Việt Tố Việt Ái

Chương 26 - Chương 26

/174


"Lão bản, lại đùa giỡn hơi quá rồi." Lam Khiên Mạch cười đẩy Lăng Vi ra, đáy mắt thoáng qua một tia cảnh cáo đối với người kia. Cô nhìn Ngôn Thanh Hạm sau lưng cũng không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng biết đây đều là lẽ phải. Dù sao mình cùng với cô ấy cũng chỉ là một người xa lạ có chút quen thuộc, có thể ngay cả bạn cũng không phải, cô làm sao có thể bởi vì Lăng Vi ôm mình mà ghen chứ?

"Tiểu Lam Lam, em đang muốn qua cầu rút ván đó hả? Chị cưng chiều em nhiều như vậy, kết quả em có người mới thì đã quên luôn người yêu cũ chị đây. Thiệt thòi cho chị còn cố ý mang theo rượu tới cùng em uống thỏa thích một phen, bây giờ nhìn lại, em còn không thèm giữ chị lại. Chẳng qua là, chị cũng nên có quyền được biết vị tiểu thư này là ai chứ?" Lăng Vi nói xong, đi tới trước mặt Ngôn Thanh Hạm, đối với cô như bạn bè đưa tay phải ra.

"Xin chào, tôi là Lăng Vi"

"Ngôn Thanh Hạm."

Hai người giới thiệu tên nhau, so với Ngôn Thanh Hạm luôn bình tĩnh, ngược lại Lăng Vi có chút biến đổi không còn cái vẻ cà lơ phất phơ như trước đó, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc. Cô nhìn Ngôn Thanh Hạm trước mặt mình thản nhiên như thường, trong đầu đem mọi tư liệu về cô gái này lật lại. Là con gái duy nhất của Tập đoàn Ngôn thị cha là Ngôn Luật, Ngôn Thanh Hạm là đứa cháu gái của thủ trưởng quân khu Mạc Lâm yêu thương nhất, ở nước ngoài là một bậc thầy danh tiếng nhà giám định đồ cổ.

Những chức vụ lần lượt xuất hiện, khiến cho sắc mặt Lăng Vi càng thêm khó coi. Cho dù cô đã sớm đoán được bối cảnh Ngôn Thanh Hạm không hề đơn giản, lại không nghĩ rằng vượt quá mức so với tưởng tượng như vậy. Nghĩ đến đây, cô quay đầu liếc nhìn Lam Khiên Mạch, rất muốn biết cái tên ngu ngốc này làm sao có thể dụ dỗ được tổ nãi nãi (bà cố nội) này đến đây, chẳng lẽ em ấy không biết có vài cô gái không nên đụng vào sao?

"Ha ha, thật không ngờ là tôi cùng tiểu thư gặp mặt lại dưới tình huống như vậy, cái này tôi nên gọi là vinh hạnh lớn nha."

"Lăng tiểu thư, khách sáo, chỉ có thể ở đây lại gặp cô chuyện này tôi cũng không nghĩ tới. Có lẽ cô là người nhiều việc hay quên, thật ra thì chúng ta cũng đã có duyên gặp nhau một lần, nhưng lúc đó cô đang bận công việc làm ăn, cho nên có thể sẽ không chú ý đến tôi." Ngôn Thanh Hạm có thể mơ hồ nhận ra ánh mắt của Lăng Vi có vài phần địch ý, cô cũng không để ý tới giọng nói âm dương kỳ quái của đối phương, mà trả lời đúng mực. Mặc dù cô đã sớm nghe qua Tạ Sương Sương nói cho mình nghe qua về cô gái Lăng Vi này, cũng đã gặp qua một lần tại nhà hàng, nhưng không giống như bây giờ gần sát ngay bên cạnh cũng là lần đầu quan sát.

Người trước mắt mặc một bộ âu phục màu đen tri thức, bên trong phối cùng áo sơ mi xanh thuần sắc. Chợt nhìn qua đều là đồ làm việc tiêu chuẩn, nhưng trên đùi lại mang theo đôi vớ màu đen cùng đôi giày cao gót màu đỏ khiến cho mùi vị cũng thay đổi.

Cách ăn mặc của Lăng Vi cùng với giọng nói yêu mị, kiểu ăn nói cũng tùy tiện, nhưng hình dáng của cô lại nghiêng về sự mạnh mẽ. Ngũ quan tinh xảo lập thể tươi sáng mang theo cổ anh khí, đôi mắt trong suốt mơ hồ lộ ra vài phần tàn nhẫn cùng tinh luyện. Nhìn như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm nhớ đến những lời Tạ Sương Sương đã nói cùng mình. Lăng Vi không chỉ là một lão bản ở Tiêu Tương Các đơn giản như vậy.

Không tự chủ trong đầu Ngôn Thanh Hạm lại thoáng qua nhớ đến nhất cử nhất động của Lam Khiên Mạch và Lăng Vi vừa nãy. Các cô ở chung một hội quán làm chung một công việc, quen biết với nhau cũng không phải là chuyện lạ gì. Nhưng mà kỳ quái chính là, nghe các cô nói chuyện dường như quan hệ cũng không bình thường. Hỏi thử, đằng sau Tiêu Tương Các một đại lão bản như vậy làm sao lại có thể dính dáng đến một con người nhỏ bé như Lam Khiên Mạch?



Ngoại trừ trao đổi thân thể, Ngôn Thanh Hạm cũng không còn nghĩ ra được lý do nào khác.

"Lam Khiên Mạch, xem ra hôm nay cô không rảnh rồi, vậy tôi đây đành cáo từ trước vậy." Ngôn Thanh Hạm cưỡng ép sự khó chịu coi thường trong lòng mình, xoay người đi tới cầu thanh. Thấy bóng lưng cô cũng không hề lưu luyến, Lam Khiên Mạch mở miệng, cuối cùng cũng không nói được chữ nào.

"Ha ha, Ngôn tiểu thư không cần như vậy, nếu cô là khách của Lam, nên đi hẳn là tôi mới đúng, chai rượu này đưa cho hai người uống cũng được rồi."

Lăng Vi vừa nói, cũng không để ý Ngôn Thanh Hạm có đồng ý hay không, cuối cùng kiên quyết đem bình rượu kia nhét vào trong ngực cô, đồng thời xoay người nhìn Lam Khiên Mạch nháy mắt một cái. Thấy cô đang ám chỉ, trong lòng Lam Khiên Mạch lén hỏi thăm họ hàng nhà Lăng Vi một chút, tiếp đó đi tới bên cạnh Ngôn Thanh Hạm kéo cô đến trước cửa.

"Thanh Hạm, tôi đã nói qua là muốn mời cô ăn cơm, làm sao có thể nuốt lời chứ? Hiếm thấy lão bản đem rượu ngon đến đây, hay là cũng ở lại đi."

"Tôi…"

"Lam, chị nhớ còn có một số việc chưa làm, phải đi trước. Ngôn tiểu thư, tối nay chúc cô chơi vui vẻ." Lăng Vi cắt đứt lời nói của Lam Khiên Mạch, vội vàng đi xuống lầu. Nhìn bộ dạng cô giống như là muốn đi đầu thai, Làm Khiên Mạch còn thầm khen cô có mấy phần nhãn lực, ít nhất không khiến cho ước hẹn lần đầu tiên của mình và Ngôn Thanh Hạm không bị bỏ lỡ.

Nếu chuyện đã thành như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không có cố ý rời đi nữa.

Cô theo Lam Khiên Mạch đi vào nhà, lịch sự ngồi trên sofa. Nhìn thấy cửa chính là khép hờ chưa đóng kỹ, cô có chút nghi ngờ mở miệng nhắc. "Lam Khiên Mạch, cô chưa khóa cửa lại."

"Ừ, tôi biết rồi, tôi đang giữ cửa cho Cát cát, có thể nó đang núp dưới lầu hay là chỗ nào đó." Lam Khiên Mạch vừa nói, đem nước trà vừa pha xong để trên bàn trước mặt Ngôn Thanh Hạm, tiếp đó đi vào bếp làm cơm. Uống chút trà thơm mát, Ngôn Thanh Hạm lúc này mới có thời gian quan sát nhà Lam Khiên Mạch.

Nơi này so với căn hộ mình mua nhỏ hơn một chút, trung bình cũng chỉ 80. Cả nhà ngoại trừ phòng bếp, cũng chỉ có một phòng ngủ, rất hiển nhiên chỉ có một mình Lam Khiên Mạch ở đây. Cho dù nuôi thú cưng, cả nhà cũng không có thứ mùi lạ nào, ngược lại còn mang theo hương bạc hà đạm bạc, cái mùi này có chút tương tự như trên người Lam Khiên Mạch, nhưng lại có chút bất đồng.

Cả căn nhà bố trí đơn giản mà ấm áp, không có đồ trang trí gì sang trọng, cũng không trưng bày đồ vật kì lạ gì, ngược lại từ một ít vật dụng nhỏ lại có thể nhìn ra tính cách của chủ nhân. Không thể không thừa nhận, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy ngôi nhà mà Lam Khiên Mạch ở rất phù hợp với sở thích của mình, bất luận là màu sắc hay là sửa sang lại cũng phá lệ khiến cho cô cảm thấy dễ chịu.



Lúc này, Ngôn Thanh Hạm lại phát hiện cái khe cửa chính dần dần mở rộng ra. Ngay sau đó, nhìn thấy một con mèo nhỏ chui vào. Đầu tiên nó nhìn chung quanh căn nhà một vòng, khi nhìn thấy mình và Lam Khiên Mạch còn đang ở trong phòng bếp mới quành lại trước cửa chính đưa móng vuốt đóng kỹ cửa lại. Hành động như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm không khỏi tức cười, cô cảm thấy con mèo này thật đúng là thông minh hơi quá đáng, lại còn biết đứng trước cửa chính quan sát chủ nhân có ở nhà hay là không.

"Cát Cát? Là con về rồi hả?" Có lẽ là nghe được tiếng đóng cửa, Lam Khiên Mạch trong phòng bếp hỏi, ngay sau đó con mèo nhỏ liền chạy qua, kêu nhẹ mấy tiếng. "Cát cát thật ngoan, chờ a, mẹ nấu cơm cho khách ăn, đến tối dẫn con đi chơi." Nghe lời Lam khiên Mạch nói, con mèo nhỏ kia rất nghe lời quay lại chỗ ghế sofa, ngước cái đầu nhỏ nhìn Ngôn Thanh Hạm chằm chằm. Đây là lần đầu tiên cô ở chung cùng với thú cưng, cũng là lần đầu tiên bị một con mèo nhìn lâu như vậy. Cảm giác được tầm mắt chuyên chú kỳ quái kia, Ngôn Thanh Hạm liếc nhìn Cát Cát nằm dưới đất, có chút không được tự nhiên đi tới phòng bếp.

Còn một khoảng cách rất xa, Ngôn Thanh Hạm mơ hồ ngửi được một cỗ mùi thơm hòa cùng với thức ăn. Dĩ vãng ở Ngôn gia hay là Mạc gia ăn cơ đều là cô còn chưa đến bàn thì những món ăn kia đã chỉnh tề ngăn ngắn nằm trên bàn, cô chưa từng nhìn thấy cảnh đầu bếp bận rộn trong phòng bếp, cũng không biết khi một cô gái nấu cơm lại xinh đẹp như vậy.

Lúc này Lam Khiên Mạch đang quay lưng về phía mình thái nguyên liệu thức ăn, quần áo trước khi ra cửa cô vẫn còn mặc chưa thay, chẳng qua trên người cô lại có thêm một món nữa là cái tạp dề làm bếp. Mái tóc dài màu đen được nàng dùng một sợi dây thun cột lên sau gáy, lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng với hai bên tai nho nhỏ.

Tay nghề của nàng rất nhuần nhuyễn, đối với con dao cũng khống chế thành thạo, hoàn toàn không giống một người mới. Ngôn Thanh Hạm rất nghi ngờ tài nấu nướng tốt như vậy Lam Khiên Mạch làm sao luyện được, cô luôn cảm thấy một cô gái như vậy sẽ không biết nấu cơm. Cho dù không phải mỗi ngày đều tới nhà hàng ăn cơm, thì cũng sẽ gọi điện thoại đặt món. Nhưng thật sự thì Lam Khiên Mạch đúng là biết nấu cơm, hơn nữa nhìn những món ăn ngay đó có thể đoán được mùi vị cũng sẽ không tệ.

"Đói không?" Lam Khiên Mạch hỏi nhỏ, thật ra thì trước đó Ngôn Thanh Hạm đứng ngay phòng bếp cô cũng biết được sự tồn tại của người kia, thậm chí có thể cảm giác được tầm mắt đối phương đang nhìn vào sau lưng mình. Một loại mâu thuẫn trong lòng tự nhiên nảy sinh, Lam Khiên Mạch rất muốn quay đầu nhìn Ngôn Thanh Hạm một chút, nhưng làm như vậy lại sợ ảnh hướng tới bầu không khí hài hòa .

"Khá tốt, chẳng qua mèo nhà cô vẫn nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên." Ngôn Thanh Hạm nói thật, cũng không có mượn cớ khác. Cô quả thật không muốn bị một con mèo nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác giống như là Lam Khiên Mạch đang ở bên cạnh mình vậy. "Cát Cát lúc nào cũng như vậy hết, thấy người đẹp thì sẽ không nhịn được mà muốn nhìn thêm mấy lần. Tìm được cơ hội thì sẽ muốn sờ cái tay nhỏ bé, hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn, ăn đậu hũ gì đó."

"Nếu như là như vậy, thì ngược lại con mèo này lại rất giống cô." Nghe Lam Khiên Mạch giải thích, Ngôn Thanh Hạm cười trêu nói, cô không tin một con mèo lại có nhiều tư tưởng như vậy. "Thanh Hạm không tin sao? Không tin, chị có thể đứng trước mặt nó cởi hết quần áo thử một lần đi, ánh mắt nó tuyệt đối sẽ bắn lửa." Lam Khiên Mạch nói xong, đem món xào cuối cùng vừa xong đặt lên bàn.

Nhìn Ngôn Thanh Hạm còn đứng một bên, cô cười đi tới, nụ hôn rơi xuống môi đối phương. "Thanh Hạm, ăn cơm." Mấy chữ bất quá cũng đơn giản, nhưng lại phá lệ khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy ấm áp. Cô nhìn Lam Khiên Mạch cười với mình, đột nhiên cảm thấy cô gái này rất đẹp, khiến cho cô không thể bỏ được.

"Ừ."

Lam Khiên Mạch, cám ơn em tối nay mời tôi ăn cơm.

/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status