Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 872: Việc tang lễ

/1022


Edit: An

Beta: Tiểu Tuyền Chu thị không chịu khóc, cũng không chịu để tang, dù Đại Chu thị và Tiểu Chu thị khuyên bảo bà như thế nào, bà cũng không nghe, cuối cùng bà quay đầu đi, không nhìn ai cả.

Chu thị như vậy, khiến những người tới phúng đều có chút ý kiến.

Liên Thủ Tín nghe thấy, hắn biết hắn không được lòng Chu thị nên bảo Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đi khuyên Chu thị. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng nghe lời, nhưng khi bọn hắn đến trước mặt Chu thị, chưa nói hai câu đã bị Chu thị đuổi đi.

“Chuyện này, cứ theo ý lão thái thái đi.” Ngô Ngọc Xương giảng hòa, “Cũng đã lớn tuổi rồi, mọi người đừng nên để tâm nhiều.”

Tuổi tác của Chu thị quả thật có thể làm cớ cho những hành động tùy hứng của bà.

Nói trắng ra thì hôm nay Liên lão gia tử mất rồi, vai vế của Chu thị là cao nhất, có tính khí như vậy, ở trong thôn lại chỉ có một nhà Liên gia nên chẳng ai làm gì được Chu thị.

Thời gian Liên lão gia tử hấp hối không ngắn nên cửa nhà cũ Liên gia vừa treo cờ trắng thì những người tới phúng cũng lục tục kéo đến. Dựa theo tập tục tang lễ của Tam Thập Lý Doanh Tử, Liên Thủ Tín và con cháu đều phải canh trước linh đường của Liên lão gia tử. Mỗi một người tới phúng đều đốt vàng mã trước linh đường hoặc dập đầu, hành lễ theo thân phận, trong lúc đó mấy người Liên Thủ Tín đều phải khóc theo, giúp đỡ người tới phúng, còn phải dập đầu cảm tạ người tới nữa.

Liên Mạn Nhi là cháu gái, loại việc này không yêu cầu nàng phải làm gì nhiều nhưng Liên Thủ Tín, Trương thị đều phải ở nhà cũ gần như cả ngày, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng vậy. Trong mấy gian phòng ở nhà cũ, thượng phòng phía đông tạm thời dùng làm linh đường, thượng phòng phía tây làm phòng tiếp đãi khách tới phúng, Liên Mạn Nhi sai người dọn dẹp Tây sương phòng, dọn Nam phòng mà ngày trước nhà nàng từng ở, không dùng để tiếp khách mà là để nhà mình dùng, một mặt có thể dùng làm nơi xử lý những chuyện liên quan đến lễ tang, mặt khác cũng để làm nơi tranh thủ nghỉ ngơi cho Trương thị, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất.

Về phần Bắc phòng mà nhà Liên Diệp Nhi từng ở thì tạm thời dùng làm phòng thu chi. Liên Mạn Nhi giao phần lớn những chuyện liên quan đến tiền nong cho quản sự Hàn Trung, chỉ những chuyện lớn, tốn nhiều bạc mới cần tới bẩm báo với nàng.

Liên Mạn Nhi bố trí xong Tây sương phòng liền sai người mời Trương thị từ thượng phòng tới.

Liên lão gia tử có nhiều con cái cũng có chỗ tốt vào lúc này. Mấy người con trai có thể thay nhau canh trước linh đường. Dù sao thì ở thời đại này, làm đứa con có hiếu cũng không dễ, không phải nói quá nhưng nếu sức khỏe không tốt thì chưa chắc đã chống đỡ mà vượt qua được lễ tang này.

Trương thị tới rất nhanh. Đi theo nàng vào còn có Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi vừa tế lễ trước linh đường xong. Sau đó Ngũ Lang và tiểu Thất cũng tới.

Mọi người ngồi xuống trong phòng, tiểu nha đầu mang trà nóng và điểm tâm lên.

“Mẹ, thím, hai ngày này chắc hai người mệt rồi. Bữa sáng vẫn chưa ăn gì, hiện tại đã tới trưa nên cứ ăn một ít điểm tâm trước đi.” Liên Mạn Nhi nói.

“Vẫn là Mạn Nhi suy nghĩ chu đáo.” Ngô Vương thị nhìn quanh phòng, thấy phòng ốc sạch sẽ, giường đã đốt nóng, còn có cả chăn nỉ dày màu xanh. Tất cả những dụng cụ cần cho sinh hoạt thường ngày đều có, không khỏi gật đầu liên tục, thầm khen Liên Mạn Nhi quả nhiên giỏi giang. Tuổi còn nhỏ như vậy mà gặp chuyện lớn lại có thể giải quyết dễ dàng.

“Thím còn không sao, chỉ có mẹ cháu. Đừng nói sáng nay chưa ăn gì, hai ngày nay còn không thể ngủ ngon.” Ngô Vương thị lại nói.

Theo lời Ngô Vương thị, Liên Mạn Nhi quay lại nhìn Trương thị, nàng cũng đoán trước được một chút, vì mặt Trương thị có vẻ tiều tụy nên nàng mới mau chóng sắp xếp căn phòng này, lại sai người đặc biệt chuẩn bị trà nóng.

“Chuyện của lão gia tử là chuyện lớn, mẹ là con dâu nên làm như vậy.” Trương thị liền nói, “Hai ngày nay thím của con ở cạnh giúp mẹ, cũng ăn không ngon ngủ không yên. Còn cả anh rể của con nữa, đều bận túi bụi.”

“Lời này lại khách khí rồi.” Ngô Vương thị giả vờ giận dữ làm Trương thị không thể nói tiếp.

“Mấy người các con đi theo cha con quay về cả đêm, chắc cũng là một đêm chưa được nghỉ ngơi. Nhân lúc còn đang ít người tới, đều lên giường nghỉ một lát, ăn chút gì đi.” Trương thị cũng nói với mấy hài tử.

“Mẹ, bữa sáng nay con còn chưa ăn.” Tiểu Thất ngồi cạnh Trương thị, ăn điểm tâm uống trà nóng.

Trương thị, Ngô Vương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Liên Diệp Nhi cũng cùng ăn, chỉ có Liên Chi Nhi xua tay nói nàng ăn rồi.

Bởi vì Liên Chi Nhi đang mang thai nên nàng đã sớm ngồi trên giường, Liên Mạn Nhi lấy một chiếc gối lớn cho nàng dựa.

“Chị cháu đang mang thai nên không tiện đi lại. Hai ngày nay đều để Gia Hưng ca của cháu giúp đỡ qua lại, không để chị cháu ở đây trông coi.” Ngô Vương thị nói với Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, “Vừa rồi thím định để nàng về, chờ ngày chôn cất mới để nàng tới.”

“Được.” Ngũ Lang gật đầu.

Ngô Vương thị sắp xếp hợp với lễ nghĩa, hơn nữa Liên Chi Nhi đang có thai, lúc này dù là lễ nghi thì cũng có rất nhiều đường để tránh thoát, chẳng ai trách móc phụ nữ có thai cả.

“Như vậy cũng tốt. Lát nữa cháu sai người chuẩn bị xe, đưa tỷ tỷ về.” Liên Mạn Nhi cũng nói.

“Đừng vội, tỷ không sao.” Liên Chi Nhi khiêm nhường nói.

Lát sau, Trương Thải Vân cũng tới. Bệnh tình Liên lão gia tử nguy kịch, Lục gia ở gần đã sớm tới giúp đỡ giải quyết, Trương Thải Vân và Lục Bỉnh Võ cũng đã lạy trước linh đường của Liên lão gia tử, Lục Bỉnh Võ và Ngô Gia Hưng ở ngoài giúp đỡ, Trương Thải Vân thì tới tìm Trương thị và Liên Mạn Nhi để nói chuyện.

“… Đã mời đầu bếp rồi, là Lưu Nhất Chước của Lưu gia thôn nổi danh làm tiệc đậu phụ, hắn còn dẫn theo hai đồ đệ. Lên bên kia chỉ lát nữa là dựng xong, bữa trưa sẽ không bị trễ…” Trương Thải Vân vào nhà, trước nói hai câu thông báo tình hình.

Sau khi thành thân, Trương Thải Vân cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn tháo vát hào phóng như vậy. Người Lục gia thích có nàng dâu tính khí như thế, nên khi Trương Thải Vân vào cửa, cũng không ai lập quy củ với nàng.

Nhà nông làm lễ tang cũng phải làm tiệc. Dù sao đây cũng là lễ tang, bữa tiệc này so với tiệc hôn lễ thì thiếu rất nhiều thứ nhưng đặc biệt lại không thể thiếu đậu phụ. Ở Tam Thập Lý doanh tử có một tập tục là hôm phát tang phải làm tiệc lấy đậu phụ làm món chính. Vì vậy bàn tiệc trong lễ tang cũng được gọi là tiệc đậu phụ.

Những chuyện như mời đầu bếp, dựng lều, đắp bếp lò đều giao cho anh em Lục gia làm. Trương Thải Vân giúp đỡ những nữ quyến tới phúng.

“Xem ra chuyện đưa tiễn lão gia tử đều phải dựa hết vào mọi người.” Mấy người ngồi vây vào một chỗ nói chuyện, Ngô Vương thị nói.

Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa và Liên Thủ Lễ đều có thái độ rất rõ ràng, chính là muốn một mình Liên Thủ Tín chịu trách nhiệm, mọi người cũng đều nhận thấy.

“Đã sớm dự đoán là sẽ thế này.” Trương thị nhìn mấy hài tử nhà mình, bình tĩnh nói, “Ban đầu lão gia tử vào lão thái thái tiết kiệm được một khoản tiền, chúng ta cũng biết. Có những chuyện cần đến tiền nhưng lão gia tử và lão thái thái không muốn tiêu nên đều là chúng ta xuất tiền. Bây giờ khoản tiền tiết kiệm kia đã không còn, càng phải do chúng ta trả.”

“Giống như quan tài, đồ liệm các thứ, đều là từ chúng ta mà ra, chúng ta đã sớm nghĩ kĩ rồi, không so đo những thứ này. Cả đời lão nhân chỉ có chuyện này mà thôi, cứ để chúng ta làm hết đi.”

Ngô Vương thị gật đầu tán thành.

Hiện tại nhà Liên Mạn Nhi không thiếu chút tiền này, hơn nữa hôm nay Liên Thủ Tín làm quan thất phẩm, Ngũ Lang là tú tài, sau này hắn và tiểu Thất đều sẽ làm quan. Mà so sánh với bọn họ, nhà cũ cũng thế hay nhà Liên Thủ Lễ cũng thế, đều kém hơn bọn họ nhiều.

Không chỉ chênh lệch giàu nghèo mà còn là chênh lệch trên phương diện đối nhân xử thế, theo nguyện vọng của mọi người xung quanh thì chỉ có nhà Liên Thủ Tín là có thể đứng ra lo liệu chuyện này.

Dĩ nhiên, đây là do nhà Lien Mạn Nhi không so đo. Nếu có so đo thì chuyện cãi nhau ầm ĩ ở lễ tang của lão nhân cũng không phải không có.

“Mẹ, bà ngoại con thì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

“Bà ngoại con đang ở nhà, giúp chúng ta trông nhà. Chờ ông ngoại con tới thì bà ngoại con mới đi cùng tới đây.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.

“Lát nữa con về xem bà ngoại thế nào, con còn cả ca ca và tiểu Thất đều có mua ít quà ở phủ thành cho bà ngoại.” Liên Mạn Nhi nói.

“Ừ, mấy người các con đi mấy ngày, bà ngoại con cũng nhớ mấy đứa. Lát nữa các con đều về thăm bà đi.” Trương thị liền nói.

Trương Thải Vân nói chuyện một lúc rồi lại ra ngoài giúp đỡ tiếp đón, nàng ra ngoài không được bao lâu thì Liên Thủ Tín, Ngô Ngọc Xương, Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng đã tới.

Liên Mạn Nhi vội sai người mang trà nóng và điểm tâm lên, Liên Thủ Tín cũng ăn một chút.

“… Có mời đội trống tới tấu nhạc không?” Ngô Ngọc Xương hỏi Liên Thủ Tín.

Người nông dân làm lễ tang tương đối đơn giản, mời đội trống cũng được mà không mời cũng được. Nếu mời, tất nhiên là sẽ càng náo nhiệt, phô trương. Mà dựa theo tập tục thì làm tang sự cho lão nhân, đội tấu nhạc là do con gái bỏ tiền ra mời.

Tiền cho đội tấu nhạc mấy ngày cũng không phải là khoản chi nhỏ của người nông dân.

“Mời.” Liên Thủ Tín nói không chút nghĩ ngợi, “Lão gia tử mệt nhọc cả đời, trước khi đi cũng phải có chút tiếng động.”

“Vừa rồi ta cũng hỏi rồi, người trong thành kia sợ là không lấy ra được số tiền này, chỉ cố sức khóc.” Ngô Ngọc Xương khó xử nói.

Người được nhắc đến chắc chắn là Liên Lan Nhi. Liên lão gia tử có hai con gái, con gái nhỏ Liên Tú Nhi chắc chắn không tới được, chỉ có con gái lớn Liên Lan Nhi ở đây. Mà nhà Liên Lan Nhi lại vừa gặp chuyện.

Liên Mạn Nhi nghe thấy lời của Ngô Ngọc Xương, liền nghĩ Liên Lan Nhi quả là người thông minh, bị hỏi tới cũng không nói có mời hay không, chỉ khóc mà thôi.

“Không cần nàng ta.” Liên Thủ Tín nhíu mày, hai miếng điểm tâm đang cầm trong tay giống như khó có thể nuốt xuống, hắn để điểm tâm vào đĩa, “Tự chúng ta bỏ tiền mời.”

Liên Thủ Tín nói vậy, lại nhìn thấy Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi ở cạnh.

“Nếu không có con gái, đội tấu nhạc này có thể để cháu gái mời hay không?” Liên Thủ Tín hỏi Ngô Ngọc Xương và Ngô Ngọc Quý.

“Để ta đi hỏi một chút.” Ngô Ngọc Xương cũng không chắc chắn nên đi ra ngoài, tìm mấy vị lão nhân hỏi thăm một lúc mới quay lại, “Ta đã hỏi, đều nói là có thể.”

Ngô Vương thị và Ngô Gia Hưng đều vội nháy mắt với Liên Chi Nhi.

“Cha, số tiền này để con bỏ ra cho.” Liên Chi Nhi liền nói.


/1022

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status