Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 116(3)

/325


Lăng Thiếu Đường hoàn toàn bị nước mắt của Kỳ Hinh làm cho hoảng sợ. Anh nhanh chóng lau nước mắt cho cô, động tác dịu dàng như đang che chở, sau đó ôm chặt cô vào lòng.

- Hinh Nhi, em đừng khóc, em mà khóc là trái tim anh đau đớn lắm!

So với vết thương ở tay, lúc này, trái tim Lăng Thiếu Đường còn đau hơn. Kỳ Hinh như một giấc mơ vậy!

Chỉ cần cô khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt là Lăng Thiếu Đường lại hốt hoảng. - Anh... anh sẽ mãi đối xử với em như thế này

ư?

Cô hỏi một câu nhẹ nhàng và có phần không xác định.

Kỳ Hinh thật sự rất sợ lúc này Lăng Thiếu Đường đối xử tốt với cô chỉ là nhất thời, sau khi trở về, liệu cô có còn được sống trong những người được yêu thương trìu mến như thế này không?

Lăng Thiếu Đường dịu dàng nâng mặt Kỳ Hinh lên, cúi người hôn lên những giọt nước mắt của cô. Anh không vội trả lời câu hỏi của cô mà bỗng bế bổng cô lên, sải bước đến bên giường rồi đặt cô xuống.

Trong lòng Kỳ Hinh thấy rất bất ổn. Cô nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lăng Thiếu Đường, đôi mắt thoáng chút bất an, liền cụp mắt xuống.

Cô đang hy vọng xa vời sao?

Kỳ Hinh giận chính bản thân mình, tại sao lại tưởng rằng mình được yêu chứ?

Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng vuốt ve mặt Kỳ Hinh, sau đó nâng cằm cô lên...

- Nhìn vào mắt anh! - Giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng vang lên.

Kỳ Hinh ngẩng mặt lê, bỗng chốc như rơi vào vực sâu không thấy đáy trong đôi mắt anh.

- Hinh Nhi, em có biết em quan trọng thế nào với anh không? Vì em, anh tình nguyện buông tay tất cả, bao gồm cả sinh mệnh! Em hiểu không?

Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, không hề có chút do dự nào.

Kỳ Hinh kích động nói không ra lời.

Sao cô có thể không tin tưởng lời anh nói chứ? Ngay cả khi súng ở ngay sau gáy, anh cũng chẳng hề nhíu mày lấy một cái, mà chỉ nắm chặt tay cô. Lúc dư chấn xảy ra, anh dùng cơ thể rắn chắc để che chở cho cô. Khi cánh cửa sập xuống, anh cũng không để ý đến tay mình mà cứu cô. Khi bị nhốt trong bóng tối, tuyệt vọng, cũng chính sức mạnh kiên cường của anh đã chống đỡ cho cô.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, sao cô còn có thể nghi ngờ tấm chân tình của anh được chứ?

Kỳ Hinh cảm thấy cực kỳ ấm áp. Đôi tay trắng như tuyết của cô ôm chặt lấy cổ Lăng Thiếu Đường, gương mặt xinh đẹp dán sát vào phần cổ của anh.

Lăng Thiếu Đường thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự mềm mại trong lòng, bàn tay to cũng đặt sau lưng cô.

- Hinh Nhi, Hinh Nhi của anh....

Mùi hoa dịu nhẹ cùng ánh mặt trời lan tỏa, tất cả yên tĩnh đến mức hoàn hảo.

Thời gian trôi qua dường như thật sự rất nhanh, có Lăng Thiếu Đường cẩn thận chăm sóc, vết thương của Kỳ Hinh hồi phục rất nhanh.

Thời tiết rất đẹp, mây trắng trên trời cũng lững lờ trôi, giống như tâm trạng của Kỳ Hinh lúc này.

Khi ánh mặt trời xuyên qua đám lá cây day đặc, chiếu những vệt nắng loang lổ xuống dưới, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nói với Kỳ Hinh: "Em mệt rồi, nghỉ một lát đi!"

Ngay sau đó, bàn tay to của anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.

Mấy ngày vừa rồi, Kỳ Hinh luôn đi tản bộ trong khu phòng bệnh, chân cô cũng hồi phục rất nhanh.

Nghe xong, cô gật đầu, sau đó đã bị Lăng Thiếu Đường bế lên.

- Đường, anh mau thả em xuống đi! - Kỳ Hinh vội vàng nói.

Tuy rằng đây là khu giường bệnh cao cấp, nhưng nếu có người đi vào, thấy cảnh này thì xấu hổ lắm.

Lăng Thiếu Đường cười ha ha, tiếng cười sang sảng như chưa bao giờ thoải mái đến vậy. Anh không để ý tới sự thẹn thùng của Kỳ Hinh, trái lại vẫn bế cô đi đến chỗ ghế ngồi dưới gốc cây.

Anh vây hai tay lại, hoàn toàn cố định thân hình bé bỏng của cô trong lòng mình, cằm nhẹ nhàng tỳ vào đỉnh đầu cô, hưởng thụ mùi hương ngát từ cơ thể cô tỏa ra.

Xem ra anh thật sự mê muội cô rồi.

- Đường, anh bỏ em ra đi, em ngồi trên ghế là được rồi! - Kỳ Hinh nhẹ nhàng xoay người lại, hơi đỏ mặt nói.

- Sao thế? Em sợ màn ân ái của chúng ta bị người khác bắt gặp à? - Lăng Thiếu Đường cọ trán với Kỳ Hinh, ngữ điệu đầy cưng chiều.

- Ai ân ái với anh chứ? - Kỳ Hinh ngây thơ kháng nghị.

Sau đó, đôi môi anh đào của cô đã bị Lăng Thiếu Đường ngậm lấy, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng tiến vào khoang miệng cô, đôi mắt đen dần trở nên thâm trầm.

- Ưm.... - Kỳ Hinh khẽ thở dốc, tim cũng đập dồn dập, dịu dàng đáp lại nụ hôn của Lăng Thiếu Đường.

Cô cũng học theo anh, dùng đầu lưỡi của mình phác họa lại khóe môi gợi cảm của anh, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề hơn.

- Cô bé, em đang dụ dỗ anh đấy, có biết không?

Lăng Thiếu Đường thì thầm bên tai cô, giọng nói thô cát.

Cũng khó trách anh lại như vậy. Thời gian này vì sợ làm ảnh hưởng tới vết thương của Kỳ Hinh nên anh vẫn cố nín nhịn. Hôm nay lại bị cô khiêu khích như vậy, dục vọng bị đè nén mấy ngày qua lại bị châm lên.

Kỳ Hinh thở gấp, vì đang ngồi trên đùi Lăng Thiếu Đường nên cô có thể hiểu rõ ý của anh.

- Anh đúng là đồ đáng ghét! - Cô xấu hổ giơ tay trắng trẻo lên đánh anh.

Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười. Đúng vậy, giờ chưa phải lúc, anh không thể nóng vội được.

Lát sau, Kỳ Hinh nhẹ nhàng hỏi: "Đường, hôm đó.... những người muốn giết anh là loại người nào?"

Đôi mắt cô đầy bất an.

Tình cảnh ngày hôm đó cô vẫn nhớ rõ, nhất là khẩu súng ấy, mỗi lần nhớ lại là cô lại thấy run rẩy.

/325

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status