Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 70: Mất mát

/134


Editor: Aubrey.

Kể từ khi biết Nguyên An Bình nguyện ý dạy cho những hài tử của những gia đình bình thường mà không thu tiền bọn họ, các thôn làng ở các vùng phụ cận không ai là không muốn đưa hài tử của mình đến chỗ Nguyên An Bình.

Nhưng mà, đa phần mọi người đều cho rằng Nguyên An Bình muốn thu nhận học sinh khẳng định là vì người trong thôn của hắn, còn thu nhận ở ngoài thôn, thì phải dựa theo thôn dân có mối quan hệ thân thích gì với người kia hay không, khiến cho những người còn lại thất vọng vô cùng, trong lòng bọn họ liền nảy ra chủ ý muốn tìm người trong thôn của hắn kết thân để có thể đưa hài tử đến đó học.

Kết quả, bọn họ lại phát hiện thì ra hài tử ở nơi nào Nguyên An Bình cũng nhận, bọn họ liền vô cùng cao hứng, từng người từng người lại suy nghĩ xem nên đưa hài tử nào trong nhà đi qua bên đó đọc sách, rồi nên đưa cái gì cho Nguyên An Bình.

Trong mắt Nguyên An Bình, đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng trong mắt bọn họ thì chính là chuyện đại sự, thậm chí ngay cả trưởng thôn cùng các vị trưởng bối trong thôn cũng có một chút cảm giác tự hào, ai mà ngờ được thôn của mình còn có một nhân vật như vậy xuất hiện a. Đây chính là có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia theo quan niệm của cổ đại, trong thôn có một người làm nên công danh, lập tức toàn bộ người trong thôn cũng được hưởng lây. Nếu như người này có được chức quan lớn nào đó, có khả năng người cùng thôn cũng sẽ được hưởng lợi theo. Cho nên, chuyện cho hài tử đi học chữ này, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối chính là một đại sự.

Năm trước, có một vài trưởng thôn từ thôn khác cũng đã đến dò hỏi trưởng thôn trong thôn này, sau khi bọn họ biết được tin năm ngoái không có cơ hội nhưng năm sau có thể sẽ chuẩn bị mở thêm lớp mới, từng người bọn họ liền thoả mãn rời đi. Cái gọi là rừng càng già càng cay, sau khi biết được tin tốt này, những trưởng thôn kia sau khi trở về liền ra lệnh cưỡng chế người trong thôn không được tuỳ tiện lan truyền về chuyện của Nguyên An Bình, thậm chí còn gọi mấy người đọc sách trong thôn ra căn dặn một phen, bọn họ chỉ sợ sự tình lần này bị lan truyền ra khắp nơi, sẽ tổn hại đến danh tiếng của Nguyên An Bình.

Các thôn dân đều muốn nhờ cậy Nguyên An Bình, còn phải trông cậy vào hắn dạy cho hài tử của bọn họ, tất nhiên sẽ không để cho Nguyên An Bình dính phải chuyện phiền phức.

Còn những người đọc sách, tuy rằng bọn họ đều không ủng hộ việc làm của Nguyên An Bình, nhưng nhà ai mà lại không có thân thích a, ngay cả bọn hắn cũng không có cách nào dạy cho những hài tử kia học chữ, tuy rằng cũng rất bất đắc dĩ, nhưng ít nhiều gì cũng có khó chịu một chút.

Bây giờ đã có người ra mặt thay bọn họ làm những chuyện mà bọn họ đều không muốn làm, thân thích của bọn họ cũng có thể có được chỗ tốt, nên tất nhiên bọn họ cũng không tiện nói thêm gì nữa. Dĩ nhiên, sau này đến phòng thi, sự cạnh tranh giữa bọn họ có thể khiến cho một vài kẻ đê tiện giở thủ đoạn hèn hạ hay không, thì sẽ bàn đến sau, nhưng ít nhất hiện tại bọn họ sẽ tạm thời không đem phiền phức đến cho Nguyên An Bình.

Các thôn dân bên ngoài đưa hài tử tới, ngoại trừ một vài người có độ tuổi không thích hợp, còn lại Nguyên An Bình đều nhận.

Ngày đó, cũng chính là ngày khai giảng của các học sinh mới.

Dù sao hiện tại cũng đã có nhiều học sinh hơn, nếu để cho những hài tử kia thuê phòng ở trên thị trấn thì lại có chút không ổn. Bất quá, mỗi thôn đều có một biện pháp riêng, chuyện học tập của các hài tử là chuyện đại sự, nên bọn họ liền tổ chức cho người dùng xe lừa hoặc xe bò, để cho các hộ gia đình thay phiên nhau tới đưa đón hài tử. Ngược lại, những hài tử này cũng không phải đi học cả ngày, chỉ cần đưa tới, sau đó chờ tan học rồi dẫn về thôn của bọn họ là được. Nếu bọn nhỏ ở thôn kế bên, còn có thể đồng thời cùng nhau trở về thôn, nên vẫn không tính là phiền phức.

Mang theo mười học sinh đã vượt qua vòng thứ nhất vào phòng, Nguyên An Bình nhìn từng gương mặt non nớt trong phòng, trong ánh mắt lấp lánh của bọn chúng đều khó có thể che giấu được vẻ hiếu kỳ cùng kích động. Nguyên An Bình cũng hiểu, so với những đứa trẻ khác ở trong thôn, trong số những hài tử này có một vài đứa rất hiếu động, chỉ cần nhìn cái cách mà bọn chúng đến lớp mỗi ngày chơi đùa ra sao, là đã có thể nhìn ra bọn chúng không giống với những đứa trẻ khác.

"Ta rất cao hứng vì các ngươi có thể ngồi ở chỗ này nghe ta giảng bài, bất quá, có một số việc ta muốn nói rõ trước với các ngươi. Mỗi ngày chúng ta sẽ học bốn chữ, cứ sau mười ngày thì sẽ kiểm tra, kiểm tra xong, nếu phát hiện có ai có thành tích kém, kém đến mức khiến cho ta thật sự tức giận, thì người đó sẽ phải rời đi. Còn những thứ mà ta đã nhận từ cha nương của các ngươi, nếu như các ngươi không thể ở lại học tập được nữa, thì ta sẽ trả lại cho các ngươi. Cho nên, nếu đã muốn đi theo ta học tập, nhất định phải thật chăm chỉ, khắc khổ học tập, nếu không, thì không cần ở lại chỗ này làm phí thời gian của ta nữa."

Vừa nghe còn có khả năng sẽ không được ở lại học, có vài học sinh mới trong phòng liền nhịn không được ồn ào lên tiếng. Thế nhưng, lại không có người nào dám chất vấn Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình giơ tay bảo bọn chúng yên lặng, sau đó lại nói: "Các ngươi yên tâm, một ngày bốn chữ đối với các ngươi mà nói cũng không phải việc gì khó, nếu như học tập thật tốt, thì lúc kiểm tra sẽ không quá khó."

An ủi vài câu xong, Nguyên An Bình lại tiếp tục cảnh cáo với bọn chúng: "Ta ghét nhất là những hài tử không chịu siêng năng học tập, nhà các ngươi đều không giàu có, được chọn đưa đến nơi này học tập cũng là một loại may mắn. Nếu như ngay cả cơ hội như vậy mà cũng không nắm bắt được, vậy các ngươi cũng đừng hi vọng tương lai của mình có thể có bao nhiêu tiền đồ."

Nhìn đến từng khuôn mặt nhỏ lộ ra sự căng thẳng cùng bộ dạng nghiêm túc hẳn lên, Nguyên An Bình đối với kết quả này rất hài lòng, liền tiếp tục nói: "Bởi vì ta còn phải dạy cho những hài tử khác, mà một mình ta thì không thể đảm nhận hết được. Cho nên, ta quyết định chọn ra hai học sinh từ trong những hài tử kia giúp ta làm phụ tá dạy học, thay ta dạy cho các ngươi học chữ."

Nói xong, hắn liền chỉ mười hài tử đang đứng bên cạnh: "Mười người này là mười học sinh đã vượt qua cuộc khảo thí tuyển chọn lần thứ nhất, bọn họ còn phải tiến hành lần khảo thí thứ hai mới có thể xác định được cuối cùng ai sẽ trở thành phụ tá dạy học."

Nhóm học sinh mới vẫn chưa hiểu lắm rốt cuộc Nguyên An Bình đang muốn làm gì, bọn chúng cũng không dám hỏi, chỉ có thể tiếp tục theo dõi tình hình tiến triển như thế nào.

Trước tiên, Nguyên An Bình viết ra mười tờ giấy, mỗi tờ đều có một số thứ tự riêng, rồi lại hướng dẫn trình tự giảng bài cho bọn họ, nội dung giảng bài ra sao. Sau khi viết xong, Nguyên An Bình mới đặt mấy tờ giấy xuống: "Mỗi người các ngươi cầm một tờ, trên đó có viết số thứ tự mà các ngươi sẽ lên giảng bài, từ giờ đến khi tan học, các ngươi đều phải trình bày xong nội dung mà các ngươi muốn giảng như thế nào."

Mười hài tử hít sâu một hơi, sau khi mở tờ giấy ra, nhìn thấy số thứ tự của mình, có vài người ngay lập tức cảm thấy lo lắng, dù sao bọn chúng cũng không ngờ rằng mình sẽ trực tiếp thi ở trên lớp, còn có vài người thì lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì số thứ tự của bọn họ tương đối thấp.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status