Yêu Em, Chờ Em

Chương 50

/86


Hải Lam giật mình ngồi dậy, trong lòng như bị ai châm một chút, nhói lên.

Cô chậm rãi vén rèm cửa sổ, lẳng lặng ngắm khung cảnh qua lớp kính mờ sương. Bầu trời vẫn xám xịt ảm đạm, tầng tầng đám mây giăng lưới ngăn trở luồng ánh sáng chiếu tới. Từng đợt gió lạnh gào thét cuốn phăng những đám lá cây, báo hiệu mùa đông đã về. Nói vậy, “bên đó” chắc cũng đang là mùa đông.

Đồng hồ điểm 6 giờ 30, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ đi làm, nhưng cô lại không thấy buồn ngủ nữa.

Hải Lam vươn tay với chiếc áo khoác phía đuôi giường, giá buốt sáng sớm khiến cô bất giác lại rụt vào trong chăn. Thật lạnh…Đúng là cô vẫn không thể thích ứng nổi với mùa đông. Chỉ cần đến mùa này là tay chân cô lạnh toát, chẳng khác nào một khối băng.

Không tiếng động khẽ thở dài, tầm mắt cô vô tình lướt qua con búp bê bên gối lại dừng lại.

Năm ngày rồi…

Đình Phong, chẳng lẽ anh bận đến thế sao?



Giờ tan tầm, từng nhóm người bắt đầu tụ tập ra về. Cô như thường lệ đeo túi xách bước qua cửa công ty, vừa xuống đến vỉa hè đã bị gọi giật lại.

_Quản lý Lam!

Hải Lam xoay người, thoáng nhíu mày nhìn người tới, song vẫn có lệ chào hỏi.

_Giám đốc Quân.

Trọng Quân mỉm cười nghênh diện người con gái trước mắt. Mái tóc búi cao tạo cảm giác gò bó, cặp kính nâu đen cùng bộ quần áo công sở đã lỗi thời, khuôn mặt mộc mạc không son phấn…Có thể nói tuýp người cũ kĩ như cô thuộc dạng cực hiếm, cũng thực bình thường, chỉ cần lẫn trong đám người sẽ hòa tan không dấu vết. Nếu là trước kia, anh tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày sẽ chú ý đến cô, chứ đừng nói là “thích”. Thậm chí vì cô mà đi ngược lại nguyên tắc bản thân, biết cô đã có bạn trai vẫn luyến tiếc từ bỏ. Khiêu chiến với Đình Phong cũng không phải hành động nông nổi nhất thời, kể cả hiểu rằng sẽ rất khó khăn, kể cả đoán được phần thắng của mình không lớn. Anh nghĩ, có lẽ mình đã hết thuốc chữa rồi.

_Tối nay cô rảnh không? – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cố triển khai nụ cười tự cho là quyến rũ nhất. Đáng tiếc chỉ đổi lại một vẻ mặt lãnh đạm.

_Tại sao?

Thân mình anh hơi cương, song rất nhanh phục hồi tinh thần, quyết định lấy lùi làm tiến.

_Cho dù với tư cách đồng nghiệp, mời nhau ăn một bữa cũng không tính quá khó đi?

_Nếu vậy, chẳng lẽ tôi làm việc với ai cũng phải đống ý ăn cơm cùng người đó?

Trọng Quân chân chính nghẹn lời, không ngờ cô cũng có lúc sắc sảo như thế. Há miệng muốn giải thích, lại phát không ra âm thanh, sắc mặt hết xanh lại hồng. Cuối cùng bỏ qua thái độ bất thường của anh, Hải Lam nói thẳng.

_Giống như anh nói, chúng ta chỉ là “đồng nghiệp”, cho dù hiện tại hay tương lai, tôi mong điều này vĩnh viến không thay đổi.

Cô không là kẻ ngốc, tự nhiên cảm giác được anh đối với mình có ý. Cũng chẳng phải do cô nhạy cảm, mà là hành động của anh quá mức rõ ràng, tặng hoa, rồi lại không có việc gì mỗi ngày mời cơm…Trước kia cô không định vạch trần, chẳng qua vì tránh cho cả hai đều lâm vào xấu hổ mà thôi. Cô cứ nghĩ nếu mình liên tục cự tuyệt, anh sẽ thấy khó mà lui, cũng không tưởng anh ta lại dai dẳng đến thế. Lần này cô đã vạch hẳn giới hạn rõ ràng, anh ta sẽ không tới mức còn không hiểu đi?

Trọng Quân thoáng trầm mặc, một lúc lâu sau mới sâu kín mở miệng.

_Vì sao?

Anh biết câu hỏi của mình thật khờ, lại không nhịn được muốn nghe đáp án. Là vì anh đến sau sao? Hay vì anh đã phát hiện thích cô qua muộn? Nếu mọi chuyện quay lại khởi điểm ban đầu, nếu anh hiểu về con người cô sớm hơn, có phải anh sẽ có cơ hội?

_Giám đốc Quân!

Cô bỗng ngẩng đầu, đối diện với biểu tình khẩn trương cùng mất mát của anh, khóe miệng khẽ mỉm cười.

_Anh có thể chờ tôi mười năm sao?

Giọng nói bằng phẳng mà xa xăm, đơn thuần chỉ là hỏi, không có chờ mong, cũng không hi vọng được đến đáp án. Giống như một nốt nhạc hờ hững mà trong trẻo, nhẹ nhàng cất lên rồi nhạt nhòa, dư âm lại khắc sâu đáy lòng, thật lâu không tiêu tan.

Trọng Quân đứng trong gió lạnh, đợi cho bóng cô mất hút mới cúi đầu cười khổ. A, ngay từ đầu đã rõ kết quả là thế này, chẳng phải sao? Bất giác chợt nhớ tới lời cô vừa nói, mười năm!? Phải cần bao nhiêu dũng khí cùng tình yêu mới đủ để làm được điều đó?

_Quên đi, phụ nữ nơi nào chẳng có? – Ngữ điệu tưởng chừng thoải mái, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy tiếc nuối ẩn sâu trong mắt anh.

Tình yêu, nên kịp thời buông tay khi biết nó không thuộc về mình, đạo lý này ai cũng hiểu, đáng tiếc không phải ai cũng làm được. Có những người dẫu biết phía trước là mạng nhện, thậm chí lửa địa ngục vẫn cố chấp lao vào, để rồi dù sống sót, cũng một thân đầy rẫy vết thương. Tỉ như cái người vẫn tránh sau cây cột, cặp mắt ghen ghét dõi theo bọn họ từ nãy đến giờ.

/86

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status