Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 48 - Chương 12.3

/67


Bữa tối, Tô Nhất định đưa mẹ đến nhà ăn của trường nhưng bà Tô không chịu đi, nói muốn đưa cô ra ngoài ăn. “Con nhìn mặt con kìa, bé bằng cái bàn tay rồi đấy!”

Cô nâng hai má mình lên, hướng về phía mẹ làm mặt xấu. Bà Tô gọi Hứa Tố Kiệt đi cùng, Hứa Tố Kiệt gật đầu lia lịa, cười tươi ra vẻ cầu còn không được.

“Cô ạ, có đồ ăn ngon cháu sẽ không khách sáo với cô đâu, cháu đang nóng lòng đợi câu nói này của cô đấy ạ.”

“Tô Nhất, phòng con còn một bạn nữ nữa mà, gọi cô bé đi cùng luôn.”

Tô Nhất mặt biến sắc, nói: “Mẹ, hai hôm trước... cậu ấy đã thôi học rồi ạ.”

Bà Tô rất ngạc nhiên, hỏi vì sao năm tư đại học rồi mà còn thôi học, cô trả lời lấy lệ rằng cô ấy bị bệnh. Bà Tô lại hỏi là bệnh gì, Hứa Tố Kiệt giúp cô trả lời là bệnh thiếu máu trầm trọng. Bà Tô xuýt xoa cả buổi, nói chẳng mấy mà tốt nghiệp rồi còn mắc bệnh phải thôi học, lãng phí bốn năm học thật là đáng tiếc.

Xuýt xoa một hồi, bà Tô lại nói với con gái: “Vậy con gọi điện cho Trình Thực, bảo cậu ấy cùng đi ăn luôn.”

Tô Nhất giật mình, thoái thác không được, cô chỉ có thể vòng vo nói: “Mẹ, Trình Thực không rảnh đâu, cậu ấy đang hẹn hò, phải dành thời gian đi chơi với bạn gái chứ.”

“Thế thì có khó gì, bảo cậu ấy đưa cả bạn gái đi cùng là được rồi.” Bà Tô sảng khoái nói.

“Người ta với bạn gái muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người, ai muốn ngồi ăn cơm cùng cả đám người thế này!”

Tô Nhất viện đủ cớ thoái thác mà bà Tô vẫn không thay đổi ý định: “Con cứ gọi điện nói với cậu ấy một tiếng, cậu ấy đến hay không là việc của cậu ấy. Người ta giúp đỡ mình, mình cũng phải mời một tiếng mới phải đạo chứ. Hứa Tố Kiệt, cháu nói có phải không?”

Hứa Tố Kiệt gật đầu. “Vâng, cô nói không sai ạ.”

Tô Nhất đành miễn cưỡng gọi điện cho Trình Thực, thông báo chuyện mời cơm bằng ngữ điệu cộc cằn, hi vọng cậu sẽ từ chối, nhưng Trình Thực lại không làm thế. Cậu trả lời rành mạch: “Được, năm phút nữa gặp nhau ở tầng trệt kí túc xá nữ.”

Trình Thực lái xe đưa họ ra khỏi trường, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt ngồi ở ghế sau, bà Tô ngồi ở ghế phụ lái, cười tít mắt, hỏi: “Trình Thực, sao không đưa bạn gái đến cùng thế? Sợ ăn hết tiền của cô à?”

Trình Thực ngạc nhiên nói: “Ai nói cháu có bạn gái?”

“Tô Nhất nói.”

Trình Thực liếc nhìn Tô Nhất qua gương chiếu hậu.

Cô nhảy dựng lên, nói: “Này, cậu đừng có dùng ánh mắt nhìn kẻ bịa chuyện sinh sự mà nhìn mình nhé. Hôm ấy cậu chở một cô gái trong mình hỏi cậu có phải đang hẹn hò không, cậu đâu có phủ nhận.”

“Nhưng mà mình cũng không thừa nhận.”

Câu nói dửng dưng của Trình Thực khiến Tô Nhất tức nghẹn họng, cả đường đi cứ bực bội, không nói thêm một câu nào. Trình Thực hỏi bà Tô muốn đi đâu ăn cơm, bà Tô nói không quen thuộc Thành Đô lắm, nhờ cậu giới thiệu, thế là cậu lái thẳng đến một quán ăn Tứ Xuyên rất nổi tiếng.

Tô Nhất vừa nhìn thấy biển hiệu quán ăn, lập tức nói: “Đổi sang quán khác đi.”

Hứa Tố Kiệt không hiểu, hỏi: “Sao lại phải đổi quán khác, không lẽ nhà hàng Tứ Xuyên này không chính tông? Không phải chứ, chị nghe nói quán này rất có tiếng mà.”

“Quá chính tông ấy chứ. Nhưng Trình Thực không ăn được cay, vậy phải ăn gì đây? Ăn cơm không à?”

Hứa Tố Kiệt sực hiểu ra, bà Tô cũng nhớ ra, nói với Trình Thực: “Đúng rồi, cháu không ăn cay. Hay là chúng ta đi ăn món Triết Giang quê cháu cũng được.”

“Không sao, cháu đến Thành Đô đã mấy năm rồi, ít nhiều cũng ăn được một chút đồ cay. Vào quán này đi, ở đây cũng có đồ ăn không cay, ví dụ món sườn chua ngọt rất ngon, cháu rất thích ạ.” Trình Thực vừa nói vừa đi vào quán, mấy người Tô Nhất đành phải đi theo.

Quán ăn Tứ Xuyên này quả thực rất chính tông, thịt bò hấp, cá nấu dưa chua, đậu phụ xốt cay... món nào cũng thơm ngon đến nỗi Hứa Tố Kiệt phải xuýt xoa khen. Trình Thực thì lại ăn rất ít. Cậu lấy hai đôi đũa, một đôi của mình dùng, một đôi dùng gắp đồ ăn chung, cậu giải thích là hai hôm trước bị cảm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, làm thế để tránh lây bệnh cho người khác.

Bà Tô quan tâm hỏi thăm sao cậu lại bị cảm lạnh, thời tiết tháng Mười không nóng không lạnh, là mùa đẹp nhất trong năm mà. Cậu nói qua là tối ba hôm trước có ra bờ sông Cẩm ngồi một lúc, có lẽ bị nhiễm lạnh.

Ba ngày trước? Tô Nhất bất giác nhớ ra đó là hôm cô gọi cậu đến bệnh viện thăm Chu Hồng, kết quả cả hai ra về trong tâm trạng chẳng vui vẻ gì.

Nghe đến đây, cô chợt cảm thấy Trình Thực chắc hẳn không chỉ đơn giản là đến bờ sông ngồi một lúc. Cô vô thức hỏi: “Không phải cậu uống rượu say rồi ngủ quên ở bờ sông chứ?”

Trình Thực sững người, Tô Nhất liền biết mình đoán không sai, còn bà Tô thì ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ? Đúng là uống say rồi ngủ bên bờ sông à? Rượu chẳng phải thứ bổ béo gì, sau này uống ít thôi nhé.”

Trong tiếng nói của bà Tô, Trình Thực cứ như người máy được sạc điện, gượng gạo ăn cơm, giọng nói cứng ngắc: “Dạ cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không uống nhiều như thế nữa.”

Trên bàn hầu như không có món nào Trình Thực có thể ăn, đưa mắt nhìn chỉ thấy một màu đỏ trải dài của ớt. Cậu chỉ ăn cơm không, rót một bát nước đặt trước mặt thỉnh thoảng gắp một chút thức ăn, nhúng vào bát nước rồi mới ăn, vậy mà vẫn cay không chịu được.

Bà Tô áy náy trong lòng, bảo nhân viên phục vụ không cho ớt vào hai món nhưng cậu kiên quyết không nghe, nói ăn những món cay giải cảm cũng rất tốt. Tô Nhất liền dặn dò nhân viên phục vụ mau mang món sườn chua ngọt lên.

Khi thức ăn được mang lên, Tô Nhất ra hiệu cho nhân viên phục vụ đặt trước mặt Trình Thực, nói: “Đây là món của cậu, cậu phải có trách nhiệm ăn hết đấy.”

“Mọi người cùng ăn đi, một mình mình làm sao ăn được nhiều như vậy.”

Nói là vậy nhưng Trình Thực rõ ràng là rất thích món này, một mình cậu ăn gần hết hai phần ba đĩa. Cậu nói sườn chua ngọt của Tứ Xuyên không giống như ở Ôn Châu, để nguội ăn càng ngon, dùng để nhắm rượu lại càng thích hợp. Cậu thường xuyên gọi một phần mang về thêm hai chai bia, vừa ăn vừa xem NBA.

Bà Tô cười, nói: “Trình Thực, cháu thích ăn sườn chua ngọt sao không nói sớm, nếu biết thì lần trước cô đã làm hẳn một nồi để cháu mang về trường ăn dần rồi. Sau này có cơ hội lại đến nhà cô chơi, cô sẽ làm cho cháu ăn.”

“Cảm ơn cô ạ.”

Ăn gần xong bữa, Trình Thực hỏi bà Tô sẽ ngủ ở đâu.

Bà nói sẽ ngủ tạm ở phòng kí túc xá của Tô Nhất, chiều hôm sau đã về Nam Sung, không cần thiết phải thuê phòng riêng.

Cậu chần chừ một lát mới nói: “Cô, hai người cùng ngủ ở giường tầng trên thì không an toàn lắm, huống chi cô trèo lên trèo xuống rất bất tiện. Hay là cô đến ở tạm nhà cháu thuê một đêm, cháu có thể về kí túc xá của trường ngủ.”

“Trình Thực, cháu tự thuê nhà ở sao?” Bà Tô ngạc nhiên hỏi.

“Vâng ạ, mặc dù cách trường hơi xa nhưng cháu sẽ lái xe đưa cô qua đó.”

“Như vậy có làm phiền cháu quá không?”

Tô Nhất cũng vội vàng hùa theo: “Đúng đấy, phiền quá. Mẹ con mình nằm chung ở kí túc xá cũng không sao.”

Hứa Tố Kiệt nói chen vào: “Tô Nhất, có chỗ rộng rãi để ở sao em cứ muốn cô phải cùng nằm giường tầng với em thế. Bọn mình cũng từng nhờ nhà của Trình Thực, có gì mà ngại chứ.”

Bà Tô nghe thấy thế thì không thoái thác nữa. “Trình Thực, tối hôm nay cô làm phiền cháu rồi.”

Ăn xong, bà Tô gọi thanh toán, phục vụ nói Trình Thực đã thanh toán trước đó rồi. Bà Tô khăng khăng đòi trả tiền cho cậu, cậu nói: “Cô à, lúc bọn cháu đến nhà cô đã khiến cô phải tốn kém rồi, chẳng có lí nào cô đến Thành Đô lại vẫn khiến cô phải tốn kém nữa, dù sao cũng phải làm hết trách nhiệm của chủ nhà chứ ạ. Cô đừng khách sáo với cháu nữa, cháu còn muốn lần tới đến nhà cô ăn sườn chua ngọt nữa mà.”

Hứa Tố Kiệt cũng nói: “Cô à, bữa này cứ để Trình Thực mời đi ạ, cậu ấy cũng không phải là sinh viên nghèo không đủ khả năng mời cô một bữa, cô đừng khách sáo với cậu ấy.”

Trình Thực từ khách biến thành chủ nhà, mời bà Tô ăn một bữa, sau đó lại lái xe đưa họ trở về trường. Bà Tô xách hành lí, Tô Nhất mang theo đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ, cùng mẹ đến nhà của Trình Thực.

Căn hộ của Trình Thực được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ bà Tô cứ tấm tắc khen, bảo không thể nhận ra được đây là phòng ở của một nam sinh, còn bảo phòng của Tô Nhất cũng chưa bao giờ sạch sẽ được như vậy. Tô Nhất bất mãn nói: “Mẹ, mẹ tưởng cậu ấy tự dọn dẹp hay sao, là thuê người giúp việc theo giờ đấy ạ.”

Trình Thực có chút xấu hổ, nói: “Phải đấy cô, hôm nay người ta mới đến dọn, cho nên rất sạch sẽ.”

Bà Tô lúc này mới thôi không nói Tô Nhất nữa, đi khắp nơi xem xét, khi nhìn thấy trong bếp nồi niêu bát đũa đều có đủ cả, bà rất vui, nói: “Trình Thực, chỗ cháu có thể nấu cơm được đấy nhỉ?”

“Được chứ ạ, có lúc cháu cũng tự nấu vài món ăn quê nhà.”

“Cậu biết nấu ăn sao?” Tô Nhất ngạc nhiên hỏi.

Trình Thực gật đầu. “Lạ lắm sao?”

Tô Nhất thực sự thấy vô cùng kì lạ, không thể tưởng tượng được lúc Trình Thực đeo tạp dề, tay cầm xoong chảo trông sẽ như thế nào. Cô cảm thấy với biểu cảm lúc nào cũng lạnh lùng, hờ hững của cậu, có lẽ phối thêm một chiếc áo măng tô đen cùng một khẩu AK47 là hợp nhất, có thể thẳng tiến đến Hollywood diễn một vai sát thủ không chuyên trong những bộ phim bom tấn.

“Hay quá, Trình Thực, vậy trưa mai cô có thể mua đồ về nấu một bữa, không cần phải ra ngoài ăn nữa. Phải rồi, gần đây có cái chợ nào không?”

“Trong khu dân cư có một cái chợ nhỏ, các loại rau củ thì không nhiều lắm, nếu cô muốn mua rau, cháu sẽ đưa cô đi siêu thị.”

Bà Tô lại nói: “Căn nhà này không phải có hai phòng ngủ sao, vậy cháu không cần về kí túc xá nữa, cứ ngủ ở phòng cháu như thường lệ, cô với Tô Nhất ngủ ở phòng còn lại là được, chạy đi chạy lại làm gì cho mệt.”

Tô Nhất nghe xong ngẩn cả người, Trình Thực cũng ngập ngừng định từ chối nhưng bà Tô đã nói chắc như đinh đóng cột: “Cứ như vậy đi, cháu không cần về kí túc xá nữa. Nhà rộng, chẳng lí nào lại để chủ nhà ngủ ở ngoài như vậy.”

7

Đúng là Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đã từng qua đêm ở nhà Trình Thực, nhưng lần đó cô không cảm thấy mất tự nhiên như lần này, khi cùng mẹ và cậu ở dưới một mái nhà.

Một là cô đã cãi nhau với cậu vì việc của Chu Hồng, sau đó hai bên gần như không thèm nhìn mặt nhau, bây giờ lại đột nhiên tới ở nhà của cậu, cô chưa thể thích ứng kịp; hai là mẹ cô chẳng chút ngại ngần, cứ coi Trình Thực như người nhà, khiến cô có chút khó chịu, mặc dù chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại khó chịu.

Hơn nữa ở cùng nhà với một nam sinh thực sự không tiện lắm. Tô Nhất có thói quen ăn tối xong mới đi tắm, sau đó đọc sách hoặc xem ti vi rồi đi ngủ. Cô sao có thể mặc bộ đồ ngủ mỏng manh đi qua đi lại trước mặt Trình Thực được? May mà Trình Thực đã ôm laptop vào phòng chơi điện tử, để lại ti vi trong phòng khách cho cô và mẹ xem.

Tắm xong, cô nhanh chóng chui vào phòng ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chung Quốc: “Kiểm tra, kiểm tra, thành thật khai báo, đang làm gì đấy?”

Cậu nhắn lại rất nhanh: “Báo cáo thủ trưởng, đang vì cách mạng làm việc đến đầu rơi máu chảy.”

Cô phì cười. “Lại còn đầu rơi máu chảy, anh định làm liệt sĩ đấy à?”

“Thật ra anh muốn làm Thánh đấu sĩ hơn, tiểu vũ trụ hãy bùng nổ đi, nếu không đêm nay anh sẽ không hoàn thành được bản thiết kế này mất.”

“Không hoàn thành được thì ngày mai làm tiếp, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, sức khỏe mới chính là vốn liếng cách mạng của anh đấy!”

“Yên tâm đi, sức khỏe của anh tốt lắm, lên núi đánh được cả hổ xuống biển bắt được cả rồng, đâu có như em, hơi tí là phải đến bệnh viện. Bệnh không tái phát nữa chứ?”

“Hai ngày nay uống thuốc thì không bị đau nữa rồi.”

“Vậy thì tốt, uống thuốc uống nước chăm vận động, cố gắng thực hiện đêm ngày nói tạm biệt với bệnh sỏi thận. Phải rồi, em đang làm gì vậy?” Có thể Chung Quốc chỉ tiện miệng hỏi nhưng lại khiến Tô Nhất nhất thời lúng túng. Có nên nói cho cậu biết cô và mẹ đang ở nhà Trình Thực không? Nói rồi liệu cậu có khó chịu không? Nhưng nếu không nói, sau này nhỡ cậu biết được, chỉ e lại càng không vui.

Nghĩ vậy, Tô Nhất cảm thấy mọi chuyện nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn, tránh những hiểu lầm không đáng có. Cô liền nhắn một tin thật dài cho cậu: “Chiều nay mẹ đến thăm em, phải ở lại Thành Đô một đêm, ngày mai mới về được. Vốn định để mẹ ngủ ở kí túc xá nhưng Trình Thực nói có thể cho mẹ ở nhờ nhà của cậu ấy, cho nên bây giờ em và mẹ đang ở nhà của Trình Thực.”

Chung Quốc lập tức gọi đến, nói: “Hai hôm trước em còn nói với anh Trình Thực đáng ghét như thế nào, sao hôm nay lại ở nhờ nhà của cậu ta rồi?”

Tô Nhất thở dài. “Em cũng không muốn vậy, vẫn đang khó chịu vì phải đi ngủ lang đây.” Sau đó, cô kể đầu đuôi ngọn ngành cho Chung Quốc nghe, nhấn mạnh việc gọi Trình Thực đi ăn và đồng ý ở nhờ nhà cậu là ý của mẹ cô chứ không phải ý của cô. “Vì chuyện của Chu Hồng, mấy ngày nay em không thèm để ý tới cậu ấy, cậu ấy vốn dĩ cũng phớt lờ em, nhưng mà thấy mẹ em đến, cậu ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ. Vì vậy mẹ em nghĩ cậu ấy vẫn là bạn tốt của em, làm phiền một chút cũng không sao, em cũng không tiện nói thật. May mà chỉ ở có một đêm, anh không có ý kiến gì chứ?”

Chung Quốc ấp úng, khổ sở nói: “Anh có ý kiến. Anh phản đối bạn gái và mẹ vợ tương lai của anh ở nhà người con trai khác, người nào không biết lại cho rằng hai người và cậu ấy...”

Chung Quốc còn chưa nói hết, cô đột nhiên nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng con gái nhẹ nhàng vọng lại: “Chung Quốc, đồ ăn sắp nguội hết rồi, cậu mau đến ăn đi này!”

Rõ ràng là tiếng của Diệp Kha, Tô Nhất lập tức ngồi dậy, hỏi: “Chung Quốc, anh đang ở đâu đấy?”

“Anh đang tăng ca ở công ty. Diệp Kha cũng vậy, cô ấy vừa mới gọi đồ ăn, kêu anh qua ăn, em đừng hiểu nhầm.”

“Em cũng có ý kiến, phản đối, phản đối anh ngày nào cũng ở bên cạnh Diệp Kha. Người ta không biết lại tưởng anh với cô ấy là một đôi.” Nói một hồi, Tô Nhất chợt nghĩ ra một điều. “Chung Quốc, sau này anh có thể phớt lờ cô ấy không? Bất luận cô ấy tốt với anh thế nào, quan tâm anh thế nào, anh cũng làm ngơ. Cô ấy gọi cơm cho, anh không ăn, rót nước cho, anh cũng không uống, cô ấy nói chuyện với anh, anh không đáp lời có được không?”

“Có cần thiết phải không? Suy cho cùng vẫn là bạn học, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp, việc gì phải đoạn tuyệt quan hệ như vậy?”

“Vậy mà Trình Thực có thể đấy. Nếu là người cậu ấy không thích thì dù có tốt với cậu ấy thế nào, cậu ấy cũng không để ý. Sao anh lại không thể chứ?”

“Trời đất!” Chung Quốc thở dài một hơi, nói: “Tô Nhất, mấy hôm trước, ai mắng Trình Thực không trọng tình nghĩa, bây giờ lại đi lấy tính khí đó làm tiêu chuẩn để yêu cầu anh? Em cũng thật nhiều lập trường quá đấy.”

Tô Nhất im lặng, chợt nhận ra mình cũng không phải là một người nghĩa khí và rộng lượng gì cho cam. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tô Nhất và Chung Quốc đều có chút không thoải mái trong lòng. Tô Nhất và mẹ cô vẫn ở lại nhà Trình Thực một đêm, còn Chung Quốc vẫn cùng ăn cơm và tiếp tục tăng ca với Diệp Kha. Chút khúc mắc trong lòng họ giống như vết xước măng rô trên ngón tay, tuy không nghiêm trọng nhưng thỉnh thoảng lại đau nhoi nhói.

Một lát sau, bà Tô bước vào phòng, nằm trên giường nói chuyện với Tô Nhất, nội dung cuộc trò chuyện đều là về Trình Thực. Chẳng khó nhận ra bà rất thích cậu, khen cậu hết lời, nào là cẩn thận, lễ phép, chu đáo với mọi người...

Nếu các nữ sinh đã từng thất bại trong việc chinh phục Trình Thực nghe thấy, chắc hẳn họ sẽ không nhận ra người mà bà đang khen lại chính là cậu.

Tô Nhất dở khóc dở cười, nói: “Mẹ, Trình Thực là một người hai mặt. Mẹ mới chỉ nhìn thấy một mặt của cậu ấy thôi, đừng đánh giá một cách phiến diện như vậy.”

Bà Tô không tin bởi vì Trình Thực mà bà biết cái gì cũng tốt, thậm chí còn nói nếu bà có một cô con gái nữa, nhất định sẽ tìm một người giống như Trình Thực làm con rể.

Lúc nói những lời này, trong lòng bà Tô ít nhiều có tính toán riêng. Tất cả các bà mẹ đều hi vọng con gái có thể lấy được người chồng tốt, tiêu chuẩn cụ thể của “tốt” mặc dù tùy vào từng người nhưng về cơ bản có một vài điểm chung: Nhân phẩm tốt, điều kiện kinh tế không quá tệ, còn phải biết trước biết sau, biết thương yêu người khác... Những điều này Chung Quốc đương nhiên đều có, nhưng nếu đem ra so sánh thì điểm số tổng hợp của Trình Thực vẫn cao hơn. Gia cảnh nói trời đã cộng cho cậu không ít điểm, chính vì thế, bà Tô có chút thiên về phía Trình Thực.

Chỉ có điều, bà biết dù có thích Trình Thực hơn thế nữa thì cũng chẳng ích gì. Thứ nhất, con gái bà và Chung Quốc dính như keo; thứ hai, sự lễ phép, chu đáo của Trình Thực đều nằm trong phạm vi bạn bè với Tô Nhất. Nhưng bà vẫn rất thích cậu ngoại trừ những ấn tượng tốt đẹp từ trước đến giờ ra, còn có một nguyên nhân không thể thực tế hơn: Gia cảnh Trình Thực rất tốt. Có câu: “Thêm một người bạn thêm một con đường”, có một người bạn như Trình Thực, chắc chắn sẽ là một con đường lớn bằng phẳng cho Tô Nhất. Cho nên bà Tô vui vẻ nhận lời đến ở nhà Trình Thực, để tình bạn giữa họ càng thêm thân thiết. Trước những lời khen ngợi của mẹ, Tô Nhất không nhịn được muốn vạch trần bộ mặt thật của Trình Thực.

“Mẹ, Trình Thực không tốt như mẹ nghĩ đâu. Mẹ chưa thấy những lúc cậu ta nổi tính xấu lên thôi, con đã từng đánh nhau với cậu ta. Lần ấy...”

Cô còn chưa nói hết lời, bà Tô đã tỏ ý phản đối: “Từ bé đến lớn, con đánh nhau với con trai còn ít hay sao? Chắc chắn là còn gây sự trước đúng không?”

Tô Nhất hít một hơi thật dài, nói: “Mẹ, mẹ bênh người ngoài quá rồi đây ạ. Thôi bỏ đi, con không nói với mẹ nữa, mẹ cứ tiếp tục khen cậu ấy đi, nhưng con không tiếp tục làm thính giả nữa đâu. Con đi ngủ đây.”

Sự ca ngợi Trình Thực của bà Tô, đến trưa ngày hôm sau đã lên đến đỉnh điểm. Chuyện là sau khi bà nấu cơm xong, Trình Thực cũng vào bếp làm hai món ăn đặc sản Ôn Châu, nguyên liệu đều do cậu mang từ nhà đến. Một đĩa cá hoa vàng hấp rượu, một bát canh cá viên, ngoài ra còn có một đĩa ốc muối.

Trình Thực nói cá ướp rượu, ốc bún muối và cá viên đều do mẹ cậu tự tay làm, trong đó, ốc muối là món mà cậu thích ăn nhạt, nên đã mang đến cả một hũ.

Đĩa ốc muối quả thực rất ngon, vừa tươi lại vừa giòn, ăn rất vào cơm. Tô Nhất ăn rất ngon miệng, Trình Thực nói ốc tươi càng ngon hơn nhưng đi xa nhà, mang theo ốc muối sẽ tiện hơn. Bà Tô vừa xem Trình Thực nấu ăn vừa ra sức khen ngợi cậu. Sau đó bà lại bắt đầu kể lể chuyện con gái không biết nấu nướng thế này thế kia.

Tô Nhất đương nhiên là không phục, nói: “Trình Thực cũng không thể coi là biết nấu ăn, đây đều là những thành phẩm hoặc bán thành phẩm mà mẹ cậu ấy làm sẵn, chỉ cần mang ra hấp hoặc nấu lại là ăn được rồi.”

“Con thôi đi, đĩa rau này cũng là Trình Thực xào đấy. Con xem ngon xanh mơn mởn thế này cơ mà. Để con xào liệu có ra được màu sắc đẹp thế này không?”

Cô đưa mắt lườm Trình Thực, hỏi: “Sao cậu lại còn biết xào cả rau hả?”

Cậu thản nhiên trả lời: “Có những lúc ăn cơm một mình ở nhà, cũng phải xào món rau gì đó chứ.”

Cô đưa ngón cái lên, nói: “I phục YOU rồi.” Dừng lại một lúc, cô lại tiếp: “Trình Thực, nếu mình kể với người khác là cậu biết nấu ăn, cậu đoán xem có bao nhiêu người sẽ tin?”

Trình Thực ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc một lát rồi nói: “Có lẽ sẽ không có ai tin.”

“Trả lời chính xác, cộng thêm mười điểm.”

Ăn cơm xong, bà Tô sai Tô Nhất đi rửa bát. Trình Thực muốn giúp nhưng bà không đồng ý, nói: “Không cần giúp nó, chúng ta đã nấu cơm cho nó ăn, ăn xong nó phải rửa bát là đúng rồi.”

Lúc Tô Nhất rửa bát, bà Tô lại vào bếp giám sát. “Phải rửa cho sạch đấy, ở nhà người khác không giống như ở nhà mình mà con làm qua loa cho xong đâu.”

“Con biết rồi.” Tô Nhất ngoan ngoãn rửa bát, bà Tô giúp cô lau bệ bếp và dọn dẹp dao thớt. Chợt cô nghe thấy rầm, một tiếng, ngay sau đó là tiếng kêu của mẹ cô. Đến khi quay đầu lại, cô thấy một con dao rơi trên sàn, còn mẹ cô thì đang tháo chiếc dép bên chân trái ra, những vệt máu nhanh chóng lan rộng rồi ồ ạt chảy thành dòng.

“Mẹ.” Tô Nhất sợ đến mức đánh rơi cả chiếc bát trong tay, cùng lúc đó, Trình Thực cũng lo lắng lao vào bếp, hỏi: “Sao vậy?”


/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status