Vô Thường

Chương 220: Đi thanh lâu!!! (Hạ)

/1679


Manh Manh gật đầu, lưu luyến không rời nói:
- Tỷ tỷ, tỷ phải mau trở lại đó.
Một nhóm người dưới sự dẫn dắt của Vu Trung dẫn đường chậm rãi rời khỏi Thiên Tú, dọc theo đường đi, Linh Khiếp Nhan hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của đệ tử Thiên Tú. Cơ hồ chỉ cần là nữ nhân thì sẽ chạy tới xoa đầu véo má cô bé , khen ngợi cô bé vài câu.
Linh Khiếp Nhan cứ y như tượng gỗ, vẫn níu lấy y phục của Đường Phong. Đối với nữ nhân tới đây giày vò mình không để ý tới, trên mặt thậm chí cũng không có chút biển hiện gì.
Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích ở bên cạnh thấy vậy thì lo lắng đề phòng, trong lòng run sợ.
Bà cô nhỏ này vạn nhất tức siận, thì việc san bằng Thiên Tú chẳng qua chỉ là chuyện tình xảy ra trong nháy mắt. Cũng may chính là con bé không có vẻ gì là tức giận, vất vả lắm mới ra khỏi Thiên Tú, sau lưng hai vi sát thần đã ướt đẫm mồ hôi.
Thang Phi Tiếu thấp giọng nói:
- Ta nói cái con mẹ nó chứ, lão Thang ta ngày thường hiền lành như vậy cũng muốn nhảy ra bạt tai những nữ nhân kia, đám người này đúng là vô vị!
Đoạn Thất Xích cũng là cười khổ:
- Loại chuyện xảy ra một lần là được, nếu còn lân sau nữa thì ta sợ ta sẽ không chịu nổi mà bỏ chạy thôi.
Đúng là người không biết không có tội, Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích không sợ trời không sợ đất. Cho dù trong cuộc chiến tranh đoạt thần binh cũng ba đại thế lực cũng dám lấy cứng đối cứng, nhưng hiện tại cho dù gan của hai người bọn họ có to hơn nữa thì cũng không dám chọc ghẹo Linh Khiếp Nhan.
Vu Trung đi một mình ở phía trước, chỉ cảm thấy không khí hơi quái lạ.
Bốn người đàn ông đi dạo, lại còn đem theo một tiểu cô nương bốn năm tuổi, điều này thật sự là rất kỳ lạ. Hơn nữa tiểu cô nương này còn cao quý giống như một tiểu công chúa vậy, Vu Trung cảm thấy tiếc thay cho cô bé, cảm thấy những nơi như vậy không xứng để con bé đi vào, coi như là đứng bên cạnh cô bé mà nhắc tới những nơi hèn hạ như vậy thì cũng đã là một loại khinh nhờn dành cho cô bé.
Bất quá, có nói gì thì cũng như vậy.
Tính ra, Vu Trung cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đi trước dẫn đường. Khi đi vào Tĩnh An thành, Linh Khiếp Nhan quả nhiên đã khiến cả thành dậy sóng. Bất quá Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích vì nghĩ tới sự an toàn cho sinh mệnh của những người xung quanh nên cố ý làm bộ dạng hung thần, đem sát khí toàn thân khẽ phóng ra ngoài, cho nên những người đó cũng chỉ dám nhìn Linh Khiếp Nhan từ xa, căn bản không dám tới gần giống như đệ tử Thiên Tú.
Linh Khiếp Nhan từ đầu chí cuối vẫn như thế, giơ bàn tay nhỏ bé nắm lấy y phục của Đường Phong. giống hệt như một cái đuôi theo sau hắn, mỗi bước không nhanh không chậm, trên mặt là vẻ lạnh lùng không thay đổi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sự náo nhiệt của Tĩnh An thành cũng khiến cô bé chú ý vài lần, bất quá cũng chỉ nhìn vài lần mà thôi, nhưng thứ này cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.
Chính là bên đường có rất nhiều đồ ăn vặt, khiến cô bé không kềm được mà đòi ăn, càng không ngừng líu ríu ở sau Đường Phong.
Đường Phong mua cho cô bé một ít sơn tra và mơ mềm. Nàng vừa ăn vừa nhe răng trợn mắt, chua đến mức chảy nước mắt nhưng vẫn phải cố ăn.
Vu Trung lúc này cũng đi chậm lại, vừa giới thiệu hoàn cảnh mấy tháng nay trong thành cho Đường Phong
Cả Tĩnh An thành cho dù là lưu manh, khất cái hay hắc đạo, phàm là những thế lực giấu mặt đều bị hắn thu phục được rồi, hiện tại có thể nói Vu Trung hắn là long đầu lão đại trong Tĩnh An thành.
Ngay cả sòng bạc cùng khách điếm cũng đã bị hắn lũng loạn, mở vài song bạc quy mô không nhỏ bên trong Tĩnh An thành, chia ra thành bốn phía Đông Tây nam Bắc. Kỹ viện cũng có vài nhà, trên danh nghĩa đều là của Vu Trung.
Vu Trung cũng sử dụng vài thủ đoạn chèn ép Túy Xuân Lâu, nhưng những thủ đoạn này cũng không có hiệu quả. Bởi vì bên trong Túy Xuân Lâu có một tấm chiêu bài quốc sắc thiên hương. những khách nhân kia muốn tới Túy Xuân Lâu, Vu Trung cũng không thể ngăn cản bọn họ được.
Mà trong Túy Xuân Lâu, người đứng đầu hồng bảng gọi là Thi Thi cô nương, cô gái này chỉ khoảng mười mấy tuổi, dung mạo thật sự thì chưa có người nào nhìn thấy, mỗi lần ra sân khấu đều dùng khăn lụa che mặt lại, khiến cho người khác cảm thấy rất ngứa ngáy trong lòng. Hơn nữa nàng ca múa đàn hát, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, kể từ sau khi ra mắt, chưa có người nào được sự ưu ái của nàng, đến nay vẫn giữ thân trong sạch, thành công trong việc khiến đám người kia hào hứng mà tới, mất hứng mà về.
Bên trong Tĩnh An thành, phàm là nam nhân có chút thế lực thì có ai không muốn có một đêm lương tiêu cùng Thi Thi cô nương? Đáng tiếc Thi Thi cô nương mắt cao hơn đầu, bọn họ bỏ ra không biết bao nhiêu ngân lượng mà cũng chỉ có thể nghe nàng ta hát vài tiểu khúc, ngay cả mặt thật cũng không thấy được.
Đây bất quá chỉ là một thủ đoạn kinh doanh mà thôi giống như Nhất Phẩm Hiên có đế vương gian, không ai ngốc nghếch tới mức đi thuê nó, nhưng vì có sự tồn tại của nó mà địa vị của Nhất Phẩm Hiên mới tăng mạnh.
Túy Xuân Lâu cũng giống như vậy, bởi vì vẫn còn vị Thi Thi cô nương ôm tì bà che nửa khuôn mặt thế này nên mới náo nhiệt được như thế. Túy Xuân Lâu chủ coi như thông minh, nam nhân mà, đều là một loại như nhau cả. Nếu Thi Thi thật sự coi trọng tên nam nhân nào, sau khi cùng hắn qua đêm, giá trị của cô nương ta đảm bảo sẽ không còn. Cứ như bây giờ là được, không ai lọt vào mắt của cô ta được, nam nhân trong Tĩnh An thành cũng sẽ vì cô ta mà tranh giành tới sứt đầu mẻ trán,
- Ta thấy Thi Thi cô nương này tướng mạo cũng không có gì đặc biệt cho nên mới phải dùng khăn che mặt.
Đường Phong phỏng đoán.
- Phong thiếu gia.
Gương mặt của Vu Trung thoáng ửng đỏ:
- Thi Thi cô nương này nhất định là một trang quốc sắc thiên hương
- Làm sao ngươi biết, ngươi đã từng thấy sao?
Đường Phong nhìn Vu Trung hỏi.
Vu Trung gãi gãi mặt, nói:
- Có gặp qua một lần, ta chủ yếu là muốn tra ra lai lịch của Thi Thi cô nương kia.
- Vậy sao? Ngươi mới nhìn một lần, ngay cả mặt thật cũng không thấy, làm sao có thể biết được ?
Đường Phong nhất thời cảm thấy thích thú.
- Ta cũng không biết phải nói thế nào, Phong thiếu gia ngươi nếu có thể tự mình nhìn khẳng định cũng sẽ có ý nghĩ như ta. Đôi mắt của nàng ta rất đẹp, nữ nhân có được ánh mắt như vậy tuyệt đối là tuyệt sắc mỹ nhân!
Vu Trung vừa nói, thần sắc lại có chút say mê, có thể thấy được những lời khen ngợi của hắn không hề có điều gì thổi phồng.
Thang Phi Tiếu ở bên cạnh cười nói:
- Có câu nói này, nhìn bóng lưng cấp sát thiên quân vạn mã, mãnh liệt quay đầu lại dọa lùi các lộ chư hầu! nữ nhân à, trước lúc chưa thấy rõ mặt thật thì không nên tùy tiện kết luận.
Đoạn Thất Xích ở bên cạnh cười ha hả.
Vu Trung vội la lên:
- Ta không lừa các ngươi, các ngươi nếu có thể thấy nàng, khẳng định sẽ có cũng cảm giác như ta.
Đường Phong vỗ bả vai Vu Trung:
- Được rồi, vậy hãy để cho chúng ta tơi xem thử xem Thi Thi cô nương đó đẹp tới mức nào, xem trong chúng ta có người nào được nàng ưu ái, như vậy có thể tự hào một phen rồi sao?
Tiếu thúc ở một bên phong tao lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng nói:
- Loại việc nguy hiểm này tất nhiên phải để lão Thang ta làm rồi.
Linh Khiếp Nhan híp mắt đưa một quả mơ vào miệng, chuẩn bị chịu cảm giác chua, nghe được câu này thản nhiên nói:
- Ta về sẽ đem những lời này của ngươi nói cho Tứ nương!
Thang Phi Tiếu nhất thời nhụt chí, vẻ mặt đưa đám nói:
- Bà cô nhỏ, ngươi bị Tứ Nương nhà ta mua chuộc từ khi nào vậy?
- Lúc nàng giúp ta chải đầu buộc tóc.
Linh Khiếp Nhan thanh thúy đáp.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status