Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 42: Suy nghĩ về nghề nghiệp và biên lai mượn đồ

/134


Editor: Aubrey.

Ngày thứ hai, lúc Nguyên An Bình rời giường lại cảm thấy đầu óc như có cảm giác lúc nặng lúc nhẹ, không bao lâu sau liền hắt xì liên tục. Hắn lấy khăn tay ra xoa mũi, thật tiếc vì ở nơi này không có mua được giấy vệ sinh.

Ngạt mũi, mắt lờ đờ, rõ ràng là tình trạng của chứng bệnh cảm mạo. Hắn đưa tay sờ lên trán, cảm thấy hơi nóng, điểm vui mừng duy nhất đó chính là hắn không bị đau đầu.

Xoa xoa mũi, trong lòng thầm nghĩ "Chỉ mới ở ngoài trời hứng gió lạnh một chút, không nghĩ tới cư nhiên lại bị cảm dễ dàng như vậy. Trước đây, ta còn tắm nước lạnh vào mùa đông cũng không có vấn đề gì. Thân thể này quả thực rất yếu, sau này phải tranh thủ rèn luyện thật nhiều, khiến cho nó giống như thân thể lúc trước của mình."

Hắn lại nằm xuống giường, trộm lấy nhiệt kế ra kiểm tra nhiệt độ. Nhìn con số hiển thị trên nhiệt kế, hắn nghĩ thầm "37,3 độ là thật sự phát sốt rồi. Nhưng cũng không nặng lắm, cơ mà ta nên uống thuốc Tây, hay để cho đại phu khám rồi uống thuốc Đông đây?"

Nghĩ đến chén thuốc màu đen tản ra mùi thảo dược nồng đậm mà Hoắc Tiểu Hàn hay uống, trong lòng hắn có chút bài xích, dù sao thì thuốc viên vẫn dễ uống hơn.

Tuy nhiên, do dự mãi, hắn vẫn quyết định đi tìm đại phu. Hắn lo ngại nếu như uống thuốc tây, thân thể này sẽ sinh ra phản ứng kháng dược tính, không phải bất cứ loại thuốc nào ở nơi này cũng đều có ở hiện đại. Để phòng ngừa vạn nhất, cảm vặt cũng không phải tình trạng khẩn cấp gì, vẫn nên uống thuốc Đông đi. Tuy rằng có hơi đắng, nhưng cố nhịn một chút thì sẽ qua thôi.

Nắm chắc chủ ý này, Nguyên An Bình liền rời giường, hít mũi một cái, đang định đi ra ngoài rửa mặt thì cửa phòng lại bị đẩy ra. Thấy Hoắc Tiểu Hàn bưng chậu nước tiến vào, hắn mở miệng hỏi: "Hôm nay ngươi cảm thấy khoẻ chưa?"

Hoắc Tiểu Hàn vừa bưng chậu nước nóng đặt lên trên bàn, vừa trả lời hắn: "Ân! Sáng nay cảm thấy tốt hơn rồi, đầu cũng không còn đau nữa."

Nguyên An Bình quan sát sắc mặt của y, thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều: "Còn cảm thấy mệt không?" Hắn mới vừa hỏi xong, liền không nhịn được hắt hơi một cái.

Hoắc Tiểu Hàn đặt chậu nước lên bàn xong, thấy hắn hắt hơi, nghe giọng nói của hắn dường như không được khoẻ cho lắm, y quan tâm hỏi: "An Bình! Có phải ngươi cũng bị nhiễm phong hàn rồi không?"

Nguyên An Bình xoa xoa mũi: "Có lẽ là do ngày hôm qua ta hứng gió lạnh, cũng không phải vấn đề gì lớn đâu."

Bản thân Hoắc Tiểu Hàn cũng vừa bị nhiễm phong hàn, nên y biết nó nguy hiểm như thế nào. Y cảm thấy không thể bất cẩn như vậy được, liền vội nói: "Vẫn là nhanh chóng đi gọi đại phu tới xem một cái mới được."

Nguyên An Bình đi đến cạnh bàn rửa mặt trước: "Ta cũng đang dự định xin đại phu ít thuốc uống, chờ đại phu ăn điểm tâm xong rồi đi đến y quán, chúng ta mới có thể đi được."

Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một hồi, liền nói với hắn: "Giờ này chắc đại phu cũng đã đi đến y quán rồi, ta đi xuống nhà bếp lấy cơm. Ngươi ăn sớm một chút, rồi để đại phu chẩn bệnh cho ngươi."

Nguyên An Bình nghe xong, liền đáp: "Hảo!" Hắn nhìn sắc trời ở bên ngoài: "Đại phu đã đi đến y quán chẩn bệnh rồi, xem ra ngày hôm nay ta thức dậy hơi trễ."

Hoắc Tiểu Hàn nói: "Sáng sớm ta thấy ngươi ngủ say như vậy nên không định gọi ngươi, nghĩ đến hai ngày nay ta đã làm phiền ngươi nhiều rồi, nên để cho ngươi ngủ thêm một chút. Vương thẩm có chừa lại điểm tâm cho ngươi, ở trong nồi nên còn nóng lắm."

Ăn xong điểm tâm, hai người liền cùng nhau đi đến y quán.

Một tay Nguyên An Bình cầm khăn bịt mũi, một tay khác thì vươn ra để cho đại phu bắt mạch, Hoắc Tiểu Hàn thì đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn hắn.

Đại phu nghiêm túc bắt mạch, không bao lâu sau liền thu tay lại, nói với Nguyên An Bình: "Ngươi chỉ bị nhiễm lạnh một chút thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, uống vài đơn thuốc là được rồi."

Nguyên An Bình đứng dậy, nói lời cảm ơn với đại phu: "Đa tạ đại phu."

Đại phu viết xong đơn thuốc liền đưa cho tiểu tư bên cạnh, sau đó ông vuốt râu cười nói với Nguyên An Bình: "Người trẻ tuổi các ngươi thật là, không hiểu sao nhất định phải ngồi trong sân hứng gió lạnh suốt cả đêm để làm gì."

Nguyên An Bình không nhịn được lúng túng ho khan một tiếng, hắn không nghĩ tới lại bị đại phu phát hiện, cũng không biết đối phương trễ như vậy lại đi ra ngoài làm cái gì. Nghĩ đến tối hôm qua chính mình ở trong sân nghĩ đông nghĩ tây, thần sắc của hắn lại nhịn không được có chút không được tự nhiên.

Hoắc Tiểu Hàn thì lại có chút ngạc nhiên nhìn đến vẻ mặt không được tự nhiên của Nguyên An Bình, cũng nghĩ đến ẩn ý trong lời nói của đại phu.

Đại phu mỉm cười, vẫy tay gọi Hoắc Tiểu Hàn: "Đến! Hoắc tiểu ca, ta bắt mạch cho ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe lời đi tới, chờ đại phu bắt mạch xong, y liền có chút sốt sắng nhìn về phía đối phương. Chỉ sợ đại phu nói bệnh của y vẫn còn nghiêm trọng, y chỉ mong mau chóng khoẻ lên thôi.

Đại phu thấy y căng thẳng, liền cười trấn an y: "Đừng lo lắng, ngươi khôi phục rất tốt. Xem ra, không đến ba ngày nữa là có thể khỏi rồi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy, liền mạnh mẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, y cao hứng vô cùng. Khỏi bệnh sớm, là có thể tiêu tiền ít lại được rồi.

Nguyên An Bình cũng rất vui vẻ, trong lòng lại suy nghĩ, y thuật của đại phu xác thực rất tuyệt vời. Sau một tuần, chứng bệnh cảm mạo thông thường này nhất định sẽ khỏi. Ban đầu, bệnh tình của Hoắc Tiểu Hàn cực kỳ nguy hiểm, vậy mà cũng có thể khỏi hẳn chỉ sau một tuần.

Cầm theo bao thuốc do tiểu tư đưa, hai người liền cùng nhau trở về hậu viện.

Hoắc Tiểu Hàn tiếp nhận thuốc của Nguyên An Bình, nói với hắn: "Thuốc này để ta nấu cho, không cần làm phiền đến dược đồng."

Nguyên An Bình cảm thấy chuyện nấu thuốc này vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng không phải ai cũng biết làm, hắn liền hỏi: "Ngươi biết nấu thuốc không? Không được thì để cho dược đồng làm đi, cũng không phải không cho người ta tiền, để hắn tới giúp chúng ta cũng bớt việc."

Hoắc Tiểu Hàn lại nói: "Không sao, ta có thể cùng hắn học, cũng không khó lắm." Hơn nữa, tiền có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Nguyên An Bình thấy y đã nói như vậy rồi, cũng không còn ý kiến gì nữa: "Hảo! Nếu thực sự làm không được, thì hãy để cho dược đồng làm."

Hoắc Tiểu Hàn cười đáp: "Được."

Thấy Hoắc Tiểu Hàn cầm thuốc ra cửa, Nguyên An Bình chuẩn bị nằm xuống nghỉ một chút. Cảm mạo tuy không phải là bệnh nặng, nhưng quả thực rất không thoải mái. Mũi và cuống họng đều cảm thấy khó chịu, ngay cả hô hấp mà hắn cũng cảm thấy rất khó khăn.

Kết quả, vừa mới nằm lên giường chưa được bao lâu, thì đã có người tới gõ cửa. Trong lòng hiếu kỳ vì sao y nấu thuốc lại xong nhanh như vậy, nhưng đến khi mở cửa ra, trước mặt lại xuất hiện năm lão nhân, đa số đều là những người xa lạ. Bất quá, hắn vẫn nhận ra người dẫn đầu chính là Cao lão đầu, cũng chính là người trước kia đã giúp hắn làm giường sưởi.

Cao lão đầu cười nói với Nguyên An Bình: "Nghe bọn trẻ nói rằng ngươi đang tạm trú ở y quán, ta nghĩ dù thế nào cũng phải đến thăm một chút mới đúng. Mấy vị này cũng muốn đi theo, hi vọng Nguyên tiên sinh đừng trách tội lão già này."

Nguyên An Bình nhìn thấy trong tay mỗi người bọn họ đều mang theo lễ vật, cái gọi là hạ lễ với người tất có sở cầu. Ngẫm lại một chút, hắn được bọn họ đến thăm như vậy hẳn là có chuyện gì cần nhờ đi? Thế gian có câu không ai đánh người đang cười, hắn cũng không đến nỗi vì vậy mà sinh khí. Nhưng mà, bất ngờ bị gọi ra khỏi giường đối với người cảm mạo mà nói thực sự không tính là tình trạng sung sướng gì.

Nguyên An Bình cười nói: "Ngài nói đùa, mọi người đến thăm ta xem như cũng là có lòng, ta làm sao sẽ trách tội? Các vị! Mời vào trong ngồi."

Cao lão đầu thấy hắn xác thực không có điểm sinh khí, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, năm người liền vào trong.

Nguyên An Bình có chút áy náy nói: "Xin lỗi! Đây không phải là nhà của ta, nên có nhiều thứ khá bất tiện, các vị đến thăm ta mà ngay cả một chút nước nóng cũng không có. Các vị chờ một lát, ta ra sau bếp nhìn xem."

Cao lão đầu vội vàng ngăn cản hắn: "Nguyên tiên sinh! Không cần làm phiền ngươi, chúng ta cũng không khát."

Những lão nhân khác cũng dồn dập nói: "Đúng đúng đúng! Không khát, không khát, không cần phiền toái Nguyên tiên sinh."

Nguyên An Bình nghĩ thầm, giờ này hẳn là nhà bếp cũng không có nước nóng, nếu như đi đun nước thì không biết còn phải đợi đến khi nào. Thấy bọn họ đều biểu thị không muốn uống nước, hắn liền biết thời biết thế mà dừng lại, cũng liền ngồi xuống.

Cao lão đầu thấy khí sắc của Nguyên An Bình không tốt, liền quan tâm hỏi: "Sắc mặt của Nguyên tiên sinh không được tốt cho lắm, có phải bị bệnh không?"

Nguyên An Bình cười nói: "Ngày hôm qua trời lạnh, nên bị phong hàn, cũng không phải vấn đề gì lớn."

"Mùa đông năm nay lạnh đến lợi hại, Nguyên tiên sinh nhất định phải bảo trọng thân thể."

"Làm phiền ngài quan tâm."

...

Cùng bọn họ nói một vài chuyện lặt vặt, bộ dạng từng người bọn họ đều là có chuyện muốn nói nhưng lại không dám mở miệng. Thời điểm bọn họ đang muốn dứt khoát nói ra, Hoắc Tiểu Hàn đã bưng thuốc trở về.

Nguyên An Bình nhìn bát thuốc đen thùi lùi đậm mùi thảo dược, hắn đành phải bóp mũi lại mà uống hết. Vừa mới uống xong, hắn liền vội vàng dùng nước sạch súc miệng, liên tục lãng phí một chén nước, vị đắng trong miệng mới bớt đi được một chút.

Hắn đưa tay lau đi nước mắt sinh lý không khống chế được chảy xuống ở khoé mắt, liền quay đầu nói với mấy lão nhân: "Ta biết các ngươi tới đây hẳn là muốn nhờ ta thu nhận hài tử nhà các ngươi."

Bọn họ vừa thấy Nguyên An Bình trực tiếp nói ra như vậy, liền vội vàng gật đầu.

"Nguyên tiên sinh! Lần trước Cao lão đầu đưa hài tử đến nhà ngươi học chữ, ta vốn không biết a. Sau khi nghe được tin tức này, liền cảm thấy hâm mộ không thôi."

"Phải a! Đúng rồi, cho nên ta muốn hỏi một chút tiên sinh ngươi có còn thu nhận hài tử hay không? Hài tử nhà ta rất ngoan a."

"Hài tử nhà chúng ta cũng vậy, cũng rất thông minh. Chỉ tiếc, bị chuyện hộ tịch nhà chúng ta làm trễ nãi, chúng ta cũng không hi vọng các hậu bối có thể đi thi công danh làm quan, chỉ cần chúng nó không bị mù chữ là tốt rồi."

"Aiz! Nói không phải chứ, hài tử nhà chúng ta cũng bị chuyện hộ tịch làm cho chậm trễ. Nhưng nếu không có hộ tịch này, sẽ không nuôi nổi hài tử, thực sự rất khó xử a. Vừa nghe ngài cùng các vị tiên sinh khác không giống nhau, không thèm để tâm đến chút chuyện này, trong lòng chúng ta quả thực rất cao hứng a! Chỉ là đáng tiếc lúc trước không biết, không thể cùng đi, bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, trong lòng cực kỳ hối hận! Cho nên mới muốn đến đây van cầu ngài, xem có thể hay không cũng thu nhận hài tử nhà chúng ta a."

Nguyên An Bình xoa xoa nước mũi, có chút tiếc nuối đáp: "Thực sự rất xin lỗi các ngươi, ta hiểu sự mong đợi của những trưởng bối các ngươi dành cho tiểu bối. Chỉ là hiện tại không thể thu nhận thêm được nữa, không phải ta không muốn nhận, mà do căn phòng kia rất nhỏ, hẳn là Cao lão gia tử cũng biết, thật sự không thể nhét nỗi người nào được nữa."

Cao lão đầu nghe Nguyên An Bình nói như vậy, liền cùng các lão nhân khác nói rằng: "Lời Nguyên tiên sinh nói là sự thật, gian nhà kia của hắn không lớn, hơn năm mươi hài tử đều phải chen chúc nhau mà học."

Những lão nhân kia vừa nghe như vậy, liền vội hỏi Nguyên An Bình: "Nguyên tiên sinh! Chúng ta không muốn làm cho ngài cảm thấy khó chịu, chỉ là muốn hỏi một chút, sau này ngài còn thu nhận học sinh không?"

"Chuyện này..." Nguyên An Bình có chút không biết nên làm gì, dù sao thì việc dạy cho hài tử học chữ này chỉ là ý nghĩ bất chợt nảy sinh mà thôi. Hắn vốn định chỉ dạy cho qua mùa đông năm nay, nhiều nhất là đem Vạn Tự Văn dạy xong. Nếu như tiếp tục thu nhận, vậy thì sự nghiệp dạy học này đến khi nào mới xong đây?

Thế nhưng, khi thấy những lão nhân này đang tha thiết mong đợi nhìn mình, hắn thật sự không nỡ trực tiếp cắt đứt đoạn tưởng niệm của những người này, nghĩ lại liền cảm thấy có chút tàn nhẫn.

Những lão nhân kia nhìn thấy thần sắc do dự của hắn, liền nghĩ hắn sẽ không tiếp tục thu nhận nữa. Đối với việc này, bọn họ cũng có thể hiểu được. Bình thường người ta cũng không muốn thu nhận hài tử của những nhà làm công tượng, hắn lại ngoại lệ thu nhận vài đứa, nếu như còn tiếp tục thu, sau này sẽ rất khó mà dừng lại.

Một lão nhân thở dài: "Nguyên tiên sinh! Ngài không cần phải cảm thấy khó xử, là hài tử nhà chúng ta không có phúc khí."

Những người khác cũng mang theo vẻ mặt thất vọng mà gật đầu.

"Nói đúng lắm, việc này cũng không thể cưỡng cầu."

Nguyên An Bình nhìn mà cảm thấy có chút không đành lòng, dù sao cũng đều là những khuôn mặt tang thương của các lão nhân. Suy nghĩ một chút, hắn liền hạ quyết tâm: "Nếu không thì như vậy đi, chờ năm sau đi, năm sau ta sẽ sửa lại sân. Không gian lớn hơn một chút, là có thể tiếp tục thu nhận hài tử."

Mấy người bọn họ vừa nghe, liền vội vã cao hứng nói tạ ơn, Cao lão đầu ở một bên nhìn thì lại âm thầm cảm thán "Nguyên tiên sinh này cũng thật là nhẹ dạ a."


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status