Vô Thường

Chương 289: Nhiệm vụ gian khổ mà nhàm chán. (Thượng)

/1679


Bất quá.... Xem ra mình nên gửi tin tức về cho cô cô mới được. Bây giờ bên ngoài đều đồn là Đường Phong đã chết, nếu không báo bình an về thì chắc chắn cô cô sẽ không an tâm.
nghĩ tới đây, Đường Phong lại sai điếm tiểu nhị đem giấy và bút tới.
Đợi sau khi lấy đủ lương thực và gia cầm thì Đường Phong đuổi điếm tiểu nhị ra ngoài, một mình đi vào hậu viện nhét mấy thứ đồ lỉnh khỉnh đó vào Mị Ảnh không gian, sau đó lén lút rời khỏi khách sạn, đi về phía Cự Kiếm Môn.
Chờ khi Đường Phong trở lại lần nữa thì đã qua một ngày, Linh Khiếp Nhan buồn chán ngồi một mình trên bậc thang, hai tay chống cằm, mấy con linh thú kia đều nằm trên đất nghỉ ngơi như cũ.
- Ta về rồi đây.
Đường Phong lên tiếng chào hỏi.
- Đi cả ngày thế này mà còn nói là đi một chút sẽ về ngay!
Linh Khiếp Nhan cong môi, vẻ mặt buồn bực.
- Cần mua vài thứ.
Đường Phong vừa nói vừa lấy ra đống thức ăn và gia cầm trong Mị Ảnh không gian ra vứt xuống đất, nghe thấy mùi thịt, đám linh thú kia liền tỉnh táo hẳn, tất cả đều vọt tới trước mặt Đường Phong, mắt chăm chú nhìn về hắn.
Đống đồ này đủ để bốn trăm linh thú ăn no nê, Đường Phong cũng không ngừng lấy thức ăn ra, đám linh thú kia cũng không tranh giành với nhau, bất kể là con nào, cứ giành được một miếng thịt hay gia cầm là lại ngoạm nó tới một bên từ từ ăn.
Bất quá Đường Phong buồn bực phát hiện, gia cầm lúc mua hẵng còn sống, nhưng sau khi lấy ra khỏi Mị Ảnh không gian thì lại chết hết.
Xem ra, Mị Ảnh không gian của hắn không thể chứa được vật sống, bỏ vào thì chắc chắn sẽ chết.
Linh Khiếp Nhan nhìn đống thịt tươi đỏ lòm kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại liếm liếm môi của mình, sau đó đi tới bên cạnh Đường Phong, đưa tay khoác lấy tay hắn, sau một khác, Khiếu Thiên Lang đã hiện nguyên hình, Linh Khiếp Nhan cùng trở lại bên trong Bất Phôi Giáp.
Con thú vương này kể từ lúc đi theo Đường Phong tới nay thì chưa được ăn gì, thân thể của nó vốn khổng lồ, sức ăn đương nhiên cũng không hề nhỏ, bình thường nếu để Linh Khiếp Nhan khống chế thân thể thì nó vẫn không cảm thấy đói. Nhưng nếu hiện lại nguyên hình thì cảm giác đói bụng cồn cào lại ập tới, lúc này nhìn thấy thủ hạ của mình đang ăn thì nó đương nhiên cũng không chịu đựng nổi.
vất vả lắm mới đem đống đồ mua được lấy hết ra ngoài, mỗi con linh thú đều vui vẻ ăn uống, Đường Phong từ từ đi tới bên cạnh bậc thang rồi ngồi xuống, lẳng
lặng nhìn mấy trăm con linh thú.
- Nha đầu, ngươi chuẩn bị xử lý mấy con linh thú này thế nào?
- Ta chưa nghĩ tới.
Linh Khiếp Nhan đáp.
- Ta để Tiểu Thiên thu phục chúng chẳng qua là muốn giúp ngươi một chút, về phần sau này thì chưa nghĩ tới.
- A!
Đường Phong duỗi lưng một cái, vuốt vuốt bộ ngực vẫn còn ê ẩm của mình, nói:
- Nhiều linh thú như vậy thì ta không thể mang theo bên cạnh được.
Trước không nói tới chuyện mang một đàn linh thú lớn như vậy, đi tới đâu cũng sẽ gặp phiền toái, nếu đi tới một nơi xa lạ, người nào không rõ nội tình còn cho là Đường Phong muốn giở trò gì đấy. Hơn nữa, phí tổn thức ăn cho chúng mỗi ngày cũng không phải việc Đường Phong có thể sánh. Mặc dù trên tay Đường Phong có chút ngân phiếu, nhưng nơi mình kiếm ra tiền chính là Tĩnh An thành, Vu Trung không thể nào chạy tới đây đưa ngân phiếu cho mình được.
- Vậy Phong ca ca ngươi nói nên làm gì bây giờ? Ta và Tiểu Thiên đều nghe theo ngươi hết. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Để chúng nó trở về Thiên Tú, nếu không muốn về Thiên Tú thì về Khúc Đình sơn cũng được! Nơi đó là thiên đường của Thiên Tú!
Đường Phong trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
- dù sao thì ở Thiên Tú bây giờ cũng có sẵn vài linh thú rồi, bất quá là đám linh thú kia chỉ là con con. Đoán chừng Bạch sư thúc và cô cô cũng sẽ không để ý việc có thêm một lực lượng chiến đấu thế này đâu.
Nếu những con linh thú này thật sự đồng ý ở lại Thiên Tú thì Bạch Tố Y mừng còn không kịp nữa là. Trong số mấy trăm con linh thú này có hai con cấp sáu, vài chục con cấp năm, một lực lượng mạnh như vậy, nếu là tông môn nào thì cũng sẽ đồng ý nhận vào, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn chúng sẽ không bạo động, hơn nữa phải nghe lệnh điều động.
- Nhưng nếu không có Tiểu Thiên ở đó thì bọn nó chắc chắn sẽ không nghe lời người của Thiên Tú đâu.
Linh Khiếp Nhan lo lắng nói.
- Vậy thì để Tiểu Thiên mang bọn chúng trở về.
- Nhưng Phong ca ca, nếu không có Tiểu Thiên ở bên cạnh bảo vệ huynh thì....
Đường Phong khoát tay một cái nói:
- đóa hoa lớn lên trong nhà kính thì vĩnh viễn không thể chịu nổi gió táp mưa sa! Trong thời gian này ta cũng đã suy nghĩ kỳ rồi, mặc dù ta chiến đấu cùng bọn Lưu Vân tông, Tiểu Thiên cũng giúp ta không ít chuyện. Nhưng kể từ sau khi các ngươi bỏ đi, lúc chỉ còn lại mình ta, ta luôn cảm thấy vô lực mọi bề. Bởi vì ta đã quen với việc có một người thực lực cường đại ở bên cạnh, quen nhờ Tiểu Thiên đối phó với địch nhân của ta, đây chẳng phải việc tốt lành gì. Một người không thể vĩnh viễn nhờ vào sức mạnh của người khác, ta vẫn còn rất yếu, ta còn cần thêm nhiều kinh nghiêm gian khổ để trưởng thành. Thế nên, nếu Tiểu Thiên không ở bên cạnh ta nữa, đối với ta mà nói là một chuyện tốt, dù sẽ phải gặp nhiều nguy hiểm không thể đoán trước.
Linh Khiếp Nhan trầm mặc hồi lâu rồi nói:
- ừ, ngươi nói cũng đúng. Như vậy đi, ta sẽ thương lượng với Tiểu Thiên một chút, để nó mang mấy con linh thú này quay về Thiên Tú.
Đợi sau khi Khiếu Thiên Lang ăn no nê xong, Linh Khiếp Nhan mới gọi nó tới. Rốt cuộc thì hai người bọn họ nói gì thì Đường Phong không rõ lắm, nhưng Khiếu Thiên Lang vốn đang ngoan ngoãn nằm xoài trước mặt mình đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Đường Phong mà gào một trận, nhe nanh trợn mắt vô cùng dọa người.
nhãn thần của nó phi thường có nhân tính, vừa ủy khuất vừa tức giận.
Nghĩ cũng đúng, sở dĩ nó rời khỏi Khúc Đình sơn, chính là vì muốn ở bên cạnh Linh Khiếp Nhan chứ có phải đi theo Đường Phong đâu. Đường Phong và nó hoàn hoàn không có chút quan hệ gì chứ đừng nói là Thiên Tú.
Bây giờ lại muốn nó mang đàn thú này về Thiên Tú, rời khỏi Linh Khiếp Nhan, Khiếu Thiên Lang làm sao chấp nhận cho được? Khiếu Thiên Lang hận không thể một phát cắn chết cái tên Đường Phong tai họa chỉ muốn tách nó ra khỏi Linh Khiếp Nhan này.
Nhưng vì Linh Khiếp Nhan không ngừng khuyên nhủ, Khiếu Thiên Lang đành phải rũ đuôi cụp tai, tiếp nhận cái nhiệm vụ gian khổ mà nhàm chán này.
Nó từ bỏ địa vị thú trung chi vương, nhưng trời sinh nó vốn là Thú vương rồi, không làm thú vương trong Khúc Đình sơn thì chí ít cũng làm thú vương của đàn thú này.
Nhìn thần sắc uể oải của Khiếu Thiên Lang, Đường Phong mỉm cười sờ đầu của nó:
- Ta nghe nói tuổi thọ của linh tú rất dài, thực lực mạnh thì sống hai ba trăm năm cũng không thành vấn đề. Cho nên, không cần lo lắng sau này không thể gặp lại bọn ta, qua một thời gian nữa, đợi chuyện này qua hẳn rồi thì ta có thể về Thiên Tú, sau này vẫn còn cơ hội ở cạnh nhau mà.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status