Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 244: Trù tiền

/404


Cùng hai vị lão bà giằng co kịch liệt, sau một lúc náo loạn, Phương Tranh thật sự không còn nhịn được nữa, hai vị mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt quần áo bại lộ, hoạt sắc sinh hương, đang lúc nên giục ngựa giơ roi, cầm sắt cùng hòa hợp, lại nhắc tới La Nguyệt Nương là chuyện gì đây?
Vì vậy Phương Tranh thẳng thắn động tay không động miệng, cợt nhả thi triển sờ mó thần công, đem hai vị lão bà khiến cho thở gấp hổn hển, thân thể nóng ran, Trường Bình và Yên Nhiên vốn tưởng niệm Phương Tranh thật lâu, thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị Phương Tranh vỗ về chơi đùa, nhất thời sĩ khí tan rã, lúc này hai nàng cũng bất chấp tính toán vấn đề của La Nguyệt Nương, hai nàng sóng mắt hàm xuân, mị ý dạt dào nhìn Phương Tranh, tuy thẹn không dám mở miệng mời mọc, nhưng lúc này không lời nói còn hay hơn nói, Phương Tranh thấy thế vui mừng, tránh thoát trọng tâm câu chuyện mẫn cảm về La Nguyệt Nương, chuyện cùng hai lão bà đồng giường từ nay về sau cũng không còn là mộng tưởng. Phương Tranh ha ha cười, mỗi tay ôm một người, lăn tròn trên chiếc giường rộng thùng thình, cười to nói: " Hai vị tiểu mỹ nhân, các nàng theo ta đi."
Đêm nay cảnh xuân vô hạn, hương thơm lan tỏa trướng phù dung. Ánh nến lấp lánh cẩm tú, khắp phòng tràn đầy tiếng ngâm khe khẽ, kéo dài cả đêm xuân đến tận bình minh…Trời tản sáng, lúc này ba người mới lặng lẽ hành quân, Yên Nhiên không còn chịu nổi, đã nặng nề ngủ từ lâu, Trường Bình thỏa mãn ôm thắt lưng Phương Tranh, câu có câu không cùng hắn trò chuyện.
" Phu quân, ngươi mất tích mấy ngày nay, thiếp thân và mấy muội muội có thương lượng một chút, xuất ra hơn mười vạn lượng bạc lần trước, sửa sang lại tòa nhà của Phan thượng thư do phụ hoàng ban cho chúng ta, hiện tại còn đang khởi công." Trường Bình dựa vào trong lòng Phương Tranh, giống như con mèo nhỏ, khẽ ngáp.
Phương Tranh cười nói: " Vậy cũng tốt, Phương gia khai sản nghiệp, sau này ở trong kinh thành xây nhiều biệt viện, mỗi một lão bà đều có phần. Được rồi, còn dư được bao nhiêu tiền? Phu quân tại ổ cướp bị người lột sạch sẽ, ngày mai gọi trướng phòng đưa cho ta chút bạc để dùng."
Trường Bình nghe vậy tức giận trợn mắt: " Không được! Có người nói với ta, nói nam nhân có tiền liền đồi bại, trên người ngươi có bạc khẳng định sẽ tới thanh lâu thuyền hoa lêu lổng, không thể cho ngươi!"
Phương Tranh cứng lại, hắn thật sự có suy nghĩ này. Dự định ngày mai kêu Mập Mạp cùng Phùng Cừu Đao đi thanh lâu uống rượu hoa.
Phương Tranh hổn hển nói: " Là ai? Ai nói cho nàng? Thật quá thiếu đạo đức! Ai có tâm lý âm u như thế? Nam nhân có tiền liền đồi bại sao? Ta không có tiền cũng có thể làm xấu."
" Ân?"
" Ta là nói, lão công nàng từ trước tới nay trong sáng như Thiên Sơn tuyết liên, dù gần bùn vẫn không bị nhiễm, làm sao lại đồi bại chứ? Đừng tin lời người khác nói bậy."
" Hừ! Kẻ nói bậy kia chính là mẫu phi của ta, thế nào? Ngươi có thành kiến?" Trường Bình ghé vào trong lòng Phương Tranh, giương nanh múa vuốt như một con sư tử cái.
Lý quý phi? Kháo! Phương Tranh khóc không ra nước mắt, mẹ vợ a, tiểu tế đối với ngài thật sự rất không tệ, vỗ mông ngựa đến rung trời, tiểu lễ vật ngày nào cũng tống vào cung, ngài làm gì lại giật dây cho nữ nhi bóp hầu bao của ta vậy? Ta có tiền chiêu ngài chọc ngài sao?"
"
Không…không thành kiến." Phương Tranh bật người liền cười nói: " Mới vừa rồi nghe nhạc mẫu đại nhân nói một phen, phát hiện trong lời nói tràn ngập chính xác, một châm thấy máu, một lời trúng đích. Xem lại những nhân vật phong lưu từ xưa đến nay, quả nhiên đều là kẻ có tiền liền học hư, có tiền đều không phải là người tốt, nhân phẩm thấp, tố chất đạo đức bại hoại."
Phương Tranh vừa nói, vừa tính toán trong lòng.
Lão bà không cho tiền thì thôi, may là lúc trước giải quyết Phan thượng thư còn để lại một tay, hậu hoa viên trong biệt viện của Phan thượng thư còn chôn mười rương hoàng kim, hắc hắc, trứng gà không thể đặt chung một rổ, những lời này đúng là hiểu biết chính xác!
Ai biết Trường Bình liếc mắt nhìn vẻ mặt cười gian của Phương Tranh, nàng cũng tỏ ra biểu tình như cười như không, ra vẻ lơ đãng nói: " Được rồi, trước đây vài ngày ta có thu nhập vào trướng phòng của Phương gia mười rương hoàng kim, bà bà còn liên tục khen ta giỏi giang đó."
Phương Tranh há hốc mồm: "
Mười…mười rương hoàng kim?"
Vì sao ta có một loại dự cảm rất bất tường?
Trường Bình gật đầu, dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực Phương Tranh: "
Đúng rồi, từ hậu hoa viên trong biệt viện của Phan thượng thư đào ra, hì hì, thật sự là trời giáng tiền của phi nghĩa cấp Phương gia ta nha."
Phương Tranh nghe vậy như bị sét đánh, lắp bắp nói: "
Nàng…nàng…nàng làm sao biết…"
Chẳng lẽ lão già Phan thượng thư báo mộng cho nàng sao?
Trường Bình cười tươi như một con tiểu hồ ly mới trộm được mấy trăm con gà: "
Đây còn phải đa tạ phu quân đại nhân, trước đó vài ngày ngài ngủ nói mớ, đem chỗ chôn hoàng kim kể lại cực kỳ rõ ràng, hơn nữa nói một lần lại một lần, dường như rất sợ thiếp thân không đào đúng chỗ, hì hì, phu quân thật sự là người tốt."
Con mắt Phương Tranh trợn tròn, vô ý thức lấy tay che miệng.
Ngày tháng hôm nay, thật sự không có cách nào trôi qua!
"
Phu quân, phu quân làm sao vậy?"
"
Ta…ta liều mạng với nàng!"
"
Ai nha, phu quân, ngươi nhẹ tay, làm đau ta rồi."
"
Nàng bồi vàng cho ta! Ô ô…"
"
Đã sung nhập vào trướng phòng của Phương gia, không lấy ra được nữa, hì hì, ngươi nói ngươi là một đại nam nhân, còn giấu tiền riêng làm gì, thật là mất mặt phải không?"
Lúc Phương Tranh tỉnh lại đã không biết giờ nào. Hai nàng đã rời giường từ lâu, không thấy bóng dáng.
Phương Tranh nằm trên giường, vẻ mặt cầu xin, than thở liên tục.
Được, thiếu gia lại biến thành kẻ nghèo hàn rồi. Thực sự rất bất thường, lẽ ra hắn là con trai độc nhất của Hoa triều thủ phủ, toàn bộ Hoa triều không thiếu tiền tiêu nhất chính là hắn mới phải, cũng không biết vì sao, hắn luôn luôn xuất hiện tình trạng không có đồng xu, tỷ như hiện tại.
Bạc a! Tiền a! Cổ đại cũng giống như hiện đại, không có tiền nửa bước khó đi, vấn đề là, đi đâu kiếm tiền đây? Bạc của hiệu buôn Phương gia khẳng định không thể động, Phương Tranh hiện tại có phá sản, cũng không thể dùng bạc của gia đình đi ra ngoài sống phóng túng, các lão bà đã cực khổ sắp xếp giải quyết chuyện nhà Phương gia thật rõ ràng, bản thân mình không giúp được gì thì thôi, cũng không thể cấp thêm phiền phức cho các nàng.
Mình đầu tư Ngọc Như Trai và thu mua mấy nhà thanh lâu cũng không đụng tới được, Phượng tỷ và Yên Nhiên nắm giữ rất kỹ, các nàng khẳng định không vui cấp cho mình. Nói lại Trường Bình đúng là khôn khéo, hôm nay mấy lão bà về cùng một phe, đối với nàng hoàn toàn thuần phục nghe lệnh, nàng nói không ai dám không nghe.
Phải nghĩ biện pháp khác kiếm tiền. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Phương Tranh còn đang suy nghĩ, lúc này có người hầu báo lại, Phúc Vương điện hạ đến bái phỏng.
Mập Mạp vừa vào cửa liền kêu khổ: " Phương huynh oa! Ngươi không biết oa! Mấy ngày nay ngươi mất tích, ngày tháng của ta qua thật thê thảm."
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, ta còn thê thảm hơn ngươi đây, có ai gặp qua Hoa triều thủ phủ không một đồng xu chưa? Ai dám kêu thảm hơn ta?
Mập Mạp không đợi Phương Tranh nói, một đống nước mũi nước mắt bắt đầu kể ra thảm trạng mấy ngày nay: "
Lúc ngươi mất tích, ta ở Lại Bộ thật là khổ cực, không tìm được ai tương trợ. Một mình ta cô chưởng nan minh( một bàn khó vỗ), các đại thần luôn đối kháng với ta. Điều này cũng không nói, nhiều thời gian ta phát ra công văn trong nha môn Lại Bộ đều bị mấy tên giảo hoạt trong triều bằng mặt không bằng lòng, cố ý kéo dài hoặc giam lại, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm ra lỗi của bọn họ, khiến cho ta thật sự nghĩ muốn giết người nhưng lại tìm không ra đối tượng, chuyện này ta lại không thể hướng phụ hoàng bẩm báo, sợ lão nhân gia thất vọng đối với ta, ai, nói chung, một chữ, quá khổ!"
Phương Tranh thoải mái vỗ vỗ vai hắn, nói: "
Được rồi, hiện tại ta đã trở về, hai chúng ta liên thủ, không tin đám giảo hoạt trong triều dám không mua trướng, đừng quên, ta còn có trách nhiệm giám sát đôn đốc các quan viên."
Vẻ mặt Mập Mạp vui mừng gật đầu, sau đó sắc mặt bỗng nhiên suy sụp xuống, úc úc nói: "
Ngươi có biết Thọ Vương và Anh Vương đã vào kinh không?"
Phương Tranh gật đầu nói: "
Tối hôm qua mới biết, thế nào? Hai vị vương gia này có khúc mắc với ngươi?"
Mập Mạp cười khổ nói: "
Khúc mắc cũng không đến nỗi, dù sao quan hệ giữa ta cùng bọn họ vẫn luôn không mặn không nhạt."
Vừa nói Mập Mạp hình như có cảm khái, uống rượu than thở: "
Sự đau khổ khi sinh trong nhà đế vương là ở đây, quyền thế và tài phú của đế vương thật sự quá lớn, lớn tới mức làm con người mất hết thân tình và lương tâm, ta và Mật nhi từ nhỏ đã không thích ở trong cung, chính là bởi vì xem qua quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, tàn khốc tranh đấu, dù là huynh đệ, dù là phu thê, kỳ thực kết quả là không thể tránh khỏi làm mang dị tâm, cuối cùng khiến cho xung đột binh nhung."
Phương Tranh hình như có sở ngộ, gật đầu nói: "
Ý của ngươi là, lần này Thọ Vương và Anh Vương vào kinh, là không có ý tốt, muốn nhân lúc hoàng thượng tuổi già, dự định lúc giao tiếp quyền lực, cùng thái tử và ngươi tranh một lần?"
Mập Mạp vô lực thở dài nói: "
Không phải thì còn mục đích gì? Bọn họ không có khả năng từ ngàn dặm vào kinh mừng thọ chứ?"
Phương Tranh cũng thở dài.
Muốn đỡ Mập Mạp leo lên vị trí thái tử, độ khó càng lúc càng lớn, hiện giờ thái tử ca ca kia còn chưa bị lật xuống, lúc này lại thêm hai người, mấy nhi tử của hoàng thượng, thật đúng không ai là ngọn đèn cạn dầu.
Trong đầu Phương Tranh bỗng nhiên nhớ tới một người, liền hỏi: "
Còn Thái Vương đâu? Vì sao hắn còn chưa tới kinh thành tham gia náo nhiệt?"
Mập Mạp cười nói: "
Thái Vương một lòng quả dục, từ trước đến nay không thích tranh danh đoạt lợi, lúc này không biết đang ở nơi nào du sơn ngoạn thủy, trong mấy huynh đệ, ta cùng Thái Vương tương đắc nhất."
Cuối cùng nhà các ngươi cũng còn có người có phẩm mạo cũng được, vốn trong kinh thành đã vô cùng phức tạp, lúc này lại tới thêm hai vương gia, vậy không phải thêm phiền phức sao?
Phương Tranh thình lình hỏi: "
Nhân phẩm của Thọ Vương và Anh Vương ra sao?"
Mập Mạp ngẩn người, sau đó dở khóc dở cười: "
Ngươi hỏi điều này để làm chi? Loại thời gian phức tạp này bọn họ lại vào kinh thành để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhân phẩm có thể tốt bao nhiêu? Dù sao thì kém hơn ta."
"
Hắc, nhiều ngày không gặp, công phu da mặt của Mập huynh luyện được càng ngày càng dày."
Mập Mạp ngại ngùng cười cười: "
Cũng là theo ngươi học thôi."
Phương Tranh trầm ngâm nói: "
Kỳ thực hai người họ vào kinh, sốt ruột nhất cũng không phải là hai chúng ta."
Đôi mắt Mập Mạp sáng lên: "
Ngươi muốn nói, thái tử càng sốt ruột?"
"
Đương nhiên, hiện tại bên ngoài không phải đang đồn đãi hoàng thượng có ý thay đổi thái tử sao? Loại thời khắc mẫn cảm này, lại tới thêm hai vị vương gia, ngươi nói thái tử không nháo tâm sao? Mắt thấy vị trí thái tử khó giữ được, người cùng giành với hắn ngày càng nhiều, hắn có thể không gấp sao?"
Mập Mạp cười nói: "
Vậy chúng ta tạm thời đừng làm gì là được, nhượng hai vị vương gia đấu pháp với thái tử."
Phương Tranh cười nhạo: "
Ngươi nghĩ thật hay! Chủ ý ngồi yên thủ lợi ngư ông, ngươi cho là một mình ngươi biết làm sao? Không chuẩn tất cả mọi người đều đang nghĩ như vậy. Nếu ngươi đã tranh vị trí này, đừng mơ tưởng đặt mình ra ngoài. Hơn nữa ngươi có nghĩ tới không, vị thái tử ca ca của ngươi không phải kẻ lương thiện, mắt thấy người sẽ giành vị trí với hắn ngày càng nhiều, khó bảo toàn hắn sẽ không bị ép gấp như chó nhảy tường, học học theo lão sư Phan thượng thư của hắn."
Mập Mạp nghe vậy kinh hãi, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đè thấp thanh âm nói: "
Ngươi là nói, thái tử sẽ suất quân bức vua thoái vị?"
Phương Tranh trợn mắt nói: "
Vậy còn không rõ sao? Thế lực trong quân của thái tử không nhỏ, nếu thật sự bức hắn nóng nảy, hắn khẳng định một là không làm, hai là trực tiếp dùng võ lực giải quyết cho xong, đến khi đó cả ngươi lẫn ta đều không may, hoàng thượng cũng không có biện pháp ngăn cản."
Mập Mạp gấp đến độ gương mặt béo phì trắng bệch, nói: "
Xong xong! Tranh vị trí thái tử, đem mạng đều đổ vào."
Phương Tranh cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Mập Mạp, cười nói: "
Mập huynh đừng nóng vội, Thọ Vương và Anh Vương vào kinh, đứng mũi chịu sào, dĩ nhiên là thái tử điện hạ. Bọn họ khẳng định sẽ đem mũi nhọn chỉ hướng thái tử, thậm chí còn có thể tìm ngươi để liên thủ, dù sao mục tiêu của tất cả hiện nay đều nhất trí, đó chính là đẩy thái tử xuống đài. Mà thái tử đầu tiên sẽ đối phó, cũng không phải là ngươi và ta, bởi vì chúng ta còn chưa chủ động đi trêu chọc hắn, hắn sẽ không ngu xuẩn tới mức ở thời gian này còn dám đi gây thù hắn. Cho nên, chuyện đấu pháp giữa bọn họ, thật ra giúp chúng ta một ít thời gian kịp chuẩn bị…"
"
Chuẩn bị cái gì?"
Phương Tranh nghiêm mặt nói: "
Nhân tài! Thu nạp nhân tài! Đặc biệt nhân tài hiểu biết mưu lược, am hiểu kết cục bày ra. Đây là nhu cầu cấp bách nhất hiện nay của ngươi, từ xưa tới nay trong những vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, phía sau đều có một đoàn mưu trí có chỉ số thông minh ngoài hai trăm vì bọn họ mưu hoa sách, bằng không chỉ nhờ vào hai cái đầu của hai ta, nghĩ xé trời cũng kém hơn người ta, đối đầu của ngươi chỉ tùy tiện đưa ra một chiêu tổn hại là có thể làm cho ngươi vạn kiếp bất phục."
Mập Mạp tràn đầy đồng cảm gật đầu nói: "
Nói đúng! Ta vẫn cảm thấy bên người luôn thiếu nhân tài, trong Phúc Vương phủ tuy có nuôi dưỡng một ít phụ tá, nhưng thường ngày muốn bọn họ ra chút chủ ý, chút tiểu thông minh còn được, nếu luận đại trí tuệ, quả thật còn không bằng ngươi."
Phương Tranh vừa định gật đầu, lập tức ngẩn người, cả giận nói: "
Cái gì gọi là không bằng ta? Ta có kém cỏi như vậy sao?"
Mập Mạp vội bồi cười nói: "
Khen ngươi…"
Phương Tranh tức giận: "
Có kiểu khen người vậy sao? Hừ, dù sao ta coi như ngươi đang khen ta vậy."
Hai người thương lượng chuyện thu nạp nhân tài, cùng kế hoạch thông báo tuyển dụng phụ tá.
Phương Tranh nói tiếp: "
Thứ nhì còn phải kết giao đại thần. Âm thầm kết giao tướng lĩnh trong quân, nhưng ta phỏng chừng hiệu quả không quá rõ ràng. Tướng lĩnh trong quân hôm nay, từ lâu đã đứng theo đội, không phải do ngươi nói mấy câu hay tốn chút bạc là có thể thu mua được, ngươi có thể ở trên người Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch bỏ thêm nhiều công phu là được, hai người đó không tệ, đáng tin. Những tướng lĩnh khác, ngươi đừng phí công phu nữa."
Mập Mạp cuối cùng thở dài, nói: "
Được rồi, hiện tại vấn đề lớn nhất tới."
"
Vấn đề gì?"
Mập Mạp rất thẳng thắn trợn mắt, nói: "
Không có bạc."
Mập Mạp xòe ngón tay mập ú: "
Tìm nhân tài cần tiền, kết giao đại thần và tướng lĩnh trong quân cần tiền, thu mua quan phủ địa phương cần tiền. Không quan tâm là làm gì, nói chung một chữ : tiền!"
Phương Tranh hít sâu một hơi rét lạnh, bỗng nhiên cảm thấy ê răng: "
Ngươi là vương gia, trên danh nghĩa có nhiều đất đai thuộc ấp như vậy, sao không có tiền?" Phương Tranh tỳ cằm lên tay, ngạc nhiên hỏi.
Mập Mạp than thở: "
Cho dù ta có tòa núi vàng, cũng không trả nổi những trò lăn qua lăn lại như thế! Ngươi biết kết giao một đại thần, cần bao nhiêu bạc không? Ít nhất…một vạn lượng! Ta có mấy cái vạn lượng đủ để giày xéo?"
Vừa nói trên mặt Mập Mạp bỗng nhiên hiện ra một cỗ bi ai thật sâu, giọng nói thê lương: "
Dù là thuyền hoa trên Tần Hoài mà thường ngày ta yêu thích đến nhất, hiện tại cũng không đi nổi nữa. Trước đây thời gian tiêu tiền như nước lại không cảm thấy, hôm nay tính toán lại, uống hoa tửu một lần phải tốn vài trăm lượng bạc, ta vừa nghĩ mình chỉ tùy tiện giải quyết vài lần trên người một hồng bài cô nương, thì đống bạc trắng bóng đã biến mất, lòng ta vô cùng đau lòng…ai!"
Nói xong đôi mắt nhỏ của Mập Mạp chớp vài cái, thiếu chút nữa chảy ra vài giọt nước mắt thương tâm.
Phương Tranh thống khổ nhắm mắt lại, vỗ trán rên rỉ nói: "
Mẹ ta ôi! Ta còn thật không nghĩ tới, trò chơi tranh ngôi vị, tham gia vào lại quá tiêu tiền, ngày tháng sau này làm sao mà qua?"
Mập Mạp thật tội nghiệp nhìn Phương Tranh, giống như một tiểu cô nương nói lí nhí: "
Phương huynh, ngươi có tiền không? Cho mượn…"
Phương Tranh cũng rất thẳng thắn trợn mắt nói: "
Ngươi không biết ta mới từ trong ổ cướp về sao? Ngươi gặp qua người ở ổ cướp đi ra còn lưu được bạc sao?"
"
Vậy Phương gia ngươi…"
Phương Tranh khoát tay áo nói: "
Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, không phải ta keo kiệt, nhà của ta khẳng định duy trì ngươi, Phương gia có, khẳng định sẽ lấy ra cho ngươi. Nhưng ta nghĩ hiện tại không được. Còn chưa tới mức vận dụng số tài sản này. Ngươi phải biết rằng, ngày nào đó vận dụng bạc của Phương gia, vậy đại biểu cho việc chúng ta được ăn cả ngã về không, đây chính là bảo khố cuối cùng của chúng ta, hiện tại làm sao đơn giản mà dùng?"
Mập Mạp hiểu ra gật đầu: "
Ta hiểu được, tài lực của Phương gia lưu đến cuối cùng, là vì làm chỗ dựa sau lưng cho ta."
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: "
Còn không đơn giản như thế. Sau này ngươi lên làm thái tử rồi, thậm chí ngươi đăng cơ xưng đế, Phương gia giống như quốc khố thứ hai của ngươi, nơi nào có báo nguy quân lương, nơi nào có thiên tai nhân họa, nơi nào phải tu sửa đắp đê đắp đường, Phương gia đều có thể trợ giúp ngươi một tay."
Mập Mạp nghe vậy vui mừng nói: "
Thực sự?"
"
Đương nhiên là thật." Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Nhưng ngươi phải trả, còn phải tính lợi tức. Cho nên nói, bạc của Phương gia hiện tại không thể động, còn chưa tới thời gian phải động vào, chúng ta phải nghĩ lại biện pháp kiếm tiền."
Hai người chợt trầm mặc xuống, nghĩ biện pháp gì kiếm tiền đây? Tuy nói hai người một là vương gia chí tôn, một là quan lớn trong triều đình, đều cao cao tại thượng, địa vị hiển hách, nhưng tiền luôn có thể bức tử anh hùng hảo hán, Mập Mập cần không chỉ là mấy trăm lượng bạc, với tốc độ tiêu tiền hiện tại của hắn, không có mấy trăm vạn lượng bạc, vị trí thái tử sẽ tranh không lại, khẳng định sẽ rất bị động.
Đôi nan huynh nan đệ cứ như vậy mặt mày rầu rĩ ngồi đối diện nhau, trong lúc nhất thời nghĩ không ra biện pháp gì có thể kiếm tiền thật nhanh.
Một lúc lâu.
Mập Mạp đẩy đẩy Phương Tranh, ủ rũ nói: " Ai, Phương huynh, nghĩ ra biện pháp gì tốt không?"
Đôi mắt Phương Tranh xoay động, khái hai tiếng, định liệu trước nói: "
Biện pháp sao, cũng không phải không có, không chỉ có, hơn nữa ta còn nghĩ ra hai cách."
Đôi mắt nhỏ của Mập Mạp trợn tròn, toát ra thần sắc vạn phần vui mừng, bằng hữu này thật không uổng phí giao kết. Đầu óc quá thông minh, chỉ một lát đã để cho hắn nghĩ ra hai biện pháp, thực sự như núi cao ngưỡng mộ, sùng bái đến rối tinh rối mù.
"
Nói mau, nói mau!" Mập Mạp vui vẻ muốn chảy nước miếng.
Phương Tranh cười ngạo nghễ, vươn một ngón tay, lớn tiếng nói: "
Biện pháp thứ nhất, chính là tìm sợi dây treo cổ!"
"
Phốc." Mập Mạp phun một miệng nước trà vào mặt Phương Tranh.
Phun xong Mập Mạp ngây ra một lúc, lập tức thân thể béo mập nhảy dựng lên, giận dữ nói: "
Ngươi…đây là biện pháp quỷ gì? Treo cổ còn chơi cái rắm!"
Phương Tranh làm như không có việc gì lau mặt, cười nói: "
Mọi người đều không phải nói Ngọc Đế vạn năng sao? Sau khi chúng ta lên thiên đình, tìm Ngọc Đế lão nhân gia hỏi bạc, không phải là xong rồi."
Sắc mặt Mập Mạp lúc xanh lúc trắng, một lát sau nhìn Phương Tranh cười khổ thở dài: "
Phương huynh, không, Phương đại gia, ngài là thân đại gia của ta được chưa? Van cầu ngươi, đừng chơi nữa, ngươi đùa chơi chết ta rồi, sau này ai cùng ngươi đi thanh lâu uống rượu hoa nha? Nói chuyện nghiêm túc một chút đi."
Phương Tranh thất vọng nhìn hắn nói: "
Nói như thế, biện pháp thứ nhất không được."
Mập Mạp không trả lời, liếc mắt trừng hắn.
Phương Tranh thở dài nói: "
Vậy được rồi, chúng ta dùng biện pháp thứ hai."
"
Biện pháp gì?" Mập Mạp tràn ngập chờ mong hỏi.
Sắc mặt trầm tĩnh của Phương Tranh trở nên dữ tợn âm trầm, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo độc ác nói: "
Đánh cướp, bắt cóc tống tiền!"
Mập Mạp nghe vậy thì thất thần, một lát mới lắp bắp nói: "
Đánh…đánh cướp? Bắt cóc tống tiền?"
Phương Tranh phi thường khẳng định gật đầu, đè thấp thanh âm nói: "
Đúng! Đánh cướp, bắt cóc tống tiền! Trong triều đình khẳng định có nhiều tham quan thu nhận hối lộ đến rút gân tay, chúng ta thẳng thắn âm thầm bắt cóc hắn, sau đó hướng hắn thu tiền chuộc, dám không trả tiền, chúng ta liền giết con tin! Dù sao loại tham quan này chết một người ít một người, xem như tinh lọc bầu không khí trong triều đình, có thể giúp chúng ta kiếm tiền, nhất cử lưỡng tiện."
Người này chẳng lẽ điên rồi?
Sắc mặt Mập Mạp trắng bệch nhìn quanh, thịt béo cả người run run, mồ hôi lạnh khắp đầu xoát xoát chảy xuống, thật sự không dám tin tưởng, dùng đôi mắt dường như nhìn người điên nhìn Phương Tranh.
Phương Tranh thấy Mập Mạp dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Không khỏi có chút xấu hổ nghiêng người, ngại ngùng khiêm tốn nói: "
Mấy ngày nay ta ở trên Thanh Long sơn, học được một ít tâm đắc thể hội đó thôi."
Mập Mạp ngồi ngây ra một hồi, sau đó biểu tình thống khổ ôm ngực, nửa ngày không nói chuyện.
Làm Phương Tranh sợ đến vội vàng chạy đến bên người Mập Mạp, giúp hắn vuốt ngực, vừa vuốt vừa nói: "
Ai nha, trái tim ngươi thật yếu ớt, nếu yếu quá, sau này làm sao tranh ngôi thái tử? Ta còn chưa nói gì, ngươi lại có bộ dáng này, nếu ta nói cho ngươi, người thứ nhất bị chúng ta bắt cóc tống tiền chính là Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân, ngươi còn không lập tức vui vẻ đến hôn mê sao! Lão tiểu tử kia chẳng biết mò được bao nhiêu tiền bạc, ta đánh chủ ý với hắn không chỉ mới một hai ngày gần đây đâu."
Mập Mạp nghe vậy hai mắt càng trợn tròn, sau đó hé miệng ra, phỏng chừng muốn mắng hai câu thô tục, lời nói còn chưa ra miệng, vùng cổ lật nghiêng, bất tỉnh nhân sự.

/404

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status