Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 297: Bao vây

/404


" Phương huynh, không được! Việc lớn không tốt! Hoàng thượng đang lâm nguy trong sớm tối."
Còn chưa nhìn thấy người, đã nghe được tiếng nói. Phương Tranh chỉ thấy một bóng người lạc phách đang lảo đảo xông tới cửa. Vừa bước vào, còn chưa nhìn thấy rõ người ở đâu, liền bắt đầu gào khóc kêu to, thanh âm thê lương, giống như báo tang.
" Người đâu! Đao phủ thủ, bắt hắn cho ta!" Phương Tranh cũng không nói lời vô ích với hắn, trực tiếp gọi người động thủ.
" A! Phương huynh, đây là vì sao?" Tiêu Hoài Viễn vẻ mặt ủy khuất.
" A, Tiêu huynh, mỗi lần tiểu đệ nhìn thấy ngươi, ngươi đều có dáng dấp giả thần giả quỷ, tiểu đệ rất là khó chịu, vì vậy nghĩ muốn chỉnh ngươi." Phương Tranh kiên trì cùng hắn giải thích.
" A! Phương huynh, tiểu đệ sai rồi!"
" Biết sai thì sửa, thiện nha! Người đâu, đao phủ thủ cứ đứng bên ngoài, trước tiên hãy khoan tiến đến, khi nào ta khó chịu rồi hãy tính."
Hai người một trước một sau, giống như đang biểu diễn trên sân khấu kịch, La Nguyệt Nương ngồi một bên che miệng cười đến run rẩy cả người.
Tiêu Hoài Viễn nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của La Nguyệt Nương, lại thấy nàng ngồi một bên cười khẽ không nói, nhất thời ngây người ngẩn ngơ.
" Phương huynh, chẳng hay vị tiểu thư này là…"
" Nga, nàng là lão bà của ta, là tẩu tẩu của ngươi, đừng đánh chủ ý biến thái, bằng không không cần chờ đao phủ thủ tiến đến, tiểu đệ sẽ tự mình chỉnh ngươi." Phương Tranh nhìn Tiêu Hoài Viễn cười cười, lại ra vẻ không chút thân mật nhe răng: " Biết cái gì gọi là " bào đinh giải ngưu"* không? Tiểu đệ nguyện hướng huynh đài biểu thị một phen."
" A! Nguyên lai là tẩu phu nhân, tại hạ mạo phạm, lỗi lỗi." Tiêu Hoài Viễn mồ hôi đầy đầu, vội vàng thi lễ.
Tùy ý gõ bàn, Phương Tranh lại hướng Tiêu Hoài Viễn nhíu mày: " Đến tặng lễ?"
" A?" Trán Tiêu Hoài Viễn lại bắt đầu đổ mồ hôi: " Không, không phải."
" Ân?" Phương Tranh mất hứng nhăn mày: " Hoa triều ta là đất nước lễ nghi, chú ý chính là mang lễ tặng tới, nghênh đón vui vẻ, dù chút lòng thành cũng không có, Tiêu huynh, ngươi quá thất lễ."
" Mỗi lần đến đều là tặng lễ cho ngươi hay sao chứ." Tiêu Hoài Viễn thấp giọng nói thầm.
" Làm càn! Thật không biết lễ phép! Đao phủ thủ!"
" A! Phương huynh chậm đã! Hôm nay tiểu đệ đến xác thực là có quân tình khẩn cấp thông báo!" Tiêu Hoài Viễn vội vàng hô.
Gác chân bắt chéo, Phương Tranh rung đùi, sau đó chậm rãi nói: " Tiêu huynh, đi thẳng vào vấn đề, thẳng nhập chủ đề. Nói, có quân tình gì khẩn cấp."
Nói đến chủ đề, Tiêu Hoài Viễn bỗng nhiên thay vào biểu tình lo lắng sợ hãi, hô to: " Phương huynh! Việc lớn không tốt! Hoàng thượng đang nguy tại sớm…"
" Câm miệng!" Phương Tranh cũng không nhịn được nữa, giận tím mặt nói: " Tiêu Hoài Viễn, ngươi đừng cứ nhắc nguy tại sớm tối đọng ngay bên ngoài miệng của ngươi, quân tình đại sự không phải là chuyện đem nói giỡn, nếu ngươi còn nói chuyện kiểu giật gân, ta cần phải bắt ngươi thử xem quân pháp của bổn tướng quân!"
Tiêu Hoài Viễn ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Phương Tranh lại thật sự tức giận, sau đó vội vàng giải thích: " Phương huynh, lần này ta cũng không phải nói chuyện giật gân, tình cảnh hôm nay của hoàng thượng rất nguy hiểm!"
Phương Tranh nhướng mày, quan sát hắn vài lần. Phát hiện hắn cũng không phải đang có vẻ tùy tiện nói bậy, vì vậy sắc mặt Phương Tranh cũng trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: " Chuyện gì xảy ra? Từ từ nói cho rõ."
Tiêu Hoài Viễn lau mồ hôi, nuốt nước bọt, khàn giọng nói: " Phương huynh, hiện tại ngươi nên lập tức phái người ra thành đến Thần Liệt sơn, thỉnh hoàng thượng phải nhanh chóng rời khỏi, nếu không hoàng thượng sẽ gặp nguy hiểm, hoàng thượng và ngươi ngàn tính vạn tính, nhưng còn tính thiếu một việc."
" Chuyện gì?"
" Quân đội của thái tử, nguyên lai không chỉ một chi, mà có hai chi, một chi cũng chưa từng lộ mặt, một mực ẩn núp ở phía bắc bộ dưới chân Thần Liệt sơn, khoảng chừng hơn hai vạn người. Hiện tại thái tử đã hoàn toàn hấp dẫn Long Vũ cùng Long Tương quân chú ý, chính là vì cho một chi tư quân khác của hắn tạo ra cơ hội, từ bắc bộ công thẳng Thần Liệt sơn, đến lúc đó binh lực bên người hoàng thượng trống rỗng, vô lực chống lại, mà Long Vũ quân và Long Tương quân lại ở quá xa, không thể cứu viện, Phương huynh, tình cảnh hiện tại của hoàng thượng đang vô cùng không ổn!"
" Cái gì? Thái tử có hai đội tư quân? Mẹ nó! Sao ngươi không nói sớm?" Phương Tranh nghe tin tức, cả kinh nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Tiêu Hoài Viễn chửi ầm lên.
Tiêu Hoài Viễn có vẻ vô hạn ủy khuất, bĩu môi nói: " Phương huynh, tiểu đệ cũng chỉ vừa mới biết được thôi."
" Ngươi…ngươi…" Phương Tranh chỉ vào mũi Tiêu Hoài Viễn, còn muốn mắng hắn vài câu thô tục, thấy hắn ủy khuất bĩu môi, dáng dấp buồn nôn làm Phương Tranh cảm thấy da đầu tê rần, không thể làm gì khác hơn là trái lương tâm giơ ngón tay cái lên, khoa trương: " Mẹ nó! Ngươi thật giỏi!"
Lập tức Phương Tranh nhướng mày, hỏi: " Chậm đã! Ngươi làm sao mà biết được? Hoàng thượng ra kinh đã cả ngày rồi, ta lại hạ lệnh đóng bốn cửa thành, ngươi từ đâu biết được tin tức này? Tiêu huynh, tình thế nguy cấp, ngươi đừng tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, việc này quan hệ tới tính mạng hơn mười vạn người đó."
Tiêu Hoài Viễn liếm liếm đôi môi khô nứt, thần sắc trở nên bi thống, khàn giọng nói: " Ta đương nhiên là biết được từ thái tử phủ, Phương huynh còn nhớ Tư Tư cô nương trong thái tử phủ? Ta vừa tìm được dưới gối trong phòng nàng, phát hiện nàng lưu lại cho ta tờ giấy, thế mới biết được."
Phương Tranh mở to hai mắt, mờ mịt nói: " Không nhớ rõ, ta cùng thái tử phủ không hề lui tới, trừ ngươi ra, ta căn bản không nhận ra người khác."
" Chính là vị cô nương đàn tỳ bà."
Phương Tranh lắc đầu cẩn thận nhìn thoáng qua La Nguyệt Nương đang cười cười, nhanh miệng phủ nhận: " Ngươi đừng nói lung tung, bổn quan từ trước tới nay luôn giữ mình trong sạch. Cùng nữ tính khác vẫn duy trì cự ly xa xôi, đừng nói là đàn tỳ bà, dù cô nương đàn miên hoa ta cũng không nhận thức, không nhận ra không nhận ra, khẳng định không nhận ra."
Tiêu Hoài Viễn lạnh lùng trừng mắt liếc hắn: " Trong buổi ngắm hoa năm ngoái của thái tử, là vị công nương ngồi trong lòng châm rượu cho ngươi, có lẽ ngươi đã có ấn tượng rồi chứ? Thắt lưng tinh tế, bộ ngực thật to…"
" Úc." Phương Tranh bừng tỉnh hiểu ra, vỗ mạnh lên bàn: " Nguyên lai là…khái khái, nói trọng điểm, đừng mò mẫm! Lão tử ngồi mà không loạn, cũng không làm gì nàng ta nha."
Tiêu Hoài Viễn thần tình khổ sáp nói: " Tư Tư, thật ra là người của thái tử, vốn nàng vẫn luôn ái mộ thái tử, thế nhưng trong hội ngắm hoa năm ngoái, thái tử lại không chút keo kiệt đem nàng đẩy vào lòng của ngươi, xem nàng như một kiện lễ vật trao tặng cho nhau, từ đó về sau, Tư Tư liền rét lạnh tâm đối với thái tử."
Phương Tranh rầu rĩ liếc mắt nhìn La Nguyệt Nương, nói xen vào: " Lần thứ hai lại cường điệu rồi, đó là thái tử tự mình đẩy nàng vào lòng ta, ta thật ra không hề chạm tới nàng, ngươi biết, bổn thiếu gia đối với nữ tính vẫn luôn có chút ngại ngùng."
Tiêu Hoài Viễn khinh bỉ nhìn hắn, không phản ứng hắn, thẳng nói: " Sau đó trong một cơ hội ngẫu nhiên, ta ở trong phủ thái tử quen biết Tư Tư. Khi đó cõi lòng nàng tràn đầy u sầu, luôn chau mày không vui, ta bình thường vẫn luôn trấn an nàng, thường xuyên qua lại…"
" Các ngươi đã thông gian với nhau." Phương Tranh mắt lạnh nhìn hắn, loại vở kịch này nội dung quá cũ. Không hề có ý mới, hắn thậm chí có thể đem chi tiết sau đó nói ra: " Ngươi tiến vào thái tử phủ làm việc, vốn có mục đích riêng, hiện tại nữ nhân thiếp thân của thái tử đối với hắn vô cùng bất mãn, ngươi vừa lúc biết thời biết thế, kích động nàng sưu tập tình báo của thái tử cho ngươi."
Tiêu Hoài Viễn nắm chặt nắm tay, gắt gao trừng mắt nhìn Phương Tranh, cả giận nói: " Cái gì kích động mê hoặc? Ta đối với Tư Tư là thật tâm!"
Phương Tranh cười nhạt: " Thật tình? Thật tình tới mức ngươi có thể trơ mắt nhìn thấy nữ nhân mình thương mỗi ngày nằm trong lòng nam nhân khác mà thờ ơ? Tiêu huynh, nhìn không ra lòng dạ của ngươi phóng khoáng như vậy, con mẹ nó ngươi còn là nam nhân sao?"
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, thần tình thống khổ không gì sánh được, không nói gì ôm đầu, trong mắt tràn ngập vẻ bi thương và tuyệt vọng.
" Ta không nói lời vô ích với ngươi, trước tiên đem tin tức truyền ra trước đã." Phương Tranh đứng lên, quát to: " Ôn Sâm! Mau vào!"
Ôn Sâm vội vàng chạy bộ vào.
" Chuẩn bị ngựa! Bổn tướng quân muốn đích thân ra khỏi thành, có quân tình khẩn cấp cần phải trình báo hoàng thượng!" Phương Tranh sửa sang lại y giáp, thất thanh nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
" A! Đại nhân, không thể!" Ôn Sâm quá sợ hãi, vội vàng ngăn cản.
Vị Phương đại nhân này thế nào lại muốn ra đi nữa? Vừa rồi thiếu chút nữa đã chết trong tay thị vệ thủ hạ của Thọ Vương, hiện tại lại muốn ra khỏi thành báo tin tức, thấy thế nào lại cảm thấy vị đại nhân này có tiềm chất làm kẻ vong mạng, Phương đại nhân hoạt bát khả ái vô cùng sợ chết trước kia đi đâu rồi?
" Phương huynh, ngươi không thể đi, ngoài thành quá loạn, quân đội của thái tử và hoàng thượng đang chém giết, ngươi ra khỏi thành quá nguy hiểm." Tiêu Hoài Viễn cũng đứng lên khuyên nhủ.
" Phương Tranh, ta giúp ngươi đi, ta có võ công, không sợ loạn quân." La Nguyệt Nương đi tới phía sau Phương Tranh, nhẹ giọng nói.
" Không được! Làm gì có chuyện để cho nữ nhân đi đấu tranh anh dũng kiểu đó? Bổn tướng quân được nhận hoàng ân, thường hận không cơ hội báo quốc, hôm nay tình thế hoàng thượng quá nguy cấp, tính mạng nguy hiểm vô cùng. Vì chủ thần tử, bổn tướng quân thân là trung thần, có thể nào trơ mắt nhìn hoàng thượng bị hãm vào vòng vây? Đây làm cho thần tử như ta làm sao kham nổi?" Phương Tranh vẻ mặt bi tráng, hiên ngang lẫm liệt nói.
Vẻ mặt mọi người đều kính ý nhìn Phương Tranh.
" Đại nhân, lòng trung tâm của ngài đối với hoàng thượng, bọn thuộc hạ đều biết, thế nhưng thân thể ngàn vàng, phải cẩn thận. Đại nhân, phòng thủ kinh thành mới là trọng yếu, nhiệm vụ ra khỏi thành chuyển tin tức, liền giao cho các huynh đệ thuộc hạ đi! Thuộc hạ tuyệt sẽ không làm đại nhân thất vọng!" Ôn Sâm cảm động tới mức viền mắt đều đỏ hồng, ôm quyền nói.
" Không được! Để ta đi! Đây là trách nhiệm làm thần tử!" Phương Tranh bi tráng hô to.
" Đại nhân, thỉnh suy nghĩ kỹ lại! Để cho bọn thuộc hạ đi thôi!" Ôn Sâm ôm lấy Phương đại nhân đang nhiệt huyết sôi trào, gấp giọng khuyên nhủ.
" Buông! Vì sao muốn ngăn ta, ta là trung thần!"
" Đại nhân, đừng đi."
"…"
Phương Tranh thần tình ngưng trọng nhìn chằm chằm Ôn Sâm, trầm giọng nói: " Trung tâm của bổn tướng quân đối với hoàng thượng, các ngươi đều rõ ràng rồi?"
Ôn Sâm ôm quyền, lớn tiếng nói: " Rõ ràng! Thuộc hạ thề hướng đại nhân học tập!"
" Tốt lắm, ngươi phái các huynh đệ ra khỏi thành, ta sẽ không đi." Phương Tranh rốt cục nhoẻn miệng cười, thần sắc rất là vui mừng.
Mặt mày mọi người đen thui.
" Cái gì chứ? Do thân thể ta quá mức văn nhược, nếu bị quân đội của thái tử bắt được, ta sợ ngay cả bọn họ còn chưa kịp sử dụng mỹ nhân kế cái gì ta cũng khai hết, ta không muốn để cho mọi người thêm phền phức thôi, cạc cạc." Phương Tranh cười gượng, vẽ rắn thêm chân giải thích.
" Ôn Sâm, phái thủ hạ ra khỏi thành, đi hướng bắc, qua Trường Giang, ở bên ngoài Đông Môn trấn ở bờ bắc, quân đội của Đổng Thành Hạ Châu biên quân hẳn là đã kết thúc cuộc chiến, ngươi lập tức phái người nói cho hắn, dặn hắn cấp tốc suất quan chạy tới chân núi phía bắc của Thần Liệt sơn, tiêu diệt một chi tư quân khác của thái tử, hộ giá cần vương!"
" Dạ!" Ôn Sâm lớn tiếng lĩnh mệnh.
" Còn có, phái huynh đệ đi Thần Liệt sơn, nghĩ biện pháp nhiễu qua chiến trường hai quân đang giao chiến, đem tin tức truyền cấp cho hoàng thượng và Phùng Cừu Đao, dặn Phùng Cừu Đao nhanh chóng chạy lên núi bảo hộ hoàng thượng!"
" Dạ!"
Cửa thành phía bắc dày nặng lặng yên mở ra trong bóng đêm, hơn mười con khoái mã trong bóng đêm đen kịt, xuyên qua dưới mưa phùn nhè nhẹ trên bầu trời, chạy như bay ra khỏi thành, lướt qua cầu treo, đều tự chuyển hướng, chia làm hai phương hướng phóng nhanh đi. Lúc bọn kỵ sĩ ra khỏi thành, cửa thành nặng nề lại lặng yên khép lại, lập tức tiếng ròng rọc chuyển động, cầu treo cũng dần dần thu hồi, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Tiêu Hoài Viễn và Phương Tranh yên lặng đứng trên thành lâu, nhìn những kỵ sĩ phóng ngựa đi xa, thần tình Tiêu Hoài Viễn bi thương mà lạc mịch, con mắt xuất thần nhìn chằm chằm phương bắc, không biết đang nghĩ đến điều gì.
" Nam tử hán đại trượng phu, đối với nữ nhân mình yêu thích, dù có cướp cũng phải cướp nàng về, như vậy mới không phụ một phen thâm tình của nàng đối với ngươi. Tiêu huynh, nể tình chúng ta quen biết không cạn, ngươi lại giúp ta không ít lần, nói đi, vị Tư Tư cô nương hôm nay đang ở đâu trong thái tử phủ? Thừa dịp thái tử ra kinh, lão tử phái người len lén cứu nàng về cho ngươi." Phương Tranh vỗ vai Tiêu Hoài Viễn cười nói.
Tiêu Hoài Viễn cúi đầu bi thương nói: " Nàng đang ở dưới chân Thần Liệt sơn, trong quân của thái tử."
Phương Tranh lấy làm kinh hãi: " Không thể nào? Thái tử hành quân chiến tranh còn mang nàng theo, nàng được sủng ái tới mức đó sao?"
Khuôn mặt Tiêu Hoài Viễn vặn vẹo, thấp giọng nói: " Trước một đêm thái tử ra kinh, nàng vô ý nghe được bí mật này, vốn thái tử dự định giết nàng diệt khẩu, nhưng thái tử luyến tiếc giết nàng, cho nên vì không muốn tiết lộ bí mật này ra ngoài, thái tử liền mang nàng đi theo, không cho nàng tiếp xúc với bất luận kẻ nào. Đêm đó Tư Tư liền tranh thủ sơ hở viết được tờ giấy, đặt dưới gối của nàng, nàng biết ta sẽ đến phòng nàng."
Phương Tranh thở dài, việc này hắn đã không còn biện pháp nào khác. Hai quân đang giao chiến dưới Thần Liệt sơn, trừ phi thái tử thất bại, bằng không căn bản không cách nào từ trong thiên quân vạn mã cứu ra một nữ tử.
Phương Tranh bình tĩnh nhìn Tiêu Hoài Viễn, một lúc lâu hắn nắm tay Tiêu Hoài Viễn lắc lắc nói: " Tiêu huynh, ngươi rất không tệ! Rất có bản lĩnh! Thực sự, lần đầu tiên ta nghĩ mình không bằng ngươi."
Thần sắc Tiêu Hoài Viễn khổ sáp cười cười: " Không có gì, ta chỉ truyền lại một chút tin tức mà thôi. Chân chính chiến đấu đẫm máu, chính là các tướng sĩ tiền phương!"
Phương Tranh không đợi hắn nói xong, xoay người bỏ đi, vừa đi vừa bĩu môi, thầm nghĩ: " Ai muốn nói với ngươi chuyện đó, có thể làm cho vợ của thái tử cũng chịu ngoại tình, sợ rằng từ khi Hoa triều khai quốc tới nay còn chưa từng có, vậy mà còn không tính là có bản lĩnh hay sao."
Nghĩ đến hôm nay trên đầu thái tử đội mũ xanh mà hắn còn chưa biết, Phương Tranh không khỏi vui vẻ mặt mày rạng rỡ.
Mẹ nó! Thật sảng khoái! Tiêu Hoài Viễn tiểu tử là một nhân tài!"
Dưới chân Thần Liệt sơn.
Lúc này đã gần đến ánh bình minh, bầu trời còn đang mưa phùn lất phất, chiến sự dưới chân núi lại càng thảm liệt, đồi núi bình nguyên đập vào trong mắt, tràn đầy thi thể và những phần chân tay còn lại, lửa cháy khắp chung quanh, có chỗ bị mưa dập tắt, hóa thành khói đặc cuồn cuộn, trên chiến trường tràn ngập máu chảy thành sông, làm cho cuộc chiến tàn khốc này càng thêm mông lung, giống như tâm tình của các chiến sĩ đang đẫm máu chém giết.
Trận chiến tranh này, rốt cục là vì cái gì?
Phản quân phó tướng hao hết toàn lực, cầm cương đao trong tay hung hăng đâm vào trong ngực một gã binh sĩ Long Vũ quân, máu tươi phun ra, binh sĩ kia kinh hãi mở to hai mắt, vô lực ngã xuống mặt đất, cả người liên tục co giật vài cái, tên tướng lĩnh phản quân lại nhanh chóng rút đao ra, không chút lưu tình chém ngang cổ tên binh sĩ. Sau đó hắn cấp tốc xoay người, đánh về phía một Long Vũ binh sĩ khác.
Dựa vào sức lực, ra sức đánh chết vài tên địch nhân, tên phó tướng đứng thẳng thân thể, vươn bàn tay đẫm máu, đỡ lại mũ giáp trên đầu, mở to hai mắt mê man, nhìn quét bốn phía đầy ngập tiếng chém giết điêu linh.
Hắn lập tức cắn răng, cố sức lau vết máu loang lổ trên mặt, lại hung hăng phun ngụm nước bọt trên mặt đất, thu đao, xoay người chạy vội về quân trướng của thái tử.
" Điện hạ, điện hạ." Phó tướng lảo đảo quỳ gối trên bãi cỏ trước quân trướng, lên tiếng bi thiết.
" Chuyện gì?" Màn cửa của quân trướng xốc lên, thanh âm thái tử âm lãnh.
" Điện hạ mau rút đi thôi, van cầu điện hạ! Các huynh đệ thương vong thảm trọng, đã không còn đỡ được nữa, hiện tại binh lực quân ta đã không còn đủ một vạn, quân địch lại nhiều gấp chúng ta mấy lần, mắt thấy bọn họ sắp bày ra trận thế bao vây chúng ta. Điện hạ, triệt thôi, các huynh đệ đều là đồng đội nhiều năm, mạt tướng không thể mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ chịu chết! Điện hạ…" Phó tướng quỳ gối trước mặt thái tử, vị hán tử cao lớn vẻ mặt nước mắt, bi thương gào khóc.
"
Trắc!"
Lưỡi đao lóe ra u quang lạnh lẽo, nhanh chóng xẹt qua cổ vị phó tướng, lập tức biến mất không gặp. Tiếng khóc bi thương của vị phó tướng lập tức dừng bặt, mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm gương mặt đang cười nhạt của thái tử, nơi cổ hắn rất nhanh liền hiện ra một tia vết máu, sau đó vết máu càng ngày càng rộng, càng ngày càng sâu, máu tươi màu đỏ tuôn ào ra.
Thân thể phó tướng rung động vài cái, sau đó liền mềm gục dưới chân thái tử, hai tay nắm chặt nắm cỏ xanh trên mặt đất, trở nên trắng bệch, mang theo vẻ không cam lòng và phẫn hận tràn đầy, lập tức dần dần buông ra, cả người cũng không còn tiếng động.
" Còn người nào làm dao động lòng quân, chém!"
Nhìn các tướng sĩ đang chém giết bên ngoài trướng, thái tử lạnh lùng nói ra những lời này.
Sau đó hắn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn phương bắc Thần Liệt sơn, thản nhiên nói: "
Truyền lệnh toàn quân, cắn răng chống lại đến phút cuối cùng, cô vương đã sắp thành công chỉ trong khoảnh khắc!"
Chân núi, trước trận hai quân.
Trận hình phòng ngự hình tròn của phản quân đã trở nên rời rạc tán loạn, phản quân tướng sĩ cầm mâu lẫn thuẫn tiến lui công thủ tựa hồ đã mất đi sự ăn ý, trận hình vạn người kéo vài dặm, không ít địa phương bị Long Vũ quân binh sĩ phá tan, sau đó phản quân sau trận hình lại nhanh chóng lao đến, đánh giết quân sĩ Long Vũ quân thối lui, cấp tốc bổ vào vết rách trong phòng tuyến, binh sĩ song phương dọc theo trận hình triển khai công kích và phòng thủ ngươi chết ta sống, chỗ trống trải giữa hai quân, nằm đầy thi thể tướng sĩ song phương, máu tươi đặc sệch lưu đầy đất, biến bãi cỏ xanh um dưới chân thành màu ám hồng sắc làm cho kẻ khác sợ hãi.
Cuộc chiến đấu kịch liệt đã tiến hành một ngày một đêm, thể lực tướng sĩ song phương từ lâu không còn chống đỡ nổi, nhưng bọn họ vẫn đang gắt gao cắn răng, trừng hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, không chút lui bước giơ lên binh khí trong tay, ngươi tới ta đi, tranh từng tấc đất.
Ở chỗ này, tướng sĩ đều đã biến thành dã thú, hướng địch nhân lộ ra răng nanh dữ tợn, tín niệm, vinh quang khuất nhục, tất cả đều ném hết ra sau đầu, duy nhất chống đỡ thân thể đã suy yếu của bọn họ, chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là sống sót! Để sống sót, địch nhân nhất định phải chết!
Các tướng sĩ thân trải qua trăm trận chiến đều biết, sự sợ hãi trên chiến trường, không những không bang trợ gì được chính mình, trái lại càng gia tăng sự tử vong nhanh hơn, chỉ có ra sức chém giết, mới có thể mang đến sự sống sót cho bọn họ.
Không thể buông tha cho địch nhân, không có ai có thể bằng các tướng sĩ lăn lộn trong cuộc chiến đẫm máu hiểu rõ được đạo lý này. Mặc kệ là chính mình phát ra dũng khí, đối với một quân đội xung phong tiến công mà nói, đều là vô cùng trọng yếu.
" Long Vũ quân! Giết!" Một gã phó tướng giơ cao chiến đao, làm gương cho binh sĩ xông lên đầu tiên, dẫn theo mấy ngàn tướng sĩ ở phía sau, hướng trận phòng ngự hình tròn của phản quân khởi xướng tiến công. Cuộc tiến công như vậy rốt cục khởi xướng bao nhiêu lần, lại bị đánh lui bao nhiêu lần, dù chính hắn cũng không còn nhớ kỹ, trong đầu hắn từ lâu trống rỗng hư vô, hai mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm trường mâu và tấm chắn ở trước mặt, trên tấm chắc điêu khắc răng thú thật đáng sợ, nhìn thấy răng nanh trắng nhợt đã loang lổ vết máu. Hai mắt phó tướng càng đỏ, đây đều là máu của các huynh đệ!
" Giết!" Dưới sự kêu gọi của phó tướng, mấy ngàn tướng sĩ dưới trướng phát ra tiếng rống giận rung trời, như núi băng đất rung, tiếng chấn chín tầng mây.
Các tướng sĩ như nước thủy triều xung phong liều chết, trong tay cầm trường mâu, mũi mâu tản mát ra hàn quang máu tanh u lãnh, giống như một con quái thú đang chờ uống máu người, âm lãnh nhìn chăm chú vào trong ngực và cổ của binh sĩ phản quân.
"
Xích!"
Chẳng biết có mũi tên bắn lén từ chỗ nào bắn ra, ghim thật sâu vào giữa ngực vị phó tướng, thân thể hắn lung lay vài cái, rốt cục ngã xuống đất.
"
Tướng quân!" Một gã thiên tướng vượt qua, quỳ gối trước mặt phó tướng, gương mặt tràn đầy khói lửa lẫn vết máu thoáng chốc tràn đầy nước mắt.
Run run vươn tay, khép lại hai mắt trống rỗng của vị phó tướng, thiên tướng cúi đầu hung hăng lau nước mắt, đưa tay tiếp nhận chiến đao trong tay viên phó tướng. Hắn đứng dậy dữ dằn quát to: "
Phó tướng chết trận, bổn doanh do ta đến chỉ huy, các huynh đệ, trùng!"
"
Giết!"
Các tướng sĩ trừng hai mắt đỏ bừng, phấn đấu quên mình phóng về phía trước.
"
Con mẹ nó! Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ đâu? Bắn cung cho lão tử!"
"
Bẩm tướng quân, tên trong doanh đã dùng hết, không còn để bắn nữa."
"
Bảo bọn họ ném cung, lấy binh khí, ra trận giết địch!"
" Dạ!"
Tiếng mệnh lệnh vang ra, binh sĩ Long Vũ quân giống như một dòng thủy triều đen ngòm không thể ngăn trở xông thẳng vào trường mâu và tấm chắn của phản quân, tiếng sắt thép giao nhau, dưới bóng đêm đang mờ mờ ánh bình minh, bắn ra hỏa tinh chói mắt, giống như ánh sáng pháo hoa thời thịnh thế, lóa mắt, nhưng ngắn ngủi.
" Tướng quân, trận thế của phản quân đã bắt đầu chậm rãi co rút lại, binh lực của bọn họ đã không đủ nữa."
Danh thiên tướng đi tới trước mặt Phùng Cừu Đao, ôm quyền cung kính bẩm.
Phùng Cừu Đao chống đao dưới đất, đứng trên một gò núi cao, ngưng mắt nhìn chăm chú vào chiến trường chém giết thảm liệt cách đó không xa, gương mặt kiên định hiện rõ vẻ thong dong.
"
Quân đội của Hàn tướng quân hiện tại đang ở đâu?" Một lúc lâu, Phùng Cừu Đao nhàn nhạt mở miệng hỏi.
"
Ở phía đông nam của chúng ta, gần như đối diện, hai quân đã kẹp phản quân ngay chính giữa, hình thành thế gọng kìm."
Phùng Cừu Đao ngẩng đầu nhìn sắc trời, trên bầu trời vẫn còn mưa phùn, phía đông đã mơ hồ hiện lên một màn trời trắng.
"
Trời đã nhanh sáng, nổi trống đi, hai quân bắt đầu vây phản quân." Phùng Cừu Đao nhàn nhạt hạ lệnh.
"
Thùng thùng đông."
Tiếng trống trầm thấp nhưng điếc tai vang lên, mỗi một danh tướng sĩ trên chiến trường đều bắt đầu di động theo tiết tấu của tiếng trống, thân thể suy yếu như được rót vào một dòng nước ấm, máu tươi trong cơ thể mỗi người dần dần bắt đầu sống lại, nóng bỏng, cho đến sôi trào.
Rất nhanh, phía đông nam hậu quân Long Tương quân, cũng vang lên tiếng trống trầm thấp tương ứng. Trong tiếng trống, tướng sĩ hai quân phát ra tiếng hô rung trời vang thành một mảnh, hai quân nhanh chóng hướng sát biên giới trận địa di động, giống như hai con cự long màu đen, quanh chung quanh trận địa phòng ngự hình tròn của phản quân, xoay quanh, dưới ánh mắt sợ hãi lo sợ bất an của tướng sĩ phản quân nhìn tới, hai con cự long dần dần hợp lại thành một, sau đó cùng gắn bó chung một đường, đối với phản quân hình thành sự bao vây nghiêm mật không còn kẽ hở.
" Truyền lệnh, sau khi bao vây phản quân, toàn lực đánh chết, cần phải giết sạch toàn bộ phản quân, không cho chạy trốn một người!" Phùng Cừu Đao lớn tiếng hạ lệnh.
Hậu trận Long Tương quân bên phía đông nam, thanh âm Hàn Đại Thạch chợt quát lên: "
Truyền lệnh, sau khi vây quanh phản quân, phải giết hết toàn bộ, nếu ai để chạy thoát một người, lão tử xẻo thịt hắn!"
Cùng lúc đó, một mũi tên lệnh từ giữa trận hình phản quân chợt bay lên, thanh âm nổ chói tai thẳng truyền chín tầng trời cao.
Chú thích: Bào đinh giải ngưu (đầu bếp mổ trâu) là một trong những chuyện ngụ ngôn của thánh triết thời cổ Trang Chu, chuyện kể có người đầu bếp khi xẻ thịt trâu đã dùng mũi nhọn của đao mà lách vào khoảng giữa thịt và xương, vì vậy mà xả thịt trâu rất dễ dàng.

/404

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status