Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 81: Không lo bán tranh chữ

/134


Editor: Aubrey.

Nguyên Căn Thịnh nói với Nguyên An Bình: "An Bình! Ta mang Đại Trụ đi xem cô nương Dương gia trước, các ngươi tự mình đi dạo đi."

Nguyên Tiểu Vũ vội nói: "Cha! Con đi cùng mọi người." Sau đó, nàng lại nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Lát nữa chúng ta gặp nhau ở trước cửa Chùa nhé."

"Hảo! Chúng ta rất nhanh sẽ qua." Hoắc Tiểu Hàn biết Nguyên Tiểu Vũ là muốn cho hai người bọn họ ở chung lâu một chút.

Nguyên Tiểu Vũ cười nói: "Không cần gấp như vậy, hai người các ngươi cứ đi dạo lâu một chút, dù sao chúng ta cũng không thể vào là được thắp hương ngay."

Sau khi tách ra, Hoắc Tiểu Hàn lại có chút lo lắng nói: "Để cho hai đứa Tiểu Thụy bán tranh như vậy có được không? Lỡ như gặp phải phiền toái thì làm sao bây giờ?"

Kỳ thực, Nguyên An Bình cũng không quá lo lắng: "Yên tâm đi, ngược lại, dù sao bọn chúng cũng chỉ là hài tử, không cần phải quá lo lắng. Cùng lắm thì bán không được, chỗ bán như vậy, cũng sẽ không có ai tranh đoạt quầy hàng của họ đâu. Cho dù các lão bản ở mấy quầy hàng phụ cận muốn lưu manh đòi tiền, khi nhìn thấy là hai đứa nhỏ, cũng sẽ không cho rằng có thể moi được bao nhiêu tiền từ trên người bọn chúng."

"Lỡ như bọn họ bán được tiền thì sao? Biết đâu có người nhìn thấy bọn họ là tiểu hài tử, liền đoạt tiền của bọn họ thì sao?" Đối với chuyện này, Hoắc Tiểu Hàn vẫn rất lo lắng, y rất ít khi ra khỏi thôn, chỉ có vài lần, trong đó có một lần là chứng kiến cảnh hai ông cháu Trọng Tôn gia bị đánh. Ấn tượng trong lòng Hoắc Tiểu Hàn, nơi nào có náo nhiệt đều ẩn chứa rất nhiều phiền toái.

"Tranh chữ như vậy có thể bán được bao nhiêu tiền? Bán được hay không còn khó nói." Ý nghĩ của Nguyên An Bình cùng Nguyên Lâm giống nhau, một nơi như vậy, làm sao sẽ có thư sinh hay văn nhân đi qua? Đa phần người thường chỉ mua nhang đèn, còn tranh thì không mua.

Hoắc Tiểu Hàn thì không cho là như vậy, y đối với Trọng Tôn tiên sinh và Nguyên An Bình rất tin tưởng: "Tranh của ngươi và tiên sinh đều rất đẹp a, khẳng định sẽ có người mua."

Nguyên An Bình cười: "Ngươi đó, bắt đầu giống Vương bà bà rồi, chỉ cần là đồ nhà mình thì đều cảm thấy tốt. Thật ra, loại tranh chữ này, ai đến xem cũng sẽ thấy thích thôi. Đừng lo lắng, nếu như bán không được cũng sẽ không lãng phí, ta cầm đi làm phần thưởng cho các học sinh là được. Nếu có bán được, khẳng định cũng không bán được bao nhiêu tiền, ngươi cũng không cần sợ bọn họ bị cướp. Nếu như ngươi thật sự vẫn không yên tâm, chờ chúng ta đi dạo xong, sẽ quay lại xem bọn chúng."

Nghe hắn tính toán như vậy, Hoắc Tiểu Hàn cũng đã yên tâm: "An Bình ca! Ngươi không đi cầu nguyện sao?"

Nguyên An Bình không tin thần phật, ngay cả chuyện xuyên không hắn cũng đã trải qua rồi, hắn không cho rằng cầu thần bái phật sẽ được lợi ích gì. Muốn cầu sự an lòng, chỉ cần bản thân tự nỗ lực là được, từ trước tới nay, hắn không bao giờ tin tưởng chuyện đem kỳ vọng của bản thân ký thác lên người khác.

"Ngươi đi cầu nguyện đi, muốn cầu cái gì thì cầu." Nguyên An Bình cười cười, chọc y một chút: "Không thì, ngươi đi cầu nhân duyên thử xem? Nhìn xem lời quẻ nói có chuẩn hay không?"

Hoắc Tiểu Hàn đỏ mặt: "Ta không cầu nhân duyên."

"Vậy ngươi cầu cái gì?" Nguyên An Bình tò mò: "Ta nghe nói các cô nương cùng song nhi tới xin sâm, phần lớn là cầu nhân duyên. Ngươi không cầu nhân duyên, chẳng lẽ là cầu con?"

Nói xong, còn làm bộ làm tịch mà lắc đầu: "Cầu con thì ngươi tìm sai thần rồi, ngươi nên đi bái Tống Tử nương nương."

"Nói bậy gì đó a!" Hoắc Tiểu Hàn tức giận đến mức dẫm lên chân hắn: "Nếu như Trọng Tôn tiên sinh biết ngươi nói bậy như vậy, khẳng định sẽ khẽ tay ngươi."

Nguyên An Bình không cảm thấy đau, chỉ cười hì hì nói: "Aiz! Ngươi đúng là không chịu được bị chọc ghẹo a."

Thần sắc của Hoắc Tiểu Hàn nghiêm túc hẳn lên: "Không thể nói bậy, để người quen nghe được thì nên làm cái gì bây giờ? Ngươi chính là một tiên sinh, không thể để cho người khác phát hiện ngươi không đứng đắn như vậy."

"Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng, thời gian gần đây không hiểu tại sao Nguyên An Bình lại như thế này, lúc nào cũng nói bậy, làm hại y cảm thấy thật sự vô thố. Có một lần, hắn bị Trọng Tôn tiên sinh bắt quả tang, lập tức không khách khí cho Nguyên An Bình một cái khẽ tay, còn nói với Hoắc Tiểu Hàn không cần nhân nhượng hắn.

Bị Trọng Tôn tiên sinh khẽ tay, Nguyên An Bình cũng không để ý, ở trước mặt người ngoài, hắn ngụy trang khá tốt, trong mắt của hắn, lão nhân không thể nào hiểu được tình thú của tuổi trẻ. Hơn nữa, hắn chọc Hoắc Tiểu Hàn như vậy, cũng chỉ vì muốn cho tính cách của y trở nên cởi mở hơn một chút. Xem đi, không phải kết quả rất không tồi sao? Bây giờ đã dám dẫm lên chân hắn rồi.

Da mặt của Nguyên An Bình vốn rất dày, hắn cố ý lại gần người ta một chút: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi muốn cầu cái gì đâu?"

"Không nói cho ngươi." Nguyên Tiểu Vũ đã nói với y, lời cầu nguyện của mình không thể nói ra, nếu không sẽ không linh.

"Còn chơi trò thần bí." Nguyên An Bình cũng không bắt đối phương nhất định phải nói ra, hắn phát hiện phía trước có một quầy hàng bán hạt dẻ xào, liền nói: "Đi! Đi mua hạt dẻ thôi."

Bên đây, Nguyên An Bình đang cùng Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ dạo chơi. Còn ở bên kia, Trọng Tôn Thụy đang có tâm trạng rất tồi tệ.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status