TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 58 - Chương 57

/99


Ban đêm, một trận mưa ập xuống.

Ngày 1 tháng 7, bầu trời trong xanh bát ngát, trời quang mây tạnh.

Gió, thổi khô những giọt mưa vương trên cây, thổi ráo mặt đường, không còn trông thấy dấu vết của trận mưa đêm kia, giống như hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy.

Tháng Sáu, sau một trận mưa, dường như đã gội rửa rất nhiều thứ.

Cửa sổ lầu 23, bị nước mưa cọ rửa sáng trong, gió thổi qua khiến phấn hoa quỳ vút lên phủ một tầng màu vàng hơi ánh đỏ trên cửa sổ. Ánh Mặt Trời lẻn qua, nắng ấm chen vào từ cửa sổ thủy tinh vào bên trong tràn lan khắp mặt đất.

Cả căn phòng yên tĩnh. Trên cửa sổ thủy tinh, bóng dáng mờ ảo với dung mạo anh tuấn.

Tả Thành cũng chỉ đứng yên trước cửa sổ, con ngươi đen sâu thẳm ánh lên ánh sáng rực rỡ đâu đó mang nét cổ điển*, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đã nhu hòa, khóe môi hôi nhếch lên, không cười nhưng lại khiến lòng người rung động như thế.

*Hơi khó hiểu nhưng mà ta nghĩ nét cổ điển trong đó phải kể đến nét buồn man mác, nét suy tư của người thanh niên trưởng thành. Và có cả sự chín chắn của người đàn ông.

Thì ra là, trên đời, không chỉ có mỗi phái đẹp mới có thể đẹp đến khôn tả đâu.

Cô ở ngay trước mắt anh, chạm tay thôi là có thể đụng đến nơi cô, nhưng anh cũng không dám lại gần lên một chút nữa. Gầy gò như thế, yếu ớt như thế, dường như chỉ cần có cơn gió mạnh thổi qua thì sẽ bay đi mất.

Anh gần như tham lam ngắm nhìn, nghe tiếng mưa rơi cả đêm, không biết mệt mỏi, không biết thỏa mãn. Có một loại lòng tham không khỏi nảy nở dần dần từ tận sâu trong lòng, nếu như thế cả đời thì tốt quá.

Cuối cùng anh cũng không quản được cái gọi là dục vọng như dã thú trong lòng, vươn tay ra, nó khẽ run, lúc này đây, đôi mắt đang si mê nhớ về dung nhan mười mấy năm, càng muốn chạm vào, cho dù là một……

Đôi tay xinh đẹp kia, nhuốm máu, lúc giết người, cũng chưa từng run rẩy đến như vậy.

Cô căm ghét đôi bàn tay kia của anh, sẽ trách anh nhỉ, đến gần như thế, nhưng mà anh lại không thể ngừng đặt xuống được.

Gần, gần…… Chỉ thiếu chút xíu nữa……

Đột nhiên, lông mi dài rung động, đôi mắt mông lung mở ra, không hề lim dim, trong sáng như chẳng có chút mơ hồ, nhìn thẳng vào cái tay kia, đôi mắt kia, như ngọn lửa: “Đừng đụng vào tôi.”

Chỉ thiếu chút nữa thôi…… Là anh đã có thể chạm vào cô rồi……

Thì ra chẳng có gì thay đổi cả, cô vẫn là cô, Giang Hạ Sơ lạnh nhạt như thế, cô phòng bị, cô chán ghét, cô oán hận.

Nhưng mà tối hôm qua, cô vẫn còn ôm anh như thế kia, thì ra là mơ cả thôi, bây giời nên tỉnh lại rồi, phải không? Giờ đây đôi mắt Tả Thành nặng nề mất mác tràn lan, thay đổi đến nghiêng trời lệch đất thành một viên đen như mực, anh thu tay lại, đầu ngón tay dính phải khí lạnh, hơi tê buốt: “Tỉnh rồi, còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Cô không thèm quan tâm tới sự quan tâm của anh, lạnh lùng kéo giãn khoảng cách: “Anh vậy là sao? Sao lại vào đây?”

Thu hết sự chán ghét của cô, sự phòng bị của cô vào trong đáy mắt, nhưng mà vẫn lo lắng tràn lan vô ngần: “Đau ở đâu? Ngày hôm qua em vẫn kêu đau, bác sĩ ở bên ngoài.”

Tự dưng cô cười lạnh: “Tôi đúng là hồ đồ, dựa vào Tả Thành anh, có khi ngay cả cái chìa khóa quỹ bảo hiểm của tôi chắc cũng có luôn nhỉ.”

E là Tả Thành kia, cô đã hiểu rõ cả rồi, không gì giấu được, nhưng mà cô vẫn cứ muốn giấu chính là bản thân cô, thật đúng là mơ mộng hão huyền, người đàn ông kia, đắp thành một ngôi Đồng Tước lâu, chỉ để nhốt cô lại.

Cô lạnh lùng nhìn anh, cho dù giờ phút này không nói gì, nhưng mà nếu Giang Hạ Sơ có năng lực như thế, một liếc mắt, thì đã có thể lăng trì Tả Thành. Tả Thành Zũ/lw'đn tình nguyện cô hận bản thân anh, chứ không hề giống như bây giờ, ngay cả cái bóng của mình cũng chẳng thể tìm thấy trong đôi mắt của cô, cho nên, anh thu tất cả sự dịu dàng lại, cho dù khiến cho co chán ghét cũng tốt, vẫn còn tốt hơn là không để lại dấu vết gì cả: “Giang Hạ Sơ, em thật sự không thể chăm sóc bản thân mình cho tốt được sao? Không nên để bản thân mình thành cái dáng vẻ người không ra người ma không ra ma như thế. Cuối cùng em muốn hành hạ ai đây?”

Ngước mắt, trong đôi mắt của Giang Hạ Sơ tràn ngập sự căm hận.

Thật may là, cô vẫn còn sẵn lòng chán ghét……

Thật may là, trong mắt cô còn có thể thấy mình, cho dù cặm hận đến thế nào.

Tả Thành à Tả Thành, trước mặt Giang Hạ Sơ, mi còn có cái gì để giữ lại đây, hoàn toàn sụp đổ rồi, cứ mặc kệ cho cô ấy hành hạ như thế.

Con ngươi trong suốt từ từ tụ lại nhuốm màu lửa đỏ, cô cũng chỉ cười lạnh: “Tôi hành hạ ai? Chẳng lẽ là anh? Anh đánh giá cao bản thân anh quá.” Ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn, lời nói dịu dàng nơi cổ họng, nhưng từng chữ từng chữ lại giễu cợt vô ngần, “Có phải tôi nên cảm ơn anh không, đã làm phiền anh giám thị 24 giờ ở đây.”

Đôi mắt trở nên hơi lạnh lùng, rơi lên mu bàn tay, con ngươi màu trà như

/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status