Vô Thường

Chương 164: Vu Trung. (Thượng)

/1679


Bên ngoài bỗng truyền tới rồi trận trận tiếng bước chân, ngay sau đó một Thiên Tú đệ tử đi vào, hướng về phía Đường Phong nói:
- Phong sư đệ, bên ngoài Thiên Tú có người muốn gặp ngươi.
- Ai muốn gặp ta?
- Hắn nói hắn tên là Vu Trung. hắn còn nói là ngày hôm qua ngươi bảo hắn tới tìm ngươi.
Đường Phong gật đầu:
- A đúng rồi, ta quên mất a. Nếu thuận tiện ngươi có thể đem hắn tới đây được không, nếu không thuận tiện thì để ta đi ra ngoài gặp hắn.
Thiên Tú đệ tử này hé miệng cười một tiếng:
- Yên Liễu là của Phong sư đệ, sự đệ tự nhiên có quyền tiếp đãi khách nhân của mình. Các ngươi chờ một chút, ta đi dẫn hắn vào.
Không mất quá nhiều thời gian. Thiên Tú đệ tử kia đã đưa Vu Trung đến đây.
Bộ dạng của vị Địa giai cao thủ này lúc đi tới rất là khôi hài, ánh mắt dán chặt xuống giày của mình, đầu cũng không dám ngẩng lên, gương mặt cứ như bôi phấn hồng vậy, thậm chí cách thật xa mà Đường Phong vẫn có thể nghe được tiếng tim đập bình bình của hắn.
Một đại nam nhân lại có thể xấu hổ đến như thế này, thật sự là khó thấy được a.
- Phong sư đệ, ta đã mang người tới đây rồi.
Thiên Tú đệ tử chỉ Vu Trung một cái, che miệng cười duyên. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông mang dáng vẻ thế này vào Thiên Tú. Đổi lại là một tên nam nhân sắc đảm ngập trời nào khác, vào được Thiên Tú còn không hưng phấn muốn chết sao, hận trên thân mình không mọc thêm mười mấy đôi mắt để ngắm mỹ nữ Thiên Tú.
Nhưng hắn thì ngược lại, khúm núm đi tới, một câu không nói, gặp phải Thiên Tú đệ tử khác thì tránh thật xa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Được, đa tạ sư tỷ!
Đường Phong gật đầu.
- Không cần khách khí!
Thiên Tú đệ tử lại nhìn Vu Trung thêm một cái, thật sự không nhịn được cười khanh khách đi ra ngoài.
Đen cả hai cái lỗ tai của Vu Trung cũng hồng lên, cho đến khi Thiên Tú đệ tử kia đã đi xa hắn mới chậm rãi thở ra một hơi.
Đường Phong ở một bên chứng kiến tất cả, vừa chậm rãi ăn điểm tâm, vừa mở miệng nói:
- Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh! Vạn biến vưu định, thần di khí tĩnh!
(Tâm nếu trong sáng, trời có sập cũng không sợ! Vạn biến vẫn ổn định, khí định thần nhãn.)
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích đang gắp thức ăn nhất thời ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Đường Phong, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhất là Đoạn Thất Xích, hắn và Đường Phong cũng không quen thuộc, hắn hoàn toàn không nghĩ đến một thiếu niên mười mấy tuổi lại có thể nói ra những lời lẽ thâm thúy như vậy.
Lời này nếu do mấy lão đầu nói ra. Đoạn Thất Xích cũng chẳng cảm thấy kỳ quái, mấy lão bất tử đã thành tinh, đối với vạn vật đều có lý giải, luôn thể nghiệm cuộc sống của mình mà rút ra những triết lý. Nhưng lời này lại từ trong miệng một thiếu niên mười năm tuổi nói ra, xem ra, người trẻ tuổi này quả thật là không bình thường a!
Vu Trung nghe được lời Đường Phong nói thì sửng sốt. nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu được Đường Phong đang nới với mình, hắn vội vàng ôm quyền nói:
- Vu Trung gặp qua Đường thiếu gia, tạ ơn Đường thiếu gia chỉ điểm.
Buổi sáng hôm nay sau khi hắn tỉnh dậy, những hộ vệ vốn là của Tô gia báo cho hắn biết Đường Phong muốn gặp hắn. Vu Trung biết, người hôm qua mang theo một Thiên cấp cao thủ giết vào Tô gia chính là Đường Phong. Hắn vừa nghe tin báo vội vàng rửa mặt thay y phục, ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền chạy tới Thiên Tú.
- ăn điểm tâm chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng chúng ta.
Vu Trung nào dám. một Hoàng giai thượng phẩm thiếu niên cũng không đáng sợ, nhưng là người ta làm ra được những đại sự mà những thiếu niên đồng lứa khác cũng không làm được, huống chi vị hộ vệ cấp Thiên giai kia cũng đang ngồi trên bàn ăn.
Lập tức, Vu Trung gật đầu lia lịa:
- Ta ăn rồi.
Đường Phong cũng không nói nữa, ép buộc người ta cùng dùng cơm cũng không có ý nghĩa gì, hắn gật gật đầu nói:
- Vậy làm phiền ngươi chờ một lát, rất nhanh ta sẽ ăn xong?
-Dạ.
Vu Trung rất là khách khí đáp, sau đó từ từ lui ra ngoài, đi tới trong sân Yên Liễu.
Đường Phong trong lòng có chuyện, ba phút sau liền ăn xong điểm tâm, quệt quệt mồm đi ra. Vu Trung đang đứng bên cạnh một hòn núi giả chau mày chau mũi. Hắn hoàn toàn không biết Đường Phong tại sao lại muốn gặp mình, buổi sáng hôm nay vừa biết được tin tức kia, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là chạy, có thể chạy được bao xa thì chạy. Nhưng nghĩ lại, nếu như Đường Phong muốn giết mình, mình còn có thể chạy trốn sao? Cho nên hắn đành mang theo nghi vấn và sợ hãi đi tới Thiên Tú.
nghe thấy động tĩnh sau lưng, Vu Trung vội vàng xoay đầu lại, đang muốn nêu ra nghi vấn của bản thân, Đường Phong lại đột nhiên cười cười:
- Làm sao ngươi nhìn thấy mỹ nữ lại xấu hổ?
Tự vạch áo cho người xem lưng, nét mặt già nua của Vu Trung có chút đỏ, ngượng ngùng nói:
- cũng không đến nỗi như vậy, nhưng nếu có nhiều mỹ nữ, trong lòng ta luôn luôn có chút sợ.
- Sợ cái gì? Các nàng cũng không ăn ngươi!
Đường Phong trêu ghẹo nói.
- Đó là phản ứng tự nhiên, không thể sửa đổi được.
Vu Trung ngốc nghếch gãi gãi đầu, bất quá, mặc dù chỉ là mấy câu nói đơn giản, nhưng tâm tình Vu Trung cũng buông lỏng không ít, bởi vì hắn thấy được Đường Phong rất thân thiết, rất hòa ái, tuyệt không giống như vị thiếu gia kia của Tô gia, thích ỷ thế hiếp người, lấy mạnh hiếp yếu.
- ngươi có biết ta tìm ngươi có việc gì không?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Không biết.
- ngươi tên gọi là Vu Trung, tính cách cũng có chút ngốc (ngu trung = dốt nát, ngu dốt). Bất quá ta lại nhìn trúng điểm này của ngươi.
Đường Phong chậm rãi nói:
- Chúng ta đi thẳng vào vấn đề, ta tìm ngươi là muốn cho ngươi giúp ta kiếm tiền!
Vu Trung ngạc nhiên:
- Hiện tại Thiên Tú nhà lớn nghiệp lớn, còn thiếu tiền sao?
Đường Phong vung tay một cái nói:
- Thiên Tú có tiền, đó là tiền của các nàng , ngươi đã thấy tên nam nhân nào dùng tiền của nữ nhân chưa? Thiếu gia ta không thích ăn cơm bao (trai bao).
- Nhưng là. . . đối với chuyện kiếm tiền ta một chữ cũng không biết a. ta chưa làm ăn bao giờ!
Vu Trung gãi gãi đầu.
- Sinh kế ta muốn làm cũng phải là một vốn bốn lời, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm tìm một chút nhân thủ, sau đó quản lý tốt một chút là được, những chuyện khác hoàn toàn có thể giao cho người dưới làm.
- Nếu là một vốn bốn lời, tại sao Đường thiếu gia không tự mình làm? Dù sao tính cả lần này thì ta và ngài cũng mới chi gặp nhau có hai lần thôi.
Đường Phong nhìn hắn, mỉm cười gật gật đầu:
- ngươi thoạt nhìn rất thật thà nhưng cũng không ngốc, cũng đoán ra được một chút nội tình. Ta cũng muốn tự mình làm ra, nhưng ta còn đang ở tuổi thành niên, rất nhiều chuyện làm không tiện.
ngươi cũng biết mình đang vị thành niên a! Có đứa trẻ vị thành niên nào làm ra được những đại sự kia chứ? Vu Trung thiếu chút nữa nói những lời này ra khỏi miệng, may mà hắn nhịn xuống được.
- Hơn nữa, ta không chỉ muốn làm ăn nhỏ lẻ lặt vặt, dĩ nhiên không tiện tự mình ra mặt.
- Chẳng lẽ.. . giết người cướp của? Hay là mở hắc điếm?
Vu Trung lo sợ bất an, cũng chỉ có những thứ này mới là làm ăn một vốn bốn lời.
- ngươi xem thiếu gia ta là loại người nào vậy?
Đường Phong không nhịn được chê cười một tiếng
- Ta muốn mở kỹ viện và sòng bạc!
Hắn vừa nói vừa vươn bàn tay to ra, vẻ mặt đắc ý:
- Hơn nữa còn là kỹ viện và sòng bạc lũng đoạn cả Tĩnh An Thành!
Trán Vu Trung nhất thời đầy mồ hôi lạnh, ý nghĩ của vị thiếu gia này. . . thật đúng là bất đồng với người khác a!

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status