Việt Tố Việt Ái

Chương 174 - Chương 174

/174


Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, nhìn qua tấm kính phòng tắm hiện lên cơ thể của Lam Khiên Mạch như ẩn như hiện, đã nhìn qua nhiều lần, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn ngại đến đỏ mặt. Cô khuấy động ngón tay, im lặng chờ Lam Khiên Mạch đi ra. Cảm giác như là giống lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngượng ngùng không biết làm gì.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, cả người mang theo hơi nước ấm Lam Khiên Mạch cứ vậy trần như nhộng đi ra. Bộ ngực kiều đỉnh của nàng theo từng giọt nước trong suốt mà rơi, chân tâm được rừng rậm màu đen che giấu, kèm theo bước chân như ẩn như hiện của nàng, chúng liền bại lộ trước mắt. Nghĩ đến chuyện sắp phải làm, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy lo âu, dù sao chuyện đó đúng là mắc cỡ quá.

"Thanh Hạm chuẩn bị xong rồi?" thấy mặt Ngôn Thanh Hạm đỏ bừng, Lam Khiên Mạch cười càng vui vẻ. Nàng dùng khăn lông lau khô người, nhưng lại cố ý không lau tóc còn đang dính nước. Nhìn nàng nửa ngồi nửa nằm dựa vào giường, mái tóc dài hơi ướt ở phía sau hơi tán ra che đi. Hai cái đùi thon đẹp vắt chéo nhau, bọn nó một trên một dưới, cũng không hoàn toàn khép lại, mà cố ý chừa lại một cái khe nhỏ, để mình đối diện có thể nhìn thấy sự rạng rỡ bên trong.

"Chị… chị không có…" qua hồi lâu, Ngôn Thanh Hạm mới lấy lại tinh thần. Ngẩng đầu chống lại ánh mắt màu đỏ tựa tiếu phi tiếu của Lam Khiên Mạch, cảm thấy lúng túng dị thường. Cô không biết vì sao mình lại như vậy, vốn thân thể Lam Khiên Mạch không thể được, nhưng tầm mắt của cô vẫn cứ mò theo địa phương không nên nhìn đến chứ?

"Thanh Hạm, chị xem ra muốn nhanh một chút rồi, người ta tính tới hôm nay chỉ mới ngày thứ năm thôi, cái đó vẫn sẽ có nga." Lam Khiên Mạch vừa nói, lấy trong túi ra một cái vật hình tròn đưa cho Ngôn Thanh Hạm. Nhìn bên trên ghi vài chữ gây bất ngờ băng vệ sinh ob, Ngôn Thanh Hạm mắc cỡ đến cả cổ cũng đỏ lên, lại không thể thực hiện điều khi nãy cô cam kết.

"Vậy ta bắt đầu." đem túi đựng mở ra, Ngôn Thanh Hạm lấy miếng xốp hình trụ dài ra, trong đó còn có một bộ bαo ƈαo sυ ngón tay dùng một lần. Nhìn trang bị đầy đủ, cô luống cuống liếc nhìn Lam Khiên Mạch ngồi trước mặt mình, do dự hồi lâu. Cuối cùng, đeo bαo ƈαo sυ vào ngón tay, đem băng vệ sinh để ở bên ngoài.

"Tiểu Mạch, nếu không… hay là em tự làm đi, chị sợ làm em bị thương." nhìn thấy sắp tiến hành bước cuối, Ngôn Thanh Hạm vào lúc này lại muốn rút lui. Làm một bảo bảo tốt, mặc dù cô biết băng vệ sinh, cũng biết phái nữ đang dùng đến loại băng vệ sinh mới này, nhưng mà tư tưởng bảo thủ cô vẫn không cách nào nhìn thẳng vào vật này.

Mới vừa rồi, cô còn muốn đem vui vẻ Lam Khiên Mạch mang cho mình hoàn trả lại cho đối phương, lại không ngờ đúng ngay kỳ đèn đỏ của người này. Nghĩ lại thì tính ra lúc này làm với Lam Khiên Mạch là không thuận tiện. Mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng Ngôn Thanh Hạm cũng chỉ có thể đến đây thôi. Nhưng mà, Lam Khiên Mạch lại nói cô làm xong tay đau, muốn mình giúp nàng thay băng vệ sinh.

Thông minh như Ngôn Thanh Hạm, sao mà không biết Lam Khiên Mạch đang cố ý chọc mình. Nhưng mà, thấy bộ dạng đối phương làm nũng lấy lòng, cô không đành lòng cự tuyệt. Cuối cùng Ngôn Thanh Hạm phải đồng ý giúp Lam Khiên Mạch thay băng vệ sinh. Nào ngờ, hai người vừa đến phòng vệ sinh. Lam Khiên Mạch lại nói với cô, trong túi chỉ còn băng vệ sinh, không có ống nhét băng vệ sinh.

Thay đổi như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm không kịp ứng phó, đến một cái, cô cũng không thể để cho thư ký xuống lầu mua giúp cô cái này. Thứ hai, cô cũng không thể để Lam Khiên Mạch chịu đựng tiếp. Nghĩ lại, trong lúc Ngôn Thanh Hạm quyết định tự mình chạy đi mưa, Lam Khiên Mạch lại nói một câu, dùng băng vệ sinh nhiều rồi, Thanh Hạm, chị không thể nào không biết cái này dùng như thế nào chứ?"

Ngôn Thanh Hạm là người hiếu học, trừ chuyện tà ác trên giường, còn lại cái gì cô cũng học. Hôm nay, nghe thấy Lam Khiên Mạch hỏi mình vậy, khiến tâm tình cô bối rối càng thêm loạn, thuận miệng sẽ nói câu dĩ nhiên rồi, Vì vậy, cô đã lọt bẫy của Lam Khiên Mạch, không có đường lui.

"Thanh Hạm, chị nhanh một chút được không?em cảm thấy nó sắp chảy." lúc này, âm thanh Lam Khiên Mạch thúc giục nhanh lên. Ngôn Thanh Hạm nghe thấy trong lòng quýnh lên, vội đưa tay tách hai chân đối phương ra. Nhìn địa phương đó vì mới tắm xong mà béo mập dị thường, Ngôn Thanh Hạm phát hiện, tình huống đúng như lời Lam Khiên Mạch nói, cái cửa hang nho nhỏ đã bị một ít chất lỏng màu đỏ nhuộm ướt.

Nhìn như vậy, một loại cả giác khó hiểu tự nhiên nảy sinh, có kích động, có thấp thỏm, càng nhiều hơn chính là đau lòng. Đều là nữ nhân, cô và Lam Khiên Mạch có cùng cấu tạo thân thể, đều là phái yếu. Là nữ nhân mỗi tháng cũng có thời gian yếu ớt nhất, hôm nay Lam Khiên Mạch lại đem chuyện riêng tư nhất giao cho mình, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên cảm giác, cái chuyện bối rối này vào lúc này lại trở nên thiệt thần thánh.

Rút ra chút giấy thấm trong hộp giấy, Ngôn Thanh Hạm hết lòng giúp Lam Khiên Mạch lau sạch giữa hai chân. Vị trí tư mật va chạm cùng giấy vệ sinh, khiến thân thể vừa công hãm Ngôn Thanh Hạm trở nên nhạy cảm nóng ran dị thường. Nhìn khăn giấy trắng nõn bị máu nhiễm đỏ, Lam Khiên Mạch đưa tay nắm ra giường, cắn chặt môi dưới.

Thân thể, hình như càng trở nên khó chịu…

"Vậy chị bắt đầu." Ngôn Thanh Hạm nói xong, đem khăn giấy ném vào thùng rác, đưa ngón tay vào cửa hang nhỏ hẹp của Lam Khiên Mạch tìm kiếm. Bình thường Ngôn Thanh Hạm điều trực tiếp dùng ngón tay tiến vào chỗ này, nhưng hôm nay lại có thêm cái băng vệ và một ngón tay thôi, khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Nhìn thấy cửa hang nhỏ vì mình tiến vào mà chống lại, đỉnh băng vệ sinh nháy mắt bị nhiễm đỏ. Tình huống này khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình đang lấy mất đêm đầu tiên của Lam Khiên Mạch, cô sợ đối phương bị đau, cố ý chậm tốc độ lại. Nhưng nào ngờ làm vậy càng khiến người kia thêm khó chịu.

"Ừm… đừng…" thân thể nữ nhân trong lúc đến kỳ kinh nguyệt là yếu ớt nhất, nhưng cũng là thời gian thân thể họ mẫn cảm nhất, đã từng có nhà khoa học đã đích thân nghiệm chứng qua, trong kỳ kinh nguyệt, độ nhạy cảm của thân thể phái nữ so với bình thường tăng cao gấp 10 lần. Cái này giống như đều quan hệ như nhau, cặp đôi này không dùng sản phẩm hỗ trợ nào, còn cặp kia lại dùng thêm hỗ trợ Viagra để quan hệ vậy.

Ed: tìm gu gồ ca mới biết được Vinh Ca là Vãi cả ra này đây =='

Phẩm chất như nhau, hiệu quả mang đến lại khác biệt một trời một vực.

Thân thể bị Ngôn Thanh Hạm tiến vào căng trướng không chịu nổi, liếc mắt nhìn gò má hoàn mỹ của đối phương. Nháy mắt Lam Khiên Mạch bị ánh mắt nghiêm túc của đối phương làm cảm động, nữ nhân này luôn quan tâm ôn nhu, biết mình cố ý làm khó cô, nhưng vẫn đáp ứng mình vô điều kiện, còn rất phối hợp.

Tình yêu trong lòng trào dâng, khiến thân thể càng phát ra khát vọng muốn Ngôn Thanh Hạm đụng chạm. Khi ngón tay đối phương cùng băng vệ sinh tiến vào trong, du͙ƈ vọиɠ lâu dài nháy mắt bị lấp đầy khiến Lam Khiên Mạch khắc chế cảm giác không nổi rên thành tiếng. Nàng đưa tay ôm Ngôn Thanh Hạm, liều mạng hôn cô, đồng thời, nắm lấy tay còn trống của đối phương đè lên ngực mình.

"Tiểu Mạch, không được, em còn…"

"Thanh Hạm đừng cự tuyệt em, em cũng không muốn như vậy, nhưng mà…. em thực sự không nhịn được." Lam Khiên Mạch nhỏ giọng nói, mơ hồ còn mang theo chút khẩn cầu. Thân thể nhạy cảm tựa như da gân kéo căng hết mức, nếu không nhanh buông tay, nắm được thả ra thì sẽ bị đứt thành hai khúc.

Bên trong bụng như lò lửa càng đốt càng lớn, như là ngọn lửa đang cháy lớn còn đổ thêm thùng dầu lớn vào, bất diệt phản sinh. Ngọn lửa bùng lên không thể dập tắt, nó biến thành quái thú đánh loạn trong cơ thể mình, gào thét muốn được thỏa mãn. Lam Khiên Mạch cảm thấy nếu mình không được Ngôn Thanh Hạm an ủi, bản thân chịu bất mãn sẽ hỏng mất, còn không sẽ bị thiêu thành tro.

Không cần soi gương Lam Khiên Mạch cũng tưởng tượng được tư thái của mình hiện tại như thế nào. Không ai biết, nàng từng mơ cùng Ngôn Thanh Hạm làm chuyện này. Các nàng nhiệt liệt giao hợp, dùng nhiệt tình lớn nhất của mình thỏa mãn đối phương. Loại xuân mộng này, mỗi lần làm khiến Lam Khiên Mạch bị hãm sâu vào trong, qυầи ɭóŧ luôn bị ướt một mảng lớn.

Nàng thực sự quá khát vọng Ngôn Thanh Hạm rồi, ba tháng không cùng hợp hoan, mệt nhọc như mài đao, từng lớp từng lớp, từng chút mài phá da thịt nàng, khiến nàng vừa nhột vừa đau đồng thời không thể cứu được. Muốn cô, tựa như nổi điên mà muốn cô. Không chỉ muốn thân thể cô, mà cả người cô, cả trái tim. Thậm chí còn có âm thanh của cô, khí tức của cô, ánh mắt của cô.

"Tiểu Mạch, chị sợ sẽ làm em bị thương."

"Thanh Hạm, không sao đâu, chỉ cần không tiến vào thì không sao." Lam Khiên Mạch nói, nhẹ nhàng kéo cánh tay còn có ngón tay đang đặt trong cơ thể nàng, tiếp đó đè lên âm hạch đã bên trên đã sưng to. Không có hoa mật tạo dễ chịu, nhưng chỗ đó cũng không có khô khốc, mà bị mồ hôi trên người Lam Khiên Mạch thấm ướt.

Ánh mặt trời sau lưng xuyên qua cửa sổ, hiện lên ánh vàng sặc sỡ, nó chiếu vào hai chân Lam Khiên Mạch đang mở rộng cho mình, như cầu vồng dễ như trở bàn tay khiến người ta hướng theo. Có lẽ không chịu nổi người yêu năn nỉ, có lẽ trong lòng đè nén du͙ƈ vọиɠ muốn tìm chỗ thả ra. Ngôn Thanh Hạm cũng không lo được nhiều, cô hé miệng hôn lên đôi môi hơi mở ra của Lam Khiên Mạch, quyết định cùng nàng làm xong bước phản công trước đó chưa làm được.

Thân thể nhạy cảm, da càng nhạy cảm hơn, đến cả tim cùng đầu óc cũng nhạy cảm. Ngực bị đôi bàn tay quen thuộc nắn bóp, rất nhanh đã bành trướng. Hồng mai trên chóp đỉnh đã đứng thẳng không tưởng được, độ cứng có thể so với quả cầu sắt, bất luận Ngôn Thanh Hạm ấn như thế nào, cũng sẽ đứng sững chỗ đó không ngã xuống, không thể rung chuyển được.

Nhìn Lam Khiên Mạch chìm đắm trong cái mình dành cho nàng, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cô hé miệng cắn lên làn da tròn trịa trắng trắng, thịt mềm nháy mắt lấp đầy cả miệng. Trong miệng cảm giác như ngậm một miếng bánh bao sữa mềm thơm, chỉ một miếng, đã có mùi vị tan ra ngập tràn khoang miệng, thậm chí nơi sâu nhất cổ họng cũng có thể nếm được mùi vị ngọt ngào ấy.

"Ah… Thanh Hạm… dùng lực thêm một chút…. thật thích…" Lam Khiên Mạch đã sớm bị Ngôn Thanh Hạm tấn công mà không mất ôn nhu đánh cho tan rã. nàng nhẹ giọng rêи ɾỉ, yêu cầu đối phương dùng thêm lực. Lam Khiên Mạch cảm thấy thân thể mình cực kỳ nhạy cảm, càng dùng sức, nàng càng thấy thoải mái.

Nàng hy vọng Ngôn Thanh Hạm có thể thô lỗ một chút, dù làm hỏng mình cũng sẽ không sao. Nàng muốn cùng cô hợp lại làm một, hóa thành tro bụi phiêu tán cùng một chỗ thật tốt, tan thành mảnh vụn trộn thành hỗn hợp càng tốt. Coi như nát trong xương Ngôn Thanh Hạm thì đối với Lam Khiên Mạch mà nói, cũng là hạnh phúc chí cao vô thượng.

Lam Khiên Mạch rêи ɾỉ khiến Ngôn Thanh Hạm càng thêm kích động, nàng đưa tay đè lại hoa hạch ẩn núp dưới những cánh hoa. Chỗ tay chạm vào có nhiệt độ nóng bỏng, như lửa đốt vũ khí nóng hết cả người. Nàng dùng cách của mình, chà xát qua lại liên tục, cảm giác hoa hạch dưới ngón tay mình càng sưng to, càng cứng, càng nóng, trên mặt Ngôn Thanh Hạm nở nụ cười thỏa mãn.

Hôm nay mình thực sự điên cuồng, cô từng là người đến cả muốn cũng không dám nghĩ đến. Hình như sau khi gặp được Lam Khiên Mạch, mình vẫn lại đang khiêu chiến cùng Ngôn Thanh Hạm luôn không dám làm chuyện đó. Ăn quà vặt, cãi lại lệnh Mạc Lâm. kể cả vì tình yêu, mà phấn đấu không để ý người khác.

Con người vĩnh viễn không thể dự đoán được tương lai sẽ phát sinh cái gì, càng không biết một người gặp ngươi sau này trong cuộc sống sẽ như thế nào. Ban đầu gặp Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm không biết, mình gặp và yêu nữ nhân, lại chìm sâu như vậy. Đúng như Lam Khiên Mạch cũng không biết, cuộc sống của nàng, khi gặp được Ngôn Thanh Hạm đã lần nữa được thay đổi.

Bất kỳ ai khi yêu đều luôn muốn được sống chung với người yêu mãi mãi, nhưng lại vì chút nguyên nhân cầu lại không được. Đã lâu không gặp, hiếm khi có cảm xúc mạnh, lần này Ngôn Thanh Hạm thực sự không muốn buông nữ nhân này ra nữa. Nếu nàng muốn mình yêu nàng, vậy mình sẽ bỏ hết mọi thứ mà yêu. Các nàng vì nhau có thể hy sinh mạng sống, chè chén say sưa sao lại không thể?



Ném đi túi quần áo trong ngực, động tác tay của Ngôn Thanh Hạm càng lúc càng nhanh, khiến Lam Khiên Mạch mở rộng chân hơn, tiếp nhận yêu thương của cô mang đến. Vốn là vị trí nhạy cảm trong kỳ kinh nguyệt càng càng trở nên nhạy cảm, mang đến sảng khoái từng có nhưng lại tăng gấp đôi.

Chỉ trong chốc lát Lam Khiên Mạch cảm thấy mình sắp đến, nhìn ánh mắt Ngôn Thanh Hạm nhìn mình chăm chú, tay Lam Khiên Mạch dò được chân cô không mặc qυầи ɭóŧ, đúng như dự liệu thân thể vừa lên đỉnh lần nữa lại ướŧ áŧ. Nghĩ vậy, Lam Khiên Mạch chợt ngồi dậy đem Ngôn Thanh Hạm đè dưới người, tách hai chân cô ra, đem của mình áp sát đến chỗ hai chân đối phương đang mở ra.

Tư thế như vậy hai người chưa từng thử bao giờ, nhưng mà hôm nay Lam Khiên Mạch lại muốn như vậy mà hoan ái cùng Ngôn Thanh Hạm. Đỉnh đỉnh khát vọng muốn đạt đến lại bị nàng cưỡng ép áp chế lại, Lam Khiên Mạch nhìn Ngôn Thanh Hạm mặt kinh ngạc bắt đầu giãy giụa hông mình, dùng tư mật của mình va chạm cùng vị trí yếu ớt của đối phương.

"Ừm… Tiểu Mạch… đừng…." tư thế mắc cỡ như thế khiến cho Ngôn Thanh Hạm theo bản năng muốn chống cự. Nhưng mà khi chân tâm cùng chân tâm của Lam Khiên Mạch nóng bỏng chạm vào nhau, như là kẹo ngọt cùng quả đông chạm nhau, nháy mắt khiến cho thân thể Ngôn Thanh Hạm hoàn toàn mềm nhũn. Cô đưa tay nắm ra giường, cố gắng khắc chế dịch nhiệt không ngừng tràn ra, nhưng mà chuyện này tựa hồ trốn chạy khống chế của cô, vô luận cô cố gắng thế nào, cũng không thể làm được.

"Thanh Hạm… em… em có thể cảm nhận được sự tồn tại của chị… chỗ đó của chị nóng quá… em… ah!" Lam Khiên Mạch nói đứt quãng, trong đó còn có mị nhược không xương, nàng giãy dụa eo thon, đường cong đung đưa rõ ràng ngay bụng mình. Thỉnh thoảng, mồ hôi trên người nàng thành nước rơi xuống chân mình, nhiệt độ dâng cao khiến Ngôn Thanh Hạm sinh ra xúc cảm như bị đả thương.

Hai cỗ thân thể hoàn mỹ như nhau nằm lên nhau, va chạm nhau, cái giường nhỏ vì không chịu nổi mà phát ra tiếng két két kháng nghị. Ngôn Thanh Hạm nghe thấy liền khó chịu, nhưng thân thể mang đến kɦoáı ƈảʍ không để cho cô thời gian rảnh rỗi mà xấu hổ. Chốc lát lần nữa đem cô hút về vực sâu dục sâu.

Một lên một xuống rồi đổi thành tư thế ngồi ôm nhau, bắp đùi sớm bị chất lỏng cùng mồ hôi thấm ướt. Bộ ngực Lam Khiên Mạch căng trướng cọ xát cùng với ngực Ngôn Thanh Hạm, nhụy hoa trước ngực vì đụng chạm mà nở hoa kết trái, mỗi lần cọ xát nhau cũng khiến cho đôi bên cảm nhận được xúc cảm vừa nhột vừa mềm.

Lam Khiên Mạch đưa tay nắn bóp cái mông Ngôn Thanh Hạm không ngừng đong đưa, ở bên trên lại vỗ nhẹ xuống. Cảm nhận động tác của nàng Ngôn Thanh Hạm cũng không cam lòng yếu thế hé miệng cắn xương xanh quai nổi lên của Lam Khiên, hạ xuống dấu vết thuộc về mình.

Cùng nhau vang lên âm thanh rêи ɾỉ trong phòng nghỉ ngơi, Lam Khiên Mạch dùng tay trái vô lực vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Ngôn Thanh Hạm, làn da đã sớm bị mồ hôi làm ướt, vuốt ve như vậy lại có cảm giác đang nghịch nước rồi vuốt trơn nhẵn. Cho dù vẽ vòng hay vỗ về an ủi cũng mềm mại không có chút trở ngại.

"Thanh Hạm… chị… chị thích như vậy không?"

"Chị… không biết." nghe Lam Khiên Mạch hỏi Ngôn Thanh Hạm quay đi chỗ khác, không trả lời thẳng. Thấy tai cô đỏ bừng Lam Khiên Mach hé miệng rêи ɾỉ, tốc độ eo tăng nhanh dần nhịp giãy.

Bên tai phát ra tiếng thở dốc dồn dập, hai người giao hợp cùng nhau đã sớm ướŧ áŧ như cái ao, mỗi lần cọ vào đối phương, liền nghe thấy âm thanh tiếng nước khi va chạm thân thể. Ngay cả phiến rừng đen cũng bị nước nhiễm ướt, đồng thời còn kèm theo chút màu đỏ.

Thân thể khát khao càng lúc càng mạnh, cách đỉnh núi càng lúc càng gần, mỗi lần nhấp nhô, Ngôn Thanh Hạm cũng có thể chạm được phần đáy băng vệ sinh đã lộ ra bên ngoài cơ thể Lam Khiên Mạch. Cô ôm lấy eo người kia, hai tay đè eo nàng, trợ lực để chống đỡ vòng eo đang nhịp theo tiết tấu của nàng. Đây chỉ là phản ứng Ngôn Thanh Hạm dựa theo bản năng mà làm, nhưng lại khiến Lam Khiên Mạch sợ hãi không dứt.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhìn dung nhan của nhau đã ướt đẫm mồ hôi, biểu tình trên mặt đều được đối phương hấp dẫn đến mất hồn. Nhưng mà, dù vậy thì các nàng vẫn không ngừng đong đưa vùng eo, liều mạng đến gần đối phương, dùng nơi bí ẩn nhất của các nàng, vùng đất thần thánh tiến hành một trận nhiệt liệt mà không hôn sâu.

Nhìn huyệŧ hai người sát hợp với nhau, em Ngôn Thanh Hạm rung một cái, hiển nhiên là triệu chứng sắp lên đỉnh. "Tiểu Mạch… chị… sắp tới… ưm…" Ngôn Thanh Hạm nói tình huống của mình cho Lam Khiên Mạch biết, cô cảm thấy hai người hiện tại không còn là thân thể riêng lẻ, mà đã thống nhất thành một chỉnh thể. Tất cả mọi thứ không chỉ Lam Khiên Mạch mà còn có cả cô.

"Em biết, Thanh Hạm… cùng nhau… chúng ta cùng nhau…" Lam Khiên Mạch nói xong câu này, dùng hai tay chống thân thể, ra sức giãy dụa eo. Nhận ra được nàng đang ra sức Ngôn Thanh Hạm cùng đi theo tiết tấu của nàng đong đưa. Chất lỏng trơn trượt theo hang động nhỏ tràn ra, không chút do dự dính ướt lẫn nhau.

Đây là sản vật du͙ƈ vọиɠ, còn có chút ít chất lỏng màu đỏ, chỉ là lúc này các nàng không quản được nhiều như vậy. Hiện tại, Lam Khiên Mạch cùng Ngôn Thanh Hạm chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là bỏ ra mọi thứ để yêu đối phương, để cho người yêu có được vui vẻ.

Điểm nhạy cảm va chạm lặp đi lặp lại, trở nên sung huyết mà cương cứng. Mỗi lần bị Ngôn Thanh Hạm chạm vào, ngoại trừ hoa hạch còn sinh ra cảm giác tê dại như chạm điện, ngay cả băng vệ sinh bên trong cơ thể cũng đong đưa theo. Cái loại thể nghiệm đó, vẫn tồn tại trong cơ thể Ngôn Thanh Hạm cùng nàng.

Ra sức ma sát nhịp độ va chạm nhau tăng nhanh, như hai chiếc xe được gắn động cơ đua cực nhanh, mang đến cho nhau kɦoáı ƈảʍ long trời lở đất. Lúc này Lam Khiên Mạch biết, cảm thụ của mình cũng giống như cảm thụ của Ngôn Thanh Hạm.

Cái eo vận động nhiều cũng bủn rủn phát đau, một luồng điện theo xương sống lao đến cổ, rồi từ cổ chạy khắp người. Máu cốt toàn thân nháy mắt khi này được mở ra, hai người các nàng tựa như có thể nhìn xuyên thấu nhau qua da thịt hết thảy cơ thể nhau. Mỗi cái xương, mỗi mạch máu cùng với nhịp tim vang dội bịch bịch.

Lúc này các nàng cùng cảm động, lĩnh hội hạnh phúc cùng nhau. Đi đôi với một trận co quắp ở bụng, tích tụ thật nhiều nhiệt lưu như là dã thú bị trói buộc xông ra. Đúng là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

Thân thể cùng nhau lên đỉnh, Ngôn Thanh Hạm nằm lên người Lam Khiên Mạch, hồi lâu không muốn nhúc nhích. Các nàng ôm nhau, dùng hết sức lực cuối cùng hôn đối phương, địa phương dưới người dính sát nhau cũng không muốn tách ra. Cho đến khi các nàng từ trong dư âm lên đỉnh lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn đối phương.

Nhìn vẻ mặt Lam Khiên Mạch thỏa mãn, còn có lớp mồ hôi thành nước trên mặt nàng không ngừng chảy xuống, Ngôn Thanh Hạm đưa tay lau sạch cho nàng, rồi đứng dậy chuẩn bị tắm rửa. Nhưng mà khi cô vừa đứng dậy, liền thấy chỗ hai người ngồi đã ướt một mảng lớn, trong đó còn có dịch thể trắng trong suốt hai người giao hợp chảy ra, còn có một mảng lớn màu đỏ.

Nhìn máu từ chân mình chậm rãi chảy xuống, còn có ra giường bị máu nhiễm đỏ. Ngôn Thanh Hạm hé môi muốn nói, tiếp đó khuôn mặt ửng đỏ cuối cùng nhìn đến tốc độ ửng đỏ có thể so với máu. Nhìn cô hốt hoảng chạy vào phòng tắm, như cún con bị chủ nhân trách cứ, Lam Khiên Mạch nghiền ngẫm cười, lấy trong túi xách ra một bịch băng vệ sinh thay cho mình.

"Thanh Hạm, băng vệ sinh thật dễ xài nha, sau này dùng cái này hay đó."

Tác giả có lời muốn nói: Trước tiên, ở đây bổ sung tin đầu tiên cho mọi ngươi, trước mắt Taobao đã mở, vì không thể quang minh chính đại đăng, nên mọi người add vào nhóm mua sách, chỗ đó có chương trình mua sách được phổ biến cặn kẽ cùng địa chỉ Taobao. Bạn mua sách sẽ có được chữ ký của Hiểu Bạo cùng với bookmarks, cùng với phiên ngoại chưa bao giờ phát ở Tấn Giang về cuộc sống của Tiểu Phong Phong và Tả tỷ tỷ. Nếu có bạn muốn mua, mời đăng nhập vào nhóm mua sách: 333622985 (nhấn vào nút mua sách, ngoài ra, Tấn Giang không cho tự mình đi in, mong mọi người đừng thảo luận chuyện này ở đây, cứ khiêm tốn thôi.)

Hoan nghênh mọi người đến với buổi tối ngày 18 tháng 9 năm 2013, tới xem văn. Trước tiên, chúc mọi người trước tết trung thu vui vẻ, thứ hai, phải cám ơn mọi người ủng hộ đến giờ, thông cảm bầu bạn. Lịch thì cũng xấp xỉ 7 tháng, ngày [ Việt Tố Việt Ái ] cuối cùng phải đến lúc nói tạm biệt mọi người. Mỗi lần kết văn, cũng có nhiều lời muốn nói, có nhiều cảm xúc muốn biểu đạt. Tôi không nhớ được hết tên các bạn, nhưng mà các bạn mỗi người nhắn lại, nói xong, không nói, đang phân, linh phân, thua phân, tôi đều nghiêm túc cẩn thận xem qua.

Khi bắt đầu viết văn, chỉ dùng làm thời gian giải sầu, vì cùng với vài đại thần viết văn cho vui. Bây giờ viết văn, lại vì thú vui cũng là muốn bày tỏ chút cất giấu trong lòng. Mỗi chương đều là tâm huyết của tác giả, tự mình biết có nhiều người đối với văn của tôi cùng tôi rất khinh thường. Ban đầu nghe thấy có chút mất mát khổ sở, nhưng lâu dần biến thành đao thương bất nhập. Vì Hiểu Bạo biết, tôi còn có mọi người ủng hộ.

Qua bộ ngục giam, tôi biết được nhiều bạn, mà các bạn hiện tại cũng đang ở chỗ này. Cũng thông qua bộ này, lại biết được nhiều bạn hơn. Bách Hợp là thể loại ít bị chú ý đến nhất ở Tấn Giang, mà tình yêu của hai nữ nhân thực tế trong xã hội cũng như vậy. Từng có câu nói tôi rất thích như thế này: "Đã từng để nam nhân quyết định nữ nhân có được dạy dỗ hay không, người da trắng có thể quyết định cho người da đen được sống hay không, sau đó chúng ta đều biết rằng đây là chuyện hoang đường, hôm nay chúng ta lại để những người khác phái quyết định đồng tính luyến ái có thể yêu nhau hay không." Mặc dù đơn giản, nhưng chân chính là đạo lý.

Ý nghĩ của người khác không quan trọng, quan trọng là chúng ta muốn làm gì, muốn cái gì. Viết H như thế nào? bug nhiều văn mà bút văn kém thì phải làm sao? tôi tiếp nhận phê bình của tất cả các bạn, đồng thời cũng cố gắng sửa lại. Nhưng mà, có chút điểm tôi không thể thay đổi được. Viết văn cho độc giả vui vẻ, cũng cho chính mình vui vẻ. Hiểu Bạo thích viết SM, thích viết H, đây không phải vì SM mà đi SM, vì H mà đi H, mà là tôi thích viết, tôi muốn viết cho tôi xem. Rồi cái gì gọi giới Bách Hợp không bình thường, tôi cũng không thấy tệ, cho nên tiếp tục đi tiếp thôi.

Tôi vẫn cảm thấy thực tế mình là người phá rối, không thích nói chuyện, không hiểu cách đối nhân xử thế, đối lại thích những thứ quái dị. Trên mạng tôi là một thanh tân nội hàm (Mọi người: này, đừng có mà tà ác!) khụ khụ, được rồi trên mạng có lẽ mọi người cảm thấy tôi là một người rất yd (dâm) thô bỉ. Bất quá, có câu ca dao như vậy, con người đều có hai mặt, chân chính là mình thì chỉ có mình biết rõ nhất.

Tôi đay, tự do phóng khoáng nhưng nhát gan, hay vui vẻ thì làm chuyện lỗ mãng, sau đó khiến người yêu tôi và người nhà gánh vác hậu quả. Khi viết văn, tôi cũng thất thường như vậy. Cám ơn mọi người đã chịu đựng sự tự do phóng khoáng của tôi, hơn nữa còn phụng bồi tôi cùng tự do phóng khoáng cho đến giờ. Đối với tôi mà nói, các bạn chính là những người bạn tốt! chứ không phải quan hệ giữa độc giả và tác giả! mà chân chính là bạn bè tốt! ( ← mọi người: ngươi không cần nhấn mạnh nhiều lần như vậy. Hiểu Bạo: cút, người ta đang lừa tình, ngươi không nên xuất hiện!)

Được rồi, nói nhiều rồi cuối cùng vẫn phải chân thành cám ơn mọi người một tiếng, cám ơn các bạn. Không có sự ủng hộ của các bạn, tôi không thể đi đến giờ, giữ vững đến giờ. Vẫn như cũ câu nói đó, tôi không biết mình sẽ đi bao lâu, sẽ viết đến khi nào, sẽ viết thành kiểu gì. Nhưng mà chỉ cần có một người còn ủng hộ tôi, còn đang xem văn của tôi, thì tôi sẽ tiếp tục viết.

So, tâm tình xong, bắt đầu tiểu kịch trường cuối cùng!

Hiểu Bạo: Hả? mọi người đâu?

Mọi người: bị ngươi xử tử hết rồi.

Hiểu Bạo: ta cảm thấy, ngươi hiện tại có thể sống lại.

Mọi người: ta không, ta cũng không!

Hiểu Bạo: cút, vậy ngươi đi chết đi. Dù sao vai quần chúng thì có nhiều, không bao giờ thiếu người!



Nói nhảm xong rồi, vì vậy kịch trường chân chính bắt đầu thôi! người bị chọc, có S tỷ tỷ của chúng ta. Dĩ nhiên còn có Hiểu Bạo, tiểu Cát Cát đóng vai khuynh tình! như vậy, bạn tham trêu đùa là: tiền tam danh, phi thị, hoa hoa, dĩ cập cc quân, ngoài ra vì Hiểu Bạo đoán sai, bỏ sót trạc trạc quân ở thời hạn ghi danh trước, sau đó nàng dọa chết đủ kiểu cầu xin bổn cung nhất định phải thêm nàng vào, bổn cung lo lắng bổn cung và vợ bổn cung cảm thấy nguy hiểm, không thể làm gì khác là cho nàng vào… mọi người có trách, thì đi tìm trạc trạc nha! cuối cùng tiểu kịch trường gồm, Hiểu Bạo, S tỷ tỷ, Cát Cát, cùng nhau đi ra ngoài picnic.

Hiểu Bạo: eh eh, ta đói.

S tỷ tỷ: im lặng cầm tiền…

Hiểu Bạo: eh eh, ta khát.

S tỷ tỷ: im lặng cầm nước…

Hiểu Bạo: eh eh, ta muốn đi wc.

S tỷ tỷ: đem Cát Cát im lặng rời đi. (mọi người: cuộc sống hai ngươi thật đáng sợ!!! mấu chốt là, ngươi thực đáng sợ!)

Vì vậy, S tỷ tỷ mang Cát Cát đi trên đường lạc nhóm, đột nhiên có một người mặc váy đỏ, áσ ɭóŧ xanh lá, cột hai đuôi ngựa, trên mũi có sợi lông mọc dài đen thui, lộ ra cơ bụng tám múi, cùng ngực có hai bắp thịt, cùng tay bốn bắp nữ nhân đi tới, người chính là tiểu trạc trạc!

trạc trạc: S tỷ tỷ… ta… ta thầm mến ngươi đã lâu!

S tỷ tỷ: nhìn trạc trạc, sau đó im lặng đi ra.

trạc trạc: S tỷ tỷ, ngươi chờ ta một chút a! ta còn chưa nói hết, ta có nhiều chứng cớ về Hiểu Bạo!

S tỷ tỷ: dừng bước chân lại, đưa tay chỗ trạc trạc.

trạc trạc: S tỷ tỷ ngươi đây là… đây là muốn nắm tay ta sao? (trạc trạc nói, hưng phấn chạy đến chỗ S tỷ tỷ. Cùng lúc đó, có một châu bông từ trên trời rơi xuống. Trúng đầu trạc trạc, chỉ thấy cánh tay trạc trạc cánh lưng S tỷ tỷ vài li, sau đó liền ngã gục xuống. Mái tóc giả rơi xuống khỏi đầu trạc trạc, đồng thời còn có cái đầu hói sáng bóng, tiểu Cát Cát nhìn một chút, đưa tiểu thịt trảo ra gãi gãi, khều đi. Gió thổi nhẹ qua, thổi cái vảy đó của trạc trạc, lộ ra cái thứ giấu bên trong nàng… qυầи ɭóŧ vịt cao su.)

Vì vậy, S tỷ tỷ tiếp tục đem Cát Cát đi dạo phố. Bỗng nhiên có một tiểu phát ra tiếng kêu đau xuất hiện trước mặt nàng.

cc quân: tiểu thư: có muốn bao nuôi không?

S tỷ tỷ: (mặt nghi ngờ)

cc quân: ta bao nuôi tiểu thư nga.

S tỷ tỷ: xoay người muốn đi.

cc quân: này ngươi đừng đi! ta không có được lòng ngươi, ta phải lấy được thân thể ngươi! (mọi người: từ đâu đến cái chuyện cẩu huyết lúc 8 giờ vậy?)

S tỷ tỷ: S tỷ tỷ không để ý tới cc quân cạn tào ráo máng, nhưng mà tiểu Cát Cát không nhịn được. Nhìn thấy sau lưng cái người dán đầy tờ rơi, Cát Cát tung người nhảy một phát lên mặt cc quân, dùng tiểu móng không ngừng cào loạn, trong miệng kêu meo meo, vô tình đem thịt trảo nhét vào miệng cc quân, nhìn thấy cc quân ngã xuống đất không dậy nổi. Tiểu Cát Cát dùng cái đuôi quét một vòng qua mũi cc quân, dùng cái mông nhỏ ngồi lên, cuối cùng con mèo nhỏ dương bước đi thẳng. (gió thổi qua vù vù, mấy cái lông mèo, thổi lên đẩu cc quân… mọi người: thật thảm quá, tới chuẩn bị nhị hồ làm khúc lương chúc.!)

S tỷ tỷ đi a đi a đi, trong đầu nghĩ, Hiểu Bạo sao còn chưa tới không lẽ lọt hố? vì vậy S tỷ tỷ đi vòng về liền thấy Hiểu Bạo đang tâm sự với nữ nữ nào đó S tỷ tỷ mắt ai oán híp lại phóng đến, Hiểu Bạo cùng phi thị quân cúc hoa căng thẳng!

Hiểu Bạo: eh eh, ngươi quay lại 0-0

S tỷ tỷ: trừng….

phi thị quân: ủy khuất ngoáy ngón tay.

Hiểu Bạo: ngươi nhìn ta làm gì?

S tỷ tỷ: không nói, tiếp tục trừng…

Hiểu Bạo: này, không được nhìn ta, giới thiệu với ngươi, đây chính là phi thị quân quét wc, là bạn cũ của ta a. Mỗi lần ta đi wc đều thấy nàng! ← (mọi người: nghề chùi nhà xí à?)

phi thị quân: khụ khụ, S tỷ tỷ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngươi quả nhiên là mặt than thụ. (Hiểu Bạo nghe thấy, vội nhéo phi thị quân.)

phi thị: ngươi nhéo ta làm gì? Hiểu Bạo nói ngươi vừa ngốc lại còn 2 (tức là nhị = ngu theo tiếng lóng bên Tung của ~), còn muộn tao, nàng còn nói ngươi…

Hiểu Bạo: ha ha hah aha! xong đại sự rồi!!! (Hiểu Bạo nói, cầm cái thùng nước để lên đầu phi thị quân, nhìn thấy người kia ngã xuống, vốn muốn nói bị kẹp trong thùng, nàng hài lòng vỗ tay một cái. Hừ, muốn tố cáo, không có cửa đâu!)

Vì vậy, S tỷ tỷ không nhìn Hiểu Bạo, mà chuẩn bị đi wc, lúc này nàng lại phát hiện trong wc có một cái bông hoa bộ dạng thô bỉ ở đó, bông hòa toàn thân màu hồng, biểu tình cái mặt đặc biệt, như là đại thúc thô bỉ nhìn lén qυầи ɭóŧ loli. Suy đi nghĩ lại, S tỷ tỷ không có đi wc.

S tỷ tỷ: Cát Cát.

Cát Cát: meo ~ (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: ai ai tìm ta có chuyện gì?)

S tỷ tỷ: chỗ đó có vật kỳ quái, ngươi lấy giúp ta.

Cát Cát: meo meo ~ (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: hừ, lại là cái hoa thô bỉ đó? lần trước nhìn lén Cát Cát đi wc, Cát Cát lần này nhất định phải gϊếŧ chết ngươi!)

Vì vậy, chỉ thấy Cát Cát ba lượng kéo đóa hoa từ kẽ hở sàn nhà lôi lên, sau đó ném vào bồn cầu, nhìn thấy đóa hoa kia vùng vằng muốn bò ra khỏi bồn cầu, S tỷ tỷ nhanh chóng nhấn nút xả nước! vì vậy… từ nay về sau, nhà vệ nữ, bình yên.

Hô ~ tới đây ngưng, này tất cả văn, kể cả chính văn, cả kịch trường, chỉ có thể kết thúc.

—- HOÀN —-

/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status