Vô Thường

Chương 108: Phong khởi vân dũng. (Thượng)

/1679


Mấy lời chửi bậy thô tục còn chưa nói hết đã bị Tần Tứ Nương đánh một cái, vội nuốt lại vào bụng:
- Chẳng lẽ đây là tốc độ tu luyện của người xuất hiện
cương tâm lúc luyện cương nhất phẩm sao?
Tần Tứ Nương vẻ mặt ngưng trọng:
- Ta chưa từng gặp qua người nào xuất hiện cương tâm lúc luyện cương nhất phẩm cả. Lão Thang huynh có cương tâm lúc nào?
Thang Phi Tiếu nói:
- Luyện cương nhị phẩm hậu kỳ, lúc sắp tấn chức tam phẩm liền xuất hiện, sau khi xuất hiện cương tâm thì lập tức tấn chức tam phẩm, còn muội?
- Muội cũng vậy, chỉ trễ hơn huynh vài ngày!
Tứ Nương gật đầu.
những người xuất hiện cương tâm cùng phẩm, tư chất cũng có chút khác biệt, khác biệt thể hiện ở thời gian xuất hiện sớm hay muộn.
Mấy giai đoạn luyện cương lúc đầu tu luyện rất dễ, tấn chức cũng tương đối nhanh, cương tâm xuất hiện sớm một ngày thì tư chất tốt hơn một chút, một chút chênh lệch lúc đầu càng về sau càng kéo dài ra.
- Phong thiếu gia hắn đúng là một tên yêu nghiệt! Thành tựu ngày sau của hắn tuyệt đối còn cao hơn hai vợ chồng ta cộng lại, không, là cao hơn rất nhiều mới đúng!
Thang Phi Tiếu quả quyết nói.
Bạch Tiểu Lại thở dài một hơi, tuy bình ổn nhưng có chút không yên:
- Tiếu thúc, Tứ Nương, ta nói bí mật này cho hai người biết chính là muốn sau này nhờ hai người chiếu cố hắn một chút. ít nhất trước khi hắn có đủ bản lĩnh tự bảo vệ mình thì không để ai thương tổn tới hắn.
Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương nhìn nhau. Tiếu thúc nói:
- Phong thiếu gia là ân nhân cứu mạng của Manh Manh, nếu ai muốn thương tổn hắn. vợ chồng chúng ta tuyệt đối không để kẻ đó toại nguyện, cho dù liều mạng này cũng sẽ bảo vệ hắn chu toàn. Chính là Tiểu Lại cô nương... Ta và Tứ Nương dù sao cũng là người ngoài, không thế mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh hắn. Tiểu Lại cô nương ngươi cũng là Thiên giai sao lại không...
Bạch Tiểu Lại cười khổ một cái, không trả lời Thang Phi Tiếu mà trực tiếp xoay người đi về phòng.
Tần Tứ Nương chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, nhỏ giọng nói:
- Nàng phải rời đi, nàng dù sao cũng là người của Bạch Đế thành, lần này rời Bạch Đế thành chỉ vì Diệp Trầm Thu. bây giờ Diệp Trầm Thu đã chết, nàng tự nhiên không còn lí do gì để lưu lại. Hơn nữa nàng và Đường Phong còn kém bối phận!
- Thao!
Thang Phi Tiếu mắng một tiếng:
- Chúng ta cũng kém bối phận đấy thôi, chuyện này thì liên quan gì chứ? Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ gì có thể ngăn cản tình cảm chân thành hay sao?
- không giống.
Tần Tứ Nương lắc đầu:
- Sau lưng nàng còn có Bạch Đế thành, còn ta thì không có gì, huynh cũng vậy, cho nên chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ, trong lòng Tiểu Lại cô nương vẫn còn một trở ngại, nếu nàng không vượt qua được thì không có khả năng ở lại bên cạnh Phong thiếu gia. Ai, đáng thương cho tâm tình nữ nhi khắp thiên hạ!
Tuy rằng chỉ điểm lại mấy bộ kiếm pháp này không khó, nhưng cũng tốn của Đường Phong tới nửa ngày. mãi cho tới lúc đến giờ cơm trưa mới chỉ điểm xong hết mấy bộ kiếm pháp Thiên Tú và hai bộ kiếm pháp của Cự Kiếm Môn.
Mười một trung tâm đệ tử đã nhớ nằm lòng những gì Đường Phong chỉ điểm, mấy kiếm pháp này các nàng sẽ chuyển lại cho Thiên Tú cao tầng, sau đó thông qua Thiên Tú cao tầng truyền thụ lại cho cả Thiên Tú.
Mạc Lưu Tô đang muốn nói lời cảm tạ. thuận tiện cáo từ, nhưng không ngờ có một bóng đen nho nhỏ từ người Đường Phong lướt qua nhanh như gió, nháy mắt đã leo lên vai Mạc Lưu Tô.
Mạc Lưu Tô hoảng hốt thét lên, đang muốn giơ tay lên hất thứ đó xuống, nhưng vừa quay đầu lại thì đã không thấy đâu. chỉ có trên vai là còn lưu lại một vết nước, còn có hương rượu nhàn nhạt thoảng trong gió.
ngay sau đó, mười một trung tâm đệ tử từng người nối tiếp nhau kêu lên hoảng hốt, chỉ thấy một cái bóng nhỏ không ngừng nhảy qua nhảy lại trên người hoặc chạy quanh các nàng, các nàng hoảng sợ liên tục tránh né, nhưng căn bản né không được, chỉ lát sau cơ hồ trên thân mỗi người đều có vết nước lớn có nhỏ có, nhìn kỹ lại thì thấy đây là mấy vết chân thú nho nhỏ.
Đúng lúc bóng đen này chạy thẳng tới chỗ Đường Phong, Thang Phi Tiếu liền vung tay ra, bóng đen này tức khắc như bị một lực hút vô hình kéo lại, vèo một tiếng đã bị Thang Phi Tiếu túm được.
- Đây là gì vậy?
Mặt mũi Tô Nhan có chút thất sắc, vừa hỏi vừa dùng tay lau vết nước trên mặt mình, vừa rồi nàng bị thứ này đạp trúng mặt, đau thì không đau nhưng lại bị dọa cho hoảng hồn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- A?
Thang Phi Tiếu chăm chú nhìn vật nhỏ trên tay, không khỏi có chút ngạc nhiên.
- Đậu Đậu?
Đường Phong chấn động, vừa rồi động tác của bóng đen này quá nhanh, nhanh tới mức hắn cũng không nhìn rõ, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ mà thôi, nhưng hiện tại nhìn kỹ lại mới phát hiện bóng đen này không phải tiểu linh thú lần trước mình mua về thì là gì? Chỉ có điều, lúc này Đậu Đậu cả người ướt sũng, bộ lông mềm mại bồng bềnh lúc thường giờ lại ướt sũng như bị mắc mưa, dính sát vào người, nó vốn đã trở nên đáng yêu một chút, giờ lại trở nên khó coi vô cùng.
Cái đầu nho nhỏ, chiếc đuôi thật lớn, cái bụng lớn tròn vo căng cứng không gì sánh được, chỉ có hai con mắt đen đen hữu thần là như cũ.
Đường Phong quay sang nhìn mười một trung tâm đệ tử nói:
- Đây là tiểu linh thú lần trước ta mua về, bình thường cũng không nghịch ngợm như vậy, lần này đã khiến các vị sư tỷ kinh hãi rồi.
- Không sao cả, chỉ là bọn ta hơi kinh ngạc chút thôi.
Mạc Lưu Tô khoát tay nói.
Chính là từ sau khi Manh Manh khỏe lại thì Đậu Đậu trở thành bạn thân nhất của con bé, sao bây giờ lại giống như vừa rơi vào vũng nước, khó coi thế này?
- Súc sinh!
Thang Phi Tiếu đem Đậu Đậu ghé lên mũi ngửi một cái liền giận tím mặt.
- Dám uống hết rượu thuốc lão tử chữa cho Manh Manh.
Lần trước Thang Phi Tiếu lấy một vò rượu thuốc của Đường Phong, sau đó liền để trong phòng, định bụng để dành cho Manh Manh uống, nhưng không ngờ con gái mình chưa kịp uống ngụm nào đã bị một con linh thú nhanh chân uống mất.
Mùi rượu trên người Đậu Đậu rất đặc biệt, Thang Phi Tiếu tự nhiên ngửi ra được.
Thang Phi Tiếu vừa mắng Đậu Đậu xong, lại cảm giác có người đứng cạnh kéo nhẹ y phục của mình, cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt.
Chỉ thấy Tiểu Manh Manh ôm một vò rượu trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lỗ mũi cũng phun ra mùi rượu, thần trí mơ hồ, khẽ cắn môi, tay nhỏ bé kéo kéo quần của Thang Phi Tiếu:
- Đưa Đậu Đậu cho ta, Đậu Đậu khát rồi!
Quần của Thang Phi Tiếu bị Manh Manh kéo mạnh một cái, thiếu chút nữa tuột xuống, hắn hoảng quá vội ngồi xổm xuống, dở khóc dở cười nhìn Manh Manh:
- Sao con lại uống rượu thế này?
Sau đó lại nhìn vào bên trong vò rượu, nguyên bản bên trong còn hơn nửa vò rượu thuốc mà bây giờ đã cạn tới đáy.
Tuy đây chỉ là rượu thuốc, uống lâu dài sẽ có kết quả không tưởng, nhưng Tiểu Manh Manh mới được mấy tuổi kia chứ? Thang Phi Tiếu lúc đầu định cho con bé uống hết nửa vò rượu đó trong hai tháng.
Nhưng hiện tại, chỉ mới không để ý con bé một lúc thôi thì nó và Đậu Đậu đã uống hết sạch rồi.
Tần Tứ Nương có chút luống cuống, ngồi xổm xuống ôm lấy con bé:
- Manh Manh, con thấy sao rồi?
Tiểu Manh Manh chuyển qua nhìn Tần Tứ Nương, cười khanh khách, bàn tay nho nhỏ chỉ vào cằm của Tần Tứ Nương, vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Con có hai mẫu thân!
Thang Phi Tiếu vỗ đầu một cái:
- Xong rồi, con bé say rồi.
Vừa dứt lời, bình rượu trong tay Tiểu Manh Manh đã rớt xuống đất vỡ tan tành, sau đó con bé liền nhắm mắt lại, ngã vào lòng Tứ Nương ngủ thiếp đi.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status