Việt Tố Việt Ái

Chương 2 - Chương 2

/174


"Cô gái muốn lên đỉnh sao?"

Nghe được câu này, Ngôn Thanh Hạm cũng không lộ ra vẻ mặt bối rối hay là không biết làm sao, khuôn mặt cô không chút cảm giác đứng tại chỗ, dùng tầm mắt lần nữa quan sát người trước mặt. Mái tóc cô rất dài, dáng người rất đẹp, rõ ràng cũng là một cô gái như mình, nhưng tại sao lại nói ra những lời này? ''Tiểu thư, xin cô tự trọng.'' Ngôn Thanh Hạm né tránh không để cô gái kia đưa tay nâng cằm của mình, muốn ra khỏi đây, nhưng mà cô mới vừa đi được một bước, thân thể liền bị đối phương hung hăng ôm lấy, miễn cưỡng bị kéo trở lại.

Ngôn Thanh Hạm vẫn không thích cùng với người lạ tiếp xúc cũng vẫn là lần đầu tiên bị người khác đối đãi như vậy, cho dù là trong lòng có lửa, thì trên mặt vẫn tĩnh lặng như thường, không thấy được chút đỉnh điểm bất mãn cùng tức giận. ''Tự trọng? Nếu như cô thật sự có tự trọng, cũng sẽ không đến chỗ này. Người đến nơi này, đều là đi tìm thú vui.''

Lời nói mập mờ không rõ ràng nháy mắt Ngôn Thanh Hạm cũng biết được là cái gì, cô nhìn về hướng mọi người đang ra ra vào vào, trong số đó nữ có nam có, trẻ có già có, nhưng các cô gái đều mặc cùng một loại trang phục cổ. Thỉnh thoảng cũng có người không thuộc nơi này đi vào, từ trang phục trên người có thể nhìn ra giá trị của nó không hề rẻ, tuyệt đối không phải hạng người bình thường. Liên tưởng đến cái tên của chỗ này, còn có ý cười thâm sâu của vị tiểu thư đứng trước bàn tiếp tân. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình cái bẫy đen tối của cô bạn thân, đến lộn chỗ rồi.

Chỗ này cũng không hề giống như nơi chữa trị tâm lý gì cả? Rõ ràng là một nơi treo đầu dê bán thịt chó, nhưng lại dùng chiêu bài văn nhã, làm những chuyện không đứng đắn.

"Vị tiểu thư này, phiền cô buông tay tôi ra, hẳn là tôi đã tới lộn chỗ rồi. Tôi, cũng không phải thứ người như các cô đây."

"Ha ha, chúng tôi là thứ người gì? Xưa nay đều nghe tới đại tiểu thư Ngôn gia là người khiêm tốn, đối đãi với người khác luôn tao nhã lễ phép, không nghĩ tới lại nói ra những lời như vậy tại một nơi mua vui."

"Nếu không phải tiểu thư cô đây vô lễ trước, Thanh Hạm cũng không thất lễ sau." Ngôn Thanh Hạm đối với cô gái đang châm chọc làm như không thấy, trả lời đúng mực.

"Nói tôi biết, cô muốn cái gì? Đàn ông, đàn bà? Hay là tôi?" Lúc này, cô gái lại quay về đề tài cũ, cảm giác được cô gái ôm lấy cánh tay mình chặt hơn, Ngôn Thanh Hạm không khỏi đưa tay chống cự lại đối phương đến gần. "Tôi cái gì cũng không cần, chẳng qua tôi đi nhầm chỗ thôi. Vị tiểu thư này, đây là lần cuối cùng tôi thành thật khuyên cô, cô buông tôi ra."

"Sao vậy? Nói vậy thì cũng có lúc đại tiểu thư nổi giận sao? Tôi còn nghĩ rằng cô cũng như lời mọi người đồn đãi luôn hoàn mỹ chứ, thật ra thì, bên ngoài là vàng ngọc còn bên trong thì lại thối rữa. Nói tôi biết đi, cô đến đây làm gì?" Cô gái ấy nói xong, thì buông Thanh Hạm ra, đưa hai tay bắt lấy hai vai cô, không chớp mắt nhìn cô.

"Cô muốn gì?" Nhận thấy chung quanh mọi người đang nhìn mình cùng cô gái này, Ngôn Thanh Hảm vẫn tỉnh rụi mà hỏi. Cô biết đối phương sẽ không làm chuyện quá đáng với mình, nhưng nếu vì một chuyện nhỏ mà ảnh hướng đến danh dự Ngôn gia, thì đây cũng không cần thiết.

"Ha ha, tiểu thư quá lời rồi, tôi hy vọng cô đừng kiềm chế mình nữa, đi hưởng thụ vui vẻ mà thôi. Nếu như cô không muốn báo ngày mai đăng tin đại tiểu thư tập đoàn Ngôn thị hôn nhau cùng với một cô gái khác một nụ hôn nóng bỏng chứ, đi cùng vối tôi chứ, hả?" Nghe cô gái uy hiếp, Ngôn Thanh Hạm ngược lại không giận mà còn cười.

Cô cũng không trả lời, cũng không hành động, vẻ mặt chỉ lộ ra nụ cười yếu ớt đứng tại chỗ nhìn cô gái ấy. Chỉ là một nụ cười như vậy, cũng không mang chút độ ấm hiền hòa, ngược mại tràn đầy mưu tính cùng cảnh báo. Cô gái nhìn cô như vậy, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc không dễ phát giác, nhưng rất nhanh bị chính cô che dấu.



Bởi vì khi ỏ nhà luôn được giáo dục cũng là nguyên nhân hình thành tính cách, Ngôn Thanh Hạm trong mắt nhiều người đều là một người biết tiến biết lui, một cô gái hiền thục cao nhã. Thỉnh thoảng cũng ôn nhu như nước, thỉnh thoảng lại trầm tĩnh như băng, phần lớn thời gian, đều là nghiêm túc cùng cao nhã. Giống như một vị hoàng hậu cổ đại, trên người cô có từ tính của một mẫu nghi thiên hạ, nhưng có sự ngang ngược thống lĩnh lục cung.

Bình thường Ngôn Thanh Hạm luôn vô hại cũng dễ đến gần, giống như một chị gái thân thiện nhà bên, trong lúc bản thân chân tay vụng về thì sẽ giúp đỡ an ủi cho mình, nhưng những người thực sự có thể đi vào lòng cô cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nuế chọc giận cô, kết quả tuyệt đối cũng không chỉ là một tiếng cười đơn giản như vậy. Hôm nay, là lần đầu tiên cô đụng phải một người quang minh chính đại dám uy hiếp mình như vậy.

Nếu như trước mặt là một người đàn ông, cô tuyệt đối sẽ dùng hết mọi thủ đoạn khiến cho hắn biết cái gì gọi là thảm khốc. Nhưng mà lúc này đối phương lại là một cô gái cùng giới tính với mình. Tầm mắt chống lại ánh mình cô ấy nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm chỉ thấy đôi mắt này ngập tràn giả dối. Đó là một người vui vẻ trong mắt lại không nhìn thấy tỉnh cảm, có lo âu, nhưng không an tâm, càng nhiều hơn, đó là một sự thất vọng không giải thích được.

Khi thân thể bị một lực đạo mạnh mẽ đè trên cánh cửa, Ngôn Tham Hạm cảm thấy đầu óc mình nhất định là hỏng mất rồi, mới sinh ra thứ tình cảm không đành lòng với cô gái vừa gặp mặt lần đầu này. Nhưng mà nghĩ tới đôi mắt kia còn đang ngưng lại nhìn mình. Ánh mắt chân thành như vậy, chăm chú như vậy, hoàn toàn không giống với thái độ nói năng tùy tiện của cô gái này, giống như đang khẩn cầu mình đừng rời đi vậy.

Ngôn Thanh Hạm nheo mắt đánh giá chỗ này, đúng như kiến trúc bên ngoài, gian phòng này cũng mang phong cách cổ đại. Trên mặt tường đen thẫm còn có hoa văn màu tím, cái đèn màu đỏ treo trên đỉnh đầu, khiến cho bầu không khí bên ngoài sáng rực, trở nên quỷ mị dị thường.

"Rốt cuộc cô muốn gì?" Ngôn Thanh Hạm mở miệng hỏi cô gái lần nữa, cô không hiểu tại sao cô gái kia lại chọn mình, còn mang cô đến căn phòng này là vì cái gì.

"Nói tôi biết tại sao lại li dị? Là hắn không cho cô suиɠ sướиɠ được? Hay là cô không có cách nào tiếp nhận đàn ông?" Rất hiển nhiên, cô gái không trả lời câu hỏi của Ngôn Thanh Hạm. Cô vẫn tự mình hỏi, nhìn thấy sắc mặt Ngôn Thanh Hạm biến thành màu đen nụ cười trên mặt trở nên sâu hơn.

"Tôi không nhất thiết phải nói chuyện riêng cho cô biết, nếu cô còn muốn dây dưa không rõ, tôi không ngại có sự can thiệp của bên thứ ba." Ngôn Thanh Hạm vừa nói xong liền lấy đi động trong túi xách ra muốn gọi đi. Một khắc sau, điện thoại cô nắm chặt trong tay bị cô gái kia đoạt đi. Tốc độ rất nhanh, dường như là trong chớp mắt.

"Có ai đã nói cho cô biết, toàn thân cô đều lộ ra một cổ khí tức cấm dục không? Mùi vị này ngủi rất tốt, chỉ một lần khiến tôi không nhịn được muốn thưởng thức. Tôi muốn cởi hết quần áo cô, sờ thân thể cô, càng muốn nhìn thấy biểu tình khuôn mặt cô khi lên đỉnh sẽ là như thế nào."

"Trả điên thoại lại cho tôi."

"Ngôn Thanh Hạm, cô phải biết, du͙ƈ vọиɠ của bản thân không hề xấu hổ, đáng xấu hổ là cô lại đi kiềm chế nó."

"Không kiềm chế, chẳng lẽ giống như cô phóng đãng như vậy thì tốt sao?"

"Tôi cũng không phải người phóng đãng, chẳng qua là biết hưởng thụ mà thôi. Tôi tên là Lam Khiên Mạch, lam trong màu Lam, Khiên của bộ chấm thủy và chữ khai (bộ chấm thủy: 氵; chữ khai: 开 hợp lại thành chữ 汧 – khiên), Mạch trong người xa lạ (mạch sinh nhân). Tôi có thể trị hết được vấn đề trong lòng cùng với thân thể của cô, cũng có thể cho cô lên đỉnh, cho cô biết cái gì mới là bản thân một cô gái vui sướng."



"Nga? Vậy thì thử xem một chút đi.":

Dứt lời, Ngôn Thanh Hạm không vùng vẫy nữa, mà học động tác vừa rồi của Lam Khiên Mạch nâng cằm cô lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô. "Lam Khiên Mạch, không biết cô đã từng nghe qua đạo lý này chưa, muốn để người khác suиɠ sướиɠ bước đầu tiên, là phải khiến mình vui vẻ. Cô chứng minh cho tôi xem như thế nào đi, cô có thể cho tôi lên đỉnh?"

"Ha… rất đơn giản." Lam Khiên Mạch vừa nói, đẩy tay Ngôn Thanh Hạm ra, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người. Theo từng cái nút trên sườn xám đang được mở ra, chiếc cổ dấu trong áo cô bại lộ ra ngoài. Phía trên tràn ngập đều là những vết đỏ tươi đẹp, hình dạng khác nhau, nông sâu không đồng nhất. Chẳng qua nhìn vào, cũng đoán được từng có bao nhiêu người đã hôn vào chỗ này. Nghĩ đến đây, Ngôn Thanh Hạm nhíu mày, dâng lên cảm giác buồn nôn cũng giống như ngày hôm đó.

"Sao vậy? Mới có như vậy đã không chịu nổi?" Lam Khiên Mạch nhìn phản ứng bài xích trong mắt Ngôn Thanh Hạm nói, cô không có chút nào cảm thấy xấu hổ, ngược lại cười càng đắc ý, tốc độ mở nút áo cũng nhanh hơn nhiều. Khi cổ thân thể chỉ còn bộ nội y màu đen phơi bày trước mắt, Ngôn Thanh Hạm thừa nhận tinh thần mình có chút lung lay.

Đó là một cổ thân thể vô cùng hoàn mỹ, đôi vai nhỏ mượt mà trắng nõn, xương xanh quai hình chữ bát hai bên nhô lên cao, nâng theo hô hấp của Lam Khiên Mạch mà phập phồng theo. Bra vải ren bao bọc hai khối kiều đỉnh đặc thù của phái nữ, bất luận là lớn hay nhỏ, thì hình dáng như vậy cũng khiến cho rất nhiều nữ nhân hâm mộ cùng ghen tị.

Tầm mắt đi xuống, là cái bụng bằng phẳng kiên cố. Có lẽ là thường xuyên vận động, nên da thịt nơi đó không hề mềm mại mà độ co dãn lại cực tốt. Nhìn cô từ từ đi tới chỗ mình, sau đó nâng một chân lên ma sát với hông mình, bắp đùi trắng nõn không chút thịt dư được ánh đèn chiếu rọi càng phát ra mê ly cùng kiều diễm.

Cho dù nói đây là lần đầu tiên Ngôn Thanh Hạm ngoại trừ thấy bản thân mình thì cũng là lần đầu tiên nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nữ nhân, nhưng trong tiềm thức của cô luôn thấy thân thể Lam Khiên Mạch như vậy rất mê người. Ngay cả bản thân cô là con gái còn nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần, chứ nói gì là đàn ông?

"Nhìn đủ chưa?" Lúc này, âm thanh gần trong gang tấc khiến Ngôn Thanh Hạm hoàn hồn. Cô liếc nhìn Lam Khiên Mạch mặt đầy nụ cười, lần đầu tiên có cảm giác lực bất tòng tâm. Dường như mọi chuyện hôm nay đang đối nghịch với mình, chỉ một 1 tiếng ngắn ngủi liền làm cho 28 năm hiểu biết của cô hoàn toàn sụp đổ.

"Ngôn Thanh Hạm, cô biết không? chỉ là nhìn bộ dạng cô lúc này, tôi liền có cảm giác rất tốt. Không tin, cô sờ một cái xem."Nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm mặc cho cô nắm lấy tay mình đè vào nơi ấy giữa hai chân. Cho dù chỉ mới cách một lớp vải, nhưng sự ướŧ áŧ cùng nóng bỏng rõ ràng dị thường bị mình đụng chạm lại tới.

Còn không đợi Ngôn Thanh Hạm lấy lại tinh thần, Lam Khiên Mạch nắm lấy tay cô phủ lên nơi đó, cảm nhận được động tác nhẹ nhàng đã thấy khối vải bên dưới càng thay đổi trở nên ướŧ áŧ, Ngôn Thanh Hạm khuôn mặt không thể tin nhìn Lam Khiên Mạch đang chìm đắm. Trên đời này, sao lại có loại nữ nhân này?

"Cô nhất định là đang suy nghĩ, một nữ nhân phóng đãng chư tôi tại sao lại có thể còn sống trên cõi đời này cho đến giờ, thật ra thì tôi cũng không biết tôi mục đích ý nghĩa mà tôi sống là vì cái gì. Ngôn Thanh Hạm, từ hôm nay trở đi, tôi chính lão sư của cô. Tôi sẽ dạy cô biết cách tìm suиɠ sướиɠ như thế nào, và sẽ khiến cho cô lần lượt biết được sự chết đi sống lại khi lên đỉnh."

Lam Khiên Mạch nói xong, cởi bỏ hết nội y còn lại trên người, chỉ chừa lại hai cái bao tay màu đỏ. Không có ràng buộc, hai khối cầu trước ngực như hai con thỏ nhỏ có được tự do không kịp đợi từ bên trong nhảy ra. Nhụy hoa màu hồng trên chóp đỉnh đã sớm lặng lẽ nở rộ, tín hiệu tản mác hết sức mê người. Dường như đang ám chỉ tất cả mọi người, tới, ăn tôi đi. Ngay sau đó, cô xoay người ngồi lên giường, hai chân hướng về phía mình dạng ra.

Khi vị trí tư mật của phái nữ hoàn toàn phơi bày trước mắt mình, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, nháy mắt năng lực suy nghĩ cũng không còn.

/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status