Vô Thường

Chương 173: Không bằng ngươi nuôi một con chó cho rồi. (Hạ)

/1679


Linh Khiếp Nhan cười khổ nói:
- Ngươi đừng có lay nữa, phần lớn tinh hồn của ta không ở nơi này, ngươi có lay bao lâu cùng vô dụng.
- Vậy ngươi đang ở đâu?
- Không biết, nơi này có một Tiểu Khô Lâu đen sẫm, rất là xấu xí! Ta đang ở đó!
Đường Phong sửng sốt, giận giữ nói:
- Đó là cương tâm của thiếu gia ta!
Hắn không hề do dự nữa, điều động cương tâm lực lượng, trong nháy mắt đã hấp thu phần tinh hồn còn lại của Linh Khiếp Nhan. Lúc Linh Khiếp Nhan hoàn toàn biến mất trong thế giới tuyết trắng này, cánh cửa vốn đã bị đóng chặt lại một lần nữa mở ra.
Đường Phong khống chế tâm thần, gấp rút chạy về thân thể của mình, ẩn vào trong cương tâm.
Kể từ khi thăng cấp vô Thường Quyết tầng thứ ba, Tiểu Khô Lâu vốn trắng noãn như bạch ngọc lại biến thành màu đen, hơn nữa lại mơ hồ lại tỏa ra sát khí, vô cùng quỷ dị.
Tâm thần tiến vào trong cương tâm, Đường Phong thấy một thất thải quang đoàn sáng ngời đang đuổi theo những điểm sáng màu xanh mượt, những điểm sáng xanh mượt kia trong phút chốc bị thất thải quang đoàn nuốt sống.
Chỉ trong chốc lát, mất chục điểm sang xanh mượt đã biến mất, thất thải quang đoàn lại sang hơn một chút.
Những điểm sáng xanh mượt này, tất cả đều là những âm hồn mà Đường Phong cô đọng được, tất cả đều tụ trên xương cốt của Tiểu Khô Lâu, số lượng phải nói là rất rất nhiều.
Vừa thấy thất thải quang mang vọt tới chỗ âm hồn của mấy Thiên giai cao thủ, Đường Phong lập tức khẩn trương, thân hình hiện ra, một tay bắt lấy thất thải quang đoàn nói:
- Những cái đó không thể ăn!
Thất thải quang đoàn trên tay Đường Phong bát đầu biến hóa, Linh Khiếp Nhan lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Đường Phong. Bất quá lúc này nàng đã không còn vẻ mệt mỏi, yếu đuối như vừa rồi nữa, tinh thần đầy đủ, khí sắc tốt đến không thể tốt hơn được nữa, lúc thân hình nàng hiện ra còn không ý tứ ợ lên một tiếng.
Linh Khiếp Nhan đưa bàn tay nhỏ nhắn che miệng, nói vẻ không có ý tứ gì cả:
- Ăn nhiều quá!
- Ngươi có thể ăn âm hồn sao?
Đường Phong vẻ mặt bất khả tư nghị hỏi.
Linh Khiếp Nhan cười hi hi:
- Cái này thì có gì phải ngạc nhiên chứ, những âm hồn này đối với ta chính là một bữa ăn thật ngon a. Thật không nghĩ tới, nơi này lại có âm hồn tồn tại.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là do vừa rồi ta hấp thu tinh hồn của ngươi, không cẩn thận hút luôn cả ý thức của ngươi vào đây sao?.
- Làm sao ta biết được?
Linh Khiếp Nhan miết miết cái miệng.
- Sau khi bị ngươi hấp thu, ý thức của ta biến mất trong một thời gian ngắn, lúc ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Tiểu Khô Lâu kia lại còn muốn cắn nuốt người ta nữa, nếu không phải ta nhanh chân chạy trốn thì đã bị nó cắn chết rồi, làm ta sợ muốn chết!
Linh Khiêp Nhan vừa nói vừa vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.
- Đó là cương tâm của ta!
Đường Phong nói lại một lần.
- Xấu quá đi!
Linh Khiếp Nhan vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng mình, ánh mắt ngó chừng những điểm sáng xanh trên xương cốt của Tiểu Khô Lâu, đôi mắt chớp động không có chút hảo ý nào.
Đường Phong cười lạnh một tiếng nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên mất quan hệ đối địch của chúng ta rồi? Lại còn giương mắt để ý mấy âm hồn này nữa, mấy âm hồn này đều là của ta cả.
Linh Khiếp Nhan quay đầu lại nhìn hắn một cái, ủy khuất nói:
- Vừa rồi không phải ngươi còn hối hận vạn phần sao? Tại sao lúc này lại trở mặt rồi? Không phải ngươi kỳ vọng ta không chết sao, ăn mấy cái âm hồn của ngươi thôi mà, ngươi cần gì keo kiệt như vậy chứ?
Đường Phong lắc đầu nói:
- Trước khác nay khác. Ta còn muốn thu phục ngươi, làm sao có thể để cho ngươi khôi phục lại chứ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Ngươi quả nhiên là một tên vô sỉ hèn hạ.
- Ngươi nói gì cũng chỉ như phóng cái rắm mà thôi!
Đường Phong bĩu môi nói.
Con ngươi Linh Khiếp Nhan đảo đảo vài vòng, bày ra nụ cười ngây thơ của một cô bé:
- Nếu không người ta nhận ngươi làm chủ nhân có được không?
- Có điều kiện gì?
Đường Phong lạnh nhạt nhìn nàng hỏi.
Linh Khiếp Nhan vươn ngón tay trỏ bụ bẫm trắng muốt ra chỉ vào những âm hồn nói:
- Mỗi ngày cho ta ăn năm mươi cái.
-Cút!
Mặc dù biết rõ nàng có chủ ý với âm hồn, nhưng nghe được lời nàng nói xong Đường Phong không nhịn được mắng to một câu:
- Thiếu gia ta thiên tân vạn khổ mới kiếm đc một chút âm hồn như vậy, một ngày ngươi đòi ăn năm mươi cái, hai ba tháng sau không phải đã ăn sạch rồi sao? Sau này ta lại lấy cái gì nuôi ngươi?
- Ngươi mắng chửi người ta!
Hai hốc mắt Linh Khiếp Nhan hồng lên, ầng ậng nước mắt, nước mắt kia nói tới là tới, cứ giống như thật vậy.
Đường Phong vân lạnh nhạt nói:
- Mặc dù thoạt nhìn ngươi là một đứa ưè, nhưng ngươi đừng có bày ưò trước mặt ta. Ta sẽ không động tâm đâu, thiếu gia ta cũng không phải tên ngốc.
Dừng một chút, Đường Phong âm hiểm cười nói:
- Hơn nữa, hiện tại ta đã biết lực lượng cương tâm của mình có tác dụng gì rồi, cho dù ngươi lại hại hơn nữa thì cùng chỉ là một luồng tinh hồn mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của ta? Oa ha ha ha, sau này mỗi ngày ta đều đánh ngươi mấy chục lần, cho đến khi ngươi khuất phục dưới uy phong của thiếu gia mới thôi, lúc đó ngươi còn phản kháng được sao?
Linh Khiếp Nhan nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi dám!
- chỉ là đánh đòn thôi mà!
Đường Phong cười nói.
Mặt Linh Khiếp Nhan lúc xanh lúc đỏ, nàng vô cùng phẫn nộ nhưng lại không biết làm thế nào. Nếu là nàng ở thời kỳ toàn thịnh, cho dù không đánh lại thanh niên này cũng không sẽ không e ngại năng lượng cương tâm của hắn. Nhưng bây giờ, Linh Khiếp Nhan chỉ còn lại một phần năm tinh hồn, còn bị thương không nhẹ, làm sao có thể là đối thủ của hắn, năng lượng cương tâm của hắn hoàn toàn khắc chế mình rồi. Nếu không muốn bị áp bách cũng chỉ đành lui một bước thôi.
- Một ngày ba mươi cái!
Thần sắc Linh Khiếp Nhan khó khăn vô cùng, nhìn bộ dáng nàng có vẻ vô cùng đắn đo mới đưa ra được quyết định này, bất quá, nàng cùng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Đường Phong ép giá, nhưng cũng chỉ uổng công, Đường Phong căn bản không muốn thương lượng với nàng.
- Một cái cũng không có, nếu ngươi nghe lời, lúc thiếu gia cao hứng sẽ thưởng cho ngươi một cái.
- Không bằng ngươi đi nuôi một con chó đi cho rồi!
Linh Khiếp Nhan nổi giận, nàng cảm thấy tâm linh của mình bị thương rất nặng, tuyệt đối đủ để bịt kín cái bóng ma trong lòng.
- Ngươi ít nói điều kiện với ta đi. Nơi này là cương tâm của ta, nếu ta thích thì có thể biến ngươi trở thành những âm hồn kia ngay, không có bất kỳ suy nghĩ và ý thức gì cả!
Nghe vậy, thân thể Linh Khiếp Nhan run lên, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp đảm nhìn Đường Phong.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, đưa tay nắm lấy nàng, đưa nàng trở về không gian trong Thần Binh, ném nàng trở lại phía sau đại môn, Đường Phong lạnh lùng nói:
- Nhất định ta sẽ thu phục ngươi, nếu không thể thu phục được ngươi, sau khi ta ra khỏi Khúc Đình sơn, ngươi phải trở lại Mị ảnh không gian của ta , bởi vì lấy thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ để giữ được một kiện thần binh, hơn nữa, bí mật ngươi biết quá nhiều, ta sẽ không để người khác thu phục ngươi, sau đó làm lộ bí mật của ta.
Sau khi nói xong, Đường Phong xoay người, dừng lại một chút, nhẹ giọng nói:
- Bất quá ngươi không chết, làm cho ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cảm giác được lực lượng tinh thần của Đường Phong đã biến mất, Linh Khiếp Nhan sửng sốt một hồi lâu, nàng tức giận giậm chân một cái:
- Khinh người quá đáng! Ngươi cho rằng thu phục một Thần Binh dễ dàng như vậy sao?

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status