nữa.

Nhưng nghĩ đến sự thù địch khó hiểu trong lòng khi đối mặt với Hedy, Bạch Tử lại cảm thấy phản ứng của Mạnh Dĩ Lam rất bình thường.

Nghĩ đến đây, Bạch Tử mới nhớ tới mình còn nợ Du Vu Ý một lời giải thích.

Cô vẫn chưa quên, rằng trước khi cô đi giải cứu Mạnh Dĩ Lam, tình trạng thể chất của Du Vu Ý không được tốt lắm.

Ngày vừa trở lại thành phố B, cô thậm chí còn không kịp chào hỏi đối phương.

Bạch Tử càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, dự định sau này phải xin lỗi Du Vu Ý một cách thật trịnh trọng mới được.

Vật lộn với vấn đề này một hồi, Bạch Tử cũng không thể ngồi yên được nữa.

Cô không thể được như Mạnh Dĩ Lam, nhắm mắt làm ngơ trước hai tin nhắn do Hoa tỷ gửi.

Bạch Tử cúi đầu sờ bụng mình, thấy vết thương gần như đã lành, Bạch Tử muốn kéo Mạnh Dĩ Lam đứng dậy: “Tôi không sao, đi thôi.”

Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn vết thương của Bạch Tử, kiên quyết nắm chặt tay cô không chịu buông ra, sau đó quay sang nói với Ngô phu nhân: “Tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”

Ngô phu nhân đang lau mặt cho Lam Nhân thì dừng lại, nghi ngờ nhìn Mạnh Dĩ Lam.

“Chính phủ cử người đến khám xét chỗ ở của tôi.” Mạnh Dĩ Lam vừa rồi có chút ác cảm với Ngô phu nhân, đột nhiên thay đổi thái độ, kể ra tất cả những rắc rối mà mình đang gặp phải, “Bạch Tử bị chính phủ truy nã, không thể lộ diện, càng không thể để bọn họ phát hiện ra... Lam Nhân.”

Không cần nhiều lời, Ngô phu nhân cũng đã hiểu được ý của Mạnh Dĩ Lam.

Nhưng bà không trả lời ngay, mà thay vào đó là cúi đầu lau mặt cho Lam Nhân, rồi thì thầm: “Cũng không có gì, ta ở thuỷ cung một mình cũng nhàm chán, may là có người đến ở cùng ta...” Nói xong, bà nhướn mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Mấy ngày tới, ta muốn đến chỗ cháu cho khuây khoả một chút, được chứ?”

Đây chính là ngụ ý, bà ấy đã đồng ý.

Bà thậm chí còn giúp Mạnh Dĩ Lam nghĩ ra một lý do.

Mạnh Dĩ Lam sững sờ, không ngờ Ngô phu nhân lại phối hợp với mình như vậy, vội vàng gật đầu cảm ơn.

Sau đó, Mạnh Dĩ Lam quay người nói với Bạch Tử: “Sau khi rời khỏi khu vực cấm, tôi và Ngô phu nhân sẽ lái xe về trước...”

Bạch Tử nhanh chóng trả lời: “Tôi sẽ cùng Lam Nhân trốn trước.”

Mạnh Dĩ Lam đưa tay vén áo len của Bạch Tử lên, cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương: “Chờ mọi việc xong xuôi, em có thể trở lại.”

“Được.” Bạch Tử ngoan ngoãn gật đầu.

Vết thương ở bụng đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn lành lại.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam giúp Bạch Tử chỉnh quần áo xong, cô lại nói thêm: “Dù có chuyện gì xảy ra, trước khi những người đó rời đi, em không được hành động thiếu suy nghĩ, cũng tuyệt đối không được để bọn họ phát hiện ra mình.”

Bạch Tử cau mày: “Nhưng nếu như...”

“Không có nếu như.” Mạnh Dĩ Lam lập tức ngắt lời.

Bạch Tử bất đắc dĩ thở dài đồng ý.

“Sổ tay của em đâu? Còn ở đó ah?” Mạnh Dĩ Lam lại hỏi.

Bạch Tử lập tức mở túi áo bên trong của áo gió, từ trong túi lấy ra một vật nhỏ, đó là một cuốn sổ tay mỏng nhẹ cỡ nửa lòng bàn tay: “Đây, luôn luôn mang theo bên mình.”

Mấy ngày trước Mạnh Dĩ Lam đã nhờ người tìm thứ này cho Bạch Tử.

Hiện tại, thể trạng của Bạch Tử không ổn định, trí nhớ của cô cũng ngày càng kém.

Tuy rằng cho đến nay, tất cả những gì cô đã quên đều là những chuyện vặt vãnh, nhưng nếu không có Mạnh Dĩ Lam bên cạnh, mà cách vận hành của đồng hồ lại quá phức tạp, khó mà kiểm tra thông tin, Bạch Tử vẫn có thể rơi vào tình thế nguy hiểm.

Thế là, Mạnh Dĩ Lam đã nghĩ ra một phương pháp đơn giản như vậy.

Cho dù một ngày nào đó, Bạch Tử ở một mình, cô cũng sẽ không bối rối vì đột nhiên quên mất chuyện gì đấy - ít nhất cuốn sổ tay này có thể nhắc cô đi tìm Mạnh Dĩ Lam.

“Nhất định phải cất kỹ,“ Mạnh Dĩ Lam kiên nhẫn dặn dò, “Nếu cảm thấy mình không nhớ được điều gì, thì cứ lật ra xem.”

Bạch Tử đang muốn đồng ý, lại nhịn không được hỏi: “Nhỡ đâu tôi quên có quyển sổ này thì sao?”

Câu hỏi này khiến Ngô phu nhân ở cách đó không xa bật cười thành tiếng.

Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, sau đó thở dài: “Vậy thì trực tiếp đến tìm tôi...” Lời còn chưa dứt, cô tựa như nhớ ra điều gì, liền sửa lại lời nói: “Nếu như ngay cả cái này cũng quên, thì em cứ bảo vệ tốt bản thân mình, tôi sẽ đến tìm em.”

Bạch Tử suy nghĩ một chút, đề nghị: “Hay là tôi xăm nó lên người ah?”

Mạnh Dĩ Lam lập tức cau mày: “Không được.”

“Tại sao?” Bạch Tử cảm thấy ý tưởng của mình không tệ.

Mạnh Dĩ Lam kiên nhẫn giải thích như đang giáo dục một đứa trẻ: “Có nhiều thông tin như vậy, em muốn xăm hết à? Hơn nữa, em có tôi ở bên cạnh rồi, không cần phải làm như vậy đâu, sẽ rất đau.”

“Không đau đâu, tôi chỉ xăm vài chữ thôi.”

“Chữ gì?”

“Tên của chị ah.” Bạch Tử thản nhiên nói.

Mạnh Dĩ Lam cứng đờ tại chỗ, tựa như không nghe được câu trả lời của đối phương, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Ngô phu nhân tựa như đang xem một vở kịch hay, nụ cười trên mặt bà càng đậm hơn.

“Không cần thiết,“ Mạnh Dĩ Lam quay mặt đi, như không dám nhìn vào mắt Bạch Tử, “Đừng làm chuyện ngớ ngẩn như vậy.”

Mặc dù đối với Bạch Tử mà nói, đây chỉ là biện pháp thông thường giúp cô dễ dàng ghi nhớ mà thôi.

Nhưng trong lòng Mạnh Dĩ Lam, chuyện lại không đơn giản như vậy.

Mạnh Dĩ Lam biết mình rất chiếm hữu Bạch Tử, vì để giữ đối phương lại bên cạnh, cô đã dùng mọi thủ đoạn để sửa chữa chiếc máy đáng sợ có thể làm người biến dị bất động.

Cô thậm chí còn dùng mạng sống của mình làm vật đánh cược, để Bạch Tang bắt cóc cô và dẫn dụ Bạch Tử trở lại với mình.

Những hành động này xác thực rất điên rồ, nhưng Mạnh Dĩ Lam tin rằng mình không điên đến mức yêu cầu Bạch Tử xăm tên mình lên người.

Hành động “xăm tên người yêu lên cơ thể” từng là một trong những hành vi mà Mạnh Dĩ Lam khinh thường nhất.

Đối với cô mà nói, điều này tương đương với việc coi mình như một món hàng đưa cho người khác, lại phải đối mặt với tình huống có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, hành động này còn có ý vị tìm kiếm sự hồi đáp - Tôi xăm họ của em lên người tôi, em cũng phải in tên tôi lên tim mình.

Điều này còn khiến cô cảm thấy không được tự nhiên hơn cả việc “tặng nhẫn“.

Đối với Mạnh Dĩ Lam vừa nói sẽ không phụ thuộc vào bất kỳ ai, thì điều này rõ ràng là đang trái ngược lại.

Vì vậy, mặc dù Bạch Tử không hề yêu cầu cô làm gì, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn vô thức bác bỏ lời đề nghị này.

Nhưng thực ra, những điều vừa rồi... đều không phải là suy nghĩ thực sự của cô.

Sở dĩ Mạnh Dĩ Lam từ chối lời đề nghị này, là bởi vì trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Nguyên nhân của nỗi sợ cũng không phải vì cô coi thường hành vi này.

Mà là khi vừa nghe được Bạch Tử nói muốn xăm tên mình lên người, Mạnh Dĩ Lam lại mơ hồ cảm thấy mừng rỡ.

Cô chợt nhận ra, có lẽ tính chiếm hữu của mình đối với Bạch Tử mạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Dường như trong lòng cô có một giọng nói đang âm thầm đáp lại suy nghĩ này ——

Đúng, Bạch Tử nên là của cô.

Không chỉ thân thể, mà cả bên trong cũng phải khắc sâu ba chữ “Mạnh Dĩ Lam” vào tim.

Không ai có thể cướp đi.

Những suy nghĩ này không chỉ khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, mà còn khiến cô cảm thấy sợ hãi không thôi.

Sau đó, cô nhớ đến người đàn ông cũng có tính chiếm hữu cực kỳ cao.

Đây chính là lý do thực sự khiến cô từ chối cách làm này.

Bạch Tử giấu quyển sổ tay nhỏ vào trong áo gió xong, nghi hoặc nhìn Mạnh Dĩ Lam.

Cô tin việc xăm ba chữ “Mạnh Dĩ Lam” lên cơ thể mình không phải là ngu ngốc, mà ngược lại còn thật thông minh.

Cho dù bị người có tâm cơ nhìn thấy ba chữ này, đối phương cũng sẽ không thu được tin tức quan trọng nào, thay vào đó, trí nhớ ngày càng kém của Bạch Tử có thể nhanh chóng tìm kiếm được sự giúp đỡ từ người quan trọng nhất.

Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện “ngớ ngẩn“.

Nhìn sắc mặt Mạnh Dĩ Lam hơi thay đổi, có vẻ không vui, cô cũng không kiên trì nữa.

Ba người không nói chuyện, Mạnh Dĩ Lam cũng giống như Ngô phu nhân, tạm thời nhắm mắt lại.

Còn lại Bạch Tử đang bị Mạnh Dĩ Lam nắm chặt tay, cô một mình lo lắng, thỉnh thoảng cúi đầu kiểm tra bụng, ngay cả Mao Mao cũng kéo gối tham gia náo nhiệt, lặng lẽ đưa tay chọc vào bụng cô.

Đợi khi gần như đã bình phục hoàn toàn, Bạch Tử thúc giục Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng xuất phát.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam xác nhận lại mấy lần, rồi lại đợi thêm một lúc, cuối cùng cô mới quyết định lên đường.

Đường trở về không xa lắm, họ nhanh chóng rời khỏi khu vực cấm và quay trở lại bãi đậu xe.

May mắn thay, tuyết đọng trên mặt đất không quá dày.

Gần đây, lượng tuyết lớn rơi xuống đã khiến việc đi lại ở thành phố B trở nên vô cùng bất tiện.

Ngoại trừ một số đoạn đường nhất định, hầu hết các địa điểm khác đều cấm ô tô.

Mạnh Dĩ Lam đứng ở bên cạnh xe, lần nữa nghiêm túc căn dặn Bạch Tử: “Nhớ kỹ, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Bạch Tử đang cõng Lam Nhân, gật gật đầu, cô đang định đeo mặt nạ vào thì bị người trước mặt ngăn lại.

Mạnh Dĩ Lam nhìn Lam Nhân vẫn còn hôn mê, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt phải của Bạch Tử.

Mặc dù không có ai ở bãi đậu xe, nhưng Ngô phu nhân vẫn ngồi ở ghế phụ trên xe Jeep nhìn họ nói lời tạm biệt, ngay cả Mao Mao ngồi ở ghế sau cũng tò mò áp mặt vào cửa sổ để nhìn hai người.

Mạnh Dĩ Lam không chút kiêng dè, cô không nói một lời, nâng mặt Bạch Tử rồi cúi đầu hôn lên.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù chỉ xa cách Bạch Tử một khoảng thời gian ngắn, Mạnh Dĩ Lam cũng không đành lòng quay người trực tiếp rời đi.

Nụ hôn không sâu, nhưng cũng không thể dứt ra ngay lập tức.

Hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, truyền cho nhau những tình ý trong lòng.

Sau khi tách ra, Mạnh Dĩ Lam thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Bạch Tử lắc đầu: “Chị đi trước ah.”

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, thở dài, tiếp đến lại cúi đầu hôn lên khóe miệng đối phương, sau đó xoay người lên xe.

Trong bóng tối, chiếc xe Jeep chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe, để lại dấu vết in hằn trên mặt tuyết.

Mạnh Dĩ Lam xoay tay lái, nhìn bóng dáng mảnh khảnh trong gương chiếu hậu, lòng cảm thấy thật chua xót.

Có lẽ, nên trao chiếc nhẫn đó sớm hơn một chút.

Mạnh Dĩ Lam bất giác cau mày khi nghĩ đến chiếc túi vải nhỏ bị thất lạc trong khu vực cấm.

Hình dáng của cặp nhẫn rất đơn giản, nhưng trên đó lại khắc họ của cô và Bạch Tử.

Đây là một trong những lý do khiến cô không dám trao chiếc nhẫn đi.

Lúc đang nghỉ ngơi trong cửa hàng đồ chơi “người lớn”, khi nghe Bạch Tử nói muốn xăm tên mình lên cơ thể, Mạnh Dĩ Lam liền nghĩ đến hai chiếc nhẫn đó.

Hóa ra, đã thật lâu trước đây, cô đã sớm bộc lộ tính chiếm hữu của mình đối với Bạch Tử.



Hàng ghế sau đột nhiên vang lên tiếng động, Mạnh Dĩ Lam ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu.

Chỉ thấy Mao Mao đổ ra một đống đồ từ trong vỏ gối, toàn là chiến lợi phẩm mà nó cướp được từ cửa hàng đồ chơi “người lớn” - bao gồm cả “kẹo dành cho người lớn” mà lúc nảy Bạch Tử chỉ vào và hỏi có phải là chuột không.

Mạnh Dĩ Lam vừa nhíu mày lại, thì nghe thấy Ngô phu nhân bên cạnh nói: “Lúc đầu, ta còn tưởng rằng cô Bạch và Tiểu Ý sẽ thành một đôi.”

Lúc này, ô tô đã rời khỏi bãi đỗ.

Xung quanh tối om, chỉ có ánh đèn xe chiếu sáng con đường phía trước.

Bóng dáng của Bạch Tử không còn hiện rõ trong gương chiếu hậu nữa, trong khi Mao Mao ngồi ở ghế sau đang hào hứng chơi đùa với một chuỗi hạt châu có hình thù kỳ lạ.

Mạnh Dĩ Lam lái xe với vẻ mặt vô cảm, như không hề nghe thấy lời Ngô phu nhân vừa nói.

Mặc dù không nhận được phản hồi, nhưng Ngô phu nhân vẫn tiếp tục nói: “Số mệnh của Tiểu Ý không tốt, ta luôn lo lắng cho con bé rất nhiều, ta nghĩ dù là nam hay nữ cũng không sao cả, sẽ thật tốt nếu có thể cho đứa trẻ này một người bạn đồng hành.”

Cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng lên tiếng: “Một mình cũng không có gì không tốt.”

Nói xong, mặc kệ đường tuyết trơn trượt, cô đạp ga cho xe tăng tốc.

“Tất nhiên, cả hai đứa đều là những cô gái tốt và có thể tự chăm sóc bản thân...” Ngô phu nhân mỉm cười, “Nhưng nếu có thể có được một duyên phận tốt đẹp thì cũng không tệ, đúng không?”

Mạnh Dĩ Lam không trả lời.

Ngô phu nhân không để ý, bà mỉm cười quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam nghe đối phương thở dài, có chút do dự nói: “Dĩ Lam, nếu Lam Nhân biết... giữa cháu và cô Bạch, bà ấy có thể... sẽ không vui đâu.”

Ngô phu nhân không muốn nói ra điều này, nhưng vừa mới ở cùng hai người một thời gian ngắn, bà đã có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc giữa Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam.

Một số cảm xúc ẩn sâu trong lòng, cuối cùng cũng không thể nhịn được bộc lộ ra ngoài.

Mạnh Dĩ Lam khẽ cau mày: “Chuyện giữa tôi và Bạch Tử không liên quan gì đến người khác.”

Liên quan đến chuyện giữa mình và Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai chạy tới chỉ trỏ - Ngô phu nhân không thể, Lam Nhân cũng không thể.

“Dĩ Lam, cháu hiểu lầm ta rồi,“ Ngô phu nhân quay lại, nghiêm túc nói: “Lam Nhân không phải bà già ngoan cố, nếu như... lúc trước bà ấy có thể ở bên cạnh con, thì sẽ là một người mẹ rất tốt.”

Mạnh Dĩ Lam ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu, thấy khuôn mặt có chút đau thương của Ngô phu nhân, khiến cô càng thêm bối rối.

“Bà ấy đương nhiên sẽ vui vì con có được một người bầu bạn tốt như vậy, nhưng...” Ngô phu nhân cau mày, im lặng một lúc rồi thấp giọng thở dài, “Nhưng vì cái gì, hết lần này đến lần khác vẫn là Bạch Tử?”

Bà ấy không còn gọi Bạch Tử là “cô Bạch”, mà thay vào đó gọi đối phương bằng tên, đây dường như có ý nghĩa gì đó.

Lông mày Mạnh Dĩ Lam càng nhíu chặt hơn, cô có thể nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Ngô phu nhân.

Hơn nữa, mọi chuyện chắc chắn không hề đơn giản.

“Ngô phu nhân,“ Mạnh Dĩ Lam xoay tay lái, cho xe đi qua một khúc cua lớn rồi hỏi: “Nếu bây giờ có chuyện gì tôi có thể biết, bà có thể nói thẳng cho tôi biết được không?”

Ngô phu nhân dường như ý thức được điều gì đó, nói đùa: “Đừng hiểu lầm, Bạch Tử và cháu không có quan hệ huyết thống.”

Mạnh Dĩ Lam vẻ mặt vô cảm không trả lời, bởi vì trong lòng cô đang cực kỳ khó hiểu.

Nụ cười của Ngô phu nhân dần dần nhạt đi, bà quay lại nhìn về phía trước, một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Dĩ Lam, hãy cố mà trân trọng hiện tại đi.”

Trái tim của Mạnh Dĩ Lam chùng xuống sau khi nghe điều này.

Nhưng cô chưa kịp hỏi tiếp thì chiếc xe đã tới gần bờ sông.

Năm sáu chiếc ô tô đậu bên cạnh con đường vốn dĩ vắng vẻ, trên boong tàu cũng có mười mấy người đang đứng.

Đứng ở cửa khoang tàu có Hedy, Hoa tỷ và Hồng Toàn đeo mặt nạ.

Thoạt nhìn có vẻ như đã xảy ra xung đột nào đó, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Lúc này, Bạch Tử đang trốn ở một gốc cây lớn bên bờ sông, cô đã lặng lẽ chờ đợi ở đây hơn mười phút.

Mặc dù cõng Lam Nhân đang hôn mê trên lưng, nhưng vì đã được quấn kỹ, nên không có nguy cơ bị lạnh hay ngã xuống nữa, vì thế mà trên đường trở về Bạch Tử cũng không lo lắng gì, tốc độ đi rất nhanh.

Khi quay lại bờ sông, cô lập tức nhìn thấy hai nhóm người đang tụ tập trên boong tàu.

Một trong những người dẫn đầu là một người đàn ông mập mạp, đầu hói.

Đó là viên quan chức đã nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam trên xe RV, cũng chính là người đã âm mưu với Bạch Tang trong lều.

Bạch Tử sẽ không bao giờ quên khuôn mặt ghê tởm của đối phương khi cố tình sử dụng chiếc máy kia để bắt cô tại nhà tưởng niệm ở quảng trường Vĩnh Lộc.

Cô biết “bộ trưởng Mạch” này đã sớm bị bắt từ lâu, nhưng không hiểu vì lý do gì, giờ đây hắn lại ngạo mạn đứng trên boong tàu, thậm chí còn ra lệnh cho một nhóm người ngang ngược lục soát tàu của Mạnh Dĩ Lam.

Sau đó, Bạch Tử nhận ra người đang nói chuyện với gã đầu trọc mập mạp.

Người đó hơi thấp gầy, còn bị gãy một tay.

Anh ta chính là Lưu Tử, người từng phản bội chính quyền thành phố B, giờ lại được chính phủ coi là anh hùng.

Chẳng bao lâu, Bạch Tử đã hiểu được đại khái hai người đó đang tranh cãi chuyện gì - Lưu Tử đang cố gắng ngăn cản bộ trưởng Mạch khám xét tàu của Mạnh Dĩ Lam, trong khi bộ trưởng Mạch nói bóng gió cảnh cáo Lưu Tử không được can thiệp vào việc của người khác.

Bạch Tử không thể đoán ra lý do tại sao bộ trưởng Mạch lại xuất hiện ở đây, chứ đừng nói đến lý do tại sao Lưu Tử lại chủ động giúp đỡ Mạnh Dĩ Lam.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ thì cô đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu đen quen thuộc đang chậm rãi tiến đến.

Sau khi xe dừng lại bên đường, Mạnh Dĩ Lam cùng Mao Mao xuống xe, Ngô phu nhân cũng theo sát đi về phía tàu.

“Tiểu Mạnh,“ bộ trưởng Mạch lập tức nở một nụ cười cực kỳ giả tạo khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang đi đến boong tàu, “Cuối cùng thì cháu cũng về rồi.”

Mạnh Dĩ Lam không trả lời, sắc mặt lạnh lùng, hiển nhiên không muốn cùng đối phương diễn tuồng này.

“Ồ haha,“ bộ trưởng Mạch liếc nhìn Mao Mao đang trốn đằng sau Mạnh Dĩ Lam, “Con khỉ này còn ở đây à?”

Mao Mao vừa kéo lấy ống quần của Mạnh Dĩ Lam, vừa thăm dò thò đầu ra nhe răng trợn mắt với bộ trưởng Mạch, rõ ràng là nó không thích kẻ mập mạp hói đầu, cơ thể đầy mùi khói thuốc lá này.

Sau khi bộ trưởng Mạch khinh thường cười chế nhạo Mao Mao xong, ông ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam: “Tiểu Mạnh, cháu thực sự hiểu lầm rồi, trước đây ta gặp Bạch Tang là vì dò xét tình báo.”

Mạnh Dĩ Lam vẫn không lên tiếng.

“Cháu nhìn ta bây giờ này,“ bộ trưởng Mạch ung dung rít một hơi thuốc lá điện tử, nhếch miệng cười nói, “Sau khi sự việc rõ ràng xong, họ lập tức thả ta ra.”

Trong làn khói ngột ngạt, Mạnh Dĩ Lam không cười, nói hai chữ: “Chúc mừng.”

“Ta không trách cháu, người không biết thì không có tội, nhưng cháu cũng đừng trách ta hôm nay không nể tình.” Vừa nói, ánh mắt bộ trưởng Mạch hơi thay đổi, “Có người báo cho ta biết, có dị nhân ẩn náu trên tàu này.”

Mạnh Dĩ Lam nhíu mày.

Thấy tâm tình đối phương dao động, bộ trưởng Mạch có vẻ rất hưng phấn nói thêm: “Đó chính là... cô gái một mắt đã cùng với Bạch Tang bắt cóc cháu.”

Nghe vậy, Mạnh Dĩ Lam không lộ ra vẻ mặt tức giận như bộ trưởng Mạch mong đợi, mà quay đầu nhìn Lưu Tử: “Đội trưởng Lưu, sao anh lại đến đây?”

“Tiểu Mạnh à, có điều cháu không biết đấy,“ Bộ trưởng Mạch nhanh chóng xen vào, giọng điệu đầy mỉa mai, “Người ta mới nhậm chức, cháu phải gọi là 'Bộ trưởng Lưu' chứ —— Này nhé, đường xa vất vả lặn lội đến đây, chẳng phải là đang dằn mặt ta hay sao.”

Lưu Tử bình tĩnh nhìn Mạnh Dĩ Lam: “Hiện tại tôi chịu trách nhiệm chính trong việc bắt giữ những người biến dị đang ẩn náu trong thành phố.”

“Ồ, nói hay lắm,“ bộ trưởng Mạch giả vờ vỗ tay, “Cậu vẫn còn biết rõ trách nhiệm của mình, thế sao còn cản trở tôi khám xét tàu?”

Lưu Tử chậm rãi trả lời: “Bộ trưởng Mạch, tôi không chấp thuận lệnh khám xét mà ông xin, cho dù có được chấp thuận thì người khám xét cũng phải là tôi chứ không phải ông.”

Như bị đâm chọt vào cái chân đau, nụ cười bỉ ổi của bộ trưởng Mạch cuối cùng cũng nhạt đi: “Cậu đừng tưởng dùng lông gà làm mũi tên! Nghĩ kỹ thì chức vụ của ta cao hơn cậu đấy! Sở của cậu mới thành lập không lâu...”

Mạnh Dĩ Lam lạnh lùng ngắt lời bộ trưởng Mạch: “Là ai báo cáo?”

Vừa dứt lời, Bạch Tử liền nhìn thấy cửa sau của một chiếc ô tô màu trắng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bước xuống xe.

Mạnh Dĩ Lam cũng nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn người đang chậm rãi đi về phía mình.

Là Mạnh Nguyệt.

Trong lòng Mạnh Dĩ Lam xiết lại, sau đó cô lập tức điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười chào đối phương: “Cô mẫu, ngài cũng đến đây ạ?”

Mạnh Nguyệt đi tới trước mặt bộ trưởng Mạch, liếc nhìn Ngô phu nhân rồi quay đầu lại nói: “Là ta báo cáo.”

Dù đã đoán được điều này nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn giả vờ ngạc nhiên, tỏ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Ta có việc muốn tìm con, nhưng khi đến đây lại không thấy ai cả,“ Mạnh Nguyệt nói rồi nhìn về phía Hoa tỷ đang đứng ở cửa khoang tàu, “Cô ấy nói con có việc quan trọng phải ra ngoài, nhưng nếu không phải do chính miệng con nói, ta sẽ không tin đâu.”

Mạnh Dĩ Lam chưa kịp mở miệng, Mạnh Nguyệt đã nói tiếp: “Hiện tại ta rất lo lắng cho sự an toàn của con, cho nên đã trực tiếp đến gặp bộ trưởng Mạch, để ông ấy đưa người tới xem một chút —— ta sợ 'người kia' sẽ làm tổn thương con.”

Người kia, chính là ám chỉ Bạch Tử.

“Thật xin lỗi, đã làm ngài hao phí tâm tư, hôm qua con đã ở chỗ Ngô phu nhân một đêm,“ Mạnh Dĩ Lam giải thích với vẻ áy náy, “Sau khi tiến sĩ Ngô qua đời, ngài ấy luôn ở một mình, vì vậy nhân lúc rảnh rỗi con đã đến chơi với ngài ấy, cũng tiện thể đưa ngài ấy đến ở với con vài ngày.”

Không lâu trước đây, cái chết của tiến sĩ Ngô đã bị chính phủ phát hiện.

Nhưng lúc đó Ngô phu nhân đã sớm chôn cất xong và cũng dọn dẹp phòng làm việc sạch sẽ, cho nên không có ai nghi ngờ, họ đều cho rằng ông ấy chết vì bị bệnh.

Mạnh Nguyệt như có điều suy nghĩ, bà nhìn về phía Hoa tỷ, Hedy và Hồng Toàn đang đeo mặt nạ, nói thẳng: “Dĩ Lam, ta tưởng con từ nhỏ đã không thích giao lưu với người khác.”

“Hedy sống ở đây để thuận tiện trao đổi công việc với con, về phần Ngô phu nhân...” Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh giải thích, “Trước đây tiến sĩ Ngô đã giúp đỡ con rất nhiều trong việc điều tra về người biến dị, cho nên... cũng quen biết với nhau.”

Ngô phu nhân kịp thời gật đầu, giơ bàn tay run rẩy lên, mỉm cười với Mạnh Nguyệt: “Ngài là phó chủ tịch tập đoàn Hoành Á, đúng không? May nhờ có ngài mà người dân thành phố B của chúng ta mới có thuốc uống, ngài là một người vô cùng vô vùng tốt ah.”

“Ngô phu nhân,“ vẻ mặt của Mạnh Nguyệt cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, “Tôi mới biết tin chồng ngài qua đời cách đây vài hôm, chưa kịp qua chào hỏi, xin chia buồn... cùng ngài.”

Ngô phu nhân gật gật đầu: “Thật có lòng.”

Sau khi hai người thản nhiên trò chuyện vài câu, bầu không khí vốn đang căng thẳng dần dần dịu đi.

Mạnh Nguyệt không còn vẻ cảnh giác như lúc mới xuống xe, bà nói với người bên cạnh: “Bộ trưởng Mạch, đã có bộ trưởng Lưu ở đây thì không có gì phải lo lắng nữa, đêm nay vất vả cho ông rồi.”

Bộ trưởng Mạch hiển nhiên có chút sợ Mạnh Nguyệt, sau khi trừng mắt nhìn Lưu Tử, ông ta mới gật gật đầu dẫn mọi người xuống tàu.

Mạnh Nguyệt lại quay sang Lưu Tử nói: “Bộ trưởng Lưu, chuyến đi này vất vả cho cậu quá.”

Nói xong bà liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam, rõ ràng là đang nghĩ đến mối quan hệ giữa Lưu Tử và Mạnh Dĩ Lam.

Lưu Tử mặc dù chú ý tới ánh mắt của Mạnh Nguyệt nhưng cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ cứng rắn đáp: “Xin lỗi, tôi chỉ tuân theo quy tắc.”

Nói xong, anh ta cũng cùng mọi người rời boong tàu.

Mạnh Dĩ Lam cũng không chủ động chào tạm biệt Lưu Tử, thậm chí còn không thèm nhìn bóng lưng người này rời đi.

Cô biết hôm nay Lưu Tử tới đây để giúp đỡ, nhưng thực ra là một ám chỉ rất rõ ràng.

Không đơn giản là ám chỉ Mạnh Dĩ Lam, mà còn ám chỉ cả Mạnh Nguyệt. Điều này có liên quan đến chuyện mà Ngô phu nhân đã nói với cô cách đây không lâu - Có cuộc đấu tranh giữa nội bộ chính quyền thành phố B.

Bộ trưởng Mạch và Lưu Tử rõ ràng thuộc về hai “phe” khác nhau, họ đang tranh giành và đấu đá nhau đến chết.

Sau khi những người trong chính phủ rời đi, Mạnh Dĩ Lam biết Mạnh Nguyệt nhất định có chuyện muốn nói với mình, nên nhờ Hedy và Hoa tỷ đưa Ngô phu nhân và Mao Mao lên tàu nghỉ ngơi.

Khi trên boong tàu chỉ còn lại hai người, Mạnh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Dĩ Lam, Vũ Đình tỉnh rồi.”

Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Nguyệt đã thẳng thừng nói: “Vũ Đình nói người làm tổn thương nó... chính là Bạch Tử.”

Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại.

“Cho nên hôm nay ta mới lo lắng như vậy,“ Mạnh Nguyệt thở dài, sau đó ngước mắt lên quan sát vẻ mặt của Mạnh Dĩ Lam, “Ta sợ con sẽ xảy ra chuyện gì đó, nóng lòng không chờ được lệnh khám xét được ban ra, cho nên ta đã nhờ bộ trưởng Mạch sang giúp đỡ.”

Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh gật đầu, lại lần nữa xin lỗi: “Thực xin lỗi, con đã làm cho cô mẫu lo lắng.”

Mạnh Nguyệt đưa tay vuốt phẳng khăn quàng cổ, lơ đãng nói: “Nếu con đã trở về thì đi theo ta một chuyến nhé - cha con muốn gặp con.”

Thời tiết lạnh đến mức khi Mạnh Nguyệt nói chuyện, làn sương trắng dày đặc không ngừng phun ra từ miệng bà.

Thời gian như bỗng nhiên dừng lại, Mạnh Dĩ Lam đứng đó hồi lâu không trả lời.

“Sao vậy?” Mạnh Nguyệt nhướn mày, “Không tiện?”

“Thuận tiện,“ Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng phản ứng lại, cười nói, “Con đi cùng ngài.”

Nói xong, cô theo Mạnh Nguyệt ra khỏi tàu, quay người đi về phía xe Jeep của mình.

Nhưng Mạnh Nguyệt lại gọi Mạnh Dĩ Lam: “Ngồi xe của ta đi, trên đường tuyết đọng nhiều lắm, nguy hiểm.”

“Không sao đâu,“ Mạnh Dĩ Lam kiên trì nói, “Con đã tìm người sửa sang lại động cơ xe.”

Mạnh Nguyệt không suy nghĩ, gật gật đầu, quay người đi về phía chiếc xe màu trắng.

Ít phút sau, tất cả xe cộ đều đã rời đi, bờ sông vừa rồi còn “nhộn nhịp”, giờ lại trở về trạng thái lặng im như thường ngày.

Một lúc sau, Bạch Tử ẩn nấp đã lâu trên cây, cuối cùng cũng cõng Lam Nhân lên tàu, vừa vào cửa liền gặp mọi người đang chờ ở phòng khách.

Lúc này Bạch Tử có vẻ lo lắng, sau khi đặt Lam Nhân xuống ghế sofa, cô quay người đi về phía cửa khoang tàu mà không thèm chào hỏi.

Hoa tỷ lập tức ngăn cô lại: “Mạnh tiểu thư vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói trước tiên để cô nghỉ ngơi thật tốt ở trên tàu, đừng hành động hấp tấp.”

Bạch Tử lập tức lắc đầu, cô mở miệng như muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại không nói gì rồi quay người rời khỏi khoang tàu.

Lúc nảy, khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam một mình rời đi cùng Mạnh Nguyệt, tim Bạch Tử cũng theo đó mà treo lơ lửng.

Mặc dù Mạnh Dĩ Lam chưa từng đề cập đến chuyện này với Bạch Tử, nhưng từ lâu Bạch Tử đã cảm nhận được, Mạnh Dĩ Lam sẽ luôn cảm thấy không thoải mái khi nói về những chủ đề liên quan đến Mạnh Phàm, thậm chí còn lộ ra chút sợ hãi và bất an.

Nghĩ tới đây, Bạch Tử càng thêm lo lắng, cô không có cách nào trơ mắt nhìn Mạnh Dĩ Lam một mình đi đối mặt với Mạnh Phàm.

Bạch Tử lại đeo mặt nạ vào, vội vàng nhảy xuống tàu và lao về hướng Mạnh Dĩ Lam vừa rời đi.

Kể từ khi tỉnh dậy, Bạch Tử chưa bao giờ đến gần tập đoàn Hoành Á.

Giờ đây, khi một lần nữa đi trên đoạn đường quen thuộc, cô nhận thấy rõ ràng những thay đổi lớn đã diễn ra xung quanh mình.

Nửa năm trước, khu vực này được coi là khu vực yên bình nhất ở thành phố B.

Nhưng bây giờ, trên đường Bạch Tử đến Hoành Á, cô không còn nhìn thấy những khu dân cư “yên bình” trước đây nữa, thay vào đó, là đi qua vô số đống đổ nát, thậm chí còn suýt đi lạc vào một khu phế tích tràn đầy đạn pháo.

Tất cả những trạm kiểm soát tạm thời ban đầu bên lề đường, đều đã bị dỡ bỏ và thay thế bằng các phương tiện cải tiến được trang bị súng.

Đây hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nơi yên ổn nên có, mà là một chiến trường thương vong nặng nề.

Thành phố B dường như đã không còn là “vùng xanh” thích hợp cho con người sinh sống nữa.

Một lúc sau, Bạch Tử đã đuổi kịp Mạnh Dĩ Lam.

Chiếc xe Jeep màu đen bám theo chiếc xe trắng của Mạnh Nguyệt, phía sau Mạnh Dĩ Lam là mấy chiếc xe bán tải cải tiến của tập đoàn Hoành Á đang theo đuôi.

Nếu một người qua đường không biết gì nhìn vào, chắc chắn họ sẽ nghĩ có phạm nhân ngồi trên xe Jeep, và người đó đang bị áp giải đến một nơi nào đấy.

Mười phút sau, những chiếc xe này dừng lại cạnh một tòa cao ốc.

Không giống như đống đổ nát vừa rồi, tòa nhà văn phòng do tập đoàn Hoành Á chiếm giữ này vẫn đứng yên bình tại chỗ như trước.

Bạch Tử núp trong bụi cây, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam xuống xe, đi theo Mạnh Nguyệt vào trong toà nhà.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, họ sẽ lên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi lần đầu tiên Bạch Tử gặp Mạnh Nguyệt.

Số người đóng quân xung quanh tòa nhà nhiều gấp hai hoặc ba lần so với trước đây, Bạch Tử có thể từ quần áo của họ mà đoán được, rằng phần lớn những người này là cảnh vệ được chính phủ cử đến.

Không chỉ vậy, Bạch Tử còn nhìn thấy những món đồ mà cô rất quen thuộc, đang treo ở hai bên tòa nhà - những chiếc máy có thể phát ra thứ âm nhạc và ánh sáng khiến Bạch Tử cảm thấy sống không bằng chết.

Bạch Tử nghe Mạnh Dĩ Lam nói, từ khi chính quyền thành phố B và phòng thí nghiệm của tập đoàn Hoành Á sáp nhập, ít nhất có bảy, tám dị nhân như Bạch Tử đã bị bắt giữ.

Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam lại không nói cho Bạch Tử biết những người này hiện đang ở đâu.

Bạch Tử nhớ lại những gì Ngô phu nhân đã nói - huyện Bình Hoá xảy ra chút chuyện và dường như có liên quan đến kế hoạch “mở rộng cơ sở thử nghiệm” của tập đoàn Hoành Á gần đây.

Bạch Tử mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng Bạch Tử không có thời gian suy nghĩ thêm nữa, đành phải nhanh chóng đuổi theo Mạnh Dĩ Lam đã được đưa vào cao ốc.

Tuy rằng sự phòng vệ của tòa nhà đã chặt chẽ hơn trước rất nhiều, nhưng đối với Bạch Tử thì đó chẳng phải là vấn đề gì lớn.

Cô đã bàn bạc với Du Vu Ý về việc lẻn vào tòa nhà để trộm thuốc, thậm chí cả hai còn lập ra một kế hoạch tương đối chi tiết.

Bạch Tử đã nhìn thấy sơ đồ cấu trúc của tòa nhà mà Du Vu Ý tìm được ở đâu đó, và cho đến bây giờ, cô vẫn chưa quên kế hoạch đột nhập mà Du Vu Ý đã vẽ trên đó.

Chỉ những dị nhân như cô và Du Vu Ý mới có thể thực hiện phương pháp lẻn vào tòa nhà này.

Khi cảnh vệ không chú ý, Bạch Tử trực tiếp trèo lên bức tường ngoài của tòa nhà và nhanh chóng leo lên độ cao năm sáu tầng trong vài chục giây, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi giám sát trên mặt đất.

Không lâu sau, Bạch Tử đã leo đến phần giữa của tòa nhà.

Từ một cái cửa sổ nửa mở, cô trèo vào một căn phòng nghỉ trống không, lại từ nhà vệ sinh phòng nghỉ chui vào lỗ thông gió của tòa nhà, sau đó dọc theo đường ống bò lên tầng trên cùng.

Mười mấy phút sau, Bạch Tử dính đầy bụi bặm nằm trên trần nhà Mạnh Nguyệt, thông qua miệng lỗ thông gió, cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang ngồi một mình trong phòng khách nghỉ ngơi.

Một lúc sau, một người giúp việc đi tới, cung kính dẫn Mạnh Dĩ Lam lên lầu.



Bạch Tử cẩn thận di chuyển cơ thể của mình leo lên tầng hai, rồi theo bước chân của Mạnh Dĩ Lam và bò vào một đường ống hẹp.

Bò đến cuối cùng, Bạch Tử thông qua lỗ thông hơi nhìn xuống, phát hiện Mạnh Dĩ Lam đang đi vào một phòng họp rất rộng lớn.

Điều kỳ lạ là, cô không nhìn thấy Mạnh Phàm, chỉ có Mạnh Nguyệt đang ngồi ở chiếc bàn gỗ dài, giống như một người lãnh đạo sắp họp, lặng lẽ chờ đợi Mạnh Dĩ Lam đến.

Đây là những gì Mạnh Nguyệt đã nói tới, cùng người nhà tụ hợp.

Thực sự ấm áp.

Lúc này Mạnh Dĩ Lam trông rất tự nhiên, lưng vẫn thẳng như thường lệ, tóc được buộc gọn gàng, vẻ mặt lạnh lùng, mỗi động tác đều có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Nhưng Bạch Tử lại nhìn thấy dưới chiếc bàn dài, bàn tay đặt ở đầu gối của Mạnh Dĩ Lam đang nắm chặt thành nắm đấm - đây là thói quen mà đối phương luôn làm khi cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Bạch Tử cau mày, chống lại sự thôi thúc muốn trực tiếp đưa Mạnh Dĩ Lam đi.

Sau khi Mạnh Nguyệt bảo người giúp việc ra ngoài, bà và Mạnh Dĩ Lam trò chuyện về những việc lặt vặt thường ngày.

Đúng lúc này, một giai điệu quen thuộc đột nhiên từ đâu đó vang lên.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Bạch Tử vẫn có thể nghe rõ.

Khoảnh khắc tiếp theo, thái dương của Bạch Tử cảm giác như có một cây kim sắc bén đâm vào, cơn đau khiến cô lập tức nhắm hai mắt lại, cô phải liều mạng cắn chặt răng mới có thể không gào lên đau đớn.

“Dĩ Lam, con cũng nghe thấy à?” Giọng nói của Mạnh Nguyệt từ trong phòng họp vang lên: “Trước đây nhờ có con tìm lại chiếc máy ấy, ta đã cho người chế tạo hơn chục chiếc, một số đã được lắp đặt trên đường phố, ngoài ra, ta cũng cho lắp thêm mấy chiếc trong toà nhà này... chúng được mở vào những thời điểm khác nhau trong ngày, giống như việc khử trùng thông thường vậy.”

Mạnh Dĩ Lam không trả lời.

“Hệt như bắt chuột, con tuyệt đối không được nhân nhượng,“ Mạnh Nguyệt tự nhủ, “Lô hàng bắt được lúc trước đã được gửi đến chính phủ, nửa tháng nữa sẽ được chuyển đến cơ sở mới, gọi là gì nhỉ... huyện Bình Hoá phải không?”

Nghe đến đoạn này, Bạch Tử không thể nào tập trung được nữa.

Đầu cô càng lúc càng đau, như thể có một chiếc thìa đang khuấy mạnh trong não cô.

Tiếng nói chuyện của Mạnh Dĩ Lam và Mạnh Nguyệt tiếp tục truyền đến đường ống thông gió, nhưng đối với Bạch Tử lại giống như tiếng ong mật kêu, vo ve không ngừng.

Đã thật lâu, nhưng giai điệu kia vẫn chưa dừng lại.

Bạch Tử dường như đã quen với những tiếng động khủng khiếp này, tuy đầu vẫn còn đau nhức nhưng cô vẫn có thể phân chút tâm tư nghe cuộc trò chuyện trong phòng họp.

Đúng lúc này, cô nghe thấy Mạnh Nguyệt nói: “Cha con đã chuẩn bị xong rồi.”

Bạch Tử lập tức nhịn đau mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh Nguyệt đang bật máy chiếu.

Sau đó, một màn hình chiếu cực lớn xuất hiện trên tường.

Từ góc nhìn của Bạch Tử, cô chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới của màn chiếu.

Màn hình hiện lên một chiếc bàn làm việc, phía sau chiếc bàn ấy là một người đàn ông mặc vest.

Tuy nhiên, Bạch Tử không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó.

“Dĩ Lam.”

Lúc giọng nói của người đàn ông lớn tuổi cất lên, Bạch Tử nhìn thấy thân thể Mạnh Dĩ Lam khẽ run rẩy.

Người đàn ông còn nói thêm vài câu gì đó nữa, nhưng Bạch Tử lại không thể phân biệt được nội dung trong lời nói, bởi vì đầu cô quá đau đớn.

Mạnh Dĩ Lam vẫn ngồi thẳng lưng như tư thế ban đầu, nhưng vì đưa lưng về phía lỗ thông gió nên Bạch Tử không nhìn rõ mặt.

Cô chỉ có thể nhìn thấy, từ đầu đến cuối, bàn tay đặt trên đầu gối của đối phương vẫn siết chặt thành nắm đấm, chưa bao giờ buông ra.

Giai điệu từ xa vọng lại vẫn chưa dừng lại, đầu óc Bạch Tử càng ngày càng đau nhức, lời nói của Mạnh Phàm chỉ có thể đứt quãng lọt vào tai cô ——

“Những... hiểu lầm mà ta đã gây ra...”

“Lam Nhân bà ấy... hy vọng con có thể hiểu được...”

“Dĩ Lam... con là... hy vọng...”

“Lúc đó... tiến sĩ Ngô... mất trí nhớ...”

“Thời cơ vẫn chưa đến... rõ ràng...”

Đột nhiên, hình ảnh trên màn hình bị ai đó cắt đứt, một đoạn video kỳ lạ bắt đầu phát.

Đoạn video dường như đã được quay từ rất lâu rồi, cả độ phân giải lẫn định dạng đều rất khác so với video những năm gần đây.

Trong video, có một người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang bế một bé gái bốn năm tuổi, cách đó không xa là một người phụ nữ mặc váy.

Một lúc sau, người phụ nữ bắt đầu khóc.

Bạch Tử hoàn toàn không nghe rõ được người trong đoạn video đang nói cái gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phần dưới của màn hình chiếu.

Đầu cô đau đến mức muốn bất tỉnh, thậm chí tầm nhìn cũng dần dần mờ đi.

Khi những âm thanh tra tấn rốt cuộc dừng lại, phòng họp đã trống rỗng không còn một ai.

Bạch Tử thở hổn hển, nhanh chóng bò theo ống thông gió đi ra phòng khách.

May mà cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam ở cửa phòng khách, vẻ mặt đối phương bình tĩnh, đang nói lời tạm biệt Mạnh Nguyệt.

Sau khi nhìn Mạnh Dĩ Lam đi vào thang máy, Bạch Tử lập tức dọc theo ống thông gió leo trở lại bức tường ngoài của tòa nhà.

Khi cô trở lại mặt đất, chiếc xe Jeep của Mạnh Dĩ Lam đã biến mất.

Bạch Tử không dám ở lại lâu nữa, vội vàng đi theo con đường mình đến.

Đi được nửa đường, cô nhìn thấy chiếc xe Jeep màu đen quen thuộc đang đậu bên đường.

Mạnh Dĩ Lam đang ngồi trong xe, hình như đang đợi ai đó.

Lúc Bạch Tử nghi ngờ cho rằng đối phương có lẽ đã hẹn gặp ai đó ở đây, cô chợt phát hiện đồng hồ của mình nhận được một tin nhắn mới, chỉ có hai chữ: “Lên xe.”

Ngay từ khi Mạnh Dĩ Lam lái xe ra khỏi bờ sông, cô đã sử dụng chức năng định vị của đồng hồ, sau đó phát hiện Bạch Tử đang theo sát phía sau.

Nhưng cho dù không làm như vậy, cô cũng có thể đoán được Bạch Tử chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở trên tàu.

Mười giây sau, Bạch Tử đeo mặt nạ nghe lời ngồi vào ghế phụ.

“À ừm...” Bạch Tử biết mình làm trái lời hứa trước, vừa lên xe liền có chút áy náy mà xin lỗi, “Không ngờ bọn họ lại trực tiếp đưa chị đi, tôi không yên lòng, nên...”

Mạnh Dĩ Lam không nói gì, khởi động xe.

Bạch Tử nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Mạnh Dĩ Lam: “Chị...... đừng nóng giận.”

“Tôi sẽ tìm người chuẩn bị cho em một cặp nút bịt tai,“ Mạnh Dĩ Lam đột nhiên lên tiếng, rõ ràng không có giận Bạch Tử tự tiện hành động, “Tôi không ngờ Mạnh Nguyệt lại hành động nhanh như vậy, bà ấy dùng chiếc máy đó...”

Mạnh Dĩ Lam đột nhiên ngừng nói, tựa như đang ảo não chuyện gì đó, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Mạnh Dĩ Lam không để Bạch Tử ra ngoài - gần đây, chính quyền và tập đoàn Hoành Á đã dùng nhiều thủ đoạn khác nhau,để bắt giữ một nhóm nhỏ dị nhân như Bạch Tử đang âm thầm ẩn náu trong thành phố B.

Bạch Tử còn chưa kịp trả lời, Mạnh Dĩ Lam lại cau mày nói: “Xin lỗi em, chiếc máy đó...”

“Không sao đâu, chỉ là hơi chói tai thôi,“ Bạch Tử thản nhiên nói, sau đó lập tức đổi chủ đề, “Tôi trốn trong ống thông gió, nhưng vì đau tai nên không nghe được mọi người đang nói gì.”

Lông mày Mạnh Dĩ Lam cũng không giãn ra, nhưng cô không nói nữa mà tập trung nhìn về phía trước lái xe.

Tốc độ xe không nhanh, êm ái và ổn định, dường như không có gì bất ổn cả.

Nhưng Bạch Tử rất nhạy cảm, sự tình cũng không đơn giản như vậy.

Cô muốn tìm hiểu xem “huyện Bình Hóa” mà Mạnh Nguyệt nhắc đến là sao, hoặc là hỏi xem Mạnh Phàm đã nói gì.

Nhưng Bạch Tử lo lắng Mạnh Dĩ Lam không muốn nói chuyện vào lúc này, nên cũng duy trì im lặng.

Một lúc sau, cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng chủ động nói: “Liêu Vũ Đình đổ tội cho em, điều này chứng tỏ... người ngay từ đầu muốn hại tôi chính là cô ấy.”

Bạch Tử lập tức nhớ tới quả bom mình giật được từ Thạch Lỗi và ném xuống biển.

“Vậy làm sao bây giờ?” Cô cau mày, “Hay là để tôi đi...”

Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ không buông tha cho cô ấy, nhưng bây giờ không phải lúc.”

Giọng điệu của cô có chút lạnh lùng, Bạch Tử càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhịn một hồi lâu, rốt cuộc Bạch Tử không nhịn được nữa, cô hỏi: “Vừa rồi Mạnh Phàm đã nói gì với chị?”

Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, mới thả lỏng lông mày, hơi do dự nói khẽ: “......Không có gì.”

Bạch Tử cau mày ngược lại.

Phản ứng này thực sự quá kỳ lạ.

Điều kỳ lạ hơn nữa là tốc độ xe cũng không hề tăng, ngay cả tay cầm vô lăng cũng không có dấu hiệu bị siết chặt - như thể Mạnh Dĩ Lam và Mạnh Phàm thật sự chưa từng nói chuyện gì với nhau.

Bạch Tử ngày càng nghi ngờ, nhưng vì Mạnh Dĩ Lam đã không muốn nói, dĩ nhiên cô cũng sẽ không ép nữa.

Nhưng nghĩ tới mình sắp phải cách ly trị liệu một tháng, Mạnh Dĩ Lam lại phải một mình đối mặt với Mạnh Nguyệt và Mạnh Phàm, thậm chí còn có cả Liêu Vũ Đình và bộ trưởng Mạch, Bạch Tử lại cảm thấy bất an.

Cô cảm thấy hơi hối hận, thậm chí còn bắt đầu tính đến việc trì hoãn kế hoạch điều trị thêm một thời gian.

Khoảng nửa tiếng sau, xe trở lại bờ sông.

Sau khi dừng xe, tay Mạnh Dĩ Lam vẫn lẳng lặng đặt trên vô lăng.

Cô không có ý định bước ra khỏi xe, cũng không mở miệng nói chuyện.

Bạch Tử cũng ăn ý ngồi im lặng trong xe, kiên nhẫn chờ đợi.

Ngoài trời, tuyết rơi nhẹ.

Bên trong xe, hai người đều bất động.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Bạch Tử cũng đợi được người bên cạnh mở lòng ——

“Ông ấy nói, mọi việc ông ấy làm đều vì đại cục.”

Bạch Tử quay đầu lại, thấy Mạnh Dĩ Lam vẫn đang nhìn thẳng về phía trước.

“Năm ấy, chuyện tôi đột nhiên mất trí nhớ, là do ông ấy đã sắp xếp để tiến sĩ Ngô làm.” Giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam rất bình tĩnh, như thể cô đang bàn chuyện thời tiết với Bạch Tử, “Ông ấy nói... sở dĩ làm như vậy là vì muốn bảo vệ tôi.”

Tiến sĩ Ngô là người đã giúp Mạnh Dĩ Lam giấu kín những tài liệu quan trọng.

Hơn nữa, phu nhân của người đó hiện tại lại đang ở trên con tàu rất gần nơi đây.

Nghe những lời ảo ảnh hệt như trong chuyện nghìn lẻ một đêm, Bạch Tử cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn.

Cô ngày càng bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết phải nói gì.

“Nhóm người này đã biết đến sự tồn tại của 'Trời tối kỷ' từ nhiều năm trước,“ Mạnh Dĩ Lam tiếp tục, “Ông ấy còn nói tôi không phải là một sản phẩm khiếm khuyết, mà là một 'hy vọng'.”

Từng được Bạch Tử coi là “ánh sáng”, bây giờ lại được Mạnh Phàm gọi là “hy vọng“.

Dường như một màn sương mù lớn đang bao quanh hai người, cả hai không thể nhìn thấy được mình đến từ đâu, càng không thấy rõ con đường tương lai phía trước.

Một lúc sau, Bạch Tử nghe Mạnh Dĩ Lam nói tiếp: “Ông ấy còn cho tôi xem một đoạn băng.”

Nói xong, nét mặt bình thản của Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng hơi thay đổi.

Bạch Tử lập tức nghiêng người, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao phủ lên bàn tay của đối phương - lạnh buốt vô cùng.

“Hình như lúc tôi bốn, năm tuổi?” Mạnh Dĩ Lam cau mày, lắc đầu cười nhẹ: “Tôi không nhớ rõ.”

Tay cô hơi run một chút, Bạch Tử lập tức siết chặt.

“Lúc đó Mạnh Phàm đang ôm tôi, tôi rất vui vẻ ngồi trên đùi ông ấy, sau đó tôi thấy...” Mạnh Dĩ Lam dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước, một lúc sau, cô lại lên tiếng, lần này thanh âm cũng bắt đầu run rẩy, “... Tôi thấy mẹ ruột của mình và nói với bà ấy...”

Lời còn chưa dứt, Mạnh Dĩ Lam lại ngừng nói.

Bạch Tử nắm chặt tay đối phương, không chịu buông ra.

Cuối cùng, cô tiếp tục nói ——

“Đi đi, người phụ nữ xấu xa.”

Bạch Tử nín thở.

“Tôi gọi bà ấy là người phụ nữ xấu xa và đuổi bà ra ngoài,“ Mạnh Dĩ Lam nhìn thẳng về phía trước, như đang tự lẩm bẩm: “Lúc đó bà ấy... khóc rất thảm thiết.”

Bạch Tử di chuyển thân thể, ôm lấy người trước mặt: “Mạnh Dĩ Lam...”

Nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn bất động: “Ông ấy muốn dùng đoạn video này để chứng minh mối quan hệ giữa tôi và ông ấy... đã từng rất tốt đẹp.”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi ngày càng lớn, trong xe cũng ngày càng lạnh.

Bạch Tử đau lòng thì thầm vào tai Mạnh Dĩ Lam: “Lúc đó chị còn nhỏ...”

Mạnh Dĩ Lam lắc đầu: “Hôm nay tôi mới biết được... sở dĩ tôi sợ ông ấy, lại cũng hận ông ấy đến vậy là vì...” Cô mỉm cười như không quan tâm chút nào, nhưng giọng nói lại run rẩy hơn nữa, “Là vì... điều tôi thực sự sợ hãi chính là phải đối mặt với con người cũ của mình, căm ghét chính mình trong quá khứ.”

Nếu những gì Mạnh Phàm nói là sự thật, thì có nghĩa Mạnh Dĩ Lam không phải là người ngoài cuộc trong trận bi kịch nhiều năm trước, mà là một người hoàn toàn có tham gia vào.

Bạch Tử đưa tay ôm Mạnh Dĩ Lam vào lòng.

Mạnh Dĩ Lam vẫn bất động, như thể đã biến thành pho tượng đá.

Nhưng Bạch Tử có thể cảm giác được rõ ràng, từ lúc được mình ôm, thân thể đang run rẩy của Mạnh Dĩ Lam đã bắt đầu dần bình tĩnh lại.

Cuối cùng, đối phương lại lên tiếng: “Yên tâm, bây giờ tôi đã tỉnh táo rồi.”

Bạch Tử hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.

“Phải nói là, cho đến hiện tại, tôi chưa bao giờ tỉnh táo đến như vậy,“ Mạnh Dĩ Lam quay người, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định nhìn Bạch Tử, “Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã phát điên rồi, nhưng bây giờ... tôi có em.”

Mặc dù những lời nói này quả thực là cảm xúc thật của Mạnh Dĩ Lam, nhưng trên thực tế, dòng suy nghĩ của cô vẫn còn rất hỗn loạn.

Nhưng mà, lý trí buộc Mạnh Dĩ Lam phải giữ vững sự tỉnh táo, cô không muốn làm Bạch Tử sắp cách ly điều trị phải phân tâm.

“Đừng lo lắng,“ Mạnh Dĩ Lam miễn cưỡng nâng khoé môi lên, “Tôi nhất định có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, em...”

Đang nói nửa chừng, cô đột nhiên dừng lại, quay người nhìn đâu đó ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.

Ngay lúc Bạch Tử nghi ngờ muốn quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của đối phương, thì Mạnh Dĩ Lam đã đưa tay ngăn lại: “Em ngoan ngoãn ở trên tàu tiếp nhận trị liệu, tôi sẽ chờ em.”

Bạch Tử nhíu mày lại, vốn dĩ cô dự định trì hoãn trị liệu: “Mạnh Dĩ Lam, tôi...”

Lời còn chưa dứt, Mạnh Dĩ Lam đã tháo mặt nạ của Bạch Tử xuống, kéo cổ áo đối phương về phía mình.

Sau một khắc, cô ôm lấy mặt Bạch Tử, nghiêng người về phía trước rồi hôn đối phương thật sâu.

Động thái như vậy thật đột ngột và mạo hiểm.

Ngoại trừ nụ hôn không kiểm soát khi chia tay ở bãi đậu xe, họ luôn rất cảnh giác và hiếm khi thân mật như vậy ở bên ngoài tàu.

Nhưng nếu Mạnh Dĩ Lam không quan tâm, Bạch Tử đương nhiên sẽ không quá lo lắng.

Cô đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nhắm mắt lại, theo động tác của đối phương, hơi hé môi.

Tuy nhiên, lúc này Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa hoàn toàn tập trung vào nụ hôn giữa hai người như trước, cô ôm chặt eo Bạch Tử, nhớ lại những lời Ngô phu nhân đã nói.

Hãy trân trọng hiện tại.

Đối với Mạnh Dĩ Lam mà nói, cô sẽ không chỉ trân trọng hiện tại, mà còn cả tương lai.

Bất kể những gì Mạnh Phàm nói ngày hôm nay là đúng hay sai, đều làm Mạnh Dĩ Lam cảm thấy hỗn loạn không chịu nổi, nhưng cô vẫn giữ thái độ cực kỳ rõ ràng đối với một điều - dù thế nào đi nữa, không ai có thể tách rời cô và Bạch Tử.

Đương nhiên, cũng bao gồm cả người mà cách đây không lâu bị buộc phải đến huyện Bình Hóa do có sự sắp xếp âm thầm của cô.

Cũng chính là người đang lặng lẽ đứng cách đó không xa, vẻ mặt buồn bã nhìn vào trong xe, Du Vu Ý.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Ban đầu tôi muốn thiết kế bên trong nhẫn có khắc chữ “Tử”(Zi-梓) và “Lam”(Lan-岚), nhưng lại không muốn bỏ rơi “Bai ri meng” (白日孟) (couple Bái rì mèng của tác giả:v, Bai ri meng có nghĩa là sự mơ mộng ó mọi người, bên Trung mọi người hay gọi 2 nhân vật chính của chúng ta là couple Bairimeng), vì vậy...

Tương tự như vậy, ngày mai tôi sẽ sửa lỗi đánh máy, cúi đầu chào!

Canh gà trích lời hôm nay:

Mọi tin xấu đều dự đoán trước điều tốt.

/132

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status