Vô Thường

Chương 208: Một mình chiến Thiên Giai. (Thượng)

/1679


Chỉ gầm lên một tiếng và làm vài động tác đã có thể khiến thú trung chi vương đứng im tại chỗ, mọi người nghe tận tai, thấy tận mắt, nếu đây không phải vô thượng âm công bí pháp nào đó thì có thể là cái gì?
Chỉ gầm lên một tiếng, thật đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, đủ khiến cả đám Thiên giai cao thủ này phải tự ti muốn chết.
Đường Phong quệt miệng, chuyện như vậy đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận:
- Ta dĩ nhiên không có tu luyện qua bí quyết gì cả, hơn nữa. cho dù ta có tu luyện đi nữa thì lấy cảnh giới Huyền giai hạ phẩm của ta thì có thể khiến một con linh thú cấp sáu dừng lại sao?
- Nhưng là...
Dương Xuân cùng mơ hồ, hắn hiện tại rất muốn biết rốt cuộc là Đường Phong đã dùng thủ đoạn gì để khiến những linh thú kia làm vậy.
Nếu như thiếu niên này thật sự có khả năng hiệu lệnh cho mấy ngàn linh thú, vậy thì Bạch Đế thành chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chiêu dụ hắn. hoặc là giết chết hắn! Nếu như ngày sau hắn trở mặt thì cho dù là Bạch Đế thành cũng không có cách nào ngăn cản đợt tiến công của mấy ngàn linh thú dũng mãnh thế này.
- Không có nhưng nhị gì cả.
Đường Phong khoát tay, hắn đương nhiên biết chuyện hôm nay khiến những người này rung động thế nào, nếu như thật sự không có lời giải thích đàng hoàng thì sau này mình nhất định sẽ gặp phiền phức.
- Có phải các người muốn biết nguyên nhân hay không?
Cả đám người nghiêm mặt gật đầu.
- Ta hơi khát!
Đường Phong nói.
Thu Dịch Túy lấy bầu nước bên hông của mình đưa tới trước mặt Đường Phong.
- Cám ơn.
Đường Phong nhận lấy bầu nước, uống một ngụm lớn lấy tinh thần rồi mới chậm rãi kể:
- Thật ra đây chỉ là một hiểu lầm lớn. thiếu gia ta cũng bị hù chết!
Vừa nói, chân của Đường Phong lại không ngăn được run rẩy, trên mặt cố gắng bình tĩnh nói:
- Ta đốt lửa trong Khúc Đình sơn. không cẩn thận làm cháy rừng. Kết quả là làm bỏng một tiểu linh thú vừa ra đời, ta thấy nó đáng thương nên băng bó cho nó.
- ngươi không biết là không thể đốt lửa ở nơi sinh sống của linh thú à? Rất dễ chọc giận mấy linh thú đó.
Hạ Thời Vũ đứng bên cạnh dạy dỗ. Bất quá người ta dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, không có kinh nghiệm này thì cũng không có gì đáng trách.
- Tới lúc ta biết thì đã muộn rồi.
Vẻ mặt Đường Phong như đưa đám. tiếp tục nói:
- Linh thú con mà ta cứu ta được lại chính là một con sói nhỏ. Cũng tại ta nổi lòng tham, thấy nó dễ nhìn nên muốn mang về tự mình nuôi nấng, thật không ngờ tới lại gây ra chuyện lớn thế này, đã khiến mọi người sợ hãi rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Nhưng ... không phải vừa này ngươi về tay không sao?
Thu Dịch Túy dù sao cũng là phụ nữ nên cẩn thận hơn một chút.
- Ta giấu rồi
Đường Phong gãi gãi mặt. có chút xấu hổ nói:
- Các ngươi tới đây nhiều người như vậy, ta lúc nãy không biết các ngươi là ai, cho nên đã đem giấu từ trước rồi.
Hạ Thời Vũ nở nụ cười:
- Sao vậy? Sợ chúng ta đoạt mất bảo vật của ngươi sao?
- Không phải ý này....
Đường Phong lắc đầu.
- Chẳng qua là nên có tâm phòng bị người thì hơn.
Hạ Thời Vũ gật đầu nói:
- Thật ra ngươi vô cùng cảnh giác.
- Nhưng vừa này ngươi đối mặt với Khiếu Thiên Lang lại rống lên một tiếng như vậy là để làm gì?
Dương Xuân nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đường Phong mà hỏi.
- Ta muốn dọa nó thôi, muốn đem con trả lại cho nó trong cảnh nguy hiểm như vậy thì đương nhiên chỉ có thể đi trước một bước để hấp dẫn sự chú ý của nó thôi.
Đường Phong bùi ngùi thở dài một tiếng,
- Ai, sau đó ta lại phải đứng đó năn nỉ nó hồi lâu. nó mới tốt bụng bỏ qua cho ta, cũng may là nhờ ta băng bó cho con của nó, bằng không thì lần này chết chắc.
- A, ta còn tưởng ngươi là thiếu niên anh hùng, hóa ra cũng chỉ là một tên nhát gan mà thôi!
Hàn Đông cười khẽ một tiếng.
Đường Phong quay đầu nhìn hắn một cái, dù không nhíu mày nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng:
- Có gì buồn cười à?
Thang Phi Tiếu vội vàng nói:
- Không buồn cười, không buồn cười chút nào, là ai thì cũng sẽ bị dọa thôi!
Hắn cũng không muốn Đường Phong hiện tại lại kết thù với người mạnh như vậy.
Thang Phi Tiếu có ý tốt giảng hòa, nhưng không lường được Hàn Đông không có hảo ý tiếp nhận, vẫn châm chọc như cũ:
- Van xin một con linh thú thì hay ho gì, ngươi có còn cốt khí không hả?
Sắc mặt của Thang Phi Tiếu trầm xuống trong nháy mắt:
- Ngươi có câm miệng lại không?
- Ta chỉ nói đúng sự thật!
- Đổi lại là ngươi ở độ tuổi của Phong thiếu gia, rơi vào hoàn cảnh như vậy, ngươi có thể làm được như hắn sao! Nói khoát mà không biết xấu hổ!
- Làm sao ngươi biết ta không làm được?
Hàn Đông trả lời lại một cách mỉa mai, dù sao chuyện như vậy làm sao có thể chứng thực được.
Bất quá. chẳng qua là hắn đang ôm một bụng tức khí, nhìn Thang Phi Tiếu khó chịu, nhìn Đường Phong cũng khó chịu thôi.
Đường Phong vốn bị đàn thú kinh sợ, dần dần kinh hoảng biến mất, đôi chân cũng không còn run nữa mà lạnh lùng nhìn Hàn Đông:
- Đông thành chủ nhớ rõ lời của ta vừa nói không?
- Cái gì?
Hàn Đông quay đầu nhìn lại Đường Phong.
- Ngươi đánh cô cô ta, thì nhất định phải trả giá gấp đôi!
Hiện tại chuyện đàn thú đã được giải quyết, nhưng ân oán giữa Đường Phong cùng Hàn Đông chưa được giải quyết, Lâm Nhược Diên vì Hàn Đông mà trên người chịu thiệt, tổn hại, bất lợi, Đường Phong nhất định sẽ đòi lại.
Hàn Đông nhìn Đường Phong đầy vẻ châm chọc, nói:
- Có bản lĩnh! Ngươi là Huyền giai đầu tiên dám khiêu chiến với ta!
Đường Phong chậm rãi nói:
- Nếu đông thành chủ đã nói ngươi ở độ tuổi và thực lực của ta thì cũng có thể làm được chuyện như ta đã làm, vậy thì chứng minh cho mọi người xem có được không?
- chứng minh như thế nào?
Hàn Đông hỏi.
- Áp chế sức mạnh của ngươi, chỉ dùng trình độ Huyền giai hạ phẩm! Chúng ta tỷ thí một trận, nếu ngươi thắng ta, ta liền thừa nhận những lời ngươi mới vừa nói!
Trên mặt Đường Phong đầy vẻ ngoan lệ, giọng nói sang sảng hữu lực.
Đường Phong cũng không phải là ngu ngốc, trải qua thời gian dài như vậy hắn cũng từ từ bình tĩnh lại, không muốn bộc lộ ra sát thủ cương của mình tại trước nhiều người như vậy, cho nên nghĩ ra biện pháp này để đòi công đạo cho cô cô.
Nếu hắn thi triển toàn bộ sức mạnh ra, đoán chừng có thể dễ dàng chiến thắng một Huyền giai thượng phẩm thậm chí Địa giai hạ phẩm. Đánh thì được! Nhưng ở trước mắt bao người, Đường Phong căn bản không thể làm như vậy, không dùng mấy cách bỉ ổi thì chỉ còn cách dùng thực lực của chính mình để diễn kịch.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Hàn Đông cười khẽ một tiếng, gật đầu nói:
- Đề nghị này của ngươi cũng rất công bằng! Ta chấp nhận!
Thu Dịch Túy ở bên cạnh giậm chân:
- Các ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng sao, sao lại tới mức này chứ?
Nếu Hàn Đông thật sự tỷ thí cùng Đường Phong, cho dù là đã áp chế thực lực đi nữa thì cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Cảnh giới thì có thể áp chế, nhưng kinh nghiệm thì sao có thể áp chế? Còn còn cả tố chất thân thể nữa? Đều là Huyền giai hạ phẩm, nhưng Hàn Đông có kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm và tố chất cơ thể cường đại, còn Đường Phong thì sao, bất quá chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi mà thôi! Thu Dịch Túy cảm thấy rất mất mặt, dù gì cũng là một trong những thành chủ của Bạch Đế thành, sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Thang Phi Tiếu ở một bên làm ra bộ dạng khuynh hoa bại liễu, kêu ầm lên:
- Cái này không được! Phong thiếu gia nhà ta nhỏ, ngươi lại lớn, các ngươi hãy nhìn thân thể nhỏ bé của Phong thiếu đi, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng, cuộc tỷ thí này không công bằng, ta không đồng ý!

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status