Cẩm Y Hương Khuê

Chương 24 - Chương 24

/56


Liêu Vương gia ra tay rất hào phóng, đưa tặng Tiêu Chấn một tòa nhà nằm ở phía sau vương phủ, xung quanh đều là phủ đệ của những quan lại quyền quý Phượng Dương thành. Không chỉ vây tòa nhà còn rất rộng rãi gồm ba gian, có hai tiểu viện, và còn có một hậu hoa viên rất yên tĩnh.

Trong vườn trồng toàn hoa hồng, hoa lá xanh biếc nở rực rỡ, Tô Cẩm rất thích, A Mãn càng thêm hưng phấn thích thú chạy loạn khắp nơi, giống như chú cún nhỏ đến một nơi xa lạ thì vội vàng khám phá địa bàn mới.

“Nương, đây là cái gì?” Chạy đã thấm mệt, A Mãn đứng trước một mảng cây xanh biếc hỏi.

Tô Cẩm nhìn phiến thúy trúc xanh đột nhiên cảm thấy rất giống phong cảnh Giang Nam, khắp Giang Nam là rừng trúc xanh tươi tốt, thế nhưng nữ nhi của nàng lại không biết về cây trúc.

A Triệt đi lại nói cho muội muội biết.

Tô Cẩm đi sau hai đứa nhỏ.

Ba mẹ con đi tham quan khắp ngôi nhà mới, còn Tiêu Chấn đến vương phủ tạ ơn.

Liêu Vương đang dạy võ nghệ cho ba nhi tử của mình, nghe nói Tiêu Chấn đến, hắn khẽ mỉm cười sai người mời Tiêu Chấn đến luyện vũ tràng.

Tiêu Chấn đi theo gã sai vặt tới đây, chỉ thấy Liêu Vương mặc quần áo thường phục ở nhà đang đứng giữa sân, bên cạnh là ba vị công tử trẻ tuổi.

“Thuộc hạ bái kiến vương gia.” Tiêu Chấn quỳ một chân, chắp tay hành lễ.

Liêu Vương cười nói: “Không ở bên ngoài, Tiêu thống lĩnh không cần đa lễ. Tiêu thống lĩnh có hài lòng về nhà mới không?”

Tiêu Chấn đứng dậy nói: “Đa tạ đại ân của vương gia, thuộc hạ vô cùng cảm kích, chỉ là tỳ nữ kia…”

Liêu Vương khoát khoát tay không để ý nói: “Là nha hoàn không biết thân biết phận, phạt là đúng, không đề cập tới chuyện đó nữa, đây là ba nhi tử của bổn vương.”

Lúc này Tiêu Chấn mới nhìn về phía ba vị công tử.

Liêu Vương giới thiệu theo thứ tự từ trưởng tử đến ấu tử, trưởng công tử là Chu Nguyên Cẩn năm nay vừa mới hai mươi, ngọc thụ phong ddlqd lâm tao nhã lịch sự, đối đãi với người khác khoan dung nhân hậu, nhìn Tiêu Chấn khẽ vuốt cằm đánh giá. Nhị công tử là Chu Nguyên Huân năm nay mười tám, dáng vóc cao lớn, cao hơn huynh trưởng nửa cái đầu, lưng hùm vai gấu, hết sức uy mãnh, người này rất ngạo mạn, công khai nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiêu Chấn có vẻ hình như không thích.

Liêu Vương ném ánh mắt bất mãn về phía con thứ.

Hiển nhiên Chu Nguyên Huân đã sớm thành thói quen, mặc dù phụ vương không thích, hắn cũng mặc kệ không quan tâm, cứ nên thế nào thì thế ấy thể hiện ra.

Liêu Vương dường như cũng quen nên không chú ý nhiều tiếp tục giới thiệu tiểu nhi tử Chu Nguyên Phưởng. Chu Nguyên Phưởng năm nay ddlqd mới bảy tuổi, là người có vóc dáng nhỏ bé nhất trong ba huynh đệ, nhưng hắn lại do vương phi sở sinh, là nhi tử được thừa kế vương phủ, được hoàng đế tự mình sách phong là Liêu Vương thế tử. Hai công tử kia đều là do Liêu Vương phi trắc phi sinh ra, thân phận không tôn quý bằng Thế tử được.

“Tiêu thống lĩnh.” Chỉ mới bảy tuổi nhưng Thế tử gia đã có phong thái nghiêm chỉnh tiếp kiến Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn nhìn tiểu Thế tử thì không khỏi nghĩ đến nghĩa tử của mình, A Triệt cũng là thiếu niên trầm ổn như vậy, chững chạc nghiêm túc không thua kém người khác.

“Thế tử gia.” Tiêu Chấn cung kính hành lễ.

Đợi Tiêu Chấn hành lễ xong, Liêu Vương cười nói với Tiêu Chấn: “Ngươi tới đúng lúc lắm, Bổn vương đang khảo hạch bọn chúng bắn cung, nhân đây Tiêu thống lĩnh trổ tài cho huynh đệ bọn hắn học hỏi một chút.”

Liêu Vương rất thích cổ khí thế hiên ngang nhiệt tình này của hắn, lập tức sai người mang cung tên đến.

Tiêu Chấn nhận lấy mũi tên, cung không cố ý loay hoay điều chỉnh tư thế mà tùy tiện lắp tên vào rồi kéo cung, mũi tên nhọn lập tức bắn đi rất nhanh bay ra cắm rất mạnh vào hồng tâm, “Đăng” một tiếng, mũi tên thế nhưng không có dừng lại, tiếp tục xuyên thấu hồng tâm bay về phía trước một đoạn rồi mới rơi xuống mặt đất.

“Tốt!” Liêu Vương vỗ tay tán thưởng.

Trưởng công tử Chu Nguyên Cẩn và tiểu Thế tử Chu Nguyên Phưởng cũng lộ vẻ kính nể, duy chỉ có nhị công tử Chu Nguyên Huân là không phục: “Chút tài mọn thôi, ta cũng có thể làm được.”

Dứt lời, Chu Nguyên Huân đưa cung tên lên bắn vào mục tiêu thứ hai, mũi tên cũng giống như mũi tên của Tiêu Chấn, bắn thủng hồng tâm.

Nhị công tử chỉ mới mười tám tuổi thôi nhưng đã có bản lĩnh hơn người, Tiêu Chấn khen ngợi tự đáy lòng: “Tài bắn cung của Nhị công tử rất tốt!”

Chu Nguyên Huân nhếch miệng lên, kiêu ngạo đắc ý vô cùng.

Đại công tử Chu Nguyên Cẩn vẫn giữ ngyên nụ cười tán thưởng, tiểu Thế tử Chu Nguyên Phưởng thì chỉ nhếch môi cười nhẹ, không quá cao hứng, sau đó nhìn về phía Tiêu Chấn không còn có vẻ thuận mắt như vừa rồi nữa. Ánh mắt không vừa lòng của Chu Nguyên Phưởng được che giấu rất tốt, cảm xúc cũng nhanh chóng thu lại, trừ Liêu Vương cố ý quan sát thì người khác không có ai chú ý đến vẻ không vui của tiểu Thế tử.

Để các con tiếp tục luyện võ, Liêu Vương mang Tiêu Chấn đi tiếp quản ba ngàn thân binh.

Tin tức Tiêu Chấn được thăng chức làm thống lĩnh thân binh của Liêu Vương nhanh chóng truyền ra khắp Phượng Dương thành.

Trần Trắc phi – mẹ đẻ của nhị công tử Chu Nguyên Huân là người được Liêu Vương sủng ái nhất, đêm nay, Liêu Vương tới viện của nàng nghỉ ngơi, sau một phen ôn nhu, nhiệt tình điên long đảo phượng, Trần trắc phi nằm trong ngực Liêu Vương thở hổn hển hỏi: “Nghe Huân Nhi nói, đầu năm nay Tiêu thống lĩnh mới vừa bị phụ hoàng trách phạt, giờ Vương gia sử dụng hắn, không sợ phụ hoàng khó chịu sao?”

Liêu Vương ôm thân mình mềm mại của nàng, tâm tình phức tạp nói: “Bệnh tình phụ hoàng nguy kịch, chuyện đại sự trên triều đình cũng không quản nổi, sao có thể trông nom đến việc ta dùng ai làm thống lĩnh thân binh nhỏ nhặt này chứ?”

Trần trắc phi cắn nhẹ môi, lo âu nhìn Vương gia trượng phu của mình.

Năm trước, Thái tử bị bệnh qua đời thì các quan viên trong triều cũng suy


/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status