Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 311: Ám tập hung hiểm

/404


Phương Tranh nhìn thấy Thái Vương đến cảm thấy rất vui vẻ, từ sau vụ án mưu phản của Phan Văn Viễn đến bây giờ mới trở về, hắn có ấn tượng không tệ đối với Thái Vương, chí ít so với mấy vương gia khác cũng tốt hơn nhiều lắm.
Một vương gia có thể an thủ bổn phận, không đi làm những mộng đẹp không thực tế, điều này thập phần khó có được. Xưng vương đồ bá, mưu đồ soán vị. Dã tâm đó phảng phất không thể nhìn thấy được trên người Thái Vương.
Thái Vương vẫn là Thái Vương ngày trước, dáng tươi cười ôn hòa vô hại, một thân khí chất đạm bạc vô tranh, khiến người ngồi bên người hắn đều có thể sản sinh một loại cảm giác điềm tĩnh vui mừng, phảng phất như ngồi trước mặt không phải là một vị vương gia hậu duệ của hoàng thất quý tộc, mà là một vị cao tăng đắc đạo cách ly hồng trần.
Phương Tranh cảm thấy ở chung một chỗ với Thái Vương rất thoải mái, loại cảm giác thoải mái trực tiếp phản ánh lên gương mặt của hắn.
Lúc này vẻ mặt Phương Tranh còn đang tươi cười, nhìn Thái Vương khẽ cười nói: " Hôm nay vương gia đến hàn xá, có việc gì chỉ giáo?"
Thái Vương nâng chung trà lên uống một ngụm, đạm mạc cười nói: " Cũng không phải, cũng không phải, nhiều ngày không gặp Phương huynh, tiểu đệ thật sự là tưởng niệm, ngày hôm trước ở tại linh đường của phụ hoàng, cho nên không thể nói chuyện với nhau, vì vậy hôm nay tiểu đệ đến nhà, cùng Phương huynh ôn chuyện. Phương huynh, có phải tiểu đệ đến không đúng lúc?"
Phương Tranh liếc mắt nhìn quan viên Hộ Bộ khí thế ngất trời sau hậu viện, không khỏi oán hận cắn răng, miễn cưỡng cười nói: " Điện hạ khách khí, ngươi tới rất đúng lúc, nếu như đám Hộ Bộ dám trộm thứ gì trong nhà của ta, còn thỉnh điện hạ giúp ta xử lý một trận."
" A?" Thái Vương do dự nhìn phía sau, nuốt nước bọt gian nan nói: " Cái này, không tốt đâu? Tiểu đệ không tập võ nghệ, hơn nữa hôm nay tứ hoàng đệ lên ngôi, ta cũng không thể làm xằng làm bậy trong kinh thành, làm trên mặt hắn không ánh sáng nha…"
Phương Tranh bất mãn nhìn hắn: " Điều này làm sao gọi là xằng bậy? Ngươi nhìn đám quan viên Hộ Bộ, thật quá kiêu ngạo. Cả đám thành quần kết đội chạy tới nhà của ta dọn đồ đạc, còn có vương pháp hay không? Thiên lý công đạo ở đâu?"
Thái Vương cười dài liếc mắt nhìn hắn, không tiếp lời.
Phương Tranh nhân lúc bình loạn chạy tới kê biên tài sản phủ thái tử, chuyện này cả kinh thành đều huyên náo biết rõ, cho nên Thái Vương đối với lời nói của Phương Tranh rõ ràng không còn gì để nói.
Nhìn lén Thái Vương, Phương Tranh thử nói: " Nếu không, điện hạ ngài xem như gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ?"
Thái Vương cười khổ: " Chỉ là vật ngoài thân, Phương huynh hà tất tính toán như vậy? Nhà của ngươi đã là thủ phủ Hoa triều, cần nhiều bạc như vậy dùng làm gì?"
Nghe một chút, người ta nói không tranh nhân thế, ngươi du sơn ngoạn thủy, đi khắp thiên hạ chẳng lẽ không dùng tiền sao?
Phương Tranh khởi dáng tươi cười hàm hậu, ha hả cười nói: " Lời của điện hạ sai rồi, ai lại ngại có tiền nhiều chứ? Cũng giống như tướng mạo của tại hạ, mặc dù tại hạ đã rất anh tuấn, nhưng vẫn còn mong muốn anh tuấn thêm một chút, cuộc sống có truy cầu mới là vui sướng nha."
Nhìn thần sắc có chút giật mình của Thái Vương, Phương Tranh quyết định bỏ qua việc dây dưa câu chuyện này.
" Điện hạ quay về kinh, là dự định ở lại lâu dài, hay dừng mấy ngày lại đi?"
Gương mặt Thái Vương giãn ra cười nói: " Lần này tiểu đệ quay về kinh là vội về chịu tang, hôm nay tang lễ của tiên hoàng đã xong, tứ hoàng đệ đã đăng cơ làm hoàng đế, tiểu đệ cũng không còn gì lo lắng, dự định qua mấy ngày liền rời kinh, đi về hướng bắc."
Thái Vương giống như có vô hạn cảm khái thở dài một tiếng, nói: " Hoa triều ta đất rộng người đông, linh sơn danh thủy vô số kể, cả đời cũng không thể đi hết, trong lòng tiểu đệ thực sự thương tiếc, cho nên muốn nhân lúc còn sống, tận lực du lãm một phen, như vậy cũng không uổng cuộc đời này."
Phương Tranh gật đầu, hiểu rõ, kiếp trước của người này nhất định là một người thích du lịch, thích phiêu lưu mạo hiểm dã ngoại, rất thích ánh mặt trời, cũng rất ngu ngốc. Chí ít Phương Tranh rất không lý giải loại hành vi của những người như vậy, chỉ vì muốn ngắm nhìn phong cảnh, suốt ngày làm cho mình giống như một tên ăn mày, một không thức ăn ngon, hai không mỹ nữ, trên lưng đeo một cái túi đi khắp thế giới, thật không biết lúc bụng bọn họ đói đến kêu vang, đối mặt với danh sơn sông ngòi rộng lớn còn sinh ra cảm thán dõng dạc lạ lùng.
" Điện hạ quanh năm du lãm danh sơn, gió thổi phơi nắng, làn da còn trắng trẻo tươi mới như vậy, thực sự nhượng tại hạ tâm sinh ước ao." Phương Tranh nhìn khuôn mặt của Thái Vương, thật tình khen ngợi.
Thái Vương ngẩn người, vô ý thức dùng tay sờ vào mặt, lập tức cười nói: " Tiểu đệ trời sinh như vậy, không có biện pháp, cũng muốn phơi nắng cho có chút dương khí, đáng tiếc làn da này thật không chịu thua kém, vẫn cứ trắng như vậy, đệ cũng vô cùng khổ não."
Phương Tranh tràn đầy đồng cảm gật đầu, xót xa xoa khuôn mặt tuấn tú của mình, thở dài nói: " Đúng vậy, ngày thường quá anh tuấn thì luôn luôn khổ não, người có diện mạo anh tuấn như ngươi và ta, vô luận che giấu như thế nào, đều cũng giống như đom đóm trong kịch truyền hình, lòe lòe chiếu sáng, ai, ngươi nói những người xấu xí làm sao sống được? Thật đồng tình bọn họ."
Thái Vương lau mồ hôi.
Hôm nay Thái Vương nói chuyện phiếm với ta thật có điểm không ăn ý nha.
Phương Tranh quyết định lần thứ hai nhảy qua chuyện này, chuyển trọng tâm câu chuyện.
Vỗ vỗ đùi, Phương Tranh cảm khái nói: " Điện hạ muốn rời kinh, ít ngày nữa tại hạ cũng muốn rời kinh, hai ta phỏng chừng cùng đi chung một đường."
Thái Vương nghe vậy rốt cục có hứng thú, giương mắt nói: " Nga? Phương huynh rời kinh có chuyện gì?"
" Cũng do Mập Mạp…khái khái, hoàng thượng, hoàng thượng phái ta đi làm một chuyện, muốn ta vượt Trường Giang xuống Giang Nam một chuyến."
" Xuống Giang Nam làm chi?" Thái Vương nghi hoặc nói, lập tức chợt tỉnh, vội hỏi: " Tiểu đệ dường như đã hỏi chuyện không nên hỏi, thứ tội, thứ tội."
Phương Tranh xua tay cười nói: " Ta cùng điện hạ vừa gặp như đã quen, không có gì là nên hay không, lần này hoàng thượng phái ta xuống Giang Nam, chính là vì vụ án Giang Nam lục phủ nuốt trọn thuế ngân quốc khố, vụ án này số người liên lụy thật sự quá phức tạp, hơn nữa chuyện đã qua một năm, không ít chứng cứ đều đã không còn hoặc bị người mai một, phải phái khâm sai đi xuống truy tra, may ra còn có thu hoạch."
Trong mắt Thái Vương chợt hiện lên thần sắc phức tạp, lập tức khôi phục bình tĩnh, cười nói: " Nói như thế, Phương huynh có thể cùng tiểu đệ ra kinh, liệu tiểu đệ có thể có duyên phận cùng đi với Phương huynh hay không?"
Phương Tranh vui mừng, thân thiết ôm lấy vai Thái Vương cười nói: " Có, đương nhiên là có. Tại hạ chẳng bao giờ đi qua Giang Nam, đến lúc đó mong rằng điện hạ làm hướng dẫn du lịch cho tại hạ."
Thái Vương sảng khoái cười nói: " Vậy có gì khó? Tiểu đệ nhất định sẽ đưa Phương huynh xem hết cảnh đẹp Giang Nam. Giữa mùa xuân, Giang Nam chính thị xuân noãn hoa khai! Này gió ấm, kia bạc mây bạc, nơi nơi đều là cảnh đẹp lãng mạn."
Phương Tranh hờn giận cắt đứt lời Thái Vương: " Ai nói với ngươi chuyện này chứ? Không phải ta muốn đi núi hay sông, phong cảnh có gì đẹp?"
Hai mắt Thái Vương đăm đăm nhìn Phương Tranh, ha ha nói: " Na, vậy ngươi muốn xem cái gì?"
Phương Tranh sắc sắc cười, nhíu mày, lộ ra biểu tình hễ là nam nhân đều hiểu được: " Vẻ đẹp Giang Nam, đẹp nhất là nữ tử phong tình uyển chuyển hàm súc. Phụ nữ đàng hoàng sao, ta muốn đi tìm thanh lâu kỹ quán thôi, liền phải nhờ điện hạ dẫn đường cho ta. Nhượng cho ta lĩnh hội một chút " người ngọc ở nơi nào dạy thổi tiêu" tư vị tiêu hồn, hắc hắc."
Thái Vương ác hàn, xoa mồ hôi, lại xoa mồ hôi, nói lắp: " Tiểu đệ…tiểu đệ đối với chuyện này không…không rành lắm.."
Không quen? Phương Tranh nhìn Thái Vương từ trên xuống dưới, ngay cả thanh lâu kỹ quán cũng không quen, còn là nam nhân sao? Người này chẳng lẽ bị bất lực?
Thái Vương vô tội nhìn Phương Tranh, đối với ánh mắt không có hảo ý của Phương Tranh cảm thấy rất bi phẫn.
Hai người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Hôm nay cùng hắn nói chuyện với nhau, vì sao tìm không ra trạng thái? Tiếng nói chung thật ít a, Phương Tranh đối với vấn đề này có điểm khổ não.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đường nhìn vừa chạm vào, vội vàng không hẹn mà cùng giơ lên chung trà trong tay, trăm miệng một lời cười gượng nói: " Uống trà, uống trà…"
Bầu không khí trong tiền sảnh còn đang xấu hổ, bên ngoài hành lang gấp khúc một đạo thân ảnh nho nhỏ chạy vội vào, bàn tay nhỏ bé mập mạp giơ lên cao, tay kia còn đang cật lực ôm một cái rương lớn, trong miệng non nớt kêu to: " Thái Vương ca ca, Thái Vương ca ca…"
Hai người trong phòng song song thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt Thái Vương vui vẻ, vô ý thức cúi người xuống, kéo bóng người ôm vào trong ngực, ha ha cười hôn lên mặt nàng vài cái.
Người đến chính là Trường Nhạc tiểu công chúa. Lúc đại tang của tiên hoàng, trong cung nhiều người phức tạp, Phương Tranh liền cho người đưa nàng tới phủ đệ, làm bạn cùng Trường Bình, hai tỷ muội có thể chiếu ứng lẫn nhau.
" Thái Vương ca ca, ngươi tới thăm ta sao?" Tiểu công chúa rất vui vẻ, trong đôi mắt to lóe ra quang mang trong suốt hưng phấn, nhìn ra được cảm tình giữa nàng và Thái Vương rất tốt.
Thái Vương nhẹ nhàng điểm điểm lên cái mũi nhỏ của nàng, sủng nịch cười nói: " Phải, hoàng huynh đã lâu không gặp Nhạc nhi, rất nhớ ngươi. Nhạc nhi, muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, nói với hoàng huynh, hoàng huynh đều thỏa mãn ngươi."
Tiểu công chúa vui vẻ đến rạng ngời, trọng trọng vỗ cái rương bên người, hai mắt chiếu sáng nói: " Không cần, cần thứ này thôi."
Thái Vương và Phương Tranh mặt mày đen thui.
Quay đầu lại, tiểu công chúa nhìn Phương Tranh, ánh mắt nhất thời từ mừng rỡ hóa thành hèn mọn, giơ lên bàn tay mũm mĩm nhỏ bé, chỉ vào Phương Tranh chẳng đáng nói: " Bại gia tử, bại gia tử!"
Mặt Phương Tranh tối sầm, hờn giận nói: " Uy, có gì hảo hảo nói, ta phá sản hồi nào? Đừng tưởng rằng ngươi còn nhỏ tuổi, ta sẽ không tính toán với ngươi, thành thật nói cho ngươi, tiểu hài tử xấu xa như ngươi, ta đã hung hăng giáo huấn mấy chục đứa."
Tiểu công chúa uy vũ không khuất phục, nhăn chiếc mũi nhỏ, vẻ mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: " Tiền trong nhà ngươi bị người khác dời lên xe ngựa. Ngươi còn mở to mắt trừng trừng nhìn? Đó không phải bại gia tử thì là gì?"
Trong lòng Phương Tranh đau xót, nước mắt muốn rơi xuống: " Ngươi nghĩ là ta muốn sao, cũng do hoàng đế ca ca của ngươi hạ thánh chỉ." Lau nước mắt Phương Tranh ủy khuất nói: " Lão tử sao phủ thái tử bao nhiêu khổ cực, phút cuối cùng dù là tiền công chạy việc cũng không có, ta đi tìm ai nói lý lẽ đây?"
Tiểu công chúa đắc ý dào dạt ngẩng khuôn mặt mũm mỉm, bàn tay nhỏ bé vừa chuyển, giống như ảo thuật toát ra viên Nam Hải Đông Châu cực lớn. Dưới ánh mặt trời lóe ra u quang vô cùng cảm động.
" Đây…đây là…" Phương Tranh kinh ngạc nhìn chằm chằm viên đông châu trên tay nàng, nhất thời lúng túng nói không ra lời.
Tiểu công chúa không biết từ đâu học được vẻ đắc ý vênh váo của Phương Tranh ngửa mặt lên trời cười to, sau khi cười được vài tiếng, bỗng nhiên cảm thấy dáng tươi cười như vậy thực sự không quá thích hợp cho tiểu hài tử như nàng. Vì vậy thu hồi dáng tươi cười, nhìn Phương Tranh khinh miệt hừ một tiếng: " Ngốc! Có câu thơ lẽ nào ngươi không có nghe nói qua sao? Ngoài tường người đi đường, trong tường giai nhân cười!"
Phương Tranh và Thái Vương hai mắt đăm đăm: " Câu thơ này có liên quan gì tới đông châu trên tay ngươi?"
Tiểu công chúa cười vô cùng ngây thơ phá lệ: " Dùng ở chỗ này, gọi là " trong tường dọn tiền, ngoài tường ta đang cười."
Phương Tranh cùng Thái Vương kinh dị liếc nhau, đồng loạt vui lòng phục tùng gật đầu.
Hiểu rõ được tiểu nha đầu thừa dịp quan viên Hộ Bộ ở bên trong Phương phủ kiểm kê tài vật, tự mình chạy ra ngoài xe ngựa trộm đồ vật trở về.
Tính tình vô sỉ của nàng thật có được thần vận của ta nha.
Phương Tranh kỳ quái chính là, câu thơ này là ai dạy cho nàng? Không ngờ bị nàng ứng dụng đến xuất thần nhập hóa như vậy.
Vui mừng ôm lấy tiểu công chúa, vẻ mặt Phương Tranh cảm kích hôn lên gương mặt của nàng: " Ngươi thật làm ta bớt lo, nào, trả lại đông châu cho ta đi."
Tiểu công chúa hừ một tiếng, bàn tay nhỏ bé vừa lộn, chỉ nghe thùng thùng vài tiếng, vài viên đông châu giá trị liên thành lập tức rơi vào trong cái rương lớn của nàng, mang theo biểu tình thỏa mãn, tiểu công chúa thoải mái thở dài, tập tễnh đi ra khỏi tiền sảnh, bước chân mềm mại, thần tình lén lút, phỏng chừng muốn đi ra ngoài cửa tìm thêm một mớ.
Bên trong tiền sảnh.
"
Thái Vương điện hạ, gần đây ngài rảnh rỗi không? Đem tiểu công chúa tiếp đến ở trong quý phủ trụ đi nha." Phương Tranh vẻ mặt cầu xin nói.
"
A? Điều này…Gần đây tiểu đệ bề bộn nhiều việc, ân, bề bộn nhiều việc, tiểu đệ xin cáo từ, cáo từ cáo từ…"
Vào đêm, Phương Tranh một mình một người nằm trên giường, đang đầy ngập phiền muộn ngủ say.
Trường Bình mang hài tử, Phương Tranh vốn định ngủ cùng nàng, hảo hảo chiếu cố nàng, đáng tiếc tiểu công chúa ôm một cái rương đáng ghét xông vào phòng ngủ, đòi ngủ cùng tỷ tỷ, không chút nào giải thích được thế nào là phong tình, đem vị tỷ phu bài trừ ra ngoài cửa.
Cửa phòng ngủ trong ánh mắt áy náy của Trường Bình nhanh chóng đóng lại, khóa trái, nơi cửa sổ bày ra cạm bẫy săn thú, cùng Gia Cát nỗ, và Thất Bộ Đoạn Hồn Châm.
Phương Tranh giận tím mặt, nhấc chân muốn phá cửa mà vào, ngẫm lại đành bỏ đi.
Quay đầu lại đi tìm Yên Nhiên và Phượng tỷ, muốn cùng các nàng tiêu hồn một phen, kết quả người hầu báo lại, Yên Nhiên và Phượng tỷ đang ở tại Phương gia thương hào tổng bộ đang kiểm tra sổ sách, Trường Bình mang thai, Phương gia thương hào mới đưa vào hoạt động, trọng trách liền rơi xuống trên vai hai nàng, Tiểu Lục cũng giúp hai nàng làm trợ thủ, đêm nay cũng không ai trở về.
Phương Tranh vô hạn phiền muộn không thể làm gì khác hơn là ôm gối quay về phòng ngủ một mình.
Lão bà thật quá ít đi thôi! Trước khi ngủ, trong lòng Phương Tranh chua xót thở dài. Thân là nhân sĩ xuyên qua kiệt xuất, hắn cảm thấy xấu hổ tận đáy lòng.
Tiếng mõ canh ba vang lên, Phương Tranh trở mình lại, vẫn đang ngủ thật ngọt ngào. Nguồn: http://truyenyy.com
Lúc này, gần bên ngoài giường ngủ bằng gỗ lim, bỗng nhiên vang lên một trận âm thanh quái dị sàn sạt, thanh âm nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
Thanh âm mặc dù thật nhỏ, nhưng thê lương làm người ta phải dựng đứng lông tóc, nơi khe hở của cửa phòng cùng cửa sổ, nhúc nhích bò vào hơn mười con rắn nhỏ như ngón út màu đỏ nhạt, những con rắn này nhìn qua như mềm nhũn, giống như đang thở dốc du động, phảng phất như có người chỉ dẫn, phương hướng nhất trí hướng chiếc giường Phương Tranh đang ngủ bò tới.
Những con rắn kia cũng không thể gọi là rắn, chúng nó dài chừng một xích, đầu hình tam giác, quanh thân màu đỏ, thoạt nhìn dị thường ghê tởm, trên lưng mỗi một con đều lộ ra chiếc cánh trong suốt mỏng tanh, thanh âm sàn sạt tấc tấc tác tác giống như thở dốc. Là do chúng nó lúc vận động thì đôi cánh bạc mỏng phát ra âm thanh.
Phương Tranh vẫn hồn nhiên không cảm giác, trong giấc ngủ còn mơ màng trở mình, vô ý thức gãi mũi, còn lẩm bẩm nói mớ vài câu.
Những con trùng dài kia cách giường Phương Tranh càng ngày càng gần, con mắt chúng cỡ hạt đậu xanh, bích quang lòe lòe, có một loại ý tứ âm tà và ác độc khó hiểu. Tuy không biết tên lẫn lai lịch của chúng, nhưng bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn thấy chúng đều có thể hiểu rõ, bị chúng nó cắn trúng một ngụm, tuyệt đối sẽ chết đến không thể chết lại, thần tiên đều cứu không nổi.
Không thể không nói, Phương Tranh là một người may mắn, trình độ may mắn thật tốt đến không thể hình dung.
Tình thế nguy cấp vạn phần, đàn trùng cách hắn đã rất gần, thanh âm tất tất tác tác cũng càng lúc càng lớn, mắt thấy sinh mạng Phương đại thiếu gia gần biến mất tại thời đại mà hắn không nên xuất hiện này, lúc này, Phương Tranh tỉnh.
Tỉnh rất đúng lúc. Kinh nghiệm nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, khiến cho hắn rèn đúc ra ý thức cảm giác nhạy cảm về nguy hiểm so với người thường gấp mấy lần, vốn một giây trước hắn còn đang chìm trong mộng đẹp say ngủ, bỗng nhiên bị thanh âm tất tất tác tác làm kẻ khác rất không thoải mái làm giật mình tỉnh giấc.
Giờ này khắc này, trong phòng hắn vốn không nên xuất hiện thanh âm như thế, ý nghĩa của sự khác thường chính là nguy hiểm!
Mơ mơ màng màng lại mang theo vài phần cảnh giác mở mắt ra, dưới ngọn đèn âm u, một tình cảnh làm lông tóc hắn dựng đứng, nhiều năm sau mỗi lần nhớ tới còn muốn nôn mửa tiểu ra quần, xuất hiện tại trước mắt hắn.
Hơn mười con trùng ghê tởm dữ tợn, đang bò lại gần hắn từ khắp bốn phía, cánh mỏng trên lưng chấn chấn rung động, con ngươi như hạt đâu xanh tản mát ra quang mang yêu dị tà ác, bỗng nhiên, hai con trùng lăn tròn một vòng trên đất, lập tức cánh mỏng mở ra, như mũi tên thoát khỏi dây cung, hướng Phương Tranh bắn nhanh mà đến, Phương Tranh thậm chí có thể nhìn thấy bọn chúng ở ngay giữa không trung mở rộng miệng, lộ ra hai hàm răng nanh nhỏ bé bén nhọn.
Phương Tranh không kịp sản sinh tình tự kinh khủng, liền vô ý thức chụp lấy chiếc gối da mềm dưới đầu, chắn ngay trước người, hai con trùng nhanh chóng đụng vào gối, kêu lên " tê tê" quái dị, giống như một cây chùy sắt chui sâu vào. Chiếc gối bằng da mềm màu trắng nhũ trong nháy mắt biến thành đen thui, còn mơ hồ tản mát ra một mùi tanh hôi làm người ta buồn nôn.
Trái tim Phương Tranh kinh hoàng nhảy mạnh, vội vàng ném chiếc gối xuống, tay trái đảo qua, hất ngọn đèn bên cạnh giường lật xuống, ngọn lửa rơi trên tấm lụa mỏng ngay giường, nhất thời kịch liệt bốc cháy lên, thế lửa rất nhanh liền bao phủ cả giường. Giống như một vòng bảo hộ, những con trùng đang bò trên mặt đất bật người liền dừng lại. Lập tức ở bên ngoài vòng lửa bắt đầu khởi động, ánh mắt yêu dị nhìn chằm chằm Phương Tranh đang ngồi trên giường, phảng phất giống như mười con dã thú, một lúc có cơ hội sẽ không chút do dự xông qua vòng lửa, hung hăng cắn lên cổ Phương Tranh.
Da đầu Phương Tranh tê dại, hai mắt kinh khủng nhìn chăm chú vào đàn trùng cách hắn vài thước, kiếp này hắn từng trải qua không ít lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng đều đánh thẳng công khai, không thể không nói, chỉ có lúc này đây mới chính là lúc hắn nghĩ hung hiểm và kinh khủng nhất. Điều này làm cả người hắn lạnh lẽo, một tầng mồ hôi lạnh từ trong lỗ chân lông của hắn thấm ra, rất nhanh tràn đầy toàn thân.
Đưa tay kéo đệm chăn thêu hoa tinh mỹ, châm vào vòng lửa, Phương Tranh đem đệm chăn đang bừng bừng thiêu đốt cẩn thận chắn tại mép giường, hình thành một đường ngăn cách ly giữa hắn và đàn trùng, lập tức hắn dùng một cước đá văng một cánh cửa sổ vẫn luôn đóng chặt bên cạnh giường rất ít mở ra, cẩn thận quan sát một chút, xác định ngoài cửa sổ không có nguy hiểm, lúc này mới nhảy ra ngoài, rơi vào đống bùn đất trong bồn hoa bên dưới.
Lúc hạ xuống, Phương Tranh không chút nào dừng lại, bật người bỏ chạy, ban đêm gió lạnh thổi qua, hắn cảm thấy trên người có chút lạnh, lúc này hắn mới cảm giác được nỗi sợ hãi, vừa chạy vừa hả họng kêu to lên.
" Người mau tới! Con mẹ nó ngủ cái gì mà ngủ! Lão tử có nguy hiểm, nhanh đến bảo hộ ta!"
"
Đám hỗn đản lười biếng các ngươi, bình thường bảo các ngươi hảo hảo quét tước vệ sinh các ngươi không nghe, hiện tại dưỡng ra đàn rết còn lớn hơn cả rắn. Hơn nữa còn tới hơn mười con, lão tử bị chúng nó cắn chết thành quỷ cũng không tha cho các ngươi."
Ánh lửa trong phòng ngủ và tiếng kêu to của Phương Tranh làm thanh tỉnh bọn người hầu và thị vệ trong Phương phủ, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Phương Tranh còn đang vừa chạy vừa nhảy, trong miệng còn phát sinh tiếng kêu quái dị.
Mọi người trợn tròn mắt.
"
Thiếu gia đang trần truồng bỏ chạy?" Một người hầu khó hiểu, giơ cao cây đuốc ha ha nói.
"
Không sai, đúng là trần truồng mà chạy." Một người khác khẳng định gật đầu.
"
Thiếu gia không chỉ trần truồng giữa đêm hôm khuya khoắc, còn phóng hỏa đốt phòng ở."
Người thứ ba ngắn gọn hạ kết luận.
"
Thiếu gia điên rồi!"
Một nha hoàn xấu hổ bưng mặt, xuyên thấu qua ngón tay rình coi.
"
Nha! Vóc người của thiếu gia thật…"
"
Phía dưới hắn là thứ gì? Xấu quá đi."

/404

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status