Yêu Thương Trao Anh

Chương 7 - Chương 7

/22


Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã đổ xuống thành phố B ngày hôm qua. Một đêm lạnh giá rét mướt, cả đoàn 302 chong đèn thâu đêm.

Tình hình ở trại huấn luyện tại thành phố N thì vô cùng khắc nghiệt. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, hôm nay đã là tháng Mười Hai rồi, nhiệt độ ban đêm xuống đến hơn âm hai mươi độ. Cố Hoài Ninh thông báo tình hình xong liền nghe thấy tiếng kêu trời của anh chàng vùng Đông Bắc, Trương Văn, khiến cho mọi người đều chú ý. Cố Hoài Ninh ngẩng đầu liếc anh ta một cái: “Sao thế?”

Trương Văn vừa nhìn thấy sắc mặt của Cố Hoài Ninh lập tức không nói nên lời. Triệu Kiền Hòa thấy thế cười thầm trong bụng. Chưa nói đến việc Trương Văn tốt nghiệp từ Học viện Quân sự, ngay cả một số cán bộ cấp cao của quân khu B mới làm mấy năm đã được điều đến doanh trại, nhưng xem ra cũng chưa nếm trải nhiều cực khổ cho lắm.

Triệu Kiền Hòa vỗ vai anh ta, anh ta liền trùng vai xuống, mau mồm mau miệng: “Tham mưu, mong anh động lòng thương xót.”

Nhìn bộ dạng lập dị của anh ta, Triệu Kiền Hòa tiện tay cốc cho anh ta một cái. Trương Văn xoa xoa đầu, trong bụng phẫn uất mà không dám nói gì.

Cố Hoài Ninh gõ nhẹ lên bàn để ra hiệu cho mọi người trật tự: “Tình hình cụ thể mọi người đều thấy rồi, các chiến sĩ đã rất vất vả cực khổ luyện tập tròn suốt một tháng trời, trong giờ phút quyết định cuối cùng này, đừng làm điều gì khiến cho mọi người chùn bước. thôi được rồi, không còn vấn đề gì nữa, mọi người giải tán”.

Họp cả một ngày trời, Cố Hoài Ninh vô cùng mệt mỏi. Anh đưa tay day trán, còn chưa kịp buông tay xuống thì đã bị ai đó đập mạnh một cái. Triệu Kiền Hòa cười hì hì vỗ vào lưng Cố Hoài Ninh: “Ui cha, đồng chí đoàn trưởng sức khoẻ cường tráng, người bình thường ai có thể bì được chứ!”.

Cố Hoài Ninh chẳng buồn để ý đến anh ta: “Có chuyện gì thì mau nói đi”.

Triệu Kiền Hòa đành phải thu lại điệu bộ đáng ghét của mình, nói: “Tôi thấy không yên tâm về cậu Trương Văn đó. Nghe nói khi tham gia diễn tập ở Học viện Quân sự, cậu ta đã gặp rất nhiều tai nạn, vào quân đội mấy năm cũng chưa từng rèn luyện ngoài chiến trường, sợ rằng…” vì ba cậu ta thì cậu ta đã trốn đi tìm thú vui từ lâu rồi. Ba cậu ta muốn cậu ta nếm chút cực khổ, sao tôi có thể không đồng ý được?! Hơn nữa, cậu ta cũng không đến nỗi quá vô dụng”.

“Tốt nhất là cậu ta đừng có gây ra sự cố gì!” Triệu Kiền Hòa hừ một tiếng rồi lại đẩy đẩy Cố Hoài Ninh. “À này, vừa nãy cậu nhận điện thoại của ai vậy?”

“Cái gì?” Cố Hoài Ninh liếc anh ta một cái.

“Này này, tôi thấy cậu nghe điện thoại xong thần sắc thay đổi hẳn, không phải là anh chị em nào đó đấy chứ?”, Triệu Kiền Hòa xoa cằm, cười bí hiểm.

Cố Hoài Ninh nhún vai, đánh trống lảng: “Thế thì sao?”

Đúng là đàn ông đã có vợ, tinh vi quá đi mất! Triệu Kiền Hòa không nhịn được, quay đầu đi lẩm bẩm vài câu.

Về đến ký túc xá thì đã quá muộn, Cố Hoài Ninh vệ sinh cá nhân qua loa rồi chuẩn bị đi ngủ. Mặc dù toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng trằn trọc mãi mà anh vẫn không ngủ được, phần là vì cuộc diễn tập sắp tới, phần khác là vì cuộc điện thoại của Lương Hòa khi nãy.

Thuốc để trong ngăn kéo, không biết là cô có để ý đến mà dung không nữa! Suy nghĩ một hồi, Cố Hoài Ninh nhấc điện thoại gọi cho một người, vừa gọi xong, ngay sáng sớm hôm sau đã có người đến gọi cửa nhà Lương Hòa.

Lúc đóc Hạ An Mẫn và Lương Hòa vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, tiếc là người ấn chuông lại rất kiên nhẫn, quyết phải lôi cô ra khỏi chăn cho bằng được. Lương Hòa bực mình tỉnh giấc, khoác trên mình bộ áo ngủ, xỏ chân vào dép lê rồi lò dò ra mở cửa. Bộ dạng cô khiến cho Phùng Đam và ông bác sĩ giật bắn cả người, sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

“Chị dâu?!” Phùng Đam khẽ gọi.

Lương Hòa thần người một lát, chợt nhận ra bộ dạng khó coi của mình, vội vã lao về phòng thay quần áo, bỏ mặc Phùng Đam và vị bác sĩ đứng nhìn nhau trong phòng khách. Khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, Lương Hòa mặt đỏ bừng bừng đi từ trong phòng ra: “Mọi người đến rồi sao?! Vị này là…”, Lương Hòa nhìn ông bác sĩ đầy nghi hoặc.

Phùng Đam giới thiệu: “Đây là bác sĩ Trương Thiệu Chi, là bác sĩ riêng của lão gia”.

Lương Hòa vội vàng chào hỏi bác sĩ Trương.

“Lão gia nghe nói chị bị bệnh nên vừa sang sớm đã bảo em đón bác sĩ Trương qua đây khám bệnh cho chị, còn dặn dò không được để chị đi bệnh viện. Lão gia nói ở đó lắm bệnh tật, không đảm bảo”, Phùng Đam vừa mời bác sĩ Trương ngồi, vừa giải thích cho Lương Hòa.

Lương Hòa nghe vậy không nhịn được cười. Cô chỉ bị cảm nhẹ mà cả ông Cố Trường Chí cũng biết, sáng sớm nay đã cử Phùng Đam và vị bác sĩ chuyên chăm sóc sức khoẻ gia đình đến. “Không cần làm phiền đến bác sĩ Trương đâu, tối qua tôi đã uống chút nước lê, giờ cũng đỡ nhiều rồi”.

Bác sĩ Trương khuyên nhủ: “Không chủ quan được đâu! Bây giờ đang là mùa cao điểm của dịch cúm, không cẩn thận chú ý, đến lúc bị bệnh nặng thì cả nồi nước lê cũng không giải quyết được vấn đề đâu”.

Nghe bác sĩ nói vậy, Lương Hòa cũng không bướng bỉnh nữa, đành để bác sĩ Trương kiểm tra một chút. Kết quả kiểm tra đương nhiên là không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần kê một đơn thuốc, lại là thuốc Đông Y. Lương Hòa nhìn đơn thuốc, chỉ biết cắn chặt môi.

Bác sĩ Trương nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cô liền cười: “Này cô gái, cơ thể cũng không có bệnh gì nghiêm trọng, nhưng chính là vì bị nhiễm lạnh, dùng thuốc Tây chỉ đỡ được ngay lúc ấy thôi, muốn chữa triệt để thì phải dùng thuốc Đông Y. Tôi chuẩn bị thuốc xong xuôi sẽ bảo Phùng Đam mang đến cho cô.”

Phùng Đam phải đưa bác sĩ Trương về nên cũng không ở lại lâu được, thấy Lương Hòa vẫn đứng ở phòng khách thẫn thờ, liền ghé vào bên tai cô, nói nhỏ: “Chị, đây là mệnh lệnh của đoàn trưởng, nói là lệnh của lão gia, thực ra là ý của đoàn trưởng cả thôi, còn miễn phí cả tiền thuốc men cho chị nữa”

Hả?

Lương Hòa vốn dĩ đã bị bất ngờ, lúc này lại càng không nói nên lời nữa. Anh chàng này sao có lúc lại ngây ngô chất phác thế cơ chứ?!

Bác sĩ Trương Thiệu Chi kê cho Lương Hòa một loại thuốc rất đắng, tội nghiệp anh chàng Phùng Đam phải bê ấm sắc thuốc vào căn bếp vốn chẳng mấy khi nổi lửa của Lương Hòa, vừa quạt lửa vừa sắc thuốc, giữa trời mùa đông rét căm căm mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Sắc thuốc xong, Phùng Đam còn vô cùng có trách nhiệm, ngồi nhìn Lương Hòa múc từng thìa thuốc, cho đến khi uống hết bát thuốc đen đặc, đắng ngát, lúc ấy mới gọi là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Về phần Lương Hòa, cô luôn tay bỏ đường vào miệng, trong lòng không ngừng nguyền rủa mệnh lệnh tai hại của Cố Hoài Ninh, hại cô đến mức khổ sở mà không nói ra được.

Thời gi­an này, công việc bận rộn nên Lương Hòa chỉ xin nghỉ ốm nửa ngày, buổi chiều đã đến toàn soạn, vừa vào cổng đã nhìn thấy có người mới đến. Đó là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, còn mang theo tấm bằng thạc sĩ của trường Đại học Báo chí và Tuyên truyền nữa. Cô gái này được Lục Thừa Vấn đích thân tiến cửa nên vừa xuất hiện đã nhận được sự quan tâm chú ý của mọi người rồi.

Lương Hòa nhìn lướt qua, lập tức cảm thấy có một luồng ánh sáng ngay trước mắt. Còn Lục Thừa Vấn lại đúng lúc nhìn thấy người cả buổi sáng nay không đi làm là cô đây, anh gọi to tên cô. Lương Hòa khổ sở bước lên phía trước, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ngay với khuôn mặt đang mỉm cười duyên dáng của cô nàng xinh đẹp kia.

“Đây là Lý Gi­ai, cô ấy là nhân viên mới, cô hãy dẫn dắt cô ấy một thời gi­an, giúp cô ấy làm quen với môi trường công việc ở đây.”

Lương Hòa sững sờ, Lục Thừa Vấn gạt bao nhiêu người có tư cách dẫn dắt người mới trong toà soạn sang một bên, bây giờ cô còn coi như là người mới, sao lại gi­ao cho cô trọng trách này cơ chứ?!

Lục Thừa Vấn như hiểu rõ mối nghi ngờ của Lương Hòa, bình tĩnh giải thích: “Hai cô tuổi tác tương đương, dễ dàng hoà hợp”.

Anh đã nói như thế rồi, Lương Hòa cũng đành ngậm cười đồng ý. Mỹ nhân Lý Gi­ai nở nụ cười ngọt ngào, đưa bàn tay trắng ngần như ngọc về phía Lương Hòa: “Nghe nói phóng viên Lương là sinh viên xuất sắc du học từ nước ngoài về, mong được cô giúp đỡ!”.

Lương Hòa cũng cười, bắt tay Lý Gi­ai: “Mọi người ở đây đều rất tốt bụng. Mình cùng nhau cố gắng nhé!”.

Trên bàn làm việc chất đầy bản thảo đang chờ phê duyệt, Lương Hòa than thở, ôm đống bản thảo, mắt liếc sang chiếc điện thoại, do dự không biết có nên gọi cho Cố Hoài Ninh hay không. Phùng Đam trước khi đi đã nói với cô, các đơn vị tham gia diễn tập một khi đã vào trận địa thì sẽ bị khống chế nghiêm ngặt về khoản thông tin liên lạc, đến lúc ấy, có muốn liên lạc với Cố Hoài Ninh cũng không được nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lương Hòa vẫn cầm máy, nhấn phím gọi. Người đầu bên kia chắc hẳn không biết tâm tư do dự của Lương Hòa, rất nhanh đã bắt máy. Phía bên kia hình như hơi ồn ào, giọng Cố Hoài Ninh như đang cố nói thật to: “A lô?”.

“Em đây!” Lương Hòa ngồi thẳng người lên.

“Anh biết!”

Lương Hòa khẽ cười, vừa định nói gì thì bị ngắt lời, dường như đang có ai đó đang xin chỉ thị, một lúc sau Cố Hoài Ninh mới quay lại nghe điện thoại, Lương Hòa vội hỏi: “Anh bận lắm sao?”.

“Ừm, bây giờ đang chuẩn bị, một lúc nữa là xuất phát rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Lương Hòa không khỏi ngạc nhiên.

Cố Hoài Ninh “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Em đỡ ốm chưa?”.

“Đỡ nhiều rồi!”.

Giọng nói nghẹn ngào ấy qua ống nghe, truyền tới tai của Cố Hoài Ninh rõ mồn một, tâm tư của Lương Hòa cũng theo đó mà bộc lộ ra, không chút giấu giếm. Cố Hoài Ninh giữ chặt điện thoại, nhỏ nhẹ căn dặn: “Không phải lo cho anh, quân lệnh đâu phải chỉ lập ra cho vui”.

Lương Hòa bị câu nói an ủi đầy vẻ bỡn cợt của anh chọc cười, nhất thời không biết phải nói gì. Cố Hoài Ninh cũng không đợi cô phản ứng lại, anh cười rồi nói tiếp: “Không còn sớm nữa, anh ngắt máy trước đây. Em phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy!”.

Thấy Cố Hoài Ninh chuẩn bị ngắt máy, Lương Hòa bỗng nhiên hét lên một tiếng mạnh mẽ: “Đừng tắt máy!”.

Âm thanh ấy không những khiến Cố Hoài Ninh sững sờ mà còn khiến tất cả đồng nghiệp của Lương Hòa trong phòng đều hướng ánh mắt về phía cô, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu. Thế nhưng Cố Hoài Ninh phản ứng nhanh nhẹn, vô cùng bình tĩnh, anh nhỏ nhẹ đồng ý với cô: “Được, anh sẽ không tắt máy”.

Rõ ràng anh hiểu ý của cô, lại còn cố tình nói giỡn. Lương Hòa bĩu môi: “Anh thừa hiểu ý của em”.

Cố Hoài Ninh nghe thấy giọng điệu hờn giận của Lương Hòa, không nhịn được cười, ngẩng đầu lên thấy Triệu Kiền Hòa đang ở phía trước gọi mình, bèn gật gật đầu: “Thôi được rồi, ngắt máy đây”.

Thực ra cô vẫn còn lời muốn nói, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại chỉ có thể nói câu: “Tạm biệt!”.

Điện thoại ngắt rồi, bên tai Lương Hòa chỉ còn những tiếng tút tút kéo dài. Cô nghe mà lòng trùng xuống, thẫn thờ như người mất hồn. Cuộc điện thoại này có lẽ là không đúng lúc, chẳng những không nói được gì mà còn khiến tâm tư cô trở nên hỗn loạn hơn. Lương Hòa vò mái tóc, lộ vẻ chán nản, vừa ngẩng đầu lên đã bị một tập tài liệu màu xanh đập ngay vào mắt. Lương Hòa cầm lấy, nhìn vào gương mặt cười tươi như hoa của Lý Gi­ai, có chút bối rối. Cô nàng thấy Lương Hòa nhìn mình cũng không hề căng thẳng, chỉ chỉ vào tập tài liệu: “Cái này là chủ nhiệm Lý bảo tôi đưa cho chị”.

Vừa nghe thấy tiếng “chị” được thốt ra hết sức kính cẩn, Lương Hòa liền giật mình: “Đừng gọi tôi như vậy, tính ra thì chúng ta cũng ngang tuổi nhau, gọi tôi là Lương Hòa là được rồi”, nói xong, cô nở nụ cười nhẹ nhàng.

Lý Gi­ai nhìn thấy nụ cười ấy ban đầu có chút sững sờ, sau đó cũng khẽ cười: “Được!”.

Nhiệm vụ lần này đơn giản hơn lần trước rất nhiều. Công ty Công nghệ Húc Dương, một doanh nghiệp hàng đầu thành phố C đang hướng tới lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập. Đây là doanh nghiệp đứng đầu về mức nộp thuế của thành phố C, tờ nhật báo thành phố C đã dành hẳn hai số để nói về quá trình hình thành và phát triển suốt hai mươi năm qua của công ty Húc Dương. Đây quả là một trường hợp có một không hai. Ngài chủ tịch hội đồng quản trị thần bí của tập đoàn, ông Châu Cảnh, cũng được nhắc đến rất nhiều, ai cũng tìm mọi cách để tiếp xúc với vị chủ tịch này cho bằng được, quyết không bỏ cuộc.

Châu Cảnh vốn là người khiêm nhường, giản dị. Từ khi mới bắt đầu thành lập doanh nghiệp, ông đã tuyên bố sẽ không nhận bất cứ lời phỏng vấn nào của giới truyền thông. Ông muốn để mọi người chứng kiến mình phát triển sự nghiệp lên một tầm cao mới. Cho đến nay, ông vẫn luôn kiên nhẫn, nỗ lực hết mình. Ông đã vô cùng hào phóng, uỷ quyền cho tạp chí Pi­oneer viết tự truyện cho mình.

Lương Hòa cầm trong tay tập tài liệu, trong lòng đắn đo suy nghĩ, không biết lần này có phải lại là do Lục Thừa Vấn bổ nhiệm hay không.

Lý Gi­ai không biết Lương Hòa đang nghĩ gì, nhưng cũng thấy vui mừng thay cô: “Chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty Công nghệ Húc Dương không phải ai muốn phỏng vấn cũng được đâu. Nếu có thể viết được một bài về ông ấy thì đúng là lập được công lớn. Chưa biết chừng còn nhận được phần thưởng ấy chư! Dù sao ngài Châu Cảnh xưa nay chưa từng nhận lời phỏng vấn bất cứ ai, lần này xuất bản, thế nào cũng được xếp hạng bán chạy nhất cho coi!”.

Phần thưởng ư?! Lương Hòa mơ hồ, chợt nghĩ ra chiếc cặp tóc màu xanh ngọc mà chính mình đã cài lên tóc, sau lần đi dự tiệc hôm trước chưa từng dùng lại. Phần thưởng đó khiến cô thấy khó xử, thà không có còn hơn. Lương Hòa thầm khóc trong lòng, lại bắt đầu làm việc.

Tại trường bắn của doanh trại, từng chiếc, từng chiếc xe tăng, xe chiến đấu bộ binh, xe bọc thép, pháo tự hành đang xếp hàng rất ngay ngắn. Chỉ một lúc sau, một dãy xe màu xanh lục đã bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng dày đặc.

Thành phố B và thành phố N đã bắt đầu có tuyết từ hôm kia. Ban đầu chỉ là những trận tuyết nhỏ, từ tối hôm kia bắt đầu rơi dày hơn, điều này gây trở ngại rất lớn cho đội quân diễn tập. Để tránh việc nhiều phương tiện như vậy bị tắc nghẽn trên đường vì tuyết rơi, Cố Hoài Ninh đã ra lệnh xuất phát sớm.

Thời gi­an xuất phát là bảy giờ sáng. Trương Văn mắt nhắm mắt mở ngồi bên cạnh ghế lái xe Jeep, nhìn thấy tuyết rơi lả tả bên ngoài, kêu than: “Lạnh quá đi mất thôi!”.

Đồng chí thượng uý ngồi bên ghế lái nói: “Xuất phát giờ này là ý của đoàn trưởng”.

Trương Văn đành phải ngừng ngay việc oán than.

Vốn dĩ vì tuyết rơi nên con đường này rất khó đi, vậy mà không ngờ mọi người vừa ra khỏi cổng doanh trại đã gặp phải đợt tấn công đầu tiên từ khi bắt đầu diễn tập. Bức xạ điện từ cực mạnh mà quân địch dùng trạm cao tần phát sóng đã gây nhiều điện từ, đồng thời còn cử hai máy bay chiến đấu khai đột kích trên không.

Cố Hoài Ninh chưa kịp bước lên xe chỉ huy đã gặp phải biến cố, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, giơ máy điện đàm lên ra hiệu: “Tiểu đoàn pháo binh, lập tức phản công!”.

Trương Văn bị loạt tấn công này làm cho đầu óc như muốn nổ tung, ngồi nguyên thẫn thờ, nghe mệnh lệnh phát trong bộ đàm mà không có chút phản ứng nào. Đồng chí thượng uý thấy vậy liền lay người anh ta. Trương Văn lập tức hoàn hồn lại, bắt đầu theo lệnh phản kích. Đáng tiếc tốc độ của cán bộ chỉ huy và các chiến sĩ hơi chậm, có đến mấy khẩu pháo và xe bị tổn thất nặng nề.

Đoàn phó Nhạc Khải giận đến run người, xuống xe chạy ngay tới chỗ Trương Văn, nhưng còn chưa tới nơi đã bị ai đó giữ chặt vai, kéo lại đằng sau, nhanh như chớp đi lên bên cạnh anh ta. Người đó chính là Cố Hoài Ninh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Hoài Ninh nghiêm khắc nhìn Trương Văn.

Trương Văn sợ hãi, rụt cổ lại: “Địch đến nhanh quá, tôi, tôi không kịp phản ứng”.

Cố Hoài Ninh chớp chớp mắt, không nói năng gì. Thái độ này, đối với Trương Văn mà nói, không phải là một dấu hiệu tốt. Anh ta nghĩ ngợi một lát rồi lại lên tiếng thanh minh: “Quân xanh tấn công không theo kế hoạch, như vậy là vi phạm quy tắc diễn tập. Ai mà biết được điều phối viên nghĩ gì cơ chứ?!”.

Cố Hoài Ninh cười nhạt: “Đã thông báo rồi, đợt tấn công này kết quả rất tốt”.

Trương Văn lập tức nổi xung: “Dựa vào đâu chứ?! Rõ ràng là bọn họ đột kích không tuân theo kế hoạch!”.

“Đừng có nguỵ biện!” Cố Hoài Ninh nghiêm khắc. “Đã vào trận địa là phải chiến đấu. Ai có thể nắm chắc được quân địch sẽ tấn công vào lúc nào cơ chứ? Trên chiến trường phải biến đôi mắt thành ra­da, từng giờ từng phút đều phải đề cao cảnh giác cho tôi!”

Trương Văn im bặt. Khuôn mặt biến sắc trông thật khó coi. Ở đoàn 302, những người biết gia thế của Cố Hoài Ninh không nhiều, Trương Văn lại tình cờ là một trong số đó, vì ba anh ra làm cán bộ ở quân khu B nên quen biết chính uỷ Cố Trường Minh, vô tình cũng biết được mối quan hệ giữa Cố Trường Minh và Cố Hoài Ninh.

Anh ta cho rằng, tay Cố Hoài Ninh này chẳng qua cũng chỉ là kiểu con ông cháu cha, chẳng khác gì mình, chỉ khác là được làm đoàn trưởng, chức to hơn một chút thôi. Thế mà lần này Cố Hoài Ninh lại lên lớp anh ta ngay trước mặt mọi người, thật có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới cảnh tượng này.

Nhưng ngược lại, Cố Hoài Ninh lại chẳng buồn nhìn Trương Văn lấy một cái, quay đầu đi thẳng ra xe chỉ huy. Lên xe, Cố Hoài Ninh bật bộ đàm lên, nói: “Tất cả các đơn vị phải chú ý đề cao cảnh giác, tuyệt đối không được lơ là!”.

Sau lần này, e rằng đường đi không dễ dàng gì! Quả nhiên, quân xanh liên tục gây nhiễu sóng thông tin của bọn họ. Quân đỏ lúc này nhanh chóng triển khai kế hoạch phản pháo, suốt chặng đường liên tục đối đầu với địch, suýt chút nữa không đến khu vực đã chỉ định kịp thời gi­an.

Ai cũng nhận ra được, tâm trạng của Cố Hoài Ninh vô cùng tệ. Điều này cũng dễ hiểu thôi, trong đội có một tên phá hoại như thế, ai mà chịu nổi. Triệu Kiền Hòa và Nhạc Khải đều khuyên anh nên lấy đại cục làm trọng, đừng vừa bắt đầu đã hao hụt lý trí, lại càng khiến quân xanh có cơ hội chiến thắng. Cố Hoài Ninh bình ổn lại tâm trạng, cười nhạt, nói: “Yên tâm đi, Liệu Vĩnh muốn thắng cũng phải xem tôi có đồng ý không đã!”.

Nhiệm vụ diễn tập đã được phân công từ trước. Đóng vai trò làm đoàn tấn công chủ lực của đội đỏ, nhiệm vụ của đoàn 302 là sử dụng mọi cách thức để nắm bắt được bộ chỉ huy của quân xanh nằm ở đâu, sau đó phá vỡ nó. Nếu như trong thời gi­an quy định không công phá được đồn của đối phương, không đánh tan được bộ chỉ huy của quân xanh thì cục trưởng sẽ phải phân định phần thua thuộc về quân đỏ.

Cố Hoài Ninh mở sơ đồ chiến thuật treo trên tường, khoanh vùng một khu vực trên sơ đồ: “Khu vực này khoảng cách Nam Bắc là một trăm năm mươi kilo­met, Đông Tây là khoảng bốn tram kilo­met, là khu vực đầu não của cả trận địa, cũng là khi vực diễn tập của quân ta. Khu vực diễn tập của quân xanh là chỗ này”. Que chỉ màu đỏ di chuyển trên sơ đồ, khoanh thêm một vòng tròn nữa: “Cơ sở chỉ huy của quân xanh ta vẫn chưa nắm rõ được, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta bây giờ phải tìm ra, sau đó đánh tan nó”.

Sau đó bắt đầu sắp xếp vị trí tác chiến, đơn vị trinh sát mũi nhọn đã được cử đi, chỉ một lúc sau đã có tin tức phản hồi. Theo báo cáo thì đã phát hiện ra quân xanh có một doanh trại được xây dựng trên một vùng cao nào đó.

Cố Hoài Ninh thấy vậy, cân nhắc giây lát rồi ra lệnh tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn pháo binh tổ chức dàn xếp trận địa pháo binh bắn hỏa lực lên toàn khu vực doang trại của quân xanh. Tiểu đoàn trưởng nghe lệnh xong có chút do dự. Cố Hoài Ninh chỉ cười: “Có một số cách không hẳn là để đánh phá tan tành, miễn có thể thu hồi lại là được”.

Đồng chí thượng uỷ lĩnh hội được câu nói ấy, đôi mắt sáng bừng lên, ngay lập tức thi hành mệnh lệnh.

Hạ bộ đàm xuống, Cố Hoài Ninh nhìn vào sa bàn, điềm tĩnh nói: “Đến lúc phải chào hỏi Liệu Vĩnh rồi”.

Ở bên này, Cố Hoài Ninh đang diễn tập vô cùng căng thẳng, còn bên kia, ở thành phố C, Lương Hòa dường như cũng phải trải qua những ngày tháng không dễ dàng gì.

Công ty Công nghệ Húc Dương hiện nay, các cơ sở sản xuất chủ yếu đặt tại nước ngoài. Chủ tịch Châu Cảnh cũng đang ở nước ngoài, phải phóng vấn qua mạng.

Lương Hòa lúc nào cũng phải căn thời gi­an để phù hợp với chênh lệch múi giờ của hai nước, khổ sở không nói nên lời. Lý Gi­ai phụ trách biên tập lại bài phỏng vấn, không phải thức đêm hôm như Lương Hòa, đương nhiên không mang bộ dạng hai mắt thâm quầng như gấu trúc giống cô được. Cứ như vậy, hai con người vốn rất xa cách lúc này lại cùng một chiến tuyến, trở nên rất thân thiết.

Thêm vào đó cứ sáng ngày ra là trên bàn lại chất đầy bảng phân công lịch phỏng vấn, tâm trạng Lương Hòa vô cùng tệ. Lý Gi­ai đoán biết được tâm trạng của Lương Hòa, liền rút mấy tập tài liệu trên bàn Lương Hòa, nói: “Mấy cái này để tôi làm giúp cho. Cô cứ chuyên tâm phỏng vấn ngài chủ tịch của doanh nghiệp Húc Dương đi”.

Như vậy có được không?! Dù sao người ta cũng là người mới, cô rất ngại sai vặt nhân viên mới, hơn nữa, bản thân cô cũng vừa mới vào toà soạn chưa lâu. Lương Hòa chớp chớp mắt, không nói gì.

Lý Gi­ai cười: “Phải chăng là phóng viên Lương lo tôi làm không tốt, phá hỏng thanh danh của cô?”

“Đương nhiên là không phải!” Lương Hòa lúng túng: “Thời gi­an này cô cũng vất vả mà”.

“Không có gì, hồi mới thực tập, tôi còn phải chạy tới chạy lui đến tận vùng Đại Tây Bắc cơ. Chút việc cỏn con này có là gì đâu”.

Lương Hòa không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Một cô gái liễu yếu đào tơ, nhỏ nhắn non nớt như Lý Gi­ai lại phải tới tận vùng Đại Tây Bắc khô cằn, thật khó mà tưởng tượng được. Cô ấy đã nói như vậy, Lương Hòa cũng không từ chối nữa, đành phải gật đầu đồng ý. Lý Gi­ai vui vẻ đi làm nhiệm vụ.

Lúc sắp tan ca, nhận được điện thoại của Phùng Đam, Lương Hòa cảm thấy không có gì kỳ lạ. Nhưng lần này dường như có gì đó hơi khang khác. Anh chàng này hôm nay có chút do dự lúng túng, trong điện thoại cứ ấp a ấp úng: “Chị dâu, phu nhân bảo chị tan ca thì về nhà, nhưng em ở đây đợi lão gia họp không qua đón được. Chị xem có tiện đường đi không?”.

“Tìm tôi? Có việc gì sao?” Gần đây công việc bận rộn cô rất ít về nhà họ Cố.

“Em... em cũng không rõ, chị đến là biết. Thôi em cúp máy đây”.

Lương Hòa nhìn điện thoại, khóc không thành tiếng. Rốt cuộc là có việc gì mà Phùng Đam lại ra nông nỗi này, qua điện thoại cũng chẳng dám nói. Không thể không thừa nhận, với phu nhân Lý Uyển đã dặn dò cô, cô nào dám không đi.

Lương Hòa nhanh chóng sắp xếp những công việc quan trọng rồi thu dọn đồ đạc ra về. Cả ngày không ra khỏi toàn soạn, cô không biết thành phố C đã đổ trận tuyết đầu tiên. Lương Hòa vội vã siết chặt chiếc khăn quàng, cảm thấy chán nản vì hôm nay lại ăn mặc hơi mát mẻ, chỉ có chiếc áo khoác mỏng màu nhạt kết hợp với chiếc áo sơ mi dáng dài màu xám, quần short, nhìn cô đẹp say lòng người, nhưng không biết ăn vận như vậy, ba mẹ chồng cô nhìn vào sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Lối đi lát gạch của nhà họ Cố đã phủ một lớp tuyết mỏng. Lương Hòa miết ngón chân tạo thành những âm thanh kin kít, cố gắng bước vài bước để ổn định lại tâm lý. Đột nhiên, cửa phòng khách từ từ mở ra, chị Trương mặc một bộ áo lính cầm cây chổi đi từ trong nhà ra, thấy ngoài sân có bóng người xiêu vẹo thì sững lại một lúc rồi “à” lên một tiếng, bật cười.

Chị Trương ở nhà họ Cố lâu như vậy, những người đã từng gặp trong ngôi nhà này đều mang bộ dạng nghiêm túc nhưng khi gặp Lương Hòa, chị lại có cảm giác cô như một dòng suối nhẹ nhàng êm ái chảy vào trong tim, một cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời. Khi Lương Hòa nói chuyện với chị, giọng nói của cô còn chất chứa yêu thương nữa.

“Mau vào đi, không lạnh cóng bây giờ, cơ thể vàng ngọc của em là quan trọng nhất đấy”, nói đoạn, chị bước lên phủi những hạt tuyết rơi trên người Lương Hòa rồi đẩy cô vào phòng.

Lương Hòa ngoan ngoãn gật đầu, quay người lại nhìn chị, hỏi: “Tự nhiên hôm nay lại gọi em tới, có việc gì hả chị?”.

“Ồ, cũng không có việc gì to tát đâu. Chiều nay phu nhân cảm thấy lòng buồn phiền, muốn tìm ai đó để nói chuyện thôi mà. Chị đoán là phu nhân nghe nói chương trình diễn tập ở đơn vị Hoài Ninh đã bắt đầu triển khai nên thấy lo lắng thôi”.

“Chắc không phải đâu, liệu có chuyện gì được nhỉ?!” Lương Hòa vồn vã hỏi.

“Lão gia đã nói sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Đơn vị nhiều người như thế, chẳng lẽ có mỗi con của bà là vàng là bạc sao? Nhưng phu nhân vẫn không an tâm, cũng chẳng khác được, phu nhân thương Hoài Ninh nhất mà”.

Hoá ra là như vậy, Lương Hòa chau mày, đi vào phòng.

“Bà Lý Uyển đang ngồi một mình ở sô pha, trên bàn đặt một bát trà. Trong phòng bật lò sưởi rất ấm. Mẹ chồng cô thường ngày kể cả ở nhà cũng rất coi trọng hình thức, vậy mà lúc này lại chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, mái tóc bình thường được chải chuốt gọn gàng hôm nay cũng xoã xuống, khuôn mặt đỏ ửng lên, phong thái sắc sảo mạnh mẽ đã giảm đi rất nhiều.

Bà Lý Uyển cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc sắc đẹp rất cẩn thận nên nhìn vẫn rất trẻ trung, ba chồng cô chắc hẳn là rất cưng chiều bà.

Bà nhìn thấy Lương Hòa bước vào cũng chỉ nhướng mày, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh. Thoáng thấy Lương Hòa ăn mặc như vậy, bà không khỏi phàn nàn: “Các con còn trẻ mà không biết chú ý giữ gìn sức khoẻ, bị bệnh còn khiến cho mấy ông bà già phải lo lắng cho các con nữa. Hôm trước mẹ nghe bác sĩ Trương nói con bị cảm lạnh, đã bốc cho con một thang thuốc, con có uống đúng giờ không đấy?”.

“Dạ con uống rồi ạ”. Lương Hòa nhẹ nhàng đáp lời, ngồi xuống bên cạnh bà.

“Vậy thì được!” Bà Lý Uyển uống một ngụm trà, tỏ ra rất hài lòng. Đặt tách trà xuống, bà không nhịn được quay sang xem thử sắc mặt của Lương Hòa, chỉ thấy trước mặt mình là một cô gái ngoan ngoãn phục tùng, yên lặng không nói không rằng.

“Hoài Ninh mấy hôm nay có gọi điện cho con không?”

Lương Hòa cúi đầu: “Gần đây chúng con không liên lạc được với nhau ạ”.

Bà Lý Uyển đương nhiên thấy được sự buồn bã trong câu trả lời của Lương Hòa, chỉ khẽ cười, vỗ vỗ tay cô: “Con cũng đùng khó chịu quá. Quân đội mà, cấp trên một khi đã hạ lệnh thì có thể điều con đến tận Bắc Đại Hoang, thêm một lệnh nữa còn có thể đẩy con tới tận Tây Tạng. Mấy người phụ nữ như chúng ta có muốn gặp cũng không được nữa.”

“Mẹ, con biết mà, Con sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.” Lương Hòa nghe bà Lý Uyển nói vậy, vội vàng nói chen vào.

“Haizzz! Không phải mẹ nói con ngáng đường nó. Phụ nữ mà, có người đàn ông ở bên cạnh thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì”, nói xong, bà ngừng lại một lúc, nhìn Lương Hòa rồi nói tiếp. “Cũng không hiểu thằng bé Hoài Ninh này làm sao nữa, cứ đòi tới cái thành phố B xa lắc xa lơ!”.

Điều này nếu bà Lý Uyển không nói thì Lương Hòa cũng không ý thức được. Vừa nghe bà nói đến chuyện đó, Lương Hòa không khỏi suy nghĩ, thành phố C cũng có đơn vị quân đội, tại sao anh cứ nhất quyết phải đến tận thành phố B chứ?!

Bà Lý Uyển nhấp ngụm trà, nhìn Lương Hòa tỏ ý thăm dò: “Hay là con thử thương lượng với Hoài Ninh xem, bảo nó chuyển về thành phố C?” Cứ ở mãi đơn vị cơ sở sao có thể thăng tiến được chứ! Thêm nữa, ba mẹ và vợ đều ở đây, quay về cũng tốt chứ sao!”.

Nói đến đây, Lương Hòa cũng đã hiểu được ý của mẹ chồng. Bà muốn cô làm thuyết khách, để tự Cố Hoài Ninh phải đề xuất xin chuyển về thành phố C. Lương Hòa bật cười, mẹ chồng đã quá xem trọng cô rồi.

Lương Hòa chớp mắt, đối diện với ánh mắt thăm dò của bà Lý Uyển, đang lúc này không biết phải trả lời ra sao thì cánh cửa phòng khách đột nhiên mở ra. Ba chồng cô, ông Cố Trường Chí bước ra mang theo một trận gió lạnh. Lương Hòa vội đứng dậy, đón lấy áo khoác của ông, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ba chồng cô về thật đúng lúc!

“Ba, ba về rồi ạ!”

“Ừm”, ông Cố Trường Chí điềm tĩnh trả lời, nhìn bà Lý Uyển đang ngồi trên sô pha, hắng giọng nói: “Có Lương Hòa nói chuyện cùng, tâm trạng tốt hơn rồi đúng không?”

Bà quay đầu lại: “Đến khi nào ông đem con trai quay về đây, tôi mới vui được. Đến lúc ấy, ngày nào tôi cũng vui vẻ cho ông xem!”

Ôi cái giọng điệu mẹ chồng cô!

Lão gia không nói năng gì, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, quay lại nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của bà Lý Uyển, giận dữ phất tay đi lên thư phòng trên tầng hai.

Bà Lý Uyển cũng tức giận, nhưng nhìn theo bóng dáng lão gia lại chợt mỉm cười nói: “Xem cách ba con nói chuyện, chắc cũng xuôi xuôi rồi, trong lòng có khi cũng đang nghĩ ngợi điều gì cũng nên”. Bà quay đầu lại, vỗ vỗ vào tay Lương Hòa căn dặn: “Con đừng về nhé, ở đây vài ngày đi!”

“Vâng ạ.” Lương Hòa mỉm cười đồng ý.

Nơi thảo nguyên sâu thẳm, cuộc đối đầu vẫn tiếp tục, đợt diễn tập đã bước vào gi­ai đoạn thứ hai.

Ở gi­ai đoạn một, ngay khi bắt đầu, quân xanh đã đột kích gây tổn thất lớn cho quân đỏ. Chỉ huy trưởng của quân đỏ lập tức điều chỉnh lại đội quân, tăng cường phản kích mới có thể giành được thế cân bằng. Khi kết thúc gi­ai đoạn một của cuộc diễn tập, hai đội đều không chiếm được thế thượng phong, vì vậy tình thế gi­ai đoạn hai của cuộc diễn tập vô cùng căng thẳng.

Gi­ai đoạn hai bắt đầu chưa được bao lâu, quân đỏ đã có được tin tốt lành. Đội trinh sát được cử đến phân thành hai nhóm, thực ra nhóm do Triệu Kiền Hòa dẫn đầu đã phát hiện ra một kho cung ứng của quân xanh, ngoài đạn dược ra còn có nhiên liệu nữa.

Tham mưu Triệu lúc ấy vô cùng vui mừng. Ở nơi thảo nguyên mênh mông này, mỗi lần đột kích vào sâu hàng trăm cây số, không có nhiên liệu thì không thể được, hết nhiên liệu thì xem như đánh gục uy lực của chiến sĩ rồi. Vậy là ngài tham mưu không hề do dự, ra lệnh: “Đốt!”

Quân xanh quả nhiên vì thế mà bị tổn thất lực lượng, tấn công bị gián đoạn. Cố Hoài Ninh nhận được tin, cười vui vẻ, tiếp tục đưa ra mệnh lệnh còn vô tình hơn cả Triệu Kiền Hòa, lệnh cho tiểu đoàn thiết giáp tiến hành tấn công hoả lực, không được khoan nhượng!

Trong sở chỉ huy được nguỵ trang rất cẩn trọng, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2, Cao Vịnh Quân, vội vàng bước vào.

“Đoàn trưởng, anh xem, đây là tin mật ta vừa nhận được”.

Cố Hoài Ninh xem một hồi, nói: “Là sở chỉ huy của quân xanh sao?”

“Không sai”

“Xác định vị trí chưa?”

“Một vùng đồi ở bên sông”

Cố Hoài Ninh yên lặng giây lát rồi nhanh chóng hạ lệnh tấn công hỏa lực vào khu vực đó, song, tin tức đưa về từ trận địa đã khiến cho toàn bộ cán bộ và chiến sĩ quân đỏ đều vô cùng bất ngờ. Họ đã bị lừa!

Cố Hoài Ninh siết chặt nắm tay: “Xem ra, anh ta không hổ danh là con cáo chín đuôi, chưa biết chừng, bộ chỉ huy của anh ta không hề đặt ở mặt đất. Có lẽ nó không nằm trong khu vực được chỉ định của cuộc diễn tập!.”

“Như vậy chẳng phải là phạm luật sao?”

Khuôn mặt Cố Hoài Ninh chợt biến sắc: “Số lần anh ta phạm luật còn ít sao? Cũng được thôi, trận địa đích thực thì làm gì có quy tắc cơ chứ? Tiếp tục trinh sát, tôi không tin là không tóm được hang ổ của anh ta!”

Tin tức mà tổ trinh sát đưa về quá nhiều, nhưng làm một tổng chỉ huy, nhiệm vụ của Cố Hoài Ninh là phải đưa ra quyết sách từ những thông tin thu thập được. Đã bị mất mặt một lần rồi, lần này anh không thể sơ suất nữa.

Lại một cuộc đối đầu nổ ra.

Trong sở chỉ huy không biết nằm ở vị trí nào của quân xanh, không khí đang vô cùng căng thẳng. Quân đỏ dùng sóng điện từ mạnh gậy nhiễu hệ thống chỉ huy của họ. Người đàn ông trên người mặc trang phục nguỵ trang đang căng mắt nhìn vào ba chiếc màn hình khổng lồ, đôi mắt chớp chớp liên tục: “Xem ra lần này Cố Hoài Ninh muốn biến tôi thành chỉ huy không còn một quân lính nào trong tay đây! Mau khởi động hệ thống giám sát điện từ!”

Về phía quân đỏ, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2, Cao Vịnh Quân, là sinh viên xuất sắc khoa Công nghệ Thông tin trường Đại học Bách Khoa. Lúc này, anh ta đang nhìn vào màn hình, chuẩn bị đợt tấn công chuẩn xác tiếp theo dành cho quân xanh. Lần này mức độ gây nhiễu điện từ mạnh hơn lần trước rất nhiều. Cố Hoài Ninh gi­ao trọng trách cho Nhạc Khải và Trương Văn dẫn đầu, đột kích đội quân dự bị của quân xanh đang đóng ở cự ly rất gần sở chỉ huy của quân đỏ, và còn ra lệnh, trước khi cho phát nổ phải hình thành rào cản ngăn quân xanh phát động chiến dịch tấn công đối với quân đỏ.

Đột nhiên, Cố Hoài Ninh nghe thấy Cao Vịnh Quân hét lớn: “Đoàn trưởng, tổ trinh sát truyền đến một tín hiệu vô tuyến, tín hiệu phát ra chính ở khu vực này”, vừa nói, Cao Vịnh Quân vừa khoanh vùng trên sơ đồ.

Cố Hoài Ninh nhìn lên màn hình, vỗ vai Cao Vịnh Quân: “Bám theo nó”.

Cao Vịnh Quân phấn khởi tuân lệnh: “Rõ!”

Trong khi Cao Vịnh Quân xác định mục tiêu thì Cố Hoài Ninh tiến về phía xe thông tin. Đội thông tin do Lục Thời Vũ làm đội trưởng đang nhanh chóng xử lý các tin tức được truyền về. Lục Thời Vũ vừa quay người lại nhìn thấy Cố Hoài Ninh đanh chắp tay đứng một góc thì không giấu được niềm vui sướng, nhảy xuống xe: “Hoài Ninh”.

Cố Hoài Ninh gật đầu: “Chuẩn bị ổn cả chưa?”.

“Cũng tương đối rồi.” Lục Thời Vũ cười: “Chỉ đợi mệnh lệnh của anh nữa thôi”.

Cố Hoài Ninh cười: “Rất tốt, cho cô mười phút chuẩn bị, sau mười phút sẽ chính thức bắt đầu, nhất định không được xảy ra một sơ suất nào!”

“Rõ!”

Các cô gái trong đội thông tin đồng thanh trả lời.

Tuy đội thông tin này toàn phụ nữ nhưng cũng là những nhân tài, anh chuẩn bị tung ra một loại virus làm tê liệt hệ thống chỉ huy của quân xanh. Loại virus này không giống các loại bình thường khác. Đây là virus mà Cao Vịnh Quân và một số bạn học đại học của anh ta đã cùng nhau nghiên cứu từ năm thứ hai. Nghiên cứu vừa thành công, hiệu quả vẫn chưa được kiểm nghiệm, nhưng Cố Hoài Ninh vẫn tin tưởng vào khả năng của Cao Vịnh Quân, bằng lòng cho thử nghiệm.

Lấy lại tinh thần, Cố Hoài Ninh nhìn Lục Thời Vũ, nói: “Nếu thành công, tôi sẽ ghi công cho các cô, thông báo toàn sư đoàn!”.

Lục Thời Vũ sững sờ một lúc, sau đó lại nở nụ cười ngọt ngào: “Được!”.

Sau mười phút, quân xanh đã nhận được một mã liên hệ không rõ nguồn gốc, chưa đầy một phút, hệ thống chỉ huy của quân xanh đã bị tê liệt. Đội tiến công của quân xanh vì không nhận được lệnh cấp trên nên đã bị mất phương hướng.

Cao Vịnh Quân nhanh chóng xác định được vị trí phát ra tín hiệu vô tuyến điện. Lần này Cố Hoài Ninh không do dự chút nào, tập trung binh lực tấn công, ngay tức khắc đã triệt tiêu được bộ chỉ huy của quân xanh.

Nghe nói, khi Liệu Vĩnh bị bao vây, hệ thống chỉ huy của quân xanh vừa được khôi phục, đúng lúc có hai tiểu đoàn thiết giáp nhận được mệnh lệnh tấn công vào vùng đồi núi mà bộ chỉ huy chiếm đóng, nhưng đáng tiếc, tuyến đường họ chọn không chính xác, bị chặn bởi một thung lũng, tiến thoái lưỡng nan.

Về phần quân xanh, trận đánh này quá khó khăn. Liệu Vĩnh đương nhiên không vui vẻ gì với Cố Hoài Ninh, Cố Hoài Ninh cũng không buồn để tâm tới điều đó.

Không lâu sau, Cố Hoài Ninh đã nhận được điện thoại chúc mừng của căn cứ. Chú hai của anh đến theo dõi diễn tập; “Thằng nhóc này, chú phục cháu rồi đấy!”. Ông cười cười rồi nói: “Gọi điện về nhà đi, mọi người đều đang lo lắng nhất là Lương Hòa đó”.

Nghe thấy cái tên này, trong lòng Cố Hoài Ninh lại có chút gợn sóng. Không đợi bản thân kịp phản ứng, miệng anh đã không tự chủ được mà đồng ý ngay tức thì.

Cố Trường Minh nghe thấy, cúp điện thoại, vẻ mặt rất hài lòng.

Mấy hôm nay Cố Hoài Ninh ở bên ngoài diễn tập, Lương Hòa ngày nào cũng ngủ không ngon giấc. Đêm nào cũng trằn trọc mãi. Đêm hôm qua cũng không ngoại lệ. Sáng sớm nay ngủ dậy, nhìn thấy gương mặt xanh xao của mình, Lương Hòa giật bắn cả người.

Khi cô xuống dưới nhà, bà Lý Uyển đang ngồi ở sô pha xem tivi, trước mặt bà có một bát thuốc bắc. Cả tuần trời bị Phùng Đam sắc thuốc bắc cho uống, bây giờ Lương Hòa cứ nhìn thấy cái thứ đen ngòm này là lập tức thấy khó chịu, buồn nôn. Nhưng trước mặt mẹ chồng, cô đành phải nhẫn nhịn.

Bà Lý Uyển trông có vẻ như tâm trạng không tốt lắm. Trong lòng Lương Hòa có chút lo lắng. Cô ngồi bên cạnh bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, Hoài Ninh vẫn chưa có tin tức gì ạ?”.

Bà Lý Uyển bật ti vi nhưng cũng chẳng để tâm đến. Từ lúc nghe điện thoại đến giờ, bà không vui vẻ gì, bây giờ thấy Lương Hòa hỏi vậy, lại chẳng biết dùng lời nào để an ủi cô: “Có thì cũng có. Bảy giờ sáng nay nó gọi về, lúc ấy con đang ngủ, Hoài Ninh không cho mẹ gọi con dậy. Nó nói đợt diễn tập kết thúc rồi, đang chuẩn bị quay về, nhưng tạm thời chưa về nhà được”. Mấy tiếng cuối cùng bà nói chậm dần như muốn thăm dò Lương Hòa. Thấy cô không có biểu cảm gì khác lạ, bà liền thở dài: “Mẹ còn lo không biết phải nói với con thế nào, kết hôn lâu như vậy rồi mà thời gi­an ở bên nhau chẳng là bao, thật khổ cho con quá!”.

Lương Hòa vén mái tóc đang xòa xuống, khẽ cười, nói: “Không sao ạ! Con biết mà!”.

Ăn sáng xong, Lương Hòa đi làm, cuộc phỏng vấn với Châu Cảnh tiến triển rất thuận lợi, cơ bản đã hoàn thành được hai phần ba. Mấy cuộc phỏng vấn nhỏ, Lương Hòa đã gi­ao cho Lý Gi­ai làm. Hạ An Mẫn nói, làm như vậy thật xem thường sức lao động của cô ấy, coi nhẹ người có học vị cao hơn cả cô. Lương Hòa cũng chẳng biết nói gì.

Ấn tượng của Hạ An Mẫn đối với Lý Gi­ai cũng không phải quá tốt nhưng vẫn phải thừa nhận năng lực của cô gái đã có bằng thạc sĩ trường Đại học Bào chí và Tuyên truyền này. Rất nhiều cuộc phỏng vấn và báo cáo, cô ấy đã tự giải quyết ổn thỏa, hoàn toàn không cần nhờ đến Lương Hòa hướng dẫn. Mỗi khi rảnh rỗi, Lương Hòa không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc Lục Thừa Vẫn có ý gì, bỗng nhiên lại muốn cô phải kèm cặp một thạc sĩ năng lực còn cao hơn cả mình.

“Phóng viên Lương, đây là bản thảo phỏng vấn, cô có muốn xem qua một chút không?”.

Lý Gi­ai đưa cho Lương Hòa một tập tài liệu rất dày. Công việc quá nhiều khiến Lương Hòa bây giờ cứ nhìn thấy chữ là đau hết cả đầu. Cô đưa luôn bản thảo của mình cho Lý Gi­ai, cười nói: “Cô cứ gửi luôn đi, tôi ngại xem lại lắm!”.

“Được!” Lý Gi­ai cười đồng ý.

Hôm nay tuyết rơi ở thành phố C còn lớn hơn hôm qua. Từng lớp từng lớp tuyết dày bao phủ đường đi. Lương Hòa bưng tách cà phê nóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắp đến Giáng sinh rồi, cửa hàng nào cũng trưng bày cây thông và hình ông già Noel râu tóc bạc phơ. Không khí Giáng sinh tràn ngập khắp mọi nơi. Lương Hòa khẽ thở dài. Thực ra, mẹ chồng cô nói không sai, có một người đàn ông ở bên cạnh thật là tốt!

So với thành phố C, thời tiết ở thành phố N khiến người ta ngán ngẩm. Từ khi vào căn cứ đến nay, tuyết rơi liên tục cho đến khi đợt diễn tập kết thúc, mà còn càng ngày càng dày hơn nữa. Các đơn vị tham gia diễn tập cùng lúc nhận được mệnh lệnh, hôm nay sẽ xuất phát về doanh trại. Cách doanh trại không xa có một chiếc xe Leop­ard đang đậu. Cố Trường Minh mặc bộ quân phục chỉnh tề lúc này đang ngồi ở ghế sau, trong tay cầm một tập tài liệu màu đỏ, khuôn mặt như đang suy tư điều gì.

Một lúc sau, ông mở cửa xe để người cháu toàn thân lạnh buốt lên xe, không tỏ chút lòng thương xót nào với anh. Cố Trường Minh hơn Cố Hoài Ninh hơn hai mươi tuổi, hai người gặp nhau chưa bao giờ tỏ ra yêu quý gì nhau.

“Có việc gì ạ?”

“Không có việc gì thì không được tìm cháu sao?”, Cố Trường Minh chế giễu, đưa cho Cố Hoài Ninh tập tài liệu trong tay: “Cháu xem qua đi”.

Anh cầm tài liệu, giở vài trang ra xem, điềm tĩnh nói: “Kế hoạch này có từ bao giờ vậy?”.

“Khoảng hai ba ngày trước khi bắt đầu cuộc diễn tập quân sự, vốn dĩ định phát lệnh điều động trực tiếp cho Thời Vũ, nhưng tư lệnh Lục cho ràng vẫn nên đưa cho cháu xem trước thì hơn”.

“Vâng”, Cố Hoài Ninh trả lời, giở lệnh điều động, xem lại lần nữa.

Chỉ một câu nhẹ như lông hồng vậy thôi sao? Cố Trường Minh khẽ chau mày. Cái ông muốn thấy không phải là điều này. Nghĩ ngợi giây lát, ông nói: “Hoài Ninh, chú vốn không nên hỏi chuyện riêng tư của cháu, không thể kết hôn với một người rồi mà vẫn không chịu rời bỏ người kia”.

Cố Hoài Ninh không nhịn được cười: “Chú hai, mấy thứ vớ vẩn ấy ai nói với chú vậy?”, nhìn ra ngoài cửa, anh điềm đạm nói: “Nếu thực sự như vậy, sao cháu có thể đồng ý cuộc hôn nhân này cơ chứ!”.

Cố Trường Minh nói: “Vậy cháu hãy nhanh chóng xử lý vấn đề của Lục Thời Vũ đi. Cô ấy cũng đã lớn tuổi rồi, cứ mãi ở đây ngóng đợi cháu thì còn lấy được ai chứ?! Chú đồng ý với quyết định của Lục Bác. Mẹ Thời Vũ giờ chỉ sống có một mình, thuyên chuyển cô ấy về quân khu Thẩm Dương, với cô ấy hay với cháu đều có lợi”.

Cố Hoài Ninh cười: “Nếu đã gấp gáp như vậy, thì sao chú không trực tiếp thay cháu đóng dấu lên đấy?”.

Cố Trường Minh có dễ tính đến mấy cũng không chịu nổi cái trò đánh trống lảng của ông cháu, nghiêm túc nói: “Này đồng chí Cố Hoài Ninh, mong đồng chí có thái độ đúng mực. Hiện giờ tôi đang bàn bạc với đồng chí về vấn đề điều động nhân sự, chứ không phải cuộc nói chuyện trong gia đình!”.

Nụ cười trên gương mặt Cố Hoài Ninh lập tức biên mất: “Cháu thì không sao, quan trọng là ý kiến của Thời Vũ...”

“Chú nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được dụng ý của Lục Bác. Thôi, vấn đề này không cần bàn bạc nữa.” Cố Trường Minh dứt khoát, sau khi kết thúc câu chuyện, ông nhìn đồng hồ, đúng một giờ chiều: “Được rồi, lần này cháu phải cùng chú đi tới quân khu, chú út cháu tới rồi.”

Cố Hoài Ninh đồng ý: “Để cháu về thu xếp chút đã”.

Cố Trường Minh lúc này đang hết sức khiêm nhường, ông tự lái xe từ bộ chỉ huy tới, những cán bộ cao cấp từ cấp đoàn trở lên không có một ai. Mà xe ông đang lái cũng chỉ là một chiếc Leop­ard rất thường thấy trong quân đội, lúc xe từ từ tiến vào doanh trại không hề gây sự chú ý.

Khu vực ven Nội Mông tràn ngập tuyết rơi, đường rất khó đi.

Cố Hoài Ninh từ lúc lên xe tới giờ chỉ yên lặng như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Cố Trường Minh thấy vậy, trong lòng cũng hiểu rõ. Ông tự hỏi, trong nhà này, ngoài Hoài Việt ra, chỉ có Hoài Ninh là người ông có thể nói chuyện được. Có rất nhiều chuyện cả anh trai chị dâu đều không biết, nhưng ông thì biết.

Còn nhớ năm xưa, khi Cố Hoài Ninh mười tám tuổi, ông vẫn còn là một tay lính quèn. Ông vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy thằng nhóc này cũng đang ở trong quân ngũ. Ông hoang mang đi dò hỏi thì mới biết, thằng cháu mình cũng muốn vào quân đội. Ông vội vàng gọi điện cho anh trai. Anh trai ông chỉ nói đúng ba từ: “Để nó đi!”

Kết quả, đúng là anh trai ông đã mặc kệ cho cháu ông đi lính, vào quân đội rồi còn tiếp tục thi đỗ vào Học viện Quân sự nữa. Con đường mà Cố Hoài Ninh đi thực sự không có ai trải đường giúp sức, kể cả có đi chăng nữa, anh cũng sẽ tìm cách từ chối. Anh cũng giống như Cố Hoài Việt, muốn vươn mình lên bằng chính sức mình.

Cố Trường Minh không biết mối quan hệ giữa Lục Thời Vũ với cháu mình như thế nào, trước đây cũng chỉ gặp cô ấy vài lần, nhưng ấn tượng lại vô cùng sâu sắc. Năm ấy, khi Cố Hoài Ninh mười tám tuổi, người đi cùng anh tới đơn vị tìm ông, chính là cô gái này.

Tài xế Tiểu Trương đột nhiên hắng giọng, kéo ông Cố trường Minh trở về từ ký ức xa xưa: “Thủ trưởng, tuyết lớn thế này mà sao vẫn có người dân chăn thả gia súc nhỉ?”

Cố Trường Minh khẽ nâng cằm, xem xét xung quanh. Nhìn thấy một vài người đàn ông mặc trang phục dân tộc thiểu số đang lái xe chở động vật hoang dã, ông chợt hiểu ra: “Không phải họ đang chăn thả gia súc, đều là động vật hoang dã, tuyết lớn như thế, có lẽ họ đang đưa chúng về khu bảo tồn”.

“Ồ, vậy thì nên cử một xe quân sự đến mới phải”.

Câu nói đùa của Tiểu Trương khiến hai người ngồi trong xe bật cười, không khí trầm lắng trở nên thoải mái hơn đôi chút. Cố Trường Minh vẫn còn nhớ Cố Trường Chí đã từng nói, con thứ ba của nhà họ Cố đôi khi khiến ông không thể nắm bắt được. Có những chuyện, cho dù có cạy miệng, Cố Hoài Ninh cũng không nói.

Khi xe đi đến trạm thu phí của thành phố B đã là bảy giờ tối. Thành phố B đang có tuyết nhỏ, nhiệt độ cao hơn nhiều so với Nội Mông. Ngồi ô tô suốt cả chiều, Cố Trường Minh thấy rất mệt mỏi nên kêu tài xế cho dừng lại nghỉ ở khu dịch vụ của thành phố B, để ông xuống xe thư giãn một chút.

Tiểu Trương đồng ý ngay. Lái xe cả chặng đường, do thời tiết rất xấu, hai người ngồi trên xe lại toàn là nhân vật quan trọng, anh ta cũng rất căng thẳng. Bây giờ thả lỏng một chút cũng tốt. Anh ta cho xe chạy chậm lại, chuẩn bị chuyển hướng.

“Chú nhớ là trong khu dịch vụ này có bán một loại rượu tự nấu, rất thơm, để chú bảo Tiểu Trương mua về uống thử xem”, Cố Trường Minh cười nói.

“Hiếm có loại nào hợp khẩu vị của chú. Cháu xin hầu chú một chén”, Cố Hoài Ninh bị bệnh dạ dày nên không thể thường xuyên uống rượu.

Tiểu Trương nghe thấy cũng vui mừng không tả, vừa mới quay đầu lại định chêm một câu thì bỗng thấy sắc mặt của Cố Trường Minh thay đổi, quát anh ta một câu: “Tiểu Trương, nhìn xe!”.

Anh ta bối rối quay lại nhìn, còn chưa kịp đạp phanh đã bị một lực mạnh va đập, chỉ còn thấy luồng ánh sáng loé lên, đâm sầm vào chiếc Leop­ard của họ.

/22

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status