Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 41: Suy tư

/134


Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình nhìn sắc trời, nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Sắc trời không còn sớm, ta đem hộp cơm đi trả lại. Ngươi nằm ngủ đi, bị cảm... Ân, bị phong hàn thì phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt, ngủ nhiều cũng sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa."

"Ân! Hảo." Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy có chút đau đầu, xác thực là cần phải nằm xuống thì mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Nguyên An Bình cầm hộp cơm lên, bởi vì trong lúc đi có khả năng sẽ lâu, vì lý do an toàn, nên lúc hắn gần đi liền căn dặn Hoắc Tiểu Hàn nhớ phải gài cửa lại cẩn thận.

Lúc đi tới tiền đường, hắn còn dừng lại hỏi thăm đại phu một chút, rồi mới cầm theo hộp cơm rời khỏi y quán.

Một mình lẳng lặng đi trên đường, nhìn cảnh sắc kiến trúc cổ kính hai bên đường. Lại nhìn thoáng qua những người kia vận trang phục cổ trang, trong phút chốc, Nguyên An Bình cảm thấy bản thân như một kẻ cô độc xâm nhập, vốn không nên thuộc về bức tranh cổ điển này. Tuy rằng hắn đang tồn tại, nhưng lại không có cách nào hoà mình vào bốn phía xung quanh.

Cái cảm giác này đến quá mức đột ngột, cũng quá mức mãnh liệt, hắn lăng lăng đứng ở một bên đường, giống như chỉ là một khán giả chứng kiến người ta đi tới đi lui, có một loại cảm giác mờ mịt không biết nên đi con đường nào.

"Tiên sinh, tiên sinh, người làm sao vậy?"

Đang trong trạng thái bị cô tịch vây quanh, Nguyên An Bình bỗng nhiên nghe được một âm thanh. Hắn lăng lăng nhìn về phương hướng phát ra tiếng kêu đó, liền thấy một hài tử khoảng chừng mười tuổi đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Nguyên An Bình lập tức phục hồi tinh thần lại, nhất thời phản ứng có hơi chậm chạp một chút, hắn chậm rãi đáp: "Ân... Cao Minh?"

Cao Minh cảm thấy Nguyên An Bình có chút không giống với thường ngày, nhưng mà bé cũng không rõ lắm rốt cuộc là khác nhau ở chỗ nào, bé nhịn không được có chút hiếu kỳ hỏi: "Tiên sinh! Lúc nãy ngươi phát ngốc cái gì a? Từ xa ta đã thấy ngươi đứng sững sờ ở chỗ này không nhúc nhích."

Nguyên An Bình nở một nụ cười trả lời hắn: "Không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ một chuyện. Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Cao Minh chính là hài tử của người từng tới làm giường sưởi cho hắn, hắn biết đối phương đang sống ở thị trấn, chỉ là hắn lại không nghĩ tới đúng lúc gặp được đối phương như thế này.

Cao Minh có chút ngượng ngùng cười cười: "Ta đáp ứng một vị hảo bằng hữu sẽ dạy cho hắn biết chữ, nhà hắn cũng ở phụ cận gần đây. Ta đang trên đường về nhà, không nghĩ tới đúng lúc như vậy lại gặp được tiên sinh."

Nguyên An Bình mỉm cười dặn dò: "Nếu muốn dạy cho người khác biết chữ, chính mình nhất định phải nghiêm túc học tập. Nếu không, sẽ liên luỵ đến người khác học sai cách, sẽ không tốt."

Cao Minh gật đầu: "Ta sẽ nghiêm túc học, ta cũng sợ sẽ dạy sai, nên trước tiên hỏi qua ca ca và đệ đệ một lần rồi mới dạy."

Nguyên An Bình rất tán thành gật đầu: "Không sai, loại thái độ nghiêm cẩn như thế này rất tốt. Có thể giảm bớt cơ hội mắc phải sai lầm, không quản ngươi thể hiện được những gì, đối với ngươi mà nói chỉ cần luôn kiên trì thì sẽ tạo thành một thói quen tốt."

Cao Minh một bộ lĩnh hội đáp: "Ta nhớ kỹ, tạ ơn lời dạy của tiên sinh."

Nguyên An Bình mỉm cười: "Ân! Không cần khách khí, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, ngươi cũng mau trở về nhà đi."

"Hảo! Tiên sinh." Bé như chợt nghĩ đến cái gì, liền nói với Nguyên An Bình: "Nhà ta cách nơi này không xa, tiên sinh có muốn đến nhà ta làm khách hay không?"

Nguyên An Bình nghe vậy liền từ chối: "Lần sau có cơ hội sẽ đi, lần này thì không được, ta còn có một số việc muốn làm."

"Hảo." Trong lòng Cao Minh có hơi thất vọng, nếu như mình đem tiên sinh mời về nhà, người trong nhà sẽ đặc biệt cao hứng. Thế nhưng, bé cũng không muốn quấn lấy đối phương ép hắn đến nhà mình, người đọc sách rất chú ý đến lễ tiết và quy củ. Bé chợt nghĩ tới nguyên nhân lần này bọn họ được nghỉ học, liền hỏi: "Đúng rồi! Hoắc Tiểu Hàn thế nào rồi?"

Nguyên An Bình trả lời: "Không có gì đáng ngại, có thể ba ngày sau ta sẽ cho các ngươi trở lại lớp như bình thường. Vừa vặn gặp được ngươi, phiền ngươi giúp ta nói với các học sinh trong thị trấn một tiếng."

Cao Minh nghe xong, thầm cảm thán sứ mệnh của bản thân một chút, liền đáp: "Tiên sinh ngươi yên tâm đi, việc này cứ để cho ta lo, ta nhất định sẽ thông báo hết cho từng người."

Nguyên An Bình cười nói: "Hảo! Vậy liền nhờ ngươi."

Cao Minh liếc nhìn hộp cơm mà Nguyên An Bình đang cầm trên tay, nói với hắn: "Tiên sinh đi làm việc của mình đi, ta không làm phiền ngươi nữa, ta về nhà trước."

Nguyên An Bình đáp: "Hảo! Về nhà sớm đi."

Sau khi nhìn Cao Minh rời đi, Nguyên An Bình liền thở dài. Hắn xoa xoa thái dương, hắn biết mình đang gặp phải vấn đề gì, hắn cũng rõ ràng, có một số việc không có cách nào có thể trốn tránh khỏi.

Trả lại hộp cơm, cầm lại tiền đặt cọc, lại từ trong cửa hàng mua thêm một phần canh. Nguyên An Bình đi vòng quanh trong thị trấn một lúc, lại nhìn xung quanh một lần, trên đường trở về y quán, hắn một tay cầm hộp cơm cùng một tay nhấc theo một cái rổ, liền trở về y quán.

Nguyên An Bình cầm thức ăn đi đến trước cửa phòng, hắn gõ cửa một cái. Nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn bước ra mở cửa, hắn lập tức cười hỏi: "Như thế nào? Có đói bụng không?"

Trên mặt Hoắc Tiểu Hàn cũng mang theo một nụ cười: "Có một chút, không tính là quá đói."

Y nhìn thấy hộp cơm trong tay Nguyên An Bình, liền không nhịn được hỏi: "Ngươi không phải lại mua cái kia mộc nhĩ trắng... Canh hạt sen đi?"

Nguyên An Bình đem thức ăn đặt lên bàn: "Không phải, là một loại canh ngọt khác, ngươi uống thử xem, nghe đâu mùi vị rất hảo. Yên tâm đi, cái này so với món canh mộc nhĩ trắng hạt sen kia thì rẻ hơn nhiều, không tốn bao nhiêu tiền cả."

Hoắc Tiểu Hàn có chút xoắn xuýt, y biết tuy rằng đối phương nói như vậy, nhưng thật sự cũng không quá rẻ. Nghĩ đến bản thân khiến Nguyên An Bình bỏ ra nhiều tiền như vậy, trong lòng y cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Nghĩ đến thời gian này hẳn trong bếp đã làm xong cơm rồi, Nguyên An Bình nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi trước cứ ngồi đây đi, ta đi xuống nhà bếp lấy cơm." Hắn nói xong, liền từ trong rổ lấy ra một ít táo.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy còn có trái cây, trong lòng lại càng xoắn xuýt hơn. Bởi vì đất nước này có diện tích lãnh thổ rất rộng lớn, nên ở phía Nam cho dù đang là mùa đông cũng sẽ có một ít hoa quả và rau dưa. Các thương nhân đem hoa quả từ phương Nam vận chuyển đến phương Bắc, cũng bởi vì vậy mà người dân ở phương Bắc mới có cơ hội được ăn hoa quả.

Chỉ là, do đường xá quá xa xôi nên phải tiêu hao khá nhiều, cũng bởi vì vậy mà giá cả hoa quả vào mùa đông tương đối quý. Nhìn số trái cây được chất ở trên bàn, xưa nay Hoắc Tiểu Hàn cũng chưa được ăn chúng bao giờ, cũng không biết giá cả bao nhiêu, chỉ là y dám khẳng định chúng rất đắt tiền.

Nguyên An Bình cũng chính là vì biết được mùa đông ở bên này cũng có chỗ có thể mua được hoa quả, nên mới đem táo từ trong không gian ra. Trong không gian của hắn cũng có không ít hoa quả, đương nhiên đều là những chủng loại rất thường gặp, nhiều nhất là táo tây, sau đó là chuối tiêu, còn có hai quả dưa hấu và một ít dâu tây. Lúc đó hắn cũng chỉ là tiện nghi mua một ít, nên số lượng cũng không nhiều.

Nhìn trong rổ còn có tám quả táo, Nguyên An Bình liền nhấc theo rổ trúc đi ra ngoài, không chú ý tới Hoắc Tiểu Hàn đang ngồi ngẩn người ở bên cạnh bàn.

Đi đến nhà bếp, thấy một phụ nhân khoảng chừng năm mươi tuổi đang bận việc, Nguyên An Bình mỉm cười chào bà một tiếng: "Vương thẩm! Cực khổ cho người rồi."

Vương thẩm cười ha ha đáp: "Không cực khổ, không cực khổ. Nguyên công tử đến có chút sớm, cơm này còn phải chờ thêm một lát."

Nguyên An Bình cười nói: "Không sao, ta có mua một ít hoa quả, muốn đem đến nơi này rửa."

Vương thẩm nghe xong liền chỉ chỉ một cái thùng nước: "Dùng cái thùng ở bên kia đi, nước ở trong đó rất sạch sẽ."

"Hảo! Đa tạ." Hắn tìm một cái chậu bằng sứ rồi múc nước bỏ vào, đem mấy quả táo tây đều rửa sạch. Rửa táo xong, vẩy vẩy nước trên tay, âm thầm cảm thán vào mùa đông nước quả nhiên thật là lạnh, từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay đem hai tay lau sạch. Gần đây, hắn dường như cũng đã dưỡng thành thói quen luôn mang theo bên mình một cái khăn tay.

Nguyên An Bình rửa xong táo tây, lấy ra một quả đưa cho Vương thẩm: "Cho người, đừng ghét bỏ a."

Vương thẩm vội vã từ chối: "Ai ui! Cái này thì không được, đồ vật quý như vậy làm sao ta có thể nhận a. Các ngươi cứ giữ lại tự mình ăn đi."

Nguyên An Bình đặt ở trên bàn: "Không sao, ta mua nhiều lắm, người cứ cầm lấy rồi cất đi." Hắn nói xong liền nhấc rổ lên: "Ta về trước, lát nữa sẽ trở lại lấy cơm."

Vương thẩm nhìn quả táo trên bàn, cẩn thận đem đi cất, dự định sẽ đem về chia cho cháu trai và cháu gái ăn.

Nghĩ đến người một thân trường bào màu lam, vừa nhìn dáng dấp của Nguyên An Bình là nhìn ra được đây là một người đọc sách, bà không khỏi cảm khái một câu: "Nguyên công tử này, cũng thật là khác người thường a."

Nguyên An Bình cầm rổ táo đi ra khỏi nhà bếp, phát hiện ở đằng trước có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trước một luống hoa, hai tay nâng cằm, trưng ra một bộ dạng phiền não. Hắn có chút tò mò đi tới hỏi: "Tiểu Dịch! Sao ngươi lại ngồi ở đây?"

Tên tiểu tử này là đứa cháu trai duy nhất của đại phu, nghe đâu là con trai và con dâu của đại phu gặp nạn, nên chỉ còn lại hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau.

Lâm Dịch nghe Nguyên An Bình hỏi xong, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, sâu sắc thở dài một hơi.

Một tiểu hài tử chỉ mới có sáu tuổi, lại có bộ dạng thở dài như một người lớn, người nhỏ mà ma mảnh như vậy trông cũng thật là khôi hài. Nguyên An Bình nhịn không được bật cười, ngồi xuống bên cạnh bé: "Xem bộ dạng của ngươi hình như là đang có tâm sự a? Nói một chút đi, rốt cuộc là có phiền não gì, cư nhiên có thể khiến cho ngươi phải than thở?"

Lâm Dịch lại thở dài, khuôn mặt tựa như cái bánh bao cũng nhăn lại, bộ dạng rất phiền não nói với Nguyên An Bình: "Tối nay gia gia của ta muốn kiểm tra ta viết tên thuốc và dược tính của nó như thế nào, nhưng ta vẫn còn chưa nhớ hết. Ta sợ gia gia ta sinh khí, bộ dạng gia gia ta khi sinh khí trông rất là doạ người a."

Nguyên An Bình nghe xong, có chút cảm giác thương cho đứa bé này nhưng lại không giúp được gì: "Thật không may, ngươi chưa nhớ hết, ta cũng biết có biện pháp gì tốt. Nhưng mà, ngươi là thực sự không nhớ được? Hay là bởi vì ham chơi mà không chịu hảo hảo học cho xong?"

Lâm Dịch nghe Nguyên An Bình nói như vậy, liền cúi đầu nắm lấy mấy ngón tay, khí lực có chút uể oải đáp: "Ta thấy Thành ca ca bọn họ đi chơi, ta cũng muốn cùng đi chơi a, ta không thích học thuộc tên thuốc đâu."

Bé nhìn về phía Nguyên An Bình: "Nguyên ca ca! Ngươi xem, các ngươi không cần học thuộc tên thuốc, cố tình chỉ có một mình ta là phải học, nên vẫn không thể cùng với Thành ca ca bọn họ đi chơi. Ta không thích học thuộc tên thuốc, ta cũng không muốn làm đại phu, ta muốn làm một đại hiệp. Thành ca ca nói đại hiệp đều rất là lợi hại, thật sự lợi hại, còn có thể được đi chơi khắp nơi."

Nguyên An Bình nhìn về phía Lâm Dịch, trừ phi là mình thích, nếu không thì không thể hi vọng một tiểu hài tử chỉ mới sáu tuổi lý giải được tầm quan trọng của việc học tập là lớn đến cỡ nào. Ở trong lòng bọn chúng, so với những chuyện khác thì chơi đùa là quan trọng nhất. Huống chi, khi nhìn thấy người khác được đi chơi, còn mình thì phải ở đây học thuộc bài thì rất là khó chịu.

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, liền hỏi Lâm Dịch: "Tiểu Dịch! Ngươi đang bị bệnh phải không?"

Lâm Dịch gật gật đầu: "Phải a! Còn phải khổ sở uống thuốc, đắng lắm, không muốn uống đâu."

Nguyên An Bình cười nói với bé: "Uống thuốc rất khổ sở, nhưng sinh bệnh cũng rất khó chịu đi?"

Đôi mày nhỏ của Lâm Dịch nhăn lại: "Ân! Khó chịu, mũi đau, đầu đau, nơi này cũng đau!" Bé chỉ vào chỗ cuống họng của mình.

Nguyên An Bình nói: "Phải a! Bị phong hàn đều rất khó chịu, nhưng Tiểu Dịch ngươi lại không biết, còn rất nhiều loại bệnh so với bệnh phong hàn còn thống khổ hơn. Cho nên, khi bị bệnh, nếu như không có đại phu chữa bệnh thì sẽ luôn luôn cảm thấy rất khó chịu, rất thống khổ, không thể hảo lên được. Ngươi hãy tưởng tượng xem, có phải là đặc biệt đáng sợ hay không?"

"Luôn luôn khó chịu, không thể hảo lên được?" Lâm Dịch cau mày hỏi.

Nguyên An Bình gật đầu: "Phải a! Không có đại phu hốt thuốc, không uống thuốc, thì bệnh sẽ không hảo lên được. Luôn luôn cảm thấy rất khó chịu, vẫn luôn cảm thấy rất thống khổ. Doạ ngươi sợ đi?"

Lâm Dịch gật đầu: "Thật là đáng sợ, không thể hảo lên được, sẽ rất khó chịu a."

Nguyên An Bình dụ dỗ từng bước: "Vậy nên mới nói, không có đại phu thì sẽ rất phiền phức, bị bệnh sẽ không thể khỏi được. Ngươi ngẫm lại xem, những người bị bệnh khó chịu như vậy mà đại phu đều có thể trị được hết, bọn họ thật lợi hại a. Còn nữa, thực ra thì đại phu cũng có thể giống như đại hiệp, đều có thể được đi chơi khắp nơi. Đại phu như vậy thường sẽ được gọi là du y, một đường đi chơi còn có thể giúp người khác xem bệnh kiếm tiền, chỉ cần có tiền là có thể tiếp tục đi chơi. Làm đại phu thật tốt a, so với làm đại hiệp cũng rất tốt, ta cũng không biết đại hiệp kiếm tiền bằng cách nào. Không có tiền thì làm sao mà mua được đồ ăn, làm sao được ngồi xe ngựa?"

Lâm Dịch có chút không tin tưởng cho lắm: "Có thật không? Đại phu còn lợi hại hơn cả đại hiệp?"

Nguyên An Bình rất khẳng định đáp: "Thật! Đại hiệp có thể cứu người, nhưng đại phu cũng có thể cứu người. Đại hiệp có thể được đi chơi khắp nơi, kỳ thực đại phu cũng có thể được đi chơi khắp nơi. Hơn nữa, chắc chắn ngươi cũng không biết, muốn làm một đại hiệp thì phải luyện công, luyện công đặc biệt cực khổ, càng không có nhiều cơ hội được đi chơi. Còn nữa, có câu nói rằng muốn đánh người thì trước tiên phải học chịu đòn trước, ngươi muốn làm đại hiệp, thì trước tiên phải chịu bị đánh mới được. Còn phải để cho những người biết võ công tới đánh ngươi, mà những người biết võ công khi đánh người, còn đau nhiều hơn so với khi bị người bình thường đánh!"

Lâm Dịch kinh ngạc trợn mắt: "Muốn đánh ta?! Làm đại hiệp là phải bị đánh sao?"

Nguyên An Bình gật đầu: "Phải! Ngươi không thể lập tức biến thành đại hiệp có võ công cực kỳ lợi hại được, vậy khi đó ngươi không lợi hại như vậy, bị người lợi hại hơn ngươi đánh thì ngươi sẽ cảm thấy ra sao?"

Lâm Dịch cảm thấy cũng rất có đạo lý, sau đó bé có chút sợ hãi nói: "Vậy ta sẽ không làm đại hiệp nữa, nhưng mà làm đại phu sẽ không có thời gian đi chơi. Ta có thể cũng không làm đại phu được không a?"

Nguyên An Bình giả vờ suy nghĩ nghiêm túc một chút, sau đó liền thập phần mong đợi nói với Lâm Dịch: "Tiểu Dịch! Cho dù ngươi học cái gì, hay muốn làm cái gì, đều sẽ không có nhiều thời gian để đi chơi. Thật ra ngươi cũng có thể làm như vầy, gia gia của ngươi không phải đang dạy y thuật cho ngươi sao? Ngươi chỉ cần cố gắng học thuộc thật nhanh những gì mà ông ấy đã dạy, vậy không phải sẽ có rất nhiều thời gian để đi chơi hay sao?"

Lâm Dịch có chút bận tâm hỏi: "Nếu như ta không thể nhớ được thì phải làm sao bây giờ?"

Nguyên An Bình an ủi: "Đừng lo lắng, Tiểu Dịch thông minh như vậy làm sao không thể nhớ được a? Chỉ là ngươi không nghiêm túc học mà thôi, ngươi chỉ cần nghiêm túc hơn một chút, càng dụng tâm thêm một chút thì nhất định có thể nhớ kỹ. Nhớ kỹ lời ta nói, nếu như ngươi không thể nhớ được, khẳng định là do ngươi không đủ nghiêm túc, nhất định phải chăm chỉ thì mới có thể thành công."

Lâm Dịch suy tư một chút rồi nói: "Hảo! Vậy thì ta sẽ làm đại phu, gia gia cũng muốn ta làm đại phu."

Nguyên An Bình bày ra một bộ dạng rất sùng bái: "Phải a! Làm đại phu rất tốt, có thể cứu người, có thể kiếm tiền, còn có thể được đi chơi khắp nơi. Gia gia ngươi là đại phu, ngươi cũng nên làm đại phu, rất nhiều người cũng muốn làm đại phu nhưng lại làm không nổi đấy!"

Lâm Dịch ngẫm lại liền rất cao hứng: "Đúng a! Thành ca ca bọn họ đều nói gia gia ta rất lợi hại."

Nguyên An Bình cổ vũ: "Sau này ngươi nhất định cũng lợi hại giống như gia gia của ngươi, ngươi nhất định phải nỗ lực, cũng phải nghiêm túc một chút. Có thể sau này ngươi so với gia gia ngươi còn lợi hại hơn."

Lâm Dịch cao hứng hỏi: "Ta so với gia gia ta có thể còn lợi hại hơn?"

Nguyên An Bình rất khẳng định gật đầu: "Đương nhiên là có thể, ngươi chỉ cần nghiêm túc hơn một chút, càng nỗ lực hơn nữa, thì so với gia gia ngươi sẽ còn lợi hại hơn."

Hắn cứ như vậy dụ dỗ Lâm Dịch, tất nhiên là bởi vì đại phu rất muốn tôn tử kế thừa y thuật của ông. Đại phu ở cổ đại rất chú trọng việc truyền thừa, sẽ không dễ dàng thu đồ đệ, đại phu muốn tôn tử kế thừa y thuật của mình tất nhiên là hắn hiểu được. Dưới tình huống này, có thể được học những thứ mình thích thì sẽ tốt hơn, nếu không Lâm Dịch rất có thể sẽ chống đối với đại phu. Trước không nói đến kết quả như thế nào, ít nhất trong quá trình đó chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.

Nhìn Lâm Dịch đang vui vẻ ngồi một bên, Nguyên An Bình lại cầm ra hai quả táo trong rổ đưa cho bé: "Một cái cho ngươi, một cái cho gia gia ngươi."

Lâm Dịch nhìn quả táo, mặc dù rất muốn nhưng bé lại lắc đầu: "Gia gia ta không cho ta tuỳ tiện nhận đồ vật của người khác."

Nguyên An Bình cười cười với bé: "Này không gọi là tuỳ tiện nhận, hai ta đều biết, còn nói nhiều thứ với nhau như vậy, nhận một ít đồ thì tính là cái gì? Ngươi xem, trong rổ của ta vẫn còn rất nhiều, đưa cho ngươi hai quả không có vấn đề gì. Đến! Cầm đi." Nói xong, hắn liền đem táo tây đặt vào trong tay bé.

Lâm Dịch do dự một chút, bất quá bé cũng muốn được ăn táo nên liền cười tiếp nhận: "Cảm ơn Nguyên ca ca."

"Không cần khách khí." Hắn quay đầu, liền nhìn thấy đại phu đang đi tới. Nguyên An Bình đứng dậy, Lâm Dịch cũng vội vàng luống cuống đứng lên.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status